Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 112: Điên phong đối quyết

Cánh cổng lớn màu đỏ trên không trung chậm rãi mở ra, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả một góc trời, trong không khí dần dần ngập mùi hoa thanh nhã, còn có tiếng đàn nhè nhẹ, tiếng nói chuyện truyền đến từ sau cánh cửa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười ngân nga, cực kì vui vẻ. Nhưng sau đó, cánh cửa càng mở lớn thì mùi hoa càng ngày càng nhạt, sau đó, một thanh âm mềm nhẹ vang lên, truyền vào trong tai của mọi người.

“Chung linh dục tú, Di Á đại lục quả nhiên không hổ với cái tên đại lục hoàn mỹ.”

Lời nói mềm nhẹ như mây vừa kết thúc, Quân Mặc Li liền cảm nhận được có một ánh mắt vô cùng sắc bén bắn thẳng về mình. Quân Dạ Hàn lúc này càng nắm chặt lấy tay Quân Mặc Li, cười ôn nhu nhìn về phía trời cao. Bốn cô gái đi từ bên trong cánh cửa đỏ ra, lụa mỏng bạc sam, tiếng cười vui vẻ, tóc hơi bó buộc, dung mạo thanh tú thoát tục, da trắng nõn nà dáng người hoàn mỹ. Các nàng cúi đầu nhìn xuống mấy người bên dưới, giống như gặp được chuyện cực kì thú vị, ánh mắt tràn ngập ý cười.

“Cẩm tiên tỷ tỷ, hóa ra phàm nhân ở nơi đây bộ dạng cũng không tồi, cũng không phải là loại dã thú dã man chưa được khai hóa a.” Cô gái mặc một thân trang phục màu đỏ diễm lệ mở miệng cười duyên liên tục.

“Hồng Hạc, đây là phàm giới, không được hồ ngôn loạn ngữ.” cô gái mặc y phục xanh lục đứng bên cạnh nàng hơi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như ngọc.

“Vẫn là Cẩm Vân hiểu biết nhất, Hồng Hạc lại vẫn không biết giữ ý tứ.” thanh âm tiếp theo cực kì ám áp thoải mái, một nam tử bước ra khỏi đại môn, thân mình thon dài bao phủ trong y phục màu tím phát ra hào quang nhàn nhạt, thần tư phong vận, khí chất cực kì cao quý.

“Tôn vương…”

Bốn cô gái thấy nam tử đi ra, hơi thu lại ý cười, nghiêm túc mà đứng sang hai bên, dùng ánh mắt sùng kính nhìn y. Nam tử mỉm cười gật đầu, ánh mắt thâm thúy mà từ trên cao nhìn về phía Quân Dạ Hàn.


“Trong ngàn năm biến đổi, không ngờ trên thế gian này lại xuất hiện một đế vương mạnh mẽ cường đại như ngươi. Một kẻ mạnh như vậy mà ở lại trần gian này, quả là đáng tiếc.”

Lời nói mềm nhẹ mang theo chút khen ngợi thưởng thức, cũng mang theo kiêu ngạo. Quân Dạ Hàn cực kì bình thản chấp nhận lời khen ngợi kia, khóe môi không giấu được ý cười.

“Phàm nhân cho dù có mạnh đến mức nào, đế vương quyền thế có lớn đến mức nào, cũng không thể bằng thần.”

Nam tử thấy ánh mắt nhìn thẳng vào mình của Quân Dạ Hàn, ánh mắt hơi ám đi, khóe môi lại vẫn giơ lên nụ cười hòa ái.

“Bản tôn chính là Khánh Vân Thần Quân, cai quản tất cả các đại lục trong thế giới này. Đã mấy nghìn năm rồi cũng không có kẻ nào triệu thỉnh, hôm nay lại có người dùng máu trong tim của một người hoàng thất đổ lên viên huyết ngọc kia, dùng nó làm tế điện để cầu kiến bản tôn, không biết là có chuyện gì?”

Khánh Vân Thần Quân hơi động ngón tay một chút, tảng đá khối dưới thân Tu Thụy Nhĩ lập tức biến mất, hào quang trên Cửu Yến đài cũng tiêu tán, để lộ ra máu tươi đầm đìa đầy đất, cực kì khủng bố.

“Thần Quân đại nhân, lần tế điện này là do Phất Lai thực hiện.”

Phất Lai Tác Phỉ Đặc cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đạm mạc vô cảm.

“Đế vương của Tây đại lục, ngươi triệu thỉnh bản tôn, nếu như lý do không hợp lý, nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt.” Khánh Vân Thần Quân nhìn về phía Phất Lai Tác Phỉ Đặc, ôn hòa nói.

“Phất Lai hiểu được.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc hơi cong khóe miệng, hai mắt hạ thấp che dấu đi cảm giác phức tạp băn khoăn.

Tắc Mâu Tư Đặc nhìn Phất Lai cười, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, lạnh lẽo trong mắt càng tăng thêm. Hít sâu một hơi, Phất Lai ngẩng đầu, lạnh nhạt mở miệng.


“Lần này, Phất Lai thỉnh triệu Thần Quân, là vì trước đó không lâu, Phất Lai phát hiện ở Di Á đại lục này không ngừng xuất hiện những hiện tượng lạ. Là do có người không ngừng nghịch thiên ý, đẩy dân chúng lâm vào khốn cảnh tử vong khôn ngừng. Ta là một đế vương nơi nhân gian này, không muốn tiếp tục nhìn chúng sinh đồ than, không muốn nhìn thảm cảnh tiếp tục diễn ra, cho nên mới triệu thỉnh Thần Quân, xuống trừng trị tội nghiệt của người kia.”

Quân Mặc Li nghe lời nói càng ngày càng trầm thấp của Phất Lai, cười càng ngày càng tươi, ánh mắt trong suốt như gương. Phất Lai Tác Phỉ Đặc, hy vọng ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn. Thỉnh thần đến dễ dàng, lại không biết được muốn tiễn thần đi, sẽ phải trả giá cực lớn.

“Là ai?” Khánh Vân Thần Quân lạnh lùng lên tiếng, khuôn mặt hơi biến đổi một chút, hào quang quanh thân cũng sáng hơn.

“Người này là…”

Phất Lai Tác Phỉ Đặc chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, ánh mắt đỏ rực gợn sóng, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Thánh quân của Đồ Lan, Quân Dạ Hàn.”

Khánh Vân Thần Quân nghe xong, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Quân Dạ Hàn, tay ngửa lên, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một chiếc gương tinh xảo. Hơi di chuyển cổ tay, hào quang tím từ mặt gương chiếu ra, hướng về chỗ Quân Dạ Hàn.

“Đế vương nơi nhân gian, mấy năm nay bản tôn đã mấy lần cảm nhận được dị động nơi nhân gian, không chỉ là phá vỡ quy tắc của nhân gian, còn coi thường mệnh đế vương, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được kẻ này là ai. Hôm nay, nếu đã có một vị đế vương dùng máu hoàng thất đến triệu thỉnh bản tôn giải quyết việc này, bản tôn tự nhiên sẽ không để mặc. Nếu để bản tôn tra ra được chân tướng, nhất định sẽ dùng thiên quy xử phạt thật nặng. Nhưng nếu chuyện này không phải là sự thật, kẻ triệu thỉnh bản tôn sẽ phải nhận hết trừng phạt.”

Chiếc gương trong tay y lập tức phát ra hào quang tím chói lòa, ánh sáng chiếu thẳng vào người Quân Dạ Hàn. Quân Dạ Hàn bị làm phép, không thể cử động, nhưng trên mặt cũng không có chút sợ hãi nào, khóe môi ôn nhu cong lên.

“Li nhi, ngươi thích cái gì?”


“Hì~…” Một tiếng cười khẽ vang lên, Quân Mặc Li hơi dựa vào người Quân Dạ Hàn, khóe môi tràn ra ý cười, lời nói nhẹ nhàng nói.

“Ta thích tự do, ta thích đi xem hết tất cả cảnh đẹp trên thế gian này, ta thích mỹ nhân, ta thích cùng Dạ cùng nhau đi khắp thế gian, ta thích mỹ nhân giống Dạ, ta thích được bay tự do trên bầu trời.” Từng câu từng câu được nói ra, Quân Mặc Li dang hai tay ôm lấy thân hình không thể cử động của Quân Dạ Hàn, ánh mắt tràn ngập tình yêu. “Nhưng mà trên đời này, nếu như không có Dạ, Li nhi cái gì cũng sẽ không thích, cái gì cũng không muốn.” Nụ cười ấm áp tràn ngập hạnh phúc, còn có lưu luyến. Quân Dạ Hàn nghe hắn nói, ánh mắt càng trở nên ôn nhu, tình cảm ngập tràn đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Mặt kính màu tím hiện lên một vài hình ảnh, hình ảnh chiếu lên trên khôn trung, có chút mờ ảo. Trong đại điện rộng lớn, Quân Dạ Hàn mỉm cười cầm thanh kiếm băng hàn trong tay, không một chút do dự mà đâm thẳng nó vào cơ thể Quân Mặc Li, mà nụ cười lại vẫn ôn nhu, thâm tình. Ydùng ánh mắt dịu dàng ấy nhìn thân ảnh của quân Mặc Li đi xa, sau đó nắm chặt thanh kiếm đi vào trong nội điện. Ở nơi trống trải không một bóng người ấy, y cầm kiếm hung hăng mà cứa vào một bên cánh tay, cánh tay vừa cầm kiếm đâm Quân Mặc Li, đáy mắt đã chẳng còn ôn nhu yêu thương, tràn ngập chỉ có đau thương. Sau đó lại là trong tẩm điện, Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn thiếu niên đang quỳ gối bên dưới, nụ cười ôn nhu lại tịch mịch. Thiếu niên dùng ánh mắt tràn ngập thống khổ nhìn Quân Dạ Hàn, đầu không ngừng đập xuống đất, như đang cầu xin điều gì. Quân Dạ Hàn hơi gật đầu, đứng dậy đi đến trước người thiếu niên, một tay nâng lên nhẹ nhàng để vào trán y. Ngay sau đó, một trận pháp phát ra thứ hào quang đen bao vây lấy hai người, thật lâu không tiêu tán. Đợi đến khi trận pháp tán đi, thiếu niên ngẩng đầu, trên mặt đã đội lên một chiếc mặt nạ bạc, đôi mắt lạnh lùng cũng biến thành màu bạc, mái tóc dài đen thuần cũng không còn, chỉ còn lại một đầu tóc bạc dài chạm đất. Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn thiếu niên, mà khi thiếu niên lạnh đạm quay người rời đi, khuôn mặt Quân Dạ Hàn lại lập tức tràn ngập thê lương cô đơn, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, im lặng đứng thật lâu.

Trong khu vườn tuyết trắng xóa, Quân Dạ Hàn nhìn Tắc Mâu Tư Đặc đứng trước mặt, khẽ nở nụ cười. Dung than hoàn mỹ như thần bình thản ôn nhu, thân mình lại chậm rãi hạ xuống, quỳ rạp xuống trước mặt Tắc Mâu Tư Đặc, mái tóc đen tuyền trải đầy trên mặt đất, một thân trang phục màu đen cực kì nổi bật trong thế giới tuyết trắng. Đế vương quỳ xuống, thiên địa liền biến sắc.

Hào quang tím từ mặt kính lại nhanh chóng biến đổi. Lúc này, Quân Dạ Hàn mười bốn tuổi tự tay chém đứt đôi người mẫu phi Lam Hinh của mình, máu tươi nhiễm đỏ quần áo, Quân Dạ Hàn lại ôn nhu mà chẳng hề để ý, nắm thanh kiếm đầy máu tươi trong tay. Một đám thị vệ bao vây Quân Dạ Hàn, Quân Dạ Hàn lại tùy ý để thị vệ bắt mình, chỉ mỉm cười nhìn xuống xác mẫu phi dưới đất, ánh mắt thâm trầm.

Tiếp theo là cảnh Quân Dạ Hàn đi ra từ một căn phòng đen tối u ám, bốn mươi tám tuổi, y dùng thực lực của bản thân phá vỡ tất cả những cấm chế xung quanh, rời khỏi nơi đã giam giữ y ba mươi bốn năm này. Tránh đi tất cả những người ngăn cản mình, đi thẳng đến Dương Quang điện, dùng thực lực của bản thân ép tiên đế thoái vị, sau đó lập tức giết chết tiên hoàng, để máu nhiễm đỏ Dương Quang điện, trên mặt vẫn là ý cười ôn nhu. Cùng năm bốn mươi tám tuổi, Quân Dạ Hàn đăng cơ, đứng trên ngôi vị đế vương cao thượng mà quan sát chúng sinh, tịch mịch tang thương, chơi trò chơi nhân gian đến trăm năm, cho đến khi Quân Mặc Li xuất hiện, mới nở được một nụ cười thực tình.

Sinh mệnh hơn trăm năm chậm rãi mà hiện lên, thời gian dần trôi qua, những người đứng xem càng xem càng thấy sợ hãi. Khánh Vân Thần Quân nhìn kính chiếu ra hình ảnh, ánh mắt dần trở nên u ám, ngón tay gõ nhẹ một chút, gương trong tay liền biến mất.

“Giết cha giết mẹ, là bất hiếu. Hành thích vua, là bất trung. Yêu con của mình, là bất nghĩa. Vì lợi ích suy nghĩ của bản thân mà làm cho nhân gian một năm tuyết rơi, đẩy thế nhân vào cảnh nước sôi lửa bỏng, là bất nhân. Nghịch chuyển thiên mệnh, giữ lại sinh mệnh của người đã chết, là bất thành (trong thành thật).”

Mỗi một câu được nói ra, không trung lại càng u ám đi một chút, một tia sét tím đánh ngang qua bầu trời, đám mây sét màu tím đậm dần dần ngưng tụ, lôi điện càng ngày càng mạnh, lực lượng mạnh mẽ đến mức có thể hủy thiên diệt địa.

“Một đế vương như vậy, một kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, bất thành, giữ lại chỉ càng gây thêm họa cho nhân gian, hủy diện đại lục này. Vậy nên, hôm nay bản tôn liền dùng thiên phạt xử tội.”


Tiếng sấm rền vang vọng cả thiên địa, cả đại lục đều rung động. Một tia sét nữa lại xẹt qua, xé rách bầu trời, lóe lên thứ ánh sáng tím rét lạnh. Đây mới là trời phạt thật sự, sấm sét mạnh mẽ không còn là tự nhiên nữa, lực lượng mạnh mẽ hủy thiên diệt địa. Tia sét ấy, dùng tốc độ kinh người bắn thẳng về phía Quân Dạ Hàn.

Lúc này, Quân Mặc Li đang ôm chặt lấy thân hình không thể cử động của Quân Dạ Hàn, ánh mắt bình tĩnh không chút sợ hãi.

“Li nhi, nếu như có thể sống nhìn thấy ngươi, ta nhất định sẽ thực hiện hết tất cả những điều mà ngươi vừa nói.”

Lời nói ôn nhu truyền vào trong tai Quân Mặc Li, làm cho hắn cảm nhận được điềm xấu. Lập tức, một lựa đẩy mạnh mẽ xuất hiện, đầy mạnh Quân Mặc Li ra. Hắn bị đẩy bay ra, cách Quân Dạ Hàn xa đến mấy chục thước. Quân Dạ Hàn chậm rãi cử động thân mình của mình, ôn nhu liếc nhìn Quân Mặc Li một cái, sau đó hai tay chập lại, chậm rãi kéo ra, giữa hai lòng bàn tay dần xuất hiện một thanh kiếm dài phát ra hào quang đen. Cầm trường kiếm vung lên một chút, thân kiếm tao nhã liền chém ra một vết rách màu đen trong không gian.

“Bản quân sẽ cẩn thận mà trả lễ ngươi, cho dù ngươi là thần.”

Quân Dạ Hàn mỉm cười cong khóe môi, sau đó phi người lên. Thân mình thon dài như một luồng hào quang bắn thẳng về phía chân trời, lao thẳng về phía tia sét cực kì mạnh mẽ kia. Nhìn thân mình Quân Dạ Hàn lao thẳng về phía sấm sét, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy tim như bị ai bóp chặt, thống khổ cực kì. Hơi cúi đầu, bàn tay hắn nắm chặt lại, đợi một lát sau, ngẩng đầu lên, thái độ của hắn đã khôi phục như cũ. Hào quang lóe lên một chút, trong tay hắn đã xuất hiện thêm chiếc quạt giấy trắng, hơi nhíu mày nhìn về phía sấm sét trên bầu trời, Quân Mặc Li cười khẽ ra tiếng.

“Nếu như mọi chuyện đều là vì Mặc Li, vậy hôm nay cũng sẽ do Mặc Li chấm dứt tất cả.”

Thần phạt, nguyên nhân đều là do chúng ta. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau thừa nhận.

Hơi vung quạt trong tay lên, hào quang thánh khiết lập tức phủ đầy cơ thể, Quân Mặc Li nhanh chóng vọt lên trên trời.

“Phàm nhân lớn mật, dám phản kháng lại thần, coi rẻ thiên quy!”


Khánh Vân Thần Quân thấy hai người không những không nhận sai lại còn dám phản kháng, cực kì tức giận. Đúng là hai kẻ thấy chết không sợ, rất tự kiêu. Phàm nhân đúng là phàm nhân, ngu xuẩn cực kì…

“Giết chết bọn họ.”

“Vâng.” Bốn cô gái đứng bên cạnh nhanh chóng phất tay áo, nhanh chóng bay về phía hai người.