Điều mà Trần Tê không bao giờ tưởng tượng được là cô thực sự đã tìm thấy một "kho báu" tại bữa tiệc này.
Đối với kiểu đàn ông mà cô nói "thích những người đàn ông trưởng thành, giàu có và có nội hàm", Tống nữ sĩ đã sắp xếp cho côcô những tài năng trẻ thuộc đủ mọi tầng lớp, nhưng cuối cùng cô vẫn cực kỳ tục tằng mà phải lòng chàng trai trẻ đẹp trai nhất.
Sự tình là như thế này - ngày hôm đó, tại bữa tiệc riêng của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Ngô Tư Trình, đúng như dự đoán, quả nhiên không ít nhân vật đạt thành tựu trong giới văn học và nghệ thuật của họ đã đến.
Hầu hết những người này cũng mang theo hậu bối như Trần Tê, hoặc một môn sinh kiêu hãnh, hoặc một cháu trai nhỏ.
Khi các thế hệ tinh hoa văn học nghệ thuật tụ họp lại với nhau, khó tránh khỏi va chạm những quan điểm tinh hoa nghệ thuật.
Trải nghiệm đọc tryện số 1 tại ~ TTUY. ~
Bữa tiệc được tổ chức tại nhà riêng của một người bạn của Ngô Tư Trình ở ngoại ô.
Sau vài vòng uống rượu, Ngô Tư Trình chơi một vài bài hát theo yêu cầu của mọi người.
Bầu không khí trở nên náo nhiệt và chẳng mấy chốc, Trần Tê đã nhìn thấy màn vẩy mực đầy ngẫu hứng của các họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc, bức chân dung nhỏ của Tống Minh Minh do giáo sư Học viện Mỹ thuật vẽ tại chỗ và bản hòa tấu "Ca ngợi tình yêu" của violin và piano...!Tống Minh Minh cũng biểu diễn với phần đệm của Ngô Tư Trình, ông đã hát "Ba điều ước của một bông hồng", nhận được sự tán thưởng nhất trí từ khán giả.
Trước những trưởng bối, các tiểu bối cũng không nhường một tấc.
Trong lúc nhất thời, các loại sở trường đặc biệt lần lượt xuất hiện.
Làm tốt thật! Tất cả đều trang bị dụng cụ riêng, rõ ràng là họ đã chuẩn bị từ rất lâu.
Những người tham gia bữa tiệc tạo thành một hình bán nguyệt rời rạc, tay cầm ly rượu đỏ, tràn đầy nhiệt huyết với màn biểu diễn, say sưa tán thưởng, người phụ trách cười nói: "Chỉ là chút tài mọn thôi, cứ cười cho qua đi!" Trong lúc này, thỉnh thoảng có vài lời bình luận gãi đúng chỗ ngứa.
Trong lúc hốt hoảng, Trần Tê còn nghĩ mình đã vào nhầm buổi dạ tiệc của Liên đoàn Văn học Nghệ thuật.
Cô nhớ lại những ngày cuối tuần ở nhà bà ngoại khi còn nhỏ với một đám anh chị em họ có năng khiếu nghệ thuật và nỗi sợ hãi bị chi phối bởi các "buổi biểu diễn tiết mục", ruột cô co thắt.
Trần Tê nhìn Tống nữ sĩ cầu cứu - Mẹ của con ơi, mẹ phải nói với với con trước chứ! Đáp lại, Tống nữ sĩ đã trao cho cô ánh mắt hiền từ mà cổ vũ.
Trần Tê trong lòng mắng Vệ Gia tên khốn xui xẻo đó, lại hận chính mình "tâm không vững", bị hắn làm cho hồ đồ rồi.
Cô không muốn cùng anh đến bệnh viện cắt chỉ cũng không cần phải đến đây để mất mặt mà!
Mắt thấy đàn hát thổi sáo đều biểu diễn qua rồi, chỉ còn lại múa ba lê.
Sợ cái gì đến cái đó, bài hát vừa dứt, có người nói: "Đúng rồi, nơi này có mấy vũ sư chuyên nghiệp..."
Trần Tê còn không có thời gian để đi tiểu thì vài ánh mắt đã đổ dồn vào người cô.
"Tôi nhớ cô nương nhà Minh Minh đã theo học Đinh Thứ lão sư một thời gian, xem dáng người cũng biết là một đứa bé sinh ra để học múa."
"Con bé học múa ba lê mấy năm, hiện tại bị cha dỗ đi rửa bình trong phòng thí nghiệm!"
Tống Minh Minh mỉm cười giúp Trần Tê giải vây.
Trần Tê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hài tử có mẹ giống như bảo bối! Ngay lập tức, câu nói tiếp theo của người mẹ suýt chút nữa khiến cô bỏ qua - "Chỉ là không biết kỹ năng cơ bản của con bé có bị hoang phế hay không?"
Trần Tê thực sự muốn nói, nó không chỉ là hoang phế không đâu, mộ xanh khéo còn mọc đầy cỏ rồi! Nếu có thuốc tím và axit sunfuric đậm đặc trong tay, có khi cô còn có thể cho họ thấy những viên đá pha lê.
Nhưng cô không dám, sợ cơn nóng giận như sấm sét của bà Tống sẽ khiến cô mạng nhỏ khó bảo toàn.
"Công học bỏ cũng không được! Thật trùng hợp đi, vừa lúc chúng ta cũng có đệ tử thân tín của Đinh sư phụ ở đây."
Bà Tống nở nụ cười khi thấy chàng trai được gọi tên.
Bàn tay mềm đi một chút, nháy mắt đem Trần Tê đẩy ra ngoài.
" Đi thôi, cùng với người thạo nghề so tài đi, như vậy các mới biết được khoảng cách nửa vời ở đâu.
Chà...!Một đoạn ngắn trên ban công của Romeo và Juliet là được.
Các ngươi tự mình phối hợp một chút đi, tùy tiện nhảy!"
Tùy tiện nhảy nhảy ư! Mẹ không sợ con gái cong eo khi được bế sao! Trần Tê liếc nhìn chàng trai trẻ cao lớn, và khi cô quay lại, cô vừa vặn bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Tống Minh Minh.
Nụ cười kia phảng phất viết mấy chữ to "Mẹ còn không hiểu con chắc?"
Khụ Khụ! Này cũng lộ liễu quá đi! Chàng trai có vẻ ngoài như ý muốn, Trần Tê cũng không nghĩ có gì sai khi thưởng thức những thứ đẹp đẽ, nhưng cô cảm thấy không được tự nhiên trước những ám thị rõ ràng của mẹ mình.
Ngô Tư Trình đã ngồi trước đàn piano và thử chơi một đoạn nhạc đệm.
Đại sư bằng lòng làm một chiếc lá xanh, hai bông hoa nhỏ này không cố cũng không hợp lý.
Cũng may Trần Tê đã sớm để lại một tay, trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, chỉ có một mình cô bưng chén trà táo tàu nóng hổi, trên vai choàng chiếc áo lấy từ Tống nữ sĩ, cô rụt rè mà hơi ngượng ngùng nói một chút: "Xin lỗi mọi người, cháu...!Hôm nay cháu không đúng lúc."
Vừa nói cô còn không quên kéo áo choàng lại, như sợ người khác không biết mình sợ lạnh.
Hầu hết những người có mặt đều là những người từng trải nên không cần phải nói thêm.
Cô gái trẻ này! Mấy ngày đặc biệt cần chăm sóc đặc biệt! Sao cần làm khó người ta như vậy?
Chàng trai đang đứng sững sờ ở đó tựa hồ giờ mới phản ứng rằng có thể tìm đường sống.
Lúc đầu cô gái không lên tiếng, anh không tiện từ chối, lúc này anh vội vàng nghiêm mặt nói: "Thật ra tôi học múa cổ phong!"
Đồ ngốc này! Cho dù anh học kiểu múa nào, hôm nay không có ai nhảy, thì không thể có một kết thúc viên mãn.
Trần Tê sốt sắng nói: "Tôi biết! Nhạc Tần Vương phá trận - sở trường biên đạo của Đinh lão sư, không có học sinh nào của cô ấy không biết nhảy!"
"..."
Chàng trai mặt đỏ bừng, không biết là bị kích thích hay là chọc tức.
Trần Tê nghe một vị trưởng bối nói cái gì đó: "Mầm Miểu! Ngươi cái gì cũng giỏi, nhưng quá hướng nội.
Người học múa ấy à, nhất định phải học cách mở rộng chính mình đã!"
Trần Tê lặng lẽ dùng chiến thuật rút lui vào nhà vệ sinh khi nhạc đệm vang lên, thầm nghĩ trong lòng: Một chàng trai trẻ với vẻ ngoài tỏa sáng như thế, sao lại gọi là "Mầm Miểu"?
Cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, nghiên cứu mùi trầm hương trong nhà vệ sinh hồi lâu, cân nhắc đủ thứ, từ xuất xứ của trầm hương cho đến hoa văn của con dấu, nghe đến khi tiếng nhạc bên ngoài ngừng lại, suy nghĩ cũng nên dừng lại rồi, lúc này mới tính chuyện khí huyết không thông, sải bước ra ngoài.
Trong phòng khách, nhân vật chính hôm nay, Ngô Tư Trình đã biến mất.
Những người xung quanh cây đàn piano đang tụ tập để thưởng thức bộ sưu tập của chủ nhà, những người còn lại đang trò chuyện đôi ba người.
Trần Tê gánh vác nhiệm vụ quan trọng là lái xe đưa Tống nữ sĩ về nhà sau khi uống rượu, cô không còn cách nào khác là phải rời đi trước.
Lúc này ngoài đình trăng sáng vằng vặc, gió đêm hiu hiu, hương hoa mộc lan trong sân thoảng nhẹ.
Vào một đêm đẹp trời như vậy, Trần Tê nhặt một nắm hạt dưa và quyết định tìm một nơi thoáng đãng để nhấm nháp.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa sân sau ra, vừa định đi về phía cây mộc lan, đột nhiên nhìn thấy một đôi bóng người đang dán vào nhau ở góc sân, đồng thời, trong tai cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thì thầm dịu dàng của Ngô Tư Trình.
"Rõ ràng, những năm này ta..."
Trần Tê run lên, hạt dưa trong tay cô gần như rơi vãi khắp mặt đất.
"Quấy rầy rồi!"
Không đợi hai người nhìn sang, cô vội vàng lui ra ngoài, đi mấy bước, trở lại cửa ho khan hai tiếng: "A, nơi này không có chỗ ẩn nấp!"
Không thể rời đi, trong lòng như có lửa, Trần Tê chỉ cần trốn trong phòng nghe nhìn của ngôi nhà để giữ cho đôi tai của mình được thanh tịnh.
Người ta nói có một số thứ đã được nung nấu trong gen, tại sao vận may lại không thể di truyền? Ngô Tư Trình mặt mày đoan chính, dáng người đẹp, có phong thái của một nghệ sĩ nhưng không tự phụ.
Nghe nói đến giờ vẫn chưa kết hôn và không có scandal lùm xùm nào, nhìn thế nào thì cũng là một sự lựa chọn chất lượng cao.
Một người như vậy rơi vào tay của Tống nữ sĩ, phiên bản nữ của Tây Môn Khánh, Trần Tê không thể không rơi nước mắt thương cảm cho anh ta.
Bây giờ xem lại buổi tụ tập tối nay, gì mà bạn cũ ôn chuyện chứ, hơn phân nửa là vì Tống nữ sĩ cố tình bố cục.
Nhà cũ bên đó đang cháy, nhà mình nhà tranh còn lo "căn phòng đầu giường bị dột", nghĩ đến điều này, hạt dưa của Trần Tê không còn thơm nữa, chẳng lẽ cô được thừa kế cuộc sống cô độc của lão Trần?.