Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 94: Tình yêu sâu đậm

Gió nhẹ nhàng lướt qua khu vườn rộng lớn xinh đẹp, mùi hoa thơm thoang thoảng, tiếng đàn du dương. Một nam tử áo trắng ngồi trong vườn, hơi cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt dây đàn, khuôn mặt y đạm nhã mang theo vẻ hài hòa, ý cười ấm áp dịu dàng. Một nam tử khác đang lười biếng ngồi tựa trên chiếc ghế dài đặt cách đó không xa, tay phải y nhẹ nhàng lay động một chiếc quạt giấy, ngón tay dài trắng như mặt trăng, mái tóc đen như một suối nước, nổi bật trên nền y phục màu trắng, mang lại cảm giác rất không chân thật. Không khí tĩnh mật, thanh u tràn ngập cả đình viện, làm người ta cảm thấy thoải mái cực kì.

Người hầu từ ngoài viện đi vào, cũng một thân trang phục trắng toát, khuôn mặt y hơi có chút lo lắng.

“Điện hạ.”

Thanh âm cẩn thận lại tôn kính vang lên, đánh vỡ không gian tĩnh lặng nơi đây, tiếng đàn du dương ngừng lại. Nam tử ngồi trên ghế dài mở rộng chiếc quạt trong tay, trên mặt quạt là bức tranh thủy mặc về một hồ sen, mặt nước mênh mông, hoa sen trắng là những điểm nhấn đặc sắc, sạch sẽ như một sinh mệnh mới được sinh ra. Nam tử nâng quạt, che khuất khuôn mặt của mình đi, cũng không có chút phản ứng nào với người hầu.

Người hầu hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn về phíanam tử áo trắng, khuôn mặt ẩn ẩn chứa đựng chút chờ mong.

“Điện hạ, quân thượng thỉnh điện hạ tới Nhật Quang điện cùng dùng ngọ thiện.”

Nam tử áo trắng vẫn ngồi yên trên ghế, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy cán quạt ngọc bích, phiến quạt che khuất hoàn toàn khuôn mặt của hắn, nhìn không rõ biểu tình. Người hầu nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của mình lại, sợ hãi lo lắng không thôi. Đã một tháng rồi, mỗi ngày quân thượng đều sai người mời hạ đến Nhật Quang điện cùng dùng bữa, nhưng mỗi lần người hầu tiến đến, điện hạ đều im lặng không nói một lời, hơn nữa còn luôn che khuất khuôn mặt của mình, làm cho người ta chẳng thế biết được điện hạ đang nghĩ gì. Khi quay lại bẩm báo với quân thượng, tuy người cũng không quát mắng gì, nhưng mấy ngày này, người hầu vẫn cảm thấy rất lo lắng sợ hãi, chỉ nguyện tránh người càng xa càng tốt.

“Ta đi.”

Thanh âm nhẹ nhàng trầm bổng như mây khói khe khẽ vang lên, như thứ thiên âm có thể thanh tẩy mọi dơ bẩn hắc ám, cực kì sạch sẽ. Người hầu đứng nơi xa đang lo lắng không thôi, nghe thấy thanh âm này, khoảnh khắc ngây người. Phải mất một lúc, người hầu mới bừng tỉnh, nhận ra hành động vô lễ của mình, liền vội vàng cúi đầu, những khuôn mặt y cũng tràn ngập vui sướng, hoan hỉ.

“Vâng, vâng, điện hạ, để tiểu nhân đi bẩm báo với quân thượng.”


Người hầu nhanh chóng xoay người, chạy vồi ra khỏi tẩm điện.

Lam Thánh Âm nhẹ nhàng gảy dây đàn, đôi mắt cực kì bình tĩnh nhìn về phía nam tử áo trắng, khóe mắt hơi cong, hiện lên chút trào phúng.

“Điện hạ, mới kéo dài được hai tháng ngài đã đầu hàng rồi sao?”

Nam tử áo trắng lên tiếng cười khẽ, ngón tay nhẹ động, gấp chiếc quạt xinh đẹp trong tay lại. Hắn chậm rãi ngồi dậy trên ghế dài, mái tóc dài đen như mực chảy xuống đầy đất, vạt áo dài mềm mại khẽ bay lên.

“Hóa ra đã qua hai tháng.”

Nam tử áo trắng đứng dậy, thanh âm mờ ảo giống như một tiếng than thở nhẹ nhàng, lại cũng lạnh nhạt vô cảm, lướt qua như gió.

Thấy động tác của nam tử, Lam Thánh Âm chỉ có thể nhanh chóng nhìn về hướng khác, giống như cực kì sợ hãi nhìn thấy người này, không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Không là hai tháng thì là bao lâu? Tháng trước, mỗi ngày quân thượng đều đến gặp ngươi, ngươi lại không chịu gặp người. Tháng này mỗi quân thượng mỗi ngày đều cử người đến mời ngươi, ngươi cũng không chịu đi gặp, ta còn tưởng rằng đời này ngươi cũng không muốn gặp quân thượng nữa.”

Lam Thánh Âm cúi đầu nhìn cây đàn, trào phúng nói.

“Thật như vậy sao? Hóa ra đã hai tháng rồi ta chưa ra khỏi cửa, không thấy hắn, khó trách mấy ngày gần đây hắn càng ngày khó chịu.”

Nam tử áo trắng khẽ cười, giống như cực kì thoải mái vui vẻ, tiếng cười nhàn nhạt phiêu tán trong không trung, hương thơm thoang thoảng trong không khí trở nên đậm đặc hơn, giống như chính nhưng bông hoa trong vườn này cũng cảm thấy thoải mái vui vẻ vì tiếng cười của nam tử. Lam Thánh Âm nhàn nhạt cảm nhận sự biến hóa trong không khí, ngón tay nhẹ nhàng gẩy dây đàn, đôi mắt lạnh lẽo có chút tối màu, ảm đạm. Đây chính là lực lượng của linh hồn sao? Thứ linh hồn trong trắng kia giúp ngươi chiếm được tình yêu của vạn vật, cho dù không có người yêu ngươi, vẫn còn có vạn vật cùng vui, cùng buồn với ngươi. Trên trán y đột nhiên xuất hiện cảm giác rét buốt, đột ngột làm cho Lam Thánh Âm sửng sốt, nhăn mày lại. Vội vàng ngẩng đầu lên, Lam Thánh Âm cảm thấy hoa mắt, một khuôn mặt để gần sát ngay trước ánh mắt y, làm cho gò má y không tự giác mà trở nên đỏ bừng. Đôi mắt thanh lãnh dần dần mông lung, mất một lúc, y mới chợt giật mình, kinh hãi tỉnh lại, thân mình cũng theo bản năng mà lùi ra sau. Nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi khẽ cong lên trên khuôn mặt kia, đôi mắt thanh tỉnh của y lại rơi vào mê luyến không thể tự kiềm chế.

“Đã hai tháng rồi, ngươi cũng không chịu tận mắt nhìn vào khuôn mặt của ta.”

Thanh âm bay cao mang theo mỉm cười, như một tiếng đàn thấm vào lòng người. Chiếc quạt nhẹ nhàng chạm vào trán của Lam Thánh Âm, làm cho tâm trí mông lung của hắn khoảnh khắc bừng tỉnh. Nhìn khóe môi cong lên của người trước mặt, Lam Thánh Âm vội vàng quay đầu, người không ngừng mà lùi về phía sau. Cho đến khi đã cách Quân Mặc Li mấy trượng, y mới ngừng lại, cố ổn định lại tâm trí của mình, đôi mắt nhìn lướt về phía Quân Mặc Li tràn ngập âm u.


“Điện hạ có vẻ ngoài phong độ lại như thần tiên giáng trần, Thánh Âm vì xấu hổ trước dung mạo của ngài, chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn thẳng.”

Quân Mặc Li cũng không quá để ý đến đôi mắt phòng bị của Lam Thánh Âm, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng mở chiếc quạt giấy trong tay ra.

Bàn tay khẽ đặt nơi trái tim, Quân Mặc Li càng thêm tươi cười.

“Nếu ta còn không chịu xuất hiện ở Nhật Quang điện, người kia chắc sẽ thực sự tức giận a, đúng là càng lớn tuổi, tính tình càng ngày càng kém.”

Lam Thánh Âm đang cười trào phúng, lại nghe thấy câu nói này của Quân Mặc Li, trợn mắt há mồm. Quân thượng mới một trăm mười chín tuổi, đang độ tuổi thanh xuân mạnh mẽ nhất, thế mà lại bị chê là lớn tuổi… trên thế gian này, chắc chỉ có mỗi Quân Mặc Li có thể nghĩ ra điều như vậy.

Hào quang nhàn nhạt chớp lên, Quân Mặc Li gày càng trở nên mờ nhạt, sau đó biến mất. Lam Thánh Âm lúc này mới dần dần ngã xuống đất, cực kì mệt nhọc, cũng hẳng thể che dấu được sự mất mát nơi đáy mắt.



Đế cung cao lớn hùng vĩ, bên trong lúc này lại cực kì yên tĩnh, một người thị vệ cũng không có, thậm chí cả những người hầu lúc nào cũng bận rộn ra vào cũng không thấy xuất hiện. Chút hào quang nhàn nhạt màu trắng lóe lên nơi cửa điện, một dáng người mờ ảo cũng dần dần hiện lên. Áo dài màu trắng mềm mại như mây, tóc đen như gỗ, mềm mượt dài chạm đất, được một chiếc trâm búi nhẹ lên trên đỉnh đầu, đơn giản lại thanh cao tao nhã.

Nhẹ nhàng mở cửa điện ra, Quân Mặc Li chậm rãi bước vào trong đại điện. Bên trong không có một bóng người, tiếng bước chân vang lên trong không gian trống trải, càng làm người ta thấy có chút đột ngột. Hắn ngẩng đầu nhìn lên đế tọa, ghế lớn trống rỗng. Nghĩ một lúc, Quân Mặc Li quay người, bước về phía nội điện.

Mặt đất lát bạch ngọc sáng bóng, phản chiếc rõ căn phòng phía trên. Trong phòng, một nam tử mặc y phục trắng với mái tóc dài trắng muốt đang ngồi bên cạnh bàn huyền ngọc, trên bàn sắp đặt những đĩa thức ăn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Mỗi một món ăn đều được trang trí cực kì đẹp mắt, chỉ cần nhìn qua cũng có thể cảm nhận được người nấu những món này đã mất bao nhiêu công sức, sự chú tâm. Người nam tử tóc trắng đưa tay ấn nhẹ lên ngực mình, cố gắng kìm nén cảm giác vội vàng hưng phấn khó nhịn, đôi mắt mở to nhìn về phía cửa điện, cực kì chờ mong.

“Dạ…”

Thanh âm ngân vang kia truyền vào trong tai Quân Dạ Hàn, đôi mắt Quân Dạ Hàn bắt được thân ảnh màu trắng nơi cửa điện, trở nên cực kì ôn nhu ấm áp, còn hàm chứa cả nhu tình cùng tưởng niệm.

“Li nhi, đến, nếm thử mấy món này, đều là do chính tay ta làm.”


Quân Mặc Li hơi ngạc nhiên, sau đó liền nở nụ cười, chầm chậm đi đến cạnh bàn, ngồi xuống vị trí cạnh Quân Dạ Hàn. Cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thức ăn nhỏ đưa vào miệng, hắn nhắm mắt lại thưởng thức, thức ăn mềm mềm lại thơm ngát, hương thơm quyện vào từng kẽ răng.

“Thức ăn ngươi làm rất ngon a.”

Quân Mặc Li vừa nói xong, liền tự mình cảm nhận được Quân Dạ Hàn thở ra nhẹ nhóm một hơi. Hắn buông đũa, quay mặt nhìn về phía Quân Dạ Hàn, đối diện với đôi mắt tràn ngập ấm áp dịu dàng của y.

“Nếu Li nhi thích, mỗi ngày ta đều sẽ nấu cho ngươi ăn.” Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng lên tiếng, khuôn mặt cực kì nam tính, ngũ quan kết hợp làm cho nó càng trở nên đẹp, đẹp đến mức mờ ảo.

“Ngươi là đế vương, không phải là đầu bếp.”

Quân Mặc Li mỉm cười, quét mắt nhìn bàn đồ ăn trước mặt, trong lòng không thể không thừa nhận Quân Dạ Hàn quả thực là một người hoàn mỹ. Thực lực, mưu trí, dung mạo, quyền lực. Tất cả những thứ này, Quân Dạ Hàn đều đạt đến mức tối hoàn mỹ. Nhưng chỉ có một điều đáng tiếc, đó là những điều hoàn mỹ kia chỉ có trên một Quân Dạ Hàn vô tình – không yêu bất cứ kẻ nào trước đây.

‘Li nhi, có gì cần phải nuối tiếc?” Quân Dạ Hàn nhìn đôi mắt mang ý cười của Quân Mặc Li, đôi môi lại không chịu kiềm chế mà nở nụ cười dịu dàng.

“Ta đang tiếc cho thế nhân này, mất đi một vị đế vương hoàn mỹ.”

Đôi mắt trong suốt có hào quang lưu chuyển, giống như một vì sao, sáng rực rỡ, xinh đẹp cực kì. Quân Dạ Hàn nhìn cảnh đẹp trước mắt, đôi mắt ôn nhu lại có chút trở nên tối tối.

“Trên đời này vốn không tồn tại người hoàn mỹ, càng hoàn mỹ thì càng có nhiều những dấu vết sứt sẹo phía sau, hơn nữa…”

Quân Dạ Hàn cúi đầu khẽ hôn lên đôi mắt của Quân Mặc Li, thâm tình nhìn hắn.

“Ta còn yêu phải một người cực kì kiêu ngạo, để người nọ không chán ghét mà vứt bỏ ta, ta chỉ có thể vứt bỏ lớp vỏ hoàn mỹ của mình.”

Quân Mặc Li có thể cảm nhận được hơi thỏ nóng rực trên mặt, thứ tình cảm đậm đặc sâu đậm tràn ngập trong trái tim của hắn, rồi nhanh chóng chảy ra toàn thân, ùa đến che trời lấp đất, như muốn tê toái cả cơ thể hắn. Khi hắn có thể hơi đè nén thứ tình cảm quá mực đậm đặc làm cho người ta không thể thở nổi kia, thì đôi mắt cũng đã trở nên mông lung, bọc trong một đám sương. Quân Mặc Li biết, thứ tình yêu sâu đậm khoảnh khắc tràn ngập kia không phải là cảm xúc trong lòng hắn, mà là của Quân Dạ Hàn.


Hai người bọn họ lúc này đã là tâm ý tương thông, linh hồn dung nhập làm một, huyết mạch nối liền, qua nghi thức kia, hai người đã chuyển đến cảnh giới hai người như một, có thể hiểu được rõ cảm xúc cảm giác, ý nghĩ của đối phương. Khế ước, một khi đã được kí kết sẽ không bao giờ có thể lật lại, phản bội. Dùng chính linh hồn, máu, nước mắt của mình để hiến tế, làm cho vận mệnh của hai người trói chặt vào nhau vĩnh viễn, vĩnh thế cũng không chia lìa. Nếu một người chết, người còn lại sẽ ngủ say vĩnh viễn, cho đến khi người chết đi kia trọng sinh mới tỉnh lại. Linh hồn của một người tiêu tán, người còn lại cũng sẽ đồng thời biến mất, hoàn toàn không tồn tại trong thiên địa này.

Hai tháng trước, giây phút ấy Quân Mặc Li tỉnh dậy không phải do Quân Dạ Hàn cưỡng ép bắt buộc, mà là trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận được thứ tình yêu trầm trọng tuyệt vọng, nặng nề đè ép đến mức hắn chẳng thể thở nổi, không thể không tỉnh dậy gặp hắn. Quân Mặc Li không thể không thừa nhận, trong nháy mắt ấy, hắn quả thực lùi bước. Hắn không sợ hãi tử vong, không sợ mất đi tự do, nhưng lại lùi bước vì thứ tình cảm hủy thiên diệt địa kia của Quân Dạ Hàn.

Sợ hãi sao?

Đúng, Quân Mặc Li thừa nhận, giây phút ấy hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn nghĩ, tình yêu mà hắn dành cho Quân Dạ Hàn đã là cực hạn, lại phát hiện ra, thứ mà hắn gọi là cực hạn, so với Quân Dạ Hàn lại chẳng bằng một phần vạn. Thứ tình yêu kia, là một thứ tình yêu điên cuồng, kết quả cuối cùng chính là hủy diệt.

Nhưng lúc này, hắn đã không còn cơ hội để chạy trốn nữa, cho dù kết quả cuối cùng có là hủy diệt, cho dù tương lai hắn sẽ biến mất vĩnh viễn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh y đến giây phút cuối cùng.

Có lẽ lúc đầu, hắn rơi vào thứ tình yêu điên cuồng này chỉ là do sự sắp đặt của Quân Dạ Hàn, thì bây giờ, tình cảm sâu đậm này đã dung nhập vào linh hồn, xương tủy của hắn. Hắn không còn cơ hội chạy trốn, chỉ có thể dũng cảm mà đối mặt với nó.

“Dạ…”

Quân Mặc Li vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Quân Dạ Hàn, môi khẽ nhếch, đôi mắt sáng long lanh.

“Ta yêu ngươi.”

Quân Dạ Hàn mở to mắt, đáy mắt không che dấu sự khiếp sợ cùng bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã chuyển sang cảm xúc mừng như điên

“Li nhi, ta cũng yêu ngươi.”

Y mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ rực của người trong lòng, hơi thở nóng bỏng như muốn đốt cháy Quân Mặc Li. Hai bờ môi vội vàng thiếp vào nhau, triền miên, môi môi tương hợp, hai đầu lưỡi mềm mại ấm áp gắt gao quấn lấy nhau, một giây một khắc cũng không muốn chia lìa. Hơi thở của hai người càng ngày càng trở nên hỗn độn, Quân Mặc Li cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ cơ thể Quân Dạ Hàn, cùng với sự vật nơi nào đó đang bắt đầu sống dậy, hắn vội vàng khuynh người về phía trước, đẩy Quân Dạ Hàn ngã nằm ra bàn, thức ăn trên bàn bị không lưu tình chút nào mà hất xuống đất.

“Dạ, ta muốn có ngươi.”


Quân Dạ Hàn nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Quân Mặc Li, cảm giác nóng rực trong cơ thể càng trở nên bùng nổ, đôi mắt bạc càng phủ thêm một tầng âm trầm.

“Được.”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, áp lực trong đó là vô hạn tình dục.