Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 102

Hai tay bị túm chặt lấy, thân thể bị đặt sát vào tường, đau đớn, nhưng Quân Mặc Li cũng không có biểu hiện thêm chút cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Quân Dạ Hàn, khóe môi còn hơi cong lên.

“Ngươi thấy mệt sao?” Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt đạm mạc của Quân Mặc Li, tròng mắt bạc có chút u ám.

Quân Mặc Li đột ngột cười khẽ ra tiếng.

“Những lời này ta cũng muốn hỏi ngươi, Quân Dạ Hàn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mệt hay sao?”

Tiếng cười nhẹ nhàng, lại ẩn ẩn trào phúng, Quân Mặc Li cố nghiêng người, tránh thân mình ngày càng áp sát của Quân Dạ Hàn.

“Mệt ư?”

Quân Dạ Hàn thấy Quân Mặc Li né tránh mình, đôi mắt lại trở nên càng thêm ôn nhu dịu dàng.

“Sinh vật duy nhất có khả năng làm ta thấy mệt chỉ có một mình Li nhi mà thôi.”

Quân Dạ Hàn chậm rãi buông tay của Quân Mặc Li ra, ý cười nơi khóe môi dần biến mất. Mái tóc dài màu bạc khẽ bay lên theo gió, vạt áo dài lay động. Quân Dạ Hàn nhìn về phía đường lớn đã bị phá hủy hoàn toàn trước mắt, nâng tay chỉ về phía mà Lam Hinh từng đứng, sâu trong đáy mắt hiện lên chút cô đơn lạc lõng.


“Li nhi, mới vừa rồi khi ta đứng ở chỗ kia, ta đã từng có suy nghĩ, bỏ cuộc thôi, buông tha cho ngươi… khi đó, khi ta đi về chỗ Lam Hinh, ta đã hi vọng ngươi sẽ ngăn cản ta lại. Rõ ràng ngươi không muốn ta đi, vì sao lại không mở miệng gọi ta?”

Quân Mặc Li ngẩn người, nhìn bóng dáng cô đơn của Quân Dạ Hàn, chỉ cảm thấy trái tim mình quặn đau, bị xé vụn thành từng mảnh, bàn tay nắm chặt thân quạt đến mức lằn lên từng vết đỏ tươi.

Bước từng bước về phía trước, khóe môi Quân Dạ Hàn khẽ cong lên, đôi mắt bạc nhìn vào hư không.

“Mỗi một bước chân, ta đều đang nghĩ, ngươi có gọi ta hay không, có muốn ta quay lại hay không? Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta nhất định sẽ làm theo. Ta cứ nghĩ chỉ cần trong người Li nhi chảy dòng máu của ta, có được linh hồn bất diệt của ta, là chúng ta có thể tâm ý tương thông, là khế ước vĩnh viễn ở bên nhau. Nhưng ta lại quên mất một điều, trái tim của một người là thứ không thể thay đổi được. Li nhi, nếu giây phút cuối cùng ấy ngươi không lên tiếng, nếu giây phút cuối cùng ngươi không lựa chọn tin tưởng ta, có lẽ ta sẽ thực sự buông tay, lựa chọn buông tha cho ngươi.”

Nghe được những lời Quân Dạ Hàn nói, Quân Mặc Li mở to mắt tràn đầy khiếp sợ. Nhìn vào khuôn mặt tịch liêu bi thương của y, hắn đột ngột ý thức được, vào giây phút ấy sự chần chờ sợ hãi của hắn quả thực quá buồn cười và đáng thương. Đúng rồi, hắn tuy thực sự yêu Quân Dạ Hàn, nhưng đáy lòng lại không chịu đi tin tưởng rằng Quân Dạ Hàn cũng yêu hắn, hoặc là có tín nhiệm nhưng lại giữ lại ba phần, mà không yêu y bằng tất cả những thứ mà hắn có.

Kiếp trước hắn đã trải qua quá nhiều những chuyện ngươi lừa ta gạt, hắn đã sớm đóng kín cửa trái tim của mình, lúc ấy hắn đã không thể chia sẻ, tin tưởng bất cứ một người nào. Đối với hắn lúc ấy, việc giao sự tin tưởng của mình vào bất cứ một người nào, không khác gì tự mở đường cho mình đi đến vực sâu tử vong.

Tất cả những chuyện của kiếp trước đã sớm khắc sâu vào linh hồn hắn, cho dù linh hồn có thay đổi bao nhiêu thể xác cũng không thể xóa bỏ. Vì vậy, hắn mới quên mất một điều rằng, ở kiếp này vốn đã không còn những thứ giả dối như kiếp trước nữa, ở nơi đây, có một người khác với tất cả những người khác, đã mang đến cho hắn một thế giới hoàn toàn khác.

Quân Dạ Hàn quay lưng lại nhìn về phía Quân Mặc Li, sau đó lại lùi từng bước ra sau, càng ngày càng xa hắn.

“Li nhi, vì ngươi ta có thể làm tất cả mọi việc, kể cả việc từ bỏ đế vị cao quý kia. Vậy mà, ta vẫn không thể có được sự tín nhiệm của ngươi.”

“Li nhi, ngươi nói rằng ngươi tin tưởng ta, nhưng trái tim ngươi lại không nghĩ như vậy.”

Nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ giật giật muốn nói gì của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cười khẽ ra tiếng, lắc tay, ý bảo Quân Mặc Li tạm thời không cần nói chuyện.

“Li nhi, ngươi không cần phủ định. Từ lúc nghi thức kia kết thúc đến giờ, chúng ta vẫn là tâm ý tương thông, có thể hiểu được tấm lòng của nhau, nhưng mới vừa rồi lại đột ngột không thể cảm nhận được đối phương, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?” Quân Dạ Hàn ánh mắt lạnh lẽo nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Mặc Li, nở một nụ cười lạnh nhạt.


“Nó có nghĩa là, trong hai chúng ta có một người tâm lay động, có nghĩa là trong hai chúng ta, có một người trái tim không còn thuộc về đối phương nữa, có nghĩa là có một người trong hai chúng ta không tin tưởng người còn lại. Li nhi, ta không phải là thần, cũng biết yêu thương, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Ta đã từng tin tưởng người ta yêu sẽ luôn tin tưởng ta, hy vọng tất cả những thứ ta đưa đi đều sẽ nhận được hồi đáp. Nhưng mà, ngươi nói yêu ta, nhưng tình yêu của ngươi rốt cuộc là được xây dựng trên loại ý nghĩ như thế nào?”

“Ta biết, Li nhi không tin tưởng ta. Nhưng cho dù có khiếm khuyết lại như thế nào, ta nghĩ chỉ cần có Li nhi của ta là đủ, ta cùng với ngươi cùng nhau bình thiên hạ, cùng nhau đối mặt với đại địa sắp tràn ngập máu tươi này, chỉ cần có ngươi là tốt rồi. Nhưng mà ngươi xem, xem ta, cuối cùng ta có được là gì?”

Bàn tay nắm quạt của Quân Mặc Li run run, một tay hắn chống lên vách tường, lúc này đau đớn trên cơ thể quả thật kém một vạn lần so với nỗi đau trong tim.

“Dạ…” Quân Mặc Li nhẹ nhàng gọi Quân Dạ Hàn, thanh âm trong trẻo lúc này hơi khàn khàn, mang theo chút đau đớn.

“Li nhi, ta không thể buông tha cho ngươi được, ta chỉ muốn giam cầm ngươi vĩnh viễn bên cạnh ta, nhưng mà ta cũng không muốn bẻ gãy hai cánh của ngươi, để ngươi sống trong buồn chán không được vui vẻ. Giờ ta lại cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên Li nhi, nếu ngươi muốn tự do, ta sẽ cho ngươi sự tự do…”

Quân Dạ Hàn cong khóe môi, nở một nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt tịch mịch nhìn về phía chân trời đang dần tối, máu tóc bạc mượt mà trong ánh sáng mờ mịt lóe ra thứ hào quang chói lòa.

Nghe được âm thanh lạnh nhạt của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cuối cùng cũng không thể chịu đựng được mà trượt dần xuống đất, áo dài trắng sạch sẽ bị thấm đẫm bụi bẩn cùng vết máu loang lổ.

Quân Mặc Li nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Quân Dạ Hàn hướng về phía xa xa mà không hề nhìn vào mình, chỉ cảm thấy cả người hoảng hốt, bàng hoàng, nghi hoặc… Bản thân hắn, không phải vẫn luôn theo đuổi sự tự do hay sao, vì sao khi Quân Dạ Hàn nguyện ý thả tự do cho hắn, trong đầu hắn lại lóe lên ý nghĩ, muốn Quân Dạ Hàn cứ tiếp tục giam cầm hắn, vĩnh viễn cũng không cần thả hắn đi…?

Tự do… kiếp trước hắn bị quá nhiều người, quá nhiều nghĩa vụ trói buộc, cho nên khi đến kiếp này, hắn vẫn hướng tới tự do… nhưng vì sao lúc này, hắn lại chẳng thể vui mừng trước sự tự do tới quá đột ngột này…?

Là… do từ trước tới giờ hắn vẫn nghĩ rằng, cho dù hắn làm bất cứ chuyện gì, Quân Dạ Hàn vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, sẽ không buông tha cho hắn, sẽ không bỏ lại hắn mà đi.

Cứ như vậy, hắn coi mọi thứ như là một điều đương nhiên, ỷ lại vào điều đó, cùng Quân Dạ Hàn chơi trò chơi đoán đố, hắn cùng y đều không nói bất cứ điều gì về bản thân, ngoài việc biết được đối phương có yêu mình. Hắn cùng Quân Dạ Hàn, rốt cuộc biết được về đối phương bao nhiêu?

Trái tim đóng chặt, không muốn thổ lộ ra, cũng không quan tâm mà đi hỏi cảm xúc suy nghĩ của đối phương…


Bởi vì hắn được cho nhiều lắm, cho nên cũng không còn coi trọng những thứ mình được cho, cho nên mới đi coi thường thứ quan trọng nhất mà mình nhận được.

Cũng vì vậy, nên ta đã làm cho ngươi cảm thấy quá mệt mỏi đúng không, Quân Dạ Hàn…?

Cười khẽ ra tiếng, Quân Mặc Li nâng tay che mặt, ý cười tràn đầy chua sót.

Bóng đêm càng ngày càng dày đặc, không khí càng ngày càng lạnh lẽo, hai người thật lâu cũng không nói lời nào.

Quân Dạ Hàn nhìn thân mình gầy yếu dấu dưới lớp áo mỏng manh của Quân Mặc Li, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt lại từ lâu, đôi mắt bạc bị che bởi một lớp sương mờ ảo, mông lung không chính xác.

Cảm giác thân thể càng ngày càng đau đớn tê dại, Quân Mặc Li nở một nụ cười mờ nhạt, dùng tay chống vách tường, hắn run rẩy đứng dậy. Hơi nhíu mày nhìn Quân Dạ Hàn vẫn đứng im, nụ cười của hắn càng trở nên hư ảo hơn.

“Kiếp trước Mặc Li cũng giống như Dạ, không có bạn bè, càng không có một người để yêu, đến tận giây phút cuối cùng ta vẫn không có ý định đi tìm kiếm bất cứ ai. Kiếp này, ta gặp gỡ ngươi, ngươi rất mạnh, cũng rất hoàn mỹ, ta không dám nói tình yêu của ta vĩ đại như thế nào, ta cũng chỉ là một người bình thường, đối với những thứ hoàn mỹ cũng sẽ bị hấp dẫn, có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã động tâm. Nhưng…. ta lại đổ lỗi tất cả những cảm xúc ấy của ta lên người ngươi, ta cho rằng vì ngươi cứ bám lấy ta không tha, mà ngươi cũng chấp nhận tất cả. Hai chúng ta không ai nói gì, cũng không muốn chia sẻ bất cứ điều gì, cứ nghĩ rằng chỉ cần ở bên nhau là đã có tất cả rồi, lại quên mất một điều, loại tình cảm này mang theo rất nhiều những gánh nặng….”

“Dạ, ngươi dành cho Mặc Li tất cả mọi thứ, còn tất cả những gánh nặng, ngươi lại tự mình gánh lấy, mà đến cuối cùng, Mặc Li vẫn không thể tin tưởng ngươi hoàn toàn. Nhưng ngươi cho Mặc Li tất cả mọi thứ mà lại quên không hỏi xem, Mặc Li có muốn chúng hay không? Ngươi là vị đế vương cao quý, tất cả những thứ mà ngươi cho ta đều làm cho ta có cảm giác, ta chỉ là một con thú cưng được ngươi nuôi dưỡng trong khuôn viên của mình… vì giữa chúng ta không có sự thấu hiểu qua ngôn ngữ, nên chúng ta vẫn dùng ý nghĩ của cá nhân đến suy xét hành động của đối phương. Ngươi là một vị đế vương cao thượng, còn ta chỉ là một kẻ vô cùng bình thường nhỏ yếu. Không biết ngươi đã từng bao giờ nghĩ đến việc đối xử ngang bằng với Mặc Li hay chưa, hay là lúc nào cũng chỉ coi Mặc Li là một kẻ yếu đuối, một người cần sự bảo hộ của người khác? Lần này cũng vậy, nói là muốn đi theo Mặc Li, không muốn rời xa ta, nhưng thực tế lại coi Mặc Li chỉ là một kẻ yếu đuối, một kẻ vô dụng cần che trở….”

“Quân Dạ Hàn, ngươi thử nói xem ta với ngươi, là ai thiếu ai nợ ai?”

Quân Dạ Hàn khẽ run rẩy, nắm tay nắm chặt dần buông lỏng. Y quay đầu sang, dùng đôi mắt yêu thương nhìn Quân Mặc Li.

“Hóa ra mọi chuyện là như vậy…”


Y nói khẽ một câu, trong giọng nói còn mang theo chút giải thoát cùng nhẹ nhõm, sau đó lại cười một tiếng.

Quân Dạ Hàn dịu dàng nhìn Quân Mặc Li, chầm chậm đi đến bên cạnh hắn, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn. Mà Quân Mặc Li vừa cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay, vừa ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y.

Quân Dạ Hàn nở một nụ cười ấm áp hạnh phúc, vòng tay ôm chặt Quân Mặc Li vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình xua tan đi hàn khí.

“Ngươi…?”

“Li nhi, không cần phải nói gì cả.” Quân Dạ Hàn cắt đứt lời nói của quân Mặc Li, cúi đầu ôn nhu thâm tình nhìn hắn.

“Từ giờ về sau ta sẽ không giữ im lặng như vậy nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả điều mà ngươi muốn biết.”

Quân Mặc Li lúc này chỉ có thể ngạc nhiên mở to mắt nhìn Quân Dạ Hàn, vẫn chưa thể khôi phục lại.

“Li nhi, ta vẫn luôn muốn ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả cảm xúc suy nghĩ của bản thân, ta cũng muốn được nói hết tất cả mọi chuyện của ta với ngươi, nhưng ta vẫn cảm thấy thực sợ hãi, sợ rằng ngươi sẽ không tin tưởng ta…. cuối cùng, ngươi cũng chịu nói cho ta biết…”

Cảm nhận được vòng ôm càng ngày càng chặt của Quân Dạ Hàn, nghe được lời nói của y, nháy mắt Quân Mặc Li liền hiểu ra tất cả….

Y, diễn, kịch…

Còn hắn, bị y lừa vòng quanh…

Quân Dạ Hàn thấy Quân Mặc Li bắt đầu giãy dụa, chỉ có thể tăng thêm lực cánh tay, kìm chặt lấy hắn không cho hắn nhúc nhích.


“Ta sao lại có thể bỏ Li nhi mà đi được, ta nuối tiếc ngươi, Li nhi…”

Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve tóc Quân Mặc Li, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Bóng tối rút đi, ánh sáng mặt trồi dần dần chiếu sáng không gian, ngã tư đường đổ nát lúc này đã khôi phục lại vẻ ban đầu, mọi người huyên náo xuất hiện…