Vệ Lâm Phong tự nhiên đặt tay lên eo Vưu Thanh Phân, nhẹ giọng hỏi cô có sao không.
Vưu Thanh Phân không trả lời, nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy Trần Tê.
Vệ Lâm Phong hẳn là ngoài ý muốn, hơi nghiêng người và vẫy tay với Trần Tê.
Trần Tê không có bất kỳ lý do gì để trốn tránh, vì thế cô tiến lên chào hỏi.
"Vệ...!Cha Vệ Gia, chuyện của ông đã giải quyết xong?"
Vệ Lâm Phong mơ hồ trả lời, nhìn Vưu Thanh Phân một lần nữa.
Vưu Thanh Phân quay mặt sang một bên, ông cũng hiểu việc nhìn thấy Trần Tê xem ra không phải là trùng hợp.
"Cô đi cùng với Vệ Gia? Ta gọi điện thoại cho hắn cả đêm, hắn cũng không thèm trả lời, càng lớn càng không đáng tin!" Vệ Lâm Phong oán trách nói.
Trần Tê tươi cười thân thiết mà nói: "Tôi vẫn chưa chúc mừng các người, vừa lãnh chứng vừa có em bé.
Vệ Gia biết mấy tin vui này chưa?"
"Này! Cô gái, lớn tuổi cũng vẫn muốn có con! Những kẻ tối qua đến nhà máy gây rắc rối không phải là người tốt.
Cô ấy đi theo tôi, ngay cả một người đàn bà cũng không tha.
Tôi thấy cô ấy bị đẩy ngã một cái, liền biết chuyện không tốt...!"
"Đang nói về cái gì vậy? Anh nhìn cô ta là đến để chúc mừng sao? Chúng ta cần cô ấy chúc mừng?" Vưu Thanh Phân ngắt lời Vệ Lâm Phong.
Vệ Lâm Phong ở trong văn phòng cả đêm, mệt mỏi rã rời, vẫn không hiểu tình hình hiện tại.
Ông là người của Tôn Trường Minh, cho dù Tôn Trường Minh và Trần Chú đang trên bờ vực giải tán, nhưng người trước người sau đều chưa thốt ra một lời ác ý nào, một lòng chỉ hy vọng Trần Chú sẽ hồi tâm chuyển ý, vì vậy Vệ Lâm Phong chưa bao giờ dám lơ là với giáo sư Trần.
Làm sao Vệ Lâm Phong có thể không biết về con trai mình và Trần Tê.
Trước đây vì Tôn Kiến Xuyên thích Trần Tê, sợ đắc tội Tôn gia, nhiều lần khuyên bảo con trai giữ khoảng cách với tiểu cô nương Trần gia.
Bây giờ thì khác, Tôn Kiến Xuyên đã trở thành một ngôi sao lớn, chưa chắc đem Trần Tê để vào mắt.
Tôn Trường Minh cũng thấy rõ, chỉ biết than thở đứa nhỏ của mình không có phúc, chuyện mấy đứa nhỏ cũng không đến phiên bọn họ hỏi thăm.
Vệ Lâm Phong thấy vậy cũng liền buông tay mặc kệ, trong lòng không phải không nghĩ tới - Bảo bối Tôn gia theo đuổi còn không được, Kim Phượng Hoàng chỉ thích con trai mình, không cần biết có được hay không, dù sao bọn họ cũng không lỗ.
Vệ Lâm Phong hỏi: "Thằng con hỗn Vệ Gia kia đi đâu rồi? Hắn làm sao vậy!"
"Các người tốt đẹp xong thì mới nhớ đến hắn sao? A, tôi nói sai rồi!Lúc cần dùng hắn, các người làm gì quên." Trần Tê nói.
"Cái gì? Nó bị thương ở đâu? Làm sao?" Vệ Lâm Phong lúc này trở nên sốt ruột.
Vưu Thanh Phân cũng kinh ngạc nhìn Trần Tê.
"Đỡ một nhát dao cho Tôn Kiến Xuyên, người không chết! Cánh tay đã được băng bó, sau này có thể dùng được." Trần Tê không chút nào che giấu bản thân khắc nghiệt: "Có chuyện này tôi vẫn không rõ.
Cứ nói rằng trường đua ngựa là do mẹ Vệ Gia để lại cho hắn.
Thế nào mà hắn không nói một lời bán trại ngựa, ngược lại khắp nơi vừa học vừa làm? Tiền đã đi đâu rồi? Hắn không chịu nói, các người có thể giải đáp cho tôi không?"
Vệ Lâm Phong cúi đầu không nói.
A Bạc lặng lẽ hỏi Vưu Thanh Phân: "Cô ấy đang nói về tiền gì vậy?"
Sắc mặt Vưu Thanh Phân càng tái nhợt.
Trần Tê cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên hỏi: "Còn có, các ngươi biết Vệ Nhạc xảy ra chuyện gì sao?"
"Nhạc Nhạc?" Vệ Lâm Phong mặt đầy hoang mang, "Nó có thể có chuyện chuyện gì chứ? Nó ở nhà chồng êm đẹp!"
"Nhạc Nhạc êm đẹp" sẽ thường xuyên gọi cho Vệ Gia vào lúc nửa đêm? Trần Tê không thể tin được.
"Xem ra ngươi cũng không biết, dù sao trời có sập xuống cũng có anh trai cô ấy chồng đỡ! Đúng rồi, các ngươi ở tuổi này vội vàng sinh con, sợ Vệ Gia lớn lên sẽ cô độc sao? "
"Trần Tê! Cô là vãn bối, tôi không so đo với cô.
Nhưng nói như vậy sai rồi! Đứa trẻ này không dễ dàng có được, phụ nữ muốn làm mẹ cũng không có tội, đúng không"
Vệ Lâm Phong trong lời nói khá bảo vệ Vưu Thanh Phân đang mang thai, Trần Tê cảm thấy điều đó thập phần châm chọc: "Cô ta muốn có con là việc của cô ta, nhưng Vệ Gia là ông sinh ra.
Ông đã bao giờ suy xét vì hắn chưa? Ông một chút cũng không đau lòng vì hắn?"
"Con tôi tôi sẽ tự mình nuôi, về sau sẽ không liên lụy bất kỳ kẻ nào..." Vưu Thanh Phân cắn răng nói.
"Các người nói như cái rắm! Đối đãi con mình cái rắm còn không bằng! Còn không nghĩ hai đứa nhỏ lớn lên như thế nào, sống cuộc sống như thế nào? Hai người các ngươi đã già rồi cũng không an phận, bụng kia sinh ra quả trứng sao, vạn nhất một ngày các ngươi xảy ra chuyện gì, Vệ Gia có thể ngồi yên không để ý đến em trai của mình sao? Ngoài miệng nói không liên lụy hắn, sau này còn có thể đem con nhét lại đi?"
Đồng bạn A Bạc của Vưu Thanh Phân mở rộng tầm mắt.
Đối với cô, Trần Tê có thể coi là tiểu thư khuê các, con nhà người ta, cô gái con nhà danh gia vọng tộc, không nghĩ tới mắng mỏ người khác lại có thể mạnh miệng như vậy.
Miệng mắng người ta đến máu chó phun đầy đầu nhưng phong thái vẫn tốt, thanh âm không cao không thấp, câu chữ rõ ràng.
A Bạc cố xem mặt mũi cô ấy, nghe cô nói chuyện, xé tóc cào mặt một chút cũng không thèm động - ngay cả khi cô ấy làm vậy, A Bạc không hoài nghi chính mình sẽ bị xé thành nhiều mảnh!
Những người đi bộ trên đường liếc nhìn nhau một cách kỳ lạ.
Trần Tê phát huy tố chất tâm lý rất tốt, mặt không đỏ, tim không loạn, nghiễm nhiên chiếm thượng phong.
Cho đến khi ai đó nhanh chóng tiến lại và kéo cô ra sau với đôi tay quấn băng.
Cô mới run run khóe miệng, cắn môi im lặng.
A Bạc vừa nhìn thấy hình dáng và ngoại hình của chàng trai trẻ liền đoán ngay ra được đó là ai.
Khi co còn trẻ, mới vào nghề đã được Vưu Thanh Phân quan tâm rất nhiều, nhưng lúc đó người đàn ông của chị Phân đã quay lại tìm người vợ ma quỷ của ông ta, cho nên A Bạc chưa bao giờ gặp Vệ Lâm Phong khi còn trẻ.
Hiện tại xe ra chọ Phân năm đó đi theo lão Vệ cũng không tính là mất trí.
"Tay con bị thương có sao không? Lớn như vậy sao không biết cẩn thận!" Nhìn thấy con trai mình xuất hiện, Vệ Lâm Phong không biết là lo lắng hay nhẹ nhõm.
Vưu Thanh Phân muốn kiểm tra vết thương của Vệ Gia, nhưng Vệ Gia đã bình tĩnh tránh đi, cô lặng lẽ rút tay về.
"Tôi không quan trọng, xem ra các ngươi không có việc gì, trở về đi!" Vệ Gia nói xong hướng Trần Tê nói: "Chúng ta đi."
"Gia Gia, ngươi bị thương không nói cho cha biết, còn giận ta sao?" Vệ Lâm Phong lúng túng nói: "Ngươi nên tức giận, cha làm liên lụy ngươi...!"
"Nói có ích lợi gì? Ông sửa sao!" Trần Tê quay đầu trách móc một câu.
Bàn tay đang ôm cô siết nhẹ lòng bàn tay, bước chân của cô cũng nhanh dần theo.
Bọn họ trầm mặc, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, khi quay đầu lại đã không thấy xe của Vệ Lâm Phong.
Lúc này Trần Tê mới dừng lại, buông hai tay đang nắm chặt Vệ Gia.
"Sai đường rồi! Xe em ở đằng kia."
Cô không phải là lần đầu tiên xa cách Vệ Gia.
Anh vẫn đứng phía trước, tay vẫn nắm chặt.
"Cha và mẹ kế anh đã cho anh một em trai hoặc em gái đó! Ngạc nhiên không, bất ngờ không?"
"Ồ."
"Em hỏi anh, có phải có người ức hϊế͙p͙ Vệ Nhạc không? Anh trả lời một từ đi!"
"Hừ..." Vệ Gia nắm chặt tay, "Anh còn chưa nói xong, chuyện này anh tự giải quyết."
Trần Tê nhìn thấy chiếc áo khoác nằm trong tay Vệ Gia, vết máu trên đó được che lấp một cách tinh tế bởi cách anh ta cầm nó.
Đoạn Yến Phi có thể không nhanh như vậy, nhất định là phát hiện trong bệnh viện còn sót lại đồ vật liền vội vàng quay lại lấy, nghe y tá nói quần áo là ở Trần Tê liền vội vàng chạy tới hiện trường.
"Phải! Anh là chuyên gia thu thập cục diện rối rắm."
Cô nói xong liền xoay mạnh cổ tay.
Cánh tay Vệ Gia tùy ý quay theo, có lẽ chạm vào vết thương, anh hít hà một hơi.
"Vết thương nhỏ có đau không? Lại nói tiếp, tay anh không đáng giá bằng mặt của Tôn Kiến Xuyên, một lần đỡ dao này mới đáng giá!"
"Trần Tê, anh không nghĩ điều gì khác.
Nếu em ở đó cũng sẽ không trở mắt nhìn cậu ấy bị đâm.
Anh...Anh biết em lo lắng cho anh.
Anh không muốn làm em thất vọng, nhưng..."
Nhưng cái gì? Vệ Gia không nói gì thêm nữa.
Đôi mắt anh cụp xuống, ẩn dưới hàng mi dài và rậm như thể bị ngăn cách bởi một tầng sương mù.
Khi nói chuyện chắn dao, Trần Tê không tỏ ý kiến.
Cô biết tên nhát gan Tôn Kiến Xuyên gặp rắc rối sẽ chỉ trốn sau lưng mọi người, nếu cô có mặt ở hiện trường, anh ta thực sự sẽ lùi lại phía sau cô.
Nhưng kẻ hèn nhát có cách sinh tồn của riêng mình, anh ta thẳng thắn mà chơi xấu, tìm kiếm sự che chở như một đứa trẻ.
Anh ta là một kẻ ngu ngốc có mắt, có thể nhìn thấy và cảm nhận được, chính mình không để ý còn nhảy nhót, không khiến người cùng hắn ngã sấp mặt dưới đất thì trên mặt đất cũng đào ra một cái hố!
Vệ Gia còn nói tới rồi thất vọng.
Trần Tê bừng tỉnh, hôm nay chính mình đại chiến ba trận, có câu: "Nhất cố, tam suy, tam kiệt" - "một tiếng trống thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt", ba tiếng trống trống rỗng chẳng phải là thất vọng sao? Không chỉ bởi vì anh không coi trọng bản thân, mà còn bởi vì mớ hỗn độn trước mặt anh và sau lưng anh, cô thất vọng vì mình không thể không lao vào mây mù.
Cô vươn tay, nằm yên, quay cuồng, nguyền rủa...!Anh vẫn như cũ xuyên qua thân thể của cô.
Cô hiểu anh, đau lòng anh, lại phiền lòng anh!
"Nóng quá, sao lại nóng như vậy!" Trần Tê nương theo động tác lau mặt, rút tay ra.
Cô vừa mới cùng người đấu một hồi, mặt nhất định đỏ như mào gà, nhưng tay lại không có ra mồ hôi, ngược lại lòng bàn tay nhớp nháp, đầu ngón tay đều ẩm ướt.
Những cảm xúc mất kiểm soát đã lắng xuống vào một lúc nào đó.
"Vừa rồi trông em có giống kẻ võ điên không? Trời ạ, nhìn như ma quỷ vậy!" Trần Tê vừa cười vừa quạt mặt.
Vệ Gia phối hợp cười cười, đáng tiếc khóe miệng không thể cong lên thành một vòng cung cân đối.
Trước đám đông, cô gầm lên như một con sư tử cái giận dữ bảo vệ anh trước mặt anh, sau khi đám đông giải tán, cô một lòng một dạ hất tay anh ra.
Bàn tay rảnh rỗi dường như thật thừa thãi, anh lặng lẽ vòng ra sau lưng, thắt lại chiếc áo thừa như cũ.
Đúng rồi, có một câu nói khác đầy bản năng, chính xác và càng dư thừa hơn: "Cảm ơn!"
"Cám ơn cái rắm! Bọn họ kết hôn sinh con liên quan gì đến em? Em chỉ là tìm người trút giận thôi!" Trần Tê cười lui về phía sau hai bước, nghiêng đầu vung tay nói: "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.
Em đi đây.
Chính anh tự khôn ngoan đi."
"Trần Tê!" Vệ Gia goi cô lại, chờ lúc cô đi chậm lại, chỉ hỏi một câu khô khan: "Chờ xe ở đây không dễ, em...!đưa anh về trường được không?"
Trần Tê không quay đầu mà lau mặt: "Tưởng bở!".