Mặt Nạ

Quyển 2 - Chương 7

“Tà Quỷ! Ngươi miệng đầy lời xằng bậy, ý định nhiễu loạn Đại hội võ lâm! Ngươi yêu ngôn hoặc chúng, vũ nhục nhi tử của Minh chủ chỉ vì đả kích chính nghĩa võ lâm! Bảo vật ngươi mang tới không biết thật giả, đều chỉ là làm cái cớ cho Lưu Yến Cốc ngược sát đồng đạo võ lâm ta! Ngươi lòng muông dạ thú, tâm địa độc ác. Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng quần hùng tại đây đều có mắt như mù?” Một câu nói cuối cùng kích động lòng người! Chấn động gần vạn người giang hồ tại đây đồng thời cảnh tỉnh tất cả, mọi người nhìn lại những thi thể chất đầy mặt đất trước mặt cốc chúng Lưu Yến Cốc kia, trên trán không ít người chảy xuống mồ hôi lạnh.

Sao bọn họ có thể dễ dàng rơi vào cạm bẫy của yêu nghiệt Lưu Yến Cốc, trời ạ! Trời quá nóng rồi, nhất định là bởi vì nguyên nhân này!

“Khặc khặc khặc!” Tiếng cười âm hiểm vang lên, âm thanh này không hề nhỏ hơn tiếng thét vừa rồi.

“Nực cười, đám người các ngươi tham lam vô sỉ, chẳng thể khống chế được tham dục lại đem tội lỗi trút hết lên đầu Lưu Yến Cốc ta! Như thế nào? Bản tôn tôn trọng Viên Minh chủ nên chính thức cầu hôn là sai sao?”

“Câm mồm!” Viên Chính Tiếu tức giận quát! Khuyết Thủy cảm thấy từ cổ tay truyền tới một trận cự đau, lại bởi vì người nắm chặt mạch môn của cậu là phụ thân cậu tôn kính nên cậu chỉ thể nhẫn nại không dám vùng thoát.

“Tà Quỷ, tại hạ cùng ngươi vô oán vô cừu, ngươi vì sao phải trước mặt người trong thiên hạ nhục nhã ta như vậy? Ngươi khinh người quá đáng!” Trong mắt của Khuyết Thủy ngoại trừ phẫn nộ cũng chỉ có bi ai.

Cậu khiến phụ thân thất vọng rồi, cậu quả nhiên là kẻ bất tài không thể dạy dỗ nổi! Bi thống của Khuyết Thủy lọt vào trong mắt Lưu Yến Cốc chủ khiến gã hơi ngẩn người, nhưng gã nhanh chóng rời ánh mắt đi nơi khác.

“Nhục nhã? Bản tôn sao có thể nhục nhã ngươi? Lúc ngươi dục tiên dục tử trong lòng bản tôn như thế nào không…”

“Đủ rồi!” Một tiếng rống lớn, nam nhân tên Trần Mặc nộ hỏa xung thiên! “Cứ ra tay đi!” Nam nhân hạ xuống lôi đài, bình thản buông một câu.

Lưu Yến Cốc chủ nghiền ngẫm nhìn Trần Mặc hồi lâu, đột nhiên lại càn rỡ cuồng tiếu: “Được được được! Đám hỗn trướng các ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu đã như vậy, bản tôn cũng chẳng cần phải khách khí với các ngươi! Cầu thân bất thành vậy cứ cướp dâu là được! Ha ha ha!” Tay chỉ vào Viên Khuyết Thủy, ác ma cuồng vọng gằn từng chữ: “Viên Khuyết Thủy, ngươi nghe cho kĩ! Ngươi, ta phải có được!” Nói xong, xoay người đối diện với Trần Mặc.

Trần Mặc thần sắc như thường, trên mặt cơ hồ nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.

Lưu Yến Cốc chủ cong miệng mỉm cười trào phúng, làm một động tác chỉ có hai người mới biết đối với nam nhân bình tĩnh kia.

“Phụ thân.”

Khuyết Thủy hy vọng phụ thân có thể buông cổ tay của cậu, cậu đối với thực lực của Trần Mặc không quá rõ ràng, nhưng nếu cậu có thể cùng Trần Mặc song kiếm hợp bích, Tà Quỷ ắt sẽ bại trận!

Viên Chính Tiếu không hề để ý tới cậu, toàn bộ tinh thần đều đặt vào hai người trên lôi đài.

“Phụ thân!” Khuyết Thủy khẽ tránh, không nghĩ tới cổ tay lại càng bị siết chặt.

“Câm miệng! Ngươi còn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trò trước mặt gần vạn người, tạo thêm cái cớ cho đám đông tiếp tục đàm tiếu! Nghe tiếng thét vừa rồi, công lực của Trần Mặc chắc chắn đã cao thâm hơn ngươi, không cần ngươi nhiều chuyện!”

Khuyết Thủy trong lòng khổ sở lại vẫn phải nén nhịn không dám biểu lộ sự lo lắng dành cho người yêu.

“Phụ thân, con thề sẽ không tùy tiện xuất thủ, xin người để hài nhi ở bên cạnh lược trận, nếu Trần Mặc xảy ra chuyện hài nhi cũng có thể kịp thời tiếp ứng.”

Viên Chính Tiếu cuối cùng cũng xoay đầu lại nhìn thẳng vào nhi tử.

Khuyết Thủy cúi đầu, bởi vì cậu chịu không nổi ánh mắt thăm dò và… Khinh thường kia.

Là khinh thường sao? Ta nhất định là nhìn lầm rồi, nhất định là vậy!

Cổ tay được thả ra, Khuyết Thủy hơi bước tránh sang bên cạnh, cách xa phụ thân một chút.

Trần Mặc hẵng còn đang quyết chiến, hiện giờ không phải là lúc cho cậu bi thương phiền muộn! Bản thân cậu đã đủ khiến người khác khinh thường rồi, cậu không muốn đến chính cậu cũng xem thường bản thân! Không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, Khuyết Thủy tập trung toàn bộ tinh thần vào người đang ngưng thần mà đứng kia.

Tĩnh lặng.

Tràng địa gần vạn người vô cùng tĩnh lặng, người nào người nấy đều chăm chú theo dõi hai người đang đứng yên bất động ở trên lôi đài.

Một nén nhang trôi qua, hai người không ai có bất kì cử động nào.

Trần Mặc cùng Tà Quỷ giống như bất động, thậm chí tới cả hít thở của lồng ngực cũng không rõ ràng.

Người trong thiên hạ kinh hãi! Nhất là những người chỉ xem Trần Mặc như tùy tùng của nhi tử Minh chủ.

Người khí độ ung dung bình tĩnh kia là ai? Người cân sức cân tài với đại ma đầu đệ nhất thiên hạ Tà Quỷ kia là ai? Tu vi sau khi đại nộ lại trong nháy mắt đã bình tĩnh kia há có thể xuất hiện ở một thanh niên hai mươi mấy tuổi? Không ai ngờ tới! Không ai ngờ tới Viên Chính Tiếu lại cất giấu một kì binh như vậy! Trừ phụ tử Vương gia sắc mặt âm tình bất định ra, các chưởng môn Võ lâm minh biết chuyện khuôn mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Một trận đánh vô cùng quan trọng.

Nếu thắng, chính đạo có thể thừa thắng xông lên, nhất cử tiêu diệt Lưu Yến Cốc, hơn nữa còn có thể một lưới bắt gọn tà ma ngoại đạo trong thiên hạ; Nếu bất phân thắng bại, cũng có thể giúp Võ lâm minh trọng trấn sĩ khí, nhất cổ tác khí bắt giữ Lưu Yến Cốc; Nếu bại, kết quả kia… Thực khó mà tưởng tượng nổi! A di đà Phật! Ngã phật phù hộ chính nghĩa vĩnh tồn, thiện năng chế ác!

Chính ngọ đã tới, ánh mắt trời chói mắt bao chùm cả tràng địa.

Thanh gươm của ai đó phản chiếu lại ánh sáng, chính vào khoảng khắc Trần Mặc thoáng nháy mắt đó, có người vô thanh vô tức vọt lên! Một chưởng xuất ra mang theo mười thành công lực! Trần Mặc giơ chưởng ứng địch, phản ứng đã không thể nói là không nhanh.

“Ầm!” Một bóng người bay ra.

“Trần Mặc!” Khuyết Thủy kinh hãi kêu lên.

Người vô thanh rơi xuống lôi đài là Tam Giang Tẩu.

Người của Lưu Yến Cốc đánh lén! Không chờ người dưới đài mắng ra hai chữ đê tiện, “Đánh hay lắm!” Lưu Yến Cốc chủ đã bất ngờ thốt ra tiếng khen khó nghe.

Có người lớn mật kiểm tra Tam Giang Tẩu, phát hiện xương ngực của đối phương bị vỡ nát, đã không còn sống nữa.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Mặc ở trên đài đã mang theo vẻ kính nể.

Trần Mặc khẽ mỉm cười với Khuyết Thủy đứng bên cạnh, biểu thị bản thân bình yên vô sự.

“Tà Quỷ, tội ác vô biên quay đầu là bờ. Nếu ngày hôm nay ngươi có thể bỏ đồ đao xuống, Trần Mặc ta lớn mật thay mặt võ lâm thiên hạ thả cho ngươi một con đường sống. Ngươi tuy tay nhuốm đầy máu, nhưng chỉ cần ngươi biết hối cải giải tán Lưu Yến Cốc, ngày sau hành thiện tích đức, tại hạ cam nguyện liều lĩnh vì ngươi hóa giải hết thảy cừu oán của Lưu Yến Cốc. Như thế nào?” Loại khí phách này! Loại phong độ này! Dám hỏi thiên hạ có ai có dũng khí nói chuyện với Lưu Yến Cốc chủ như vậy, làm ra hành động quả quyết như vậy!

“Hắc hắc hắc, nhãi con miệng còn hôi sữa, chẳng qua chỉ đánh chết một Tam Giang Tẩu mà đã dám miệng to khoác lác! Âm Sơn Tam Tiên chúng ta bất tài, cũng muốn lĩnh giáo một chút cao chiêu!” Lời còn đang nói, trên lôi đài đã xuất hiện thêm ba bóng người.

“Đê tiện! Lưu Yến Cốc các ngươi đánh lén trước, hiện giờ lại muốn lấy nhiều khi ít sao?” Có người ở dưới đài mắng to.

“Lấy nhiều khi ít cái gì! Một tiểu tử không hề có tiếng tăm còn muốn cốc chủ động thủ? Âm Sơn Tam Tiên chúng ta đã đủ để giáo huấn y rồi!” Âm Sơn Tam Thú không biết xấu hổ phản bác lại.

Trần Mặc không hề để tâm phất tay chặn lại, “Đến đi. Đừng viện nhiều cớ như vậy nữa. Tà Quỷ, ta trước đối phó với thủ hạ của ngươi, tiếp đó lại xin lĩnh giáo cao chiêu.”

“Chờ đã! Trần Mặc, bọn họ để đệ giải quyết.”

Khuyết Thủy không để Trần Mặc kịp từ chối, người đã đánh về phía Âm Sơn Tam Thú.


“Ô! Viên công tử, cậu sao lại động thủ với chính người nhà của mình?” “Đúng đó, đúng đó, nếu làm cậu bị thương, cốc chủ của chúng tôi chẳng phải là sẽ đau lòng muốn chết sao! Ha ha!” “Viên công tử à, cậu cũng không thể thông đồng với tiểu tình nhân mới mà quên mất cốc chủ của chúng tôi chứ!” Hì hì ha ha, Tam Thú một bên ứng phó với thế công của Khuyết Thủy, một bên ô ngôn uế ngữ bỡn cợt thiếu niên.

Đáng tiếc, không tới mười chiêu, Âm Sơn Tam Thú đã cười không nổi nữa, tới chiêu thứ ba mươi, Âm Sơn Tam Thú đã phải gắng gượng đối phó.

Nếu không phải là Khuyết Thủy không quen giết người, Tam Thú hiện tại đã phơi thây trên đất rồi.

“Khuyết Thủy! Giết chết bọn chúng!” Tiếng quát của Trần Mặc truyền tới, Khuyết Thủy không hề do dự, kiếm sắc rời khỏi vỏ.

“Này, họ Trần kia! Đừng làm trò liếc mắt đưa tình trước mặt bản cốc chủ! Ngươi đã rảnh rỗi như thế, bản tôn đành phải cùng ngươi chơi đùa một chút vậy!” Bên kia, Lưu Yến Cốc chủ giống như đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, phi thân đánh về phía Trần Mặc.

Lôi đài biến thành chiến trường! Khuyết Thủy dùng kiếm bức Tam Thú về phía bên trái, Trần Mặc cùng Tà Quỷ tiến hành đại chiến ở lôi đài bên phải.

Công lực thâm hậu như Viên Chính Tiếu cũng gánh chịu không nổi ảnh hưởng do các cao thủ tuyệt đỉnh phát ra khi công kích, bị bức lui khỏi lôi đài trở lại khán đài.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một kẻ trong Tam Thú trúng kiếm ngã xuống đất.

Công phòng của ba người bị phá, hai người còn lại đã có ý thoái lui.

“Binh sĩ Phi Ưng Xã ở đâu?”

“Có mặt!” Tiếng hô ứng rung trời vang lên.

“Vây sát yêu chúng Lưu Yến Cốc! Một kẻ cũng không để lọt!”

“Vâng!” Binh sĩ Phi Ưng Xã ẩn trong người giang hồ cởi bỏ áo choàng, dùng tốc độ cực nhanh vây lấy yêu chúng Lưu Yến Cốc bên ngoài tràng địa. Hắc y hồng cân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang! Chỉ riêng khí thế cũng đã vượt hơn hẳn những bang phái khác!

“Yến Vô Quá! Ngươi lớn gan lắm! Dám đối nghịch với Lưu Yến Cốc chúng ta!” Trên đài truyền tới tiếng rít phẫn nộ của Tà Quỷ.

“Giết!” Thiết lệnh truyền ra.

“Giết—–” Hơn một trăm binh sĩ Phi Ưng Xã không sợ chết đánh về phía đám ma đầu mà người người trên giang hồ chỉ cần nghe tên đã biến sắc.

Tiếng hô giết chói tai khiến nhị thú đầu đao liếm huyết cũng thầm phát run.

Thấy nhị thú đã lộ vẻ sợ hãi, không đợi nhị thú còn lại kịp tháo chạy, Khuyết Thủy cắn răng, nhẫn tâm thi xuất công lực tầng thứ mười một.

Kiếm khí tăng vọt, kiếm quang không ngừng quấn quanh cần cổ của nhị thú! Khi tiếng kêu thảm thiết đoạn ma bật ra cũng là lúc một tiếng muộn hưởng kinh thiên động địa vang lên, Trần Mặc cùng Tà Quỷ cứng rắn so một chưởng.

Một bóng người bị hất văng khỏi lôi đài.

Khi mọi người còn đang chờ bụi đất tan hết, bên tai đã truyền tới tiếng quát chói tai của Lưu Yến Cốc chủ: “Yến Vô Quá! Trần Mặc! Bản cốc chủ sẽ nhớ rõ các ngươi!”

“Truy! Không được để yêu chúng Lưu Yến Cốc chạy thoát!” Có người kịp phản ứng hô to.

“Truy! Tiêu diệt bọn chúng!” Tiếng la giết rung trời vang lên, những người giang hồ này tuy đao thật thương thật không giỏi, nhưng bản lĩnh hô giết thì không chê được vào đâu.

Trần Mặc đứng ở trên lôi đài, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh khó có thể hình dung ra là có bao nhiêu trào phúng, lập tức phi về hướng khu đất yêu chúng Lưu Yến Cốc bị bao vây.

Cậu không thể trơ mắt nhìn những binh sĩ chính trực này vô duyên vô cớ chết dưới tay những ma đầu Lưu Yến Cốc kia! Khuyết Thủy thu kiếm, cánh tay khẽ run rẩy.

Nụ cười lạnh mới rồi kia của Trần Mặc khiến cậu quen thuộc tới mức cảm giác như một luồng khí lạnh toát từ lòng bàn chân bốc lên.

Không… Không thể! Khuyết Thủy lắc mạnh đầu, cũng nhanh chóng phóng về nơi hỗn loạn kia.

Lúc cậu tới nơi, Yến Vô Quá cũng đã tới rồi, gã đang cùng Trần Mặc phân chia ngược sát yêu chúng Lưu Yến Cốc.

Khuyết Thủy đứng ở bên ngoài vòng chiến, dĩ nhiên lại phát hiện bản thân chẳng hề có tí đất nào để tham gia vào.

Bách Độc Yêu Bà gục rồi, Thực Bối Lão Ma bị Trần Mặc một chưởng chụp vỡ đầu… Tới khi Bất Lão Quỷ Đồng cũng bị Yến Vô Quá một kiếm tước thành hai nửa thảm thiết kêu lên, người Lưu Yến Cốc chủ mang tới đã bị tiêu diệt sạch sẽ, không sót kẻ nào! Chờ sau khi mọi người ý thức được Lưu Yến Cốc trừ gã cốc chủ Tà Quỷ nọ trốn thoát ra thì không còn bất cứ kẻ nào toàn mạng, tiếng hoan hô như sấm vang lên.

Yến Vô Quá… Ngươi rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu? Khuyết Thủy đứng ngoài vòng chiến mê mang không rõ.

Đại hội võ lâm tuy rằng tới tận phút cuối cũng chưa quyết định được người đứng đầu, nhưng nhóm người Trần Mặc, Viên Khuyết Thủy, Yến Vô Quá, Vương Thanh Trúc, Âu Dương Thăng, Đường Lục, Tề Tùng Vũ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong mắt quần hùng thiên hạ.

Đặc biệt là hai người Trần Mặc, Yến Vô Quá mơ hồ đã trở thành nhân vật lãnh đạo của hai giới hắc bạch lưỡng đạo.

Vị trí Minh chủ cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, kẻ thông minh đều có thể hiểu rõ.

Lúc Trần Mặc đem vạn lượng kim phiếu giao cho chưởng môn phái Thiếu Lâm, nhờ ông lên tiếng kêu gọi các chùa miếu trong toàn quốc cứu tế thu nhận những cô nhi bị bỏ rơi trong thiên hạ, có không biết bao nhiêu người lòng thầm ủng hộ y, không một ai chỉ trích.

Khi Yến Vô Quá ngượng ngùng cười nói củ nhân sâm này cũng tính là có mang lại lợi ích cho binh sĩ Phi Ưng Xã ta, dù vậy người trong thiên hạ cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên —— Người ta dù sao cũng là người của Hắc đạo mà.

Về phần cuốn “Thoán Chí” kia, đã có vài lang trung giang hồ nổi danh kiểm định, bọn họ đều nhất miệng một lời khẳng định nó là đồ giả!

Thừa dịp tinh thần quần chúng tăng cao, Viên đại Minh chủ cùng các chưởng môn Võ lâm minh, bao gồm cả Vương Vũ đều nhất trí quyết định lập tức thừa thắng tấn công Lưu Yến Cốc! Đồng thời cũng tuyên bố một tin tức thực lớn, thực kích động với các đồng đạo giang hồ ——- Ai giết được Lưu Yến Cốc chủ, ai khiến quần hùng thiên hạ tâm phục khẩu phục, người đó sẽ là Minh chủ võ lâm đời tiếp theo!

***

Đại hội võ lâm yên ổn kết thúc, kế hoạch tấn công Lưu Yến Cốc cũng được gióng chống khua chiêng triển khai.

Mà giữa những đợt sóng sục sôi này, người xấu hổ nhất không ngoài ai khác chính là Viên Khuyết Thủy, nhi tử của Viên đại Minh chủ.

Lời nói của Lưu Yến Cốc chủ là thật hay giả đã chẳng còn ai có thể phân định nổi, nhưng những lời đồn về Viên Khuyết Thủy thì càng ngày càng kì quái, càng ngày càng… Tục tĩu khó nghe! Mà Khuyết Thủy ở trong mắt mọi người cũng trở nên ngày càng trầm mặc, nếu như không phải là chuyện cực kì quan trọng, cậu gần như không hề xuất hiện trước mặt mọi người.

“Phụ thân, ngài cho gọi con?” Khuyết Thủy đứng ở ngoài cửa thấp giọng hỏi.

Nơi này đã không còn là tiểu viện ở Vương gia nữa mà là căn nhà của một gia đình bình thường trong một tiểu trấn lân cận Triệu Lăng, Côn Sơn.

Vì để che giấu hành tung, tránh đánh rắn động cỏ, Võ lâm minh cùng quần hào Hắc đạo lấy Phi Ưng Xã làm đầu quyết định phân thành các nhóm nhỏ lên đường, ước hẹn ngày mùng mười tháng tám cùng tụ họp tại Triệu Lăng.

Yến Vô Quá đã đưa ra một tin tức đáng tin cậy, thực lực của Lưu Yến Cốc đang được che giấu ở một nơi nào đó tại Triệu Lăng.

Cái Bang đồng thời cũng xác nhận tin tức này.

Nhóm của Viên Chính Tiếu tới nơi trước tiên cũng là vì để xác định chính xác nơi ẩn trốn của Lưu Yến Cốc.

Triệu Lăng có không dưới trăm ngọn đồi, nhóm người Lưu Yến Cốc chủ rốt cuộc lẩn trốn trong ngọn đồi nào, điều này vẫn còn cần tỉ mỉ tra xét một lượt.

“Tới đây. Ta có lời muốn hỏi con.”

Khuyết Thủy tiến vào, xoay người đóng cửa.

Bước tới nơi cách phụ thân ba bước, Khuyết Thủy dừng lại.

Ai! Nhìn đứa con này xem, Viên Chính Tiếu thở dài.

Khuyết Thủy cúi đầu càng thấp.

“Ta hỏi con, có phải con đã đem khẩu quyết Cửu Dương truyền cho Trần Mặc rồi?”

Khuyết Thủy khẽ run lên, không nói.

“Con không cần tiếp tục giấu diếm ta, một chưởng Trần Mặc so đấu với Tà Quỷ trên Đại hội võ lâm kia, ta mắt không mù, vẫn còn có thể nhìn ra đó chính là Cửu Dương Chân Công chí dương chí thuần.”

Viên Chính Tiếu tựa như cười lạnh.

Thật lâu sau, Khuyết Thủy mới gắng sức ưỡn ngực, nói: “Đúng. Con đem khẩu quyết Cửu Dương truyền cho Trần Mặc, bởi vì con cảm thấy huynh ấy so với con…”

Viên Chính Tiếu phất tay, tỏ ý nhi tử không cần phải nói nữa.

“Ta lại hỏi con, nguyên nhân con không luyện thành Cửu Dương có phải là bởi vì…” Viên Chính Tiếu tựa hồ không muốn nói ra những lời tiếp theo, cổ họng khẽ giật mới có thể tiếp tục lên tiếng.

“Có phải là bởi vì con cùng Lưu Yến Cốc chủ kia có chuyện tằng tịu?”

Lồng ngực ưỡn thẳng của Khuyết Thủy chớp mặt hạ xuống. Trên khuôn mặt của cậu có xấu hổ, có tự ti, cũng có bi thương khó nén.

Không chờ nhi tử hồi đáp, nhìn vẻ mặt của cậu, Viên Chính Tiếu cũng biết được đáp án.

“Nghiệp chướng! Cút!”

“Phụ thân!” Rầm một tiếng, Khuyết Thủy quỳ xuống, “Phụ thân, con không có! Con không có! Là ác ma kia đem con làm lô luyện công, con trúng gian kế của gã, con…”

“Cút ra!” Viên Chính Tiếu căn bản không hề muốn nghe, tức giận đứng dậy phất tay áo bước ra khỏi phòng.

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Khuyết Thủy quỳ trên mặt đất, cảm giác nhục nhã bao trùm lấy cậu.

Cậu không biết đã quỳ mất bao lâu, ngọn đèn dầu trên bàn càng lúc càng nhỏ đi.

“Khuyết Thủy.”

Cùng với tiếng cửa kẽo kẹt là giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên phía sau lưng cậu.

Khuyết Thủy cúi thấp đầu, không nói, không động.

Người tới dừng lại bên cạnh cậu trong chốc lát, thấy cậu vẫn luôn chẳng hề suy chuyển thì không tiếp tục chờ đợi nữa, hai tay vươn ra, cứ như vậy ôm cậu lên đi ra ngoài.

Trên đường, Khuyết Thủy bỗng nhiên ôm chặt lấy bờ lưng của nam nhân, ôm thật chặt.

Viên Chính Tiếu đứng trước cửa sổ, nhìn Trần Mặc ôm Khuyết Thủy rời đi, sắc diện u ám càng trở nên âm trầm.

***

Ngày kế, ba phụ tử Vương Vũ cũng tới nơi, cùng tới còn có huynh đệ Tề Tú Phong, Liễu Như Phi và Bạch Đỗ Quyên có giao hảo tốt với Vương Thanh Trúc.

Nhóm trước vừa mới đến nơi, Âu Dương Thăng dắt Đường Lục mặt đầy bất mãn cũng đúng lúc xuất hiện tại cửa cứ điểm dừng chân bí mật này.

“Thượng lộ bình an chứ? Có thêm tin tức gì mới về Lưu Yến Cốc không?” Viên Chính Tiếu thân thiết hỏi, nghênh đón họ tiến vào.

“Cám ơn quan tâm của Viên Minh chủ, hết thảy đều suôn sẻ. Yến thủ lĩnh trên đường có truyền tin cho chúng ta, dư nghiệt Lưu Yến Cốc tựa hồ cũng đang triệu tập binh lực chuẩn bị sống mái một lần với Võ lâm chính đạo.” Người trả lời là Vương Vũ.

“Ồ? Yến đại thủ lĩnh không cùng tới sao? Nơi này nhỏ, mọi người cứ tùy tiện ngồi đi.”

Tuy nghe Viên Chính Tiếu nói như vậy, nhưng đám tiểu bối vẫn như trước vô cùng tự giác hoặc đứng hoặc ngồi ở ghế phía dưới.

Cũng chẳng còn cách nào, sảnh đường của gia đình bình thường tổng cộng cũng chỉ có từng đấy cái ghế mà thôi.

Viên Chính Tiếu cùng Vương Vũ nhún nhường đưa đẩy, một trái một phải ngồi trên ghế chủ thượng.

Người hầu Viên Chính Tiếu mang tới cũng dưới phân phó của ông đưa trà và điểm tâm lên.

“Yến thủ lĩnh nói để tránh hiểu lầm, gã còn có một vài việc cần phải sắp xếp, nhưng vài ngày nữa sẽ tới nơi.”

Viên Chính Tiếu gật đầu, “Cũng phải, gã thân là hào cường phương Bắc, tuy nói lần này có lý do chính đáng để xuất binh, nhưng đột nhiên lãnh đạo một nhóm binh sĩ tinh anh của Phi Ưng Xã tới phương Nam ắt cũng khiến những cường hào ở đó e sợ. Yến thủ lĩnh tuổi còn trẻ đã có thể mọi chuyện chu toàn, chú ý tới toàn cục, hơn nữa người trong Hắc đạo như gã còn có thể đặt nhân nghĩa lễ giáo trong lòng, thật khó có được!”

“Đúng vậy! Lần này diệt trừ Lưu Yến Cốc, chỉ ở điểm thu thập tin tức này, Phi Ưng Xã thân trong Hắc đạo so với chúng ta còn cung cấp thêm không ít tin tức. Đúng rồi, sao lại không thấy lệnh công tử và Trần thiếu hiệp?”

Nghe Vương Vũ nhắc tới Viên Khuyết Thủy và Trần Mặc, đám tiểu bối bên dưới đều ngẩng đầu nhìn về phía Viên Chính Tiếu.

Dừng một chút, Viên Chính Tiếu đáp: “Bọn chúng ra ngoài điều tra hành tung của Lưu Yến Cốc rồi.”

“Ha hả, Viên Minh chủ thật có phúc, đã có một nhi tử tài giỏi lại có thêm một đệ tử không hề thua kém, thực đúng là khiến Vương mỗ ao ước không ngừng!” Vương Vũ vuốt râu cười, làm như chỉ tùy tiện cảm thán một câu.

“Nào có, nào có! Vương huynh có một cặp tử nữ mới chính là dung tư long phượng, tiền đồ bất khả lượng.”

Đột nhiên, Vương Thanh Trúc đứng ở một bên xen miệng nói: “Tình cảm giữa Trần thiếu hiệp và Viên thiếu hiệp thực tốt, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu (1), tới đâu dường như cũng thấy hai người ở cùng nhau. Lần trước khi bọn hiền chất phát hiện ra Lưu Yến Cốc tại Chu Chỉ Viên hình như là lần duy nhất chỉ nhìn thấy mình Trần thiếu hiệp, cũng không nhìn thấy Viên thiếu hiệp ở đó. Chỉ là không biết tối đó Trần thiếu hiệp ngực đầy giận dữ đuổi tới Chu Chỉ Viên là vì chuyện gì? Người tối đó Trần thiếu hiệp ôm từ trên giường Lưu Yến Cốc chủ ra là ai? Viên Minh chủ cũng biết một phần?”

Lời này đột nhiên hỏi ra, đừng nói tới Viên Chính Tiếu sắc mặt không vui vụng về trả lời, ngay cả những người khác cũng không nghĩ tới Vương Thanh Trúc sẽ trực tiếp hỏi vấn đề như vậy vào thời điểm mẫn cảm này.

“Ha ha!” Viên Chính Tiếu không hổ là Viên Chính Tiếu, ngửa mặt lên trời ha ha cười đáp: “Khuyết Thủy và Trần Mặc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai đứa tự nhiên vô cùng tốt. Người tối đó Trần Mặc cứu thoát khỏi tay Lưu Yến Cốc chủ kia chính là một nữ tử đáng thương. Ta nghĩ Vương thiếu hiệp hỏi như vậy đơn giản chỉ là nghe những lời xằng bậy của Tà Quỷ trên Đại hội võ lâm ngày đó.”

Sắc mặt chợt biến, đại Minh chủ lạnh lùng nói: “Vương thiếu hiệp, Viên mỗ có thể thông cáo rõ ràng tại đây, những lời Tà Quỷ nói ngày đó đều là những lời nói xằng! Tối đó Trần Mặc tới Chu Chỉ Viên con ta đang ở ngay bên cạnh ta, việc này Phương trượng Thiếu Lâm đại sư Vô Tận có thể làm chứng! Về phần tối hôm đó Trần Mặc vì sao lại đuổi tới Chu Chỉ Viên, chính là bởi vì y thám thính được tin tức Lưu Yến Cốc chúng ẩn náu tại Chu Chỉ Viên.”

“Ồ? Nếu như vậy, Trần Mặc đã biết yêu nghiệt Lưu Yến Cốc ẩn thân tại Chu Chỉ Viên, vì cớ gì lại không lập tức quay về hồi báo để mọi người cùng tới mà lại tự mình đi trước? Như vậy chẳng phải càng thêm mười phần chắc chắn sao?”

“Vương thiếu hiệp hẳn phải biết yêu nghiệt Lưu Yến Cốc vốn luôn xảo quyệt, hơn nữa Vương gia khi đó còn có gian tế Lưu Yến Cốc trà trộn, nếu Trần Mặc quay về báo tin, như thế Viên mỗ tin rằng chờ tới khi đồng đạo võ lâm đuổi tới Chu Chỉ Viên, yêu nghiệt Lưu Yến Cốc sớm đã chạy thoát mất rồi!”

Vương Thanh Trúc còn muốn nói gì đó lại bị phụ thân phất tay ngăn cản, đành vội vàng lên tiếng xin lỗi.

Viên Chính Tiếu cười lớn tỏ ý không việc gì cả.

Đám tiểu bối bên dưới thấy Viên, Vương ngầm đấu đá, kẻ nào kẻ nấy không biết trong tâm suy nghĩ những gì.

***

Dần tới ngày mùng mười tháng tám, người tới núi Côn Sơn cũng ngày một nhiều.

Sào huyệt của Lưu Yến Cốc được Yến Vô Quá phái tử sĩ Phi Ưng Xã tra ra, cả ngọn Triệu Lăng bị ba nghìn binh sĩ Phi Ưng Xã bao vây không sót một kẽ hở, mỗi người trong tay đều cầm một cây pháo hoa làm tín hiệu, thề không tha cho bất kì một con cá lọt lưới nào.

Lưu Yến Cốc chủ không biết có phải cho rằng bản thân không thể chạy thoát được hay không, mà quyết định chuẩn bị tử chiến tới cùng, vào ngày mùng năm tháng tám phái người chuyển chiến thư tới Võ lâm minh, muốn quyết chiến một lần với võ lâm thiên hạ! Đồng đạo võ lâm một bên phỏng đoán Lưu Yến Cốc có phải đang có quỷ kế gì hay không, một bên bận rộn tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch tấn công Lưu Yến Cốc.

Trong đó tồn tại của Trần Mặc dưới danh hào đệ tử của Viên Chính Tiếu nay biến thành Phật Tâm Tuyệt Thủ Trần Mặc, khi mọi người bắt đầu dùng danh xưng đại hiệp để gọi Trần Mặc, hình bóng của Viên Chính Tiếu dần trở nên phai nhạt.

Đương nhiên, biểu hiện xuất sắc trên Đại hội võ lâm tuy rằng cho thấy công lực hùng hậu của Trần Mặc, nhưng người trong giang hồ hoàn toàn cũng không vì điều này mà tôn xưng y làm đại hiệp.

Nguyên nhân chính giúp y được tôn xưng lên làm đại hiệp như vậy chính là nhờ vụ án không có một đầu mối nào nọ —— Nguyên nhân cái chết của đại trưởng lão Cửu Chỉ Thần Cái Cái Bang! Lúc trước Cửu Chỉ Thần Cái chết trong kênh dẫn nước thải ngoại thành Kinh Châu, khi chết trong tay nắm một mảnh vải trắng.

Chính là bởi vì mảnh vải trắng này, phái Tuyết Sơn bị nghi ngờ là hung thủ.

Cái Bang và phái Tuyết Sơn vì sự việc này mà náo loạn không ngớt, suýt nữa thì xảy ra chuyện liên quan tới mạng người.

Hơn nữa Cái Bang và phái Tuyết Sơn đều có các môn phái thân hữu giúp đỡ, mắt thấy ranh giới tranh chấp giữa hai bên sẽ nhanh chóng bùng nổ dẫn tới động đến gươm đao, Trần Mặc đứng ở sau lưng Viên Chính Tiếu bỗng nhiên bước lên trước một bước, lên tiếng hỏi một đệ tử họ Lưu của phái Tuyết Sơn.

“Ngươi thường ngày có người cảm tình không tốt không? Có phải có người hận ngươi thấu xương lại chẳng thể trả thù ngươi hay không? Có phải ngươi nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn? Hoặc làm chuyện gì khiến người ta oán hận lại vẫn luôn chẳng thể bù đắp nổi hay không?”

Đệ tử họ Lưu kinh hãi! Lúc ấy mọi người ở đó đều không hiểu, Trần Mặc vì sao lại đột nhiên đi hỏi chuyện một đệ tử bình thường của phái Hoa Sơn.

Trần Mặc thấy đệ tử họ Lưu không đáp, dứt khoát vạch trần chân tướng: “Xin lỗi, ngày đó sau khi biết chuyện, tại hạ cùng Khuyết Thủy phụng lệnh của Minh chủ đi điều tra. Để điều tra mảnh vải trắng kia là lấy từ trên một bộ y phục, hay là thực sự lấy từ quần áo của đệ tử phái Tuyết Sơn, tại hạ thầm điều tra một lượt hành lý của người thuộc quý phái. Tại hạ biết chuyện này làm không phải, nhưng vì không để phái Tuyết Sơn chịu hàm oan, cũng chỉ đành mạo muội làm ra sự việc đại cấm kị như vậy. Lúc này, tại hạ khẩn thiết xin quý phái lượng giải. Nếu quý phái sau này có chuyện cần tới Trần Mặc, tại hạ tất toàn lực tương trợ.”

Một lời nói ra đã giải trừ nghi hoặc của tất cả mọi người, cũng mang lại cho phái Tuyết Sơn một thể diện thật lớn.

Cho dù Trần Mặc y có chỗ không phải hay không, phái Tuyết Sơn cũng không có bất cứ lý do gì để gây khó dễ, ngược lại còn phải cảm kích y.

Đệ tử họ Lưu thấy đã chẳng thể che giấu, chỉ đành thành thực nói ra một bộ quần áo của bản thân quả thực bị ai đó xé mất một góc áo, bởi vì lo lắng bằng chứng phạm tội sẽ rơi xuống đầu mình khiến phái Tuyết Sơn hổ thẹn, đành phải ngậm miệng không nói.

Sau đó đệ tử họ Lưu quỳ rạp xuống đất, chỉ lên trời thề rằng sự việc này hoàn toàn không phải do hắn làm.

Hơn nữa bị Trần Mặc hỏi tới, hắn cũng nhớ tới một chuyện.

Một ngày trước khi hắn phát hiện y phục bị thiếu mất một góc, hắn đã thấy một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi trong rừng quả ở ngoại ô cùng một nam tử trẻ tuổi ôm nhau làm chuyện đó, khi đó hắn cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng rời khỏi nơi ấy.

Cho tới ngày thứ ba của Đại hội võ lâm, hắn lại nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia…

“Người phụ nữ trung niên kia là ai?” Trần Mặc truy vấn.

Đệ tử họ Lưu đáp: “Yêu nghiệt Lưu Yến Cốc Bách Độc Yêu Bà.”

Nghe đệ tử họ Lưu trả lời như vậy, chưởng môn phái Tuyết Sơn cực kì vui mừng, liền vội hỏi: “Đây có phải là mưu kế vu oan của Bách Độc Yêu Bà – Yêu nghiệt Lưu Yến Cốc hay không?”

Bang chủ Cái Bang phản vấn: “Cứ cho là Bách Độc yêu nghiệt muốn vu oan cho phái Tuyết Sơn ngươi, vậy ả vì sao lại ra tay với trưởng lão của bản bang?”

Chưởng môn phái Tuyết Sơn cũng hỏi ngược lại: “Thế phái Tuyết Sơn ta cùng trưởng lão quý phái có thù oán gì mà phải hạ độc thủ như vậy? Hơn nữa bằng tu vi của Lưu đệ tử thì sao có thể là đối thủ của Cửu Chỉ Thần Cái?”

Bang chủ Cái Bang á khẩu không trả lời được.

Trần Mặc lúc này lại hỏi đệ tử họ Lưu kia: “Ngươi nhìn rõ diện mạo của nam tử ở cùng Bách Độc Yêu Bà trong rừng quả ngày đó chứ?”

Nam tử họ Lưu mặt đỏ bừng trả lời: “Có nhớ sơ sơ. Nếu gặp lại nhất định có thể nhận ra.”

Trần Mặc nghe đệ tử họ Lưu trả lời như vậy tựa hồ có hơi an tâm, xoay người lại đối diện với bang chủ Cái Bang: “Tại hạ có chuyện thỉnh cầu bang chủ, phiền bang chủ cho gọi đệ tử canh giữ rừng quả ngoại thành ngày đó tới.”

“Có ý tứ gì?” Bang chủ Cái Bang không đồng ý.

Trần Mặc mỉm cười nói: “Tại hạ từng phụng lệnh Minh chủ đi khắp nơi tìm kiếm hành tung của Lưu Yến Cốc, từng ngẫu nhiên phát hiện rừng quả trên ngọn núi ngoài thành Kinh Châu kia có đệ tử của quý phái ra vào. Thứ cho tại hạ lớn mật phỏng đoán, nơi kia hẳn là một cứ điểm của quý phái? Không biết phán đoán của tại hạ có đúng không?”

Bang chủ Cái Bang không nói gì, lập tức lệnh cho thuộc hạ cho gọi đệ tử phụng lệnh canh giữ rừng quả ngày đó tới.

Đệ tử họ Lưu vừa nhìn thấy đệ tử Cái Bang kia lộ diện, tức thì lớn tiếng chỉ vào đối phương nói: “Chính là hắn!”

Đệ tử Cái Bang kia đầu tiên còn không hiểu sự việc như thế nào đã bị bang chủ của bản bang hù dọa, lập tức khai ra hắn đã từng gặp gỡ một phụ nữ xinh đẹp hơn bốn mươi tuổi, bởi vì nhịn không được dụ dỗ của cô ta mà cùng cô ta… Làm chuyện kia.

Còn nói người phụ nữ kia sau khi xong việc có tới thăm hắn một lần sau đó thì không hề tới nữa.

Sự việc đã đến bước này, chân tướng tựa hồ đã lộ ra ngoài ánh sáng.

Nhờ Viên Chính Tiếu hòa giải, chưởng môn các phái đều cho rằng đây là kế vu oan của yêu nghiệt Lưu Yến Cốc.

Nói vậy vào lúc Bách Độc Yêu Bà đi tìm đệ tử Cái Bang kia phóng đãng, trong lúc vô ý gặp phải Cửu Chỉ Thần Cái tới tuần sát, vì vậy ả đã hạ độc thủ hại chết ông, sau cùng nghĩ tới hành tung của mình không thể bị bại lộ liền nghĩ đến kế vu oan cho đệ tử phái Tuyết Sơn đã từng nhìn thấy chuyện tốt của ả, muốn mượn chuyện này gây ra tranh chấp trong nội bộ võ lâm chính đạo.

Lúc sau Trần Mặc lại lơ đãng chỉ ra: “Độc dược của Bách Độc yêu nghiệt khá cao minh, trong đó có một vài loại thậm chí không cách nào nhận ra chất độc, chỉ sau khi người chết nhìn xương mới nhận ra.”

Cuối cùng để xác thực nguyên nhân cái chết của Cửu Chỉ Thần Cái, bang chúng Cái Bang nén đau thương đào di cốt của Cửu Chỉ Thần Cái lên, kết quả kiểm chứng phát hiện xương cốt của Cửu Chỉ Thần Cái đều biến thành màu đen.

Sự việc đến đây, chân tướng cuối cùng đã rõ ràng.

Trần Mặc sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền lui ra sau màn, không muốn tranh công, thế nhưng phàm là người biết sự việc này khi nhìn thấy y đều tôn kính gọi y một tiếng: Trần đại hiệp.

***

Khuyết Thủy chợt phát hiện Trần Mặc trở nên rất bận rộn, bận rộn tới mức cậu gần như không nhìn thấy bóng dáng của y, y nếu không phải là bị phụ thân gọi đi giao cho việc nào đó, thì chính là có người tới nhờ y giúp đỡ chuyện gì.

Trước đây Trần Mặc có việc gì cũng sẽ gọi cậu đi cùng, hiện giờ cậu thường phải tới tận khuya mới có thể nhìn thấy Trần Mặc đẩy cửa vào phòng.


Trong viện lạc của nông gia tốp năm tốp ba tụ tập một vài anh hào trẻ tuổi, có người đang nói chuyện, có người đang luận bàn võ công.

Còn hai ngày nữa là tới ngày quyết chiến sinh tử với Lưu Yến Cốc, nhóm thanh niên này không những không hề căng thẳng, ngược lại người nào người nấy đều có vẻ hào hứng chỉ e đợi không kịp ngày này.

Cũng chẳng thể trách bọn họ hưng phấn đến vậy, trận chiến này tới cả những tiền bối thế hệ trước cũng đều cho rằng chắc chắn sẽ chiến thắng.

Bởi vì bọn họ có người lựa chọn tốt nhất có thể đối phó với đại ác ma kia —— Trần Mặc! Lại thêm nhóm người Yến Vô Quá, Âu Dương Thăng, Lưu Yến Cốc đã chẳng thể khiến người ta vừa nghe danh liền biến sắc nữa.

Lúc Khuyết Thủy bước vào trong sân, Trần Mặc đang bị quan môn đệ tử của phái Tuyết Sơn Hoắc Phong, huynh đệ Tề Tú Phong đệ tử phái Hoa Sơn vây quanh.

Không biết bọn họ đang nói những gì mà khuôn mặt thường ngày vốn lạnh lùng của Trần Mặc nay cũng lộ ra vài tia tiếu ý.

Nhìn thấy Khuyết Thủy, trong viện bỗng trở nên yên tĩnh, nhưng ngay lập tức huyên náo trở lại.

Không biết có phải do cậu lỗi giác hay không, Khuyết Thủy chung quy luôn cảm thấy có người nhìn cậu khe khẽ thì thầm.

Tận lực ưỡn thẳng ngực, Khuyết Thủy bước tới bên cạnh Trần Mặc.

“Đệ tới rồi.” Ngữ điệu bình đạm trước sau như một.

“Ừ, đệ tới là muốn hỏi huynh…” Khuyết Thủy cảm thấy có một ánh mắt oán hận đang trừng trừng nhìn cậu.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Đỗ Quyên đang dùng ánh mắt khinh thường chế nhạo nhìn thẳng vào cậu, trừ Trần Mặc ra, cô là người duy nhất tận mắt nhìn thấy cậu bị ác ma kia vũ nhục.

Khuyết Thủy lúng túng tránh khỏi ánh nhìn châm chọc kia, lại nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Liễu Như Phi ở bên cạnh.

Hắn cũng biết rồi sao? Có phải là Bạch Đỗ Quyên đã nói với hắn cái gì? Có phải người phái Hoa Sơn cũng đều biết rồi… Khuyết Thủy không kìm được nghĩ như vậy, làm cách nào kiềm chế cũng vô dụng!

“Hỏi ta cái gì? Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Không chờ Khuyết Thủy kịp phản ứng lại, Trần Mặc đã kéo cậu rời đi.

“A…” Không có việc gì mà, chúng ta cứ như vậy đi sao? Khuyết Thủy dùng ánh mắt như vậy hỏi Trần Mặc, Trần Mặc nháy mắt với cậu, đáp lại cậu bằng một nụ cười quen thuộc.

Ha ha.

Tâm tình Khuyết Thủy phút chốc liền vui vẻ trở lại, những giọng nói thì thầm kia cậu cũng có thể giả như không hề nghe thấy.

“Trần đại hiệp!” Hoắc Phong từ phía sau gọi vọng tới.

Trần Mặc quay đầu, “Thật ngại, tôi và Khuyết Thủy có chút chuyện cần bàn bạc, mọi sự chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”

Vừa bước ra cửa viện, hai người liền nhìn thấy Viên Chính Tiếu, Vương Vũ cùng phương trượng Thiếu Lâm Vô Tận đi tới.

“Ha ha, tình cảm giữa Trần thiếu hiệp và Viên thiếu hiệp thực tốt, đi tới đâu cũng đều có thể thấy hai người ở cùng nhau. Hai vị đang định đi đâu vậy?” Người hỏi chính là Vương Thanh Trúc.

Khuyết Thủy vội vàng thi lễ với mọi người, khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân, cậu liền khẽ xê dịch đứng cách khỏi Trần Mặc một đoạn.

Vương Thanh Trúc tinh mắt, chú ý tới điểm này lại càng càm thấy quan hệ giữa Trần Mặc và Khuyết Thủy không hề đơn giản.

Trải qua vài ngày quan sát, hắn gần như có thể kết luận người được Trần Mặc mang khỏi Chu Chỉ Viên tối đó chính là Viên Khuyết Thủy! Lưu Yến Cốc chủ, Viên Khuyết Thủy, Trần Mặc.

Ha ha, nếu mối quan hệ này lợi dụng được, có lẽ… Phụ tử Vương Vũ nhìn nhau cười.

Võ công không bằng người cũng không sao, thứ được xem trọng nhất ở Minh chủ võ lâm không phải chính là nhân phẩm và uy vọng sao?

Trần Mặc vẫn duy trì bộ dáng như trước, không lạnh không nhạt gật đầu với mọi người.

Tất cả đều đã quen với thái độ như vậy của Trần Mặc, cũng không hề cảm thấy y thất lễ.

Viên Chính Tiếu đứng ở ngoài viện lịch thiệp nhường đám người Vô Tận vào trước, mắt thấy Trần Mặc và Khuyết Thủy đã đi xa, ngoài miệng tuy không hề lên nói gì, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn thể hiện trong lòng ông không hề vừa ý, đặc biệt là sau khi ông chú ý tới vẻ mặt của phụ tử Vương Vũ.

“Đệ muốn hỏi ta chuyện gì?” Trần Mặc thấy Khuyết Thủy mãi không mở miệng liền chủ động hỏi.

Khuyết Thủy ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói, “Đệ muốn hỏi huynh điều tra Yến Vô Quá ra sao rồi? Đệ luôn có chút lo lắng đối với người nọ, ngày đó nếu không phải gã hẹn đệ tới Chu Chỉ Viên, đệ cũng sẽ không…”

“Yến Vô Quá sao,” Trần Mặc do dự đáp: “Ta nghĩ… Đệ không cần lo lắng người này. Theo ta điều tra gã hẳn là không có bất kì quan hệ nào với Lưu Yến Cốc, nhưng để cẩn thận, trong lần diệt trừ Lưu Yến Cốc này ta vẫn sẽ lưu ý tới người đó là được.”

“Nhưng…”

“Ta nghĩ Yến Vô Quá ngày đó tới tìm đệ rất có thể chính là Tà Quỷ giả dạng.”

“Vậy Tà Quỷ tại sao lại muốn cải trang thành Yến Vô Quá? Thuật dịch dung của gã đã thông thạo như vậy vì sao không lợi dụng thân phận của Yến Vô Quá làm ra những chuyện khác? Vì sao chỉ sử dụng thân phận của Yến Vô Quá trước mặt đệ?” Khuyết Thủy một hơi hỏi hết tất cả những nghi vấn tích tụ trong lòng cậu bao lâu nay.

Dường như không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, Trần Mặc ngửa mặt lên trời ha ha cười: “Việc này… Việc này đệ phải đi hỏi Lưu Yến Cốc chủ kia. Có lẽ gã từng gặp mặt Yến Vô Quá, cảm thấy khá vừa mắt khuôn mặt như vậy, so với khuôn mặt xấu xí của chính mình, biết đâu gã hy vọng dùng khuôn mặt kia của Yến Vô Quá để tiếp cận đệ. Về phần vì sao gã không sử dụng khuôn mặt của Yến Vô Quá để làm những chuyện khác, ta nghĩ là bởi gã vẫn còn có phần cố kị Phi Ưng Xã, hai bên từ trước nước sông không phạm nước giếng vì vậy tạm thời không muốn đắc tội cũng nên.”

“Tà Quỷ kia có ai mà gã không dám đắc tội?” Khuyết Thủy cười khổ, cậu cũng biết chuyện này chỉ có thể đi hỏi đương sự, hỏi Trần Mặc cũng chẳng thể hỏi ra được điều gì, chẳng qua chỉ là nhận được an ủi tâm lý mà thôi.

Trần Mặc ngừng chủ đề này lại, nói tới đám thiếu niên anh hào kia trong lúc rảnh rỗi muốn tổ chức một buổi tiệc đốt lửa trại tối nay, một là để khích lệ động viên, hai là để tăng cường tình cảm giữa mọi người.

“Thật sao? Có chuyện này? Nghe tựa hồ rất thú vị.” Khuyết Thủy lại miễn cưỡng cười.

“Như thế nào? Đệ không biết chuyện này?” Trần Mặc tựa hồ thực kinh ngạc, “Chuyện này lan truyền đã hai ngày, đến cả các tiền bối cũng muốn tới góp vui, không có ai nói với đệ…” Trần Mặc thấy vẻ mặt của Khuyết Thủy thì không tiếp tục nói nữa.

Khuyết Thủy cúi đầu chầm chậm bước đi, cảm giác tủi thân và buồn bã vì bị mọi người xa cách kia khiến cậu không hề lên tiếng.

“Tối nay ta và đệ cùng đi đi!”

Khuyết Thủy muốn gật đầu nhưng nghĩ tới đến nơi chỉ e cũng chẳng có ai muốn nói chuyện với cậu, cậu nếu cứ luôn ở bên cạnh Trần Mặc thì quả giống như đang chiếu cáo với mọi người cậu và Trần Mặc có gì đó.

Không muốn liên lụy tới Trần Mặc cũng không muốn tự rước lấy xấu hổ, Khuyết Thủy cuối cùng chỉ lắc đầu.

Trần Mặc biết tâm tình của Khuyết Thủy nên không miễn cưỡng cậu.

“Ta ở lại với đệ.”

“Không cần. Bọn họ đặc ý mời, huynh không thể không đi.”

Tuy thực sự hy vọng Trần Mặc ở lại với cậu, nhưng Khuyết Thủy vẫn mỉm cười, biểu thị cậu ở lại một mình cũng không sao cả.

“Khuyết Thủy.”

“Ừm?”

“Tin tưởng ta, mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc. Khi đó… Đệ sẽ không cần phiền não vì bất cứ chuyện gì nữa.”

Khuyết Thủy mỉm cười.

(1)Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu: Tiêu và Mạnh ở đây chỉ 2 vị tướng của Dương Diên Chiêu (Dương Lục Lang) tên đầy đủ là Tiêu Tán và Mạnh Lang, 2 người này là anh em kết nghĩa có quan hệ rất khăng khít, sau này cũng thường được dùng để nói về những người có quan hệ vững chắc, kiên định, cảm tình nồng hậu.