Mật mã Tây Tạng - tập 7

Chương 158: Trở Lại Ánh Sáng

Mặc dù phía trước vẫn là một vùng sương mờ mịt, mặc dù Shangri-la vẫn còn lẩn khuất trong mây, nhưng tiếng hét ấy, tựa hồ đã đánh thức cả lịch sử đang say ngủ. Cả bọn đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng mây vụ, ngước lên hứng gió biển, con thuyền đạp sóng tiến lên. Shangri-la, sau nghìn năm tịch mịch, sẽ lại một lần nữa đóng dấu chân con người!

Trong bóng tối, họ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Trác Mộc Cường Ba, kế đó, bỗng nghe thấy gã lớn tiếng kêu lên: "Tôi cảm giác được rồi, chúng ta đã rất gần lối ra rồi." Giọng nói gấp gáp ấy truyền đi thông tin khiến người người đều hân hoan mừng rỡ.

Nhạc Dương ngờ vực hỏi: "Cường Ba thiếu gia... anh... anh và anh Ba Tang... không phải... không phải chỉ cảm ứng được... nguy hiểm thôi hay sao? Sao anh..."

Cường Ba thiếu gia nói: "Tôi thực sự cảm thấy thế mà, Nhạc Dương, tin tôi đi."

Pháp sư Á La ngồi ngay ngắn nơi cuối thuyền, cuối cùng cũng hé lộ một nụ cười, thầm nhủ: "Là gió, là gió đấy, Cường Ba thiếu gia. Không khí ô trọc đã được gột rửa làm sạch, thổi tới những ngọn gió thanh tân vô ngần, trong gió ẩn chứa thứ sức mạnh thuần khiết ấy, cậu đã cảm ứng được nó rồi, Cường Ba thiếu gia."

Nhạc Dương còn đang định hỏi gì đó, nhưng một âm thanh kỳ dị đã làm ngắt mạch suy nghĩ của anh. m thanh ấy ở ngay bên cạnh, nhưng trong bóng tối, Nhạc Dương không thể biết được đã xảy ra chuyện gì, bèn lẩm bẩm hỏi: "Cái gì vậy? Cái gì đang... kêu vậy?"

Trương Lập đáp: "Làm gì... làm gì có? Cậu... không phải cậu... bị ảo giác đấy chứ?"

Nhạc Dương nói: "Suỵt... mọi người nghe đi." Anh vươn một cánh tay ra lần mò bên cạnh, cuối cùng, vừa trở mình, liền nhìn thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy. "Trương Lập!" Nhạc Dương không biết sức lực từ đâu đột nhiên trào lên chảy khắp thân thể, mừng rỡ reo lên: "Là máy đo khoảng cách bằng tia laser! Máy đo laser đấy!"

"Cái gì hả! Tôi xem nào... tôi xem với nào..."

"Ha ha! Chúng ta vượt qua rồi, chúng ta vượt qua khu vực có từ trường rồi, có thể sử dụng lại các máy móc được rồi! Ha ha! Cảm giác của Cường Ba thiếu gia không hề sai, nhất định là chúng ta sắp đến cửa ra rồi! Nhất định là thế rồi!"

Trong bóng tối, họ lại nghe thấy giọng nói cuốn hút của Cường Ba thiếu gia vang lên: "Xem kìa, ánh sáng..." Nhưng lần này, giọng của Trác Mộc Cường Ba run lên rõ rệt, gã đang cố kiềm chế cảm giác kích động trong lòng. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời gã kích động đến vậy khi thấy ánh sáng. Chính gã cũng không thể ngờ mình lại rơi lệ khi thấy được ánh sáng. Ánh sáng, đó là ánh sáng!

Lúc mới đầu, chỉ thấy ở sâu thẳm trong bóng tối mịt mùng có một sợi tơ bạc chập chờn hiện lên, không rõ ràng cho lắm. Trác Mộc Cường Ba phải nheo chặt mắt lại mới miễn cưỡng nhận ra được, nhưng gã tin chắc đó chính là ánh sáng, đó nhất định là lối ra khỏi chốn tăm tối này! Từng luồng không khí mang tin tức từ phía xa đến, lỗ mũi gã bắt lấy, hai lá phổi gã giải đọc thông tin trong đó, cảm giác dễ chịu và sướng khoái chưa từng có ấy là từ nơi có ánh sáng truyền đến. Cảm giác ấm áp trong từng làn gió mơn man xua đi cái lạnh đang bám rễ trong cơ thể, đây chính là sức mạnh của ánh sáng, đây chính là sức mạnh sáng tạo ra sự sống. Mỗi lúc một gần hơn, sợi tơ mong manh kia cũng dần lớn lên, phiêu diêu linh động, sáng ngời ấm áp, tựa như một sợi dây lụa đang tung bay múa lượn. Trác Mộc Cường Ba thậm chí còn trông thấy, những tia sáng tựa những mũi kim bạc bắn tóe ra trên sợi dây đó, ghim vào cơ thể mình, bắn vào con thuyền. Gã dang rộng hai cánh tay, dùng thân thể mình đón lấy. Mỗi tia sáng ấy đều mang đến sức mạnh mới mẻ, thân thể gã tham lam hút lấy chúng, khoảnh khắc ấy, ánh sáng đã hoàn toàn chiếm trọn tầm nhìn của gã. Cuối cùng, bọn gã đã vượt qua được vùng biển ngầm sâu dưới lòng đất chỉ có chết chóc và bóng đêm rồi!

Những người nằm trong thuyền, cũng dần dần cảm giác được sự thay đổi của ánh sáng. Không gian vốn đen tuyền như mực, giờ đã biến thành một quầng tối hỗn độn, đó là một cảm giác rất khó miêu tả thành lời, bóng tối vẫn là bóng tối, nhưng lại cảm nhận được một cách rõ ràng, bóng tối lúc này đã khác hẳn lúc trước, trong bóng tối, tựa hồ đã có thêm thứ gì đó, chỉ có điều, lúc ấy họ vẫn chưa thể nhận ra đó là gì mà thôi.

Ngay sau đó, họ liền cảm nhận được, bóng tối đang dần lùi đi, giống như mực tàu không ngừng bị nước trong đổ vào pha nhạt dần nhạt dần, mắt họ cũng dần dần hồi phục lại thị lực, thậm chí còn cảm giác được những đường nét mơ hồ của đỉnh vòm trong bóng tối..

Bóng tối lui đi, từ nơi hỗn độn ra đến thế giới của ánh sáng mất hai tiếng đồng hồ. Đúng vậy, đây là thời gian Nhạc Dương xem trên đồng hồ đeo tay, tuy đồng hồ đã không thể phản ánh thời gian chuẩn xác nữa, nhưng dù sao thì nó cũng đã bắt đầu hiển thị, giống như một trái tim đã chết bỗng nhiên phục sinh, đập mạnh mẽ trở lại. Khi Cường Ba thiếu gia lớn tiếng hô vang, tôi là Trác Mộc Cường Ba, lòng người, máy móc, con thuyền, thậm chí là cả vùng biển mênh mang này đều sống dậy, tựa hồ trong cõi u minh có một thứ sức mạnh đã thức tỉnh tất cả.

Hai tiếng sau, dù là nằm trong thuyền cũng có thể nhìn thấy ánh sáng. Đó là một quầng sắc bạc nhàn nhạt, như mạ lên thân con thuyền một lớp bạc lóng lánh. Còn cả người ở mũi thuyền kia nữa, người trong bóng tối nhận biết phương hướng, chỉ dẫn họ đến với ánh sáng, Cường Ba thiếu gia! Hào quang bàng bạc nhẹ nhàng bao phủ lên làn da màu đồng cổ của người đàn ông đó. Gã đang hướng về nơi xa xăm, ngẩng đầu đứng hiên ngang, những tia sáng tinh khiết tạc nên đường nét cương nghị của gã, tẩy sạch những gì nhơ bẩn và y phục rách rưới, cơ hồ như chỉ có một tầng ánh sáng trắng dịu dàng nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể kiên cường ấy vậy.

Nhạc Dương lẩm bẩm nói: "Trương Kiện... mau ra xem Thượng đế này." Giây lát sau, anh mới sực nhớ ra, Trương Kiện đã rời khỏi bọn họ từ nhiều ngày trước rồi.

Sean nhìn thân thể phát quang ấy, khó mà che giấu nổi sự kinh ngạc trong lòng: "Cái tên này! Hắn đứng dậy từ lúc nào vậy! Hắn... hắn vẫn còn đứng lên được hay sao! Trên người hắn đang tỏa ra thứ ánh sáng gì vậy? Đó mới thực sự là Trác Mộc Cường Ba ư? Đó mới thực sự là kẻ được Merkin coi là đối thủ ngang hàng ư? Đó mới là kẻ duy nhất mà người kia dặn dò ta phải cẩn thận ư? Đúng vậy rồi, sức mạnh đang chảy trong cơ thể hắn, chính là tinh thần vĩnh viễn không bị đè nén, vĩnh viễn bất tử trong truyền thuyết ấy hay sao? Hắn và những người này, đều là những kẻ không tin vào số mệnh, dám đấu với cả ông trời, lâu lắm mình không gặp kẻ nào đáng sợ như vậy rồi, sự tự tin ấy của hắn từ đâu ra nhỉ?"

Bỗng nghe "tõm" một tiếng, bên cạnh mạn thuyền vang lên tiếng quẫy nước. "Có cá!" Pháp sư Á La và Lữ Cánh Nam cơ hồ cùng lúc bật dậy, động tác nhanh nhẹn chẳng kém gì báo săn hay loài khỉ vượn, nhìn bộ dạng tỉnh táo, tinh thần sung mãn ấy, chẳng hề có lấy một chút mệt mỏi nào cả. Thay đổi quá đỗi bất ngờ ấy khiến ai nấy trợn tròn hết cả mắt lên. Sean càng không còn gì để nói nữa, cả đám này là hạng người gì vậy chứ!

Người duy nhất đã chuẩn bị tâm lý có lẽ chỉ có mình Trác Mộc Cường Ba. Đương nhiên gã hiểu rõ, như gã mới nắm được một chút về sức mạnh Chakra mà đã hấp thu được sức mạnh từ trong không khí, càng huống hồ hai Mật tu giả đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt như pháp sư Á La và Lữ Cánh Nam. Hai người này dù có nhịn đói cả tháng trời e rằng cũng không thành vấn đề. "Cả một đàn cá!" Chỉ thấy dưới con thuyền, có cả ngàn vạn con cá nhỏ không biết tên đang tụ lại với nhau, như một tấm thảm ma thuật biến ảo vô thường, ánh lên vô vàn tia sáng bàng bạc.

Pháp sư Á La và Lữ Cánh Nam mỗi người một bên, lợi dụng ánh sáng để quan sát tình hình bầy cá bên dưới. Chỉ thấy pháp sư đột nhiên lật cổ tay, một sợi dây mảnh như tơ vàng liền bắn vút ra. Dây móc, có thể sử dụng lại dây móc rồi. Khi sợi dây được kéo lên, một con cá không biết tên, trông bèn bẹt tròn tròn đã bị kéo theo lên khỏi mặt nước, ném vào thuyền. Mới đầu mọi người vẫn còn nhìn con cá hình dáng kỳ quặc này với ánh mắt nghi hoặc, nhưng Ba Tang đã dẫn đầu, chẳng buồn để tâm xem đó là thứ gì, chụp lấy cho vào miệng, dùng hai hàm răng giật ra một mảng thịt như loài dã thú, nhai nhai vài cái rồi nuốt ực.

Tiếp theo đó, những người khác cũng đều bổ tới, chẳng còn để tâm gì nữa, chỉ biết giằng xé nhét vào miệng. Trên con thuyền này, Sean đã học được hai câu thành ngữ tiếng Trung Quốc, "ăn sống nuốt tươi" và "ăn như thần trùng húc mả".

Những cách phân biệt có độc hay không, phòng ký sinh trùng trong sinh vật như thế nào mà Lữ Cánh Nam dạy họ đều bị quên sạch sành sanh, họ chỉ cần có thứ nhét được vào miệng, đâu còn ai quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Hết con cá này đến con cá khác bị dây móc bắn trúng, quăng lên trên thuyền, chưa kịp rơi xuống sàn thì đã chẳng còn lấy cả khúc xương nữa. Nhạc Dương quệt miếng lòng thòng không hiểu là bụng cá hay lòng cá trên khóe miệng, thỏa mãn chép chép miệng. Đây là thức ăn ngon nhất mà anh từng ăn trong đời, thậm chí anh còn chẳng biết mùi vị nó như thế nào nữa, chỉ biết nhét vào miệng là nhai, nhai hết sức vui vẻ, hết sức thỏa mãn, mấy thứ thức ăn ngon bình thường tuyệt đối không thể nào mang đến cảm giác thỏa mãn như vậy được.

Trương Lập vừa ăn vừa cười ngây ngốc, ăn đến quên hết mọi chuyện trên đời. Tuy thứ cá này trông kỳ quái lạ đời, không có đuôi, hình dáng giống như con mắt, nhưng những chuyện đó chẳng hề ảnh hưởng đến khẩu vị của bọn họ. Cả Mẫn Mẫn cũng chẳng để ý đến hình ảnh, vươn tay tranh giành với đám đàn ông, ăn uống nhồm nhoàm. Trong khoảnh khắc này, bản năng đầu tiên của sự sống cuối cùng đã hoàn toàn bộc phát ra hết.

Đội trưởng Hồ Dương lấy móng tay xỉa răng, không biết có phải xương cá đã mắc vào kẽ răng hay không nữa, anh cũng không dám tưởng tượng mình làm thế nào mà nhai nát cả xương cá cứng chắc ấy thành bã như kẹo cao su vậy.

Sean ăn no căng bụng ra rồi mà vẫn không thôi, vừa ăn vừa quơ vô số cá ôm vào lòng. Có trời mới biết sau đây có còn cả đàn cá vừa khéo xuất hiện ở đúng nơi thuyền đi qua nữa hay không chứ.

Tới khi cả bọn ăn no, ăn đủ rồi, mới thấy Lữ Cánh Nam, pháp sư Á La và Trác Mộc Cường Ba chầm chậm mổ bụng cá, rửa sạch thịt cá. Khi ấy, những người còn lại mới nhận ra, có lẽ mình đã ăn cả những thứ không nên ăn rồi, nhưng cũng chẳng hề gì, ít nhất là họ vẫn còn sống, điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Mẫn Mẫn lau lau miệng, rồi nói: "Để em đi xem hai người đang ngủ kia thế nào."

Đội trưởng Hồ Dương thì nói với Trương Lập: "Xem thử coi, có thể liên hệ với bên ngoài không, có tín hiệu vô tuyến điện không."

Nhịp thở của Vương Hựu và Triệu Trang Sinh vẫn bình thường, Đường Mẫn hân hoan gật gật đầu. Còn Trương Lập thì không được may mắn như vậy, chỉ thấy anh lắc đầu nói: "Không có tín hiệu." Đội trưởng Hồ Dương khẽ gật đầu một cái, điều này đã nằm trong dự liệu rồi.

Trác Mộc Cường Ba nhìn con cá trong tay, thấy không có vẩy cũng chẳng có đuôi, cả xương cũng rất ít, gã thực không hiểu nổi, con cá như vậy thì làm sao bơi được trong nước biển nữa, cắn thử một miếng, thấy thịt cá không nhẵn mịn mà có cảm giác giống như nhai cỏ khô. Gã liền hỏi: "Mọi người đã thấy giống cá này bao giờ chưa?"

Ai nấy đều lắc đầu, Trương Lập nói: "Có điều, tôi chắc chắn nó không có độc."

Trác Mộc Cường Ba cười cười, nếu pháp sư Á La và Lữ Cánh Nam phán đoán chúng có độc, tất nhiên sẽ không quăng lên thuyền. Lúc này, Sean mới bắt đầu quan sát lũ cá mình đã vơ vào các túi áo túi quần, nhưng lục tìm khắp trong ký ức, đừng nói tên của loài cá này là gì, đến cả những chủng loại tương tự anh ta cũng không hề có chút ấn tượng nào. Sean bất giác thầm nhủ, lẽ nào đây lại là một loại cá chỉ sống dưới đáy biển sâu?

Đường Mẫn nói: "Mặc kệ nó là cá gì, nếu đã có thể ăn được, chúng ta nên tích trữ nhiều một chút. Không phải lúc nào cũng gặp được cả đàn cá như vậy đâu."

Sean cũng ủng hộ ý kiến này. Trác Mộc Cường Ba gật đầu nói: "Được rồi, nếu đã nghỉ ngơi đủ, có thể hoạt động được thì mọi người đều đi bắt cá đi."

Trương Lập và Nhạc Dương đã rục rịch muốn thử từ lúc nãy, liền đứng bật dậy như được đặc xá, chẳng buồn để ý đến cơ bắp yếu ớt vẫn còn run run, nhào ra bên mạn thuyền giơ cổ tay lên bắn dây móc. Kể ra thì cũng thật lạ, đàn cá này giống như lũ cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, cứ tụ tập ở xung quanh thuyền của bọn họ mãi. Có lúc dây móc bắn ra có thể xuyên qua ba bốn con cá liền. Trong thuyền ngoài thuyền phút chốc nước bắn tung tóe, đám người mới nhìn thấy ánh sáng sau một thời gian dài bị bóng tối triền miên bủa vây đó, ai nấy đều phát ra những tiếng cười tự đáy lòng mình.

Trác Mộc Cường Ba cho một lát thịt cá vào miệng, cảm thấy hết sức thô ráp, lại ngạc nhiên hỏi: "Loại cá này không có xương dăm nhỉ"

Lữ Cánh Nam đáp: "Ừm, cả vây cũng không có nữa, nhưng lại không phải động vật nhuyễn thể, nó có xương sống, chỉ có điều xương sống không giống với những loại cá chúng ta từng thấy. Anh xem đi..." Nói đoạn, cô nhổ trong miệng ra một miếng xương cá, nhìn trông tròn tròn, tựa như một cái còi vậy.

Sean cầm một con cá lên chăm chú quan sát một hồi lâu, bộ dạng như một nhà nghiên cứu, rồi lắc đầu nói: "Trước tiên có thể xác định nó là động vật có xương sống, nhưng không rõ có phải thuộc họ cá hay không nữa. Chắc chắn không phải cá xương cứng, nhưng nếu nói nó là loại cá nhuyễn thể, thì tôi chưa từng bao giờ thấy hình thái này cả."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Thì ra anh Sean hiểu biết về động vật nhiều như vậy."

Sean cười cười nói: "Cùng với khảo cổ, tôi cũng tương đối có hứng thú với các loài động thực vật nữa."

Lữ Cánh Nam nói: "Vậy anh có nhận định gì về loài cá này?"

Sean đáp: "Ấn tượng đầu tiên của tôi là, hình như chúng còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng nói gì thì nói, chủ yếu là có thể ăn được."

"Anh Cường Ba, cá này!" Đường Mẫn kêu lên. Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu nhìn, liền thấy một con cá không đuôi vạch trên không trung một đường cong, bay thẳng về phía mình. Gã vội giơ tay lên bắt, chẳng ngờ loại cá không đuôi này trơn như thoa mỡ, bắt trượt một cái, con cá liền chui tọt vào trong áo gã. Trác Mộc Cường Ba vội vàng cuống cuồng đứng dậy rũ rũ vạt áo. Đường Mẫn bật cười khanh khách, đôi hàng lông mi dài còn dính những hạt nước long lanh. Vẻ đẹp trong khoảnh khắc ấy đã che mờ đi tất cả nét tiều tụy nơi cô. Trác Mộc Cường Ba bất giác nhìn đến ngây người ra. Cùng lúc ấy, Lữ Cánh Nam cũng đang nhìn Trác Mộc Cường Ba, Sean thì nhìn Lữ Cánh Nam, còn pháp sư Á La lại nhìn Sean, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng.

"Cường Ba à, anh mau đến xem đi..." Đường Mẫn lại nhảy cẫng lên nói, "Sứa kìa, có nhiều sứa quá!"

Trác Mộc Cường Ba cho một miếng thịt cá lớn đã rửa sạch vào miệng nhai, rồi bước tới bên cạnh Đường Mẫn. Cô ôm lấy cánh tay gã, chỉ xuống mặt nước nói: "Anh xem kìa, đẹp quá, đẹp quá đi." Chỉ thấy mặt nước loang loáng ánh sáng, vô số con sứa hình chiếc ô đang rung động, nổi từ dưới đáy nước lên, con nào con nấy to bằng nắm tay. Màu sắc của chúng tựa như ánh đèn neon, có xanh lam, có hồng phấn, xanh lục, rực rỡ đủ sắc đủ màu. Cả ngàn vạn con sứa cùng bơi dập dềnh, cảnh tượng khiến người ta càng thêm xúc động. Chỉ có điều, Trác Mộc Cường Ba lại ngấm ngầm cảm thấy có gì bất ổn. Những con vật này dường như cũng bị con thuyền hình rắn của họ thu hút lại, xem chừng như càng lúc càng tụ tập về nhiều hơn.

Sean đứng lên nhìn thử, lấy làm kỳ quái nói: "Sao lại có màu sắc như vậy nhỉ? Đây là loại sứa gì thế?"

Trác Mộc Cường Ba mẫn cảm nói: "Có gì không ổn hả?"

Sean nói: "Anh nhìn dưới nước đi, giờ ánh sáng cũng không phải rõ ràng cho lắm, vẫn có thể coi là tương đối ảm đạm. Nước biển màu xám tro trong suốt, còn màu sắc của lũ sứa này lại thật rõ ràng sắc nét, hiển nhiên không phải do vi khuẩn cộng sinh bám trên bề mặt chúng phát sáng, mà là bản thân chúng đang phát sáng, đó là sinh vật quang."

Đường Mẫn nghe đến mê mẩn cả người: "Ồ, đẹp quá đi, anh xem kìa, xem con kia kìa..." Nhìn theo hướng ngón tay Đường Mẫn chỉ, liền thấy một con sứa màu xanh lục đang kéo theo sợi xúc tu dài thướt tha, vươn dài xuống bên dưới làn nước. Sợi xúc tu ấy không những rất dài, mà cứ cách mười centimet lại có một điểm phát quang trông như hạt trân châu, đung đưa trong nước, nhìn như một dải lụa có gắn đèn vậy.

Sean lại nói: "Sợi xúc tu đó rõ ràng không hợp với thể hình của nó chút nào. Đây... đây rốt cuộc là thứ gì chứ?"

Một con sứa đang ở ngay sát mạn thuyền, Trương Lập trông thấy bèn nói: "Mẫn Mẫn, xem tôi bắt con này lên nhé." Nói đoạn định cúi người xuống vớt lên, bỗng nghe Lữ Cánh Nam đột nhiên quát lớn: "Trương Lập, không được!"

Thân thể Trương Lập sững lại, không hiểu xảy ra chuyện gì. Lữ Cánh Nam lại nói: "Cẩn thận có độc." Cô đứng bên mạn thuyền, quan sát lũ sứa ấy, rồi chỉ tay vào đàn cá nói với Trương Lập: "Cậu xem lũ cá kia kìa."

Chỉ thấy lũ cá nhỏ không có đuôi dường như hết sức hoảng loạn, đội hình vốn ngay ngắn chỉnh tề bỗng nhiên tản hết cả ra. Những dải dây phát quang tựa như chấn song lao tù mà chúng không thể nào xông qua được, vô số cá bị những dải dây đó quấn lấy, rồi chìm xuống, không còn thấy đâu nữa. Đường Mẫn bất mãn kêu lên: "Sao lại thế chứ?"

Trương Lập vội rụt người lại, xoa xoa ngực thốt lên: "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá."

Nhạc Dương cười cười bảo: "Còn muốn bắt sứa nữa không, nếu chẳng phải có giáo quan, anh đã bị sứa bắt ăn thịt mất rồi đấy."

Sean đưa mắt quan sát những dải dây phát quang phân bố xung quanh thuyền, đột nhiên nói: "Thứ chúng ta thấy không phải là thân thể con sứa đâu, mà chỉ là xúc tu của nó thôi, thân thể nó có lẽ vẫn ở bên dưới, ngay dưới con thuyền này này. Con này lớn đấy."

Đội trưởng Hồ Dương cũng tò mò đứng dậy, hỏi: "Cái gì? Lại một con gì lớn nữa hả?"

Sean căng thẳng nhìn xuống dưới: "Có một số loại sứa thể hình rất lớn, như là sứa ráng mây vậy, đường kính tán dù có thể lên tới ba mét, xúc tu vươn ra dài từ ba mươi đến năm mươi mét, xúc tu của nó mà vươn hết ra thì lũ cá trong chu vi mấy trăm mét vuông đấy đều khó mà chạy thoát. Hy vọng con sứa này không đến nỗi lớn như vậy."

Lúc này, Ba Tang ở đuôi thuyền chợt lên tiếng: "Còn lớn hơn anh nói nữa, đến đây mà xem này."

Sean vội chạy đến xem thử, liền giật nảy mình. Chỉ thấy phía dưới đuôi thuyền có một cái bóng mơ hồ nổi lên từ dưới đáy biển sâu đen kịt. Cái bóng hình dạng như bánh xe ấy, tạm bỏ qua không tính đến sai số thị giác do độ sâu, thì đường kính ít nhất cũng phải trên năm mét, đám dải dây phát sáng kia chính là xúc tu của con quái vật khổng lồ này. Giọng Sean đã trở nên lắp bắp: "Chúng ta... chúng ta mới chỉ nhìn thấy chỗ xúc tu tập trung thôi, tán ô của nó xòe ra chỉ sợ còn to hơn cả cái mảng đen dưới kia nữa, vậy thì... vậy thì xúc tu của nó chẳng phải dài đến hơn năm chục mét rồi sao? Đây là quái vật gì vậy chứ?"

Lúc Đường Mẫn nhìn thấy diện mạo thực sự của đám dải dây phát quang đó, cũng hoảng sợ đưa tay lên bịt miệng. Nhạc Dương vội vàng thu dây móc về, nói với Trác Mộc Cường Ba: "Cường Ba thiếu gia, đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Sao động vật ở đây toàn to tổ bố thế này chứ?"

Anh còn chưa dứt lời, đột nhiên con thuyền hình rắn đã rung lắc một chặp, mặt biển cũng dập dềnh bất an. đội trưởng Hồ Dương bám chắc mạn thuyền kêu lên: "Lẽ nào lại là sóng thủy triều?"

Pháp sư Á La lắc đầu: "Không phải, chưa tới lúc đó."

Nhạc Dương nói: "Liệu có phải con sứa bên dưới giở trò không?"

Sean nói: "Không phải đâu, xúc tu của nó không thể khỏe như vậy được."

"Ở kia kìa! Là cái thứ kia!" Trương Lập ở mũi thuyền hét lớn. Mọi người ở đuôi thuyền lại chạy lên, chỉ thấy phía xa xa có một ngọn núi nhỏ đang chìm dần xuống nước, kế đó là một bóng đen lao vun vút về phía con thuyền của họ, hình thành nên những đợt sóng làm cả mặt biển dập dờn rung động.

Trở lại đại cổ sinh

Bóng đen ấy tiến đến mỗi lúc một nhanh, trái tim những người trên thuyền cứ chìm dần xuống. Cái bóng ấy... cái bóng ấy thực sự quá lớn, khi nó đến bên dưới con thuyền, những người bên trên thậm chí còn không dám nhúc nhích, chỉ biết lẳng lặng nhìn thứ đáng sợ đó lướt qua bên dưới đáy thuyền. Đường Mẫn sợ hãi vùi đầu vào vòng tay Trác Mộc Cường Ba, cả nhìn cũng không dám.

Sean thầm tính toán sơ qua một chút, ước chừng chiều dài cơ thể nó cũng phải gấp hai đến ba lần con thuyền hình rắn của họ, thể tích cỡ gấp mười lần, cái đầu của nó có lẽ phải dài đến gần năm mét, trọng lượng ít ra cũng phải tầm một trăm năm mươi tấn trở lên. Ở vùng biển này, gặp phải hạng mãnh thú khổng lồ như thế, vũ khí nào cũng đều trở nên hết sức nhỏ nhoi yếu ớt. Điều duy nhất bọn họ có thể làm, chỉ là cầu nguyện mà thôi.

Cái bóng đen ấy dường như cũng không hứng thú lắm với con thuyền nhỏ của bọn Trác Mộc Cường Ba, chỉ lướt vèo qua bên dưới một cái. Sau đó, mới nghe Ba Tang nói: "Chắc là nó ăn con sứa khổng lồ kia rồi."

Nhạc Dương cố gắng lục tìm trong ký ức của mình, cuối cùng mới lẩm bẩm nói: "Có... có phải là cá voi xanh không nhỉ? Chắc chắn là cá voi xanh rồi, đúng không?" Nhưng chính bản thân anh cũng không dám khẳng định, cá voi xanh hình như không phải như vậy. Cái bóng đen ấy thoạt nhìn trông như một cỗ máy xay thịt khổng lồ, rõ ràng là loại nhe nanh múa vuốt dữ tợn vô cùng, chẳng hề có chút gì liên quan đến loài động vật hiền hòa kia cả.

Sean đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lắc đầu một cách máy móc: "Không, không phải cá voi xanh đâu, có lẽ nhỏ hơn cá voi xanh một chút, nhưng... nhưng... chắc chắn cá voi xanh không phải đối thủ của con quái ấy, cái bóng đen đó... bóng đen đó, nó... nó nhất định là quái vật đứng cuối cùng trong chuỗi thức ăn ở đây rồi, mọi người có nhìn thấy bóng cái đầu nó không? Cái đầu ấy trông như đầu cá sấu vậy, thế tức là, miệng nó... miệng nó dài bằng cả cái đầu đấy! Cái miệng như thế, có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì! Chết tiệt thật, tôi chưa từng thấy loại quái vật thế này bao giờ!" Sean cảm thấy như mình sắp sụp đổ đến nơi, hy vọng cầu sinh vừa mới cháy bùng lên đã lại bị cái bóng đen đáng sợ kia đập tan tành. Anh ta vốn rất tự tin với kiến thức về sinh vật của mình, nhưng ở vùng biển xa lạ này, ở vùng biển không có tên trên bất cứ tấm bản đồ nào này, anh ta lại không hề biết một loài sinh vật nào cả, chẳng những vậy, loài nào loài nấy đều to đến mức đáng sợ. Đây đúng là một thế giới hoang đường, nhất định là do ở trong bóng tối quá lâu, mọi người đều nảy sinh ảo giác. Đúng vậy, đó là ảo giác tập thể, trong y học cũng có một chứng bệnh như vậy.

"A!" Ba Tang đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, loạng choạng lùi lại một bước. Trác Mộc Cường Ba vội hỏi: "Sao vậy Ba Tang? Có phải anh nhớ ra gì đó không?"

Ba Tang lắc đầu nói: "Không, không phải, vừa nãy tôi nhìn thấy... cái bóng đen kia, dường như bị... bị thứ gì đó, nuốt chửng rồi!"

Trương Lập đứng ngớ người, đội trưởng Hồ Dương liền căng mắt ra nhìn, chỉ thấy phía sau đuôi thuyền vẫn một mảng tối đen, nào có nhìn được gì. Nhạc Dương hỏi: "Anh Ba Tang, anh... anh không nhìn lầm đấy chứ? Anh đang nói tới cái bóng đen vừa bơi qua lúc nãy phải không? Nó mà cũng bị thứ gì đó nuốt chửng luôn à? Liệu có phải là nó bơi vào trong bóng tối, thế nên anh có cảm giác giống như..."

Ba Tang lạnh lùng nói: "Không, tôi không nhìn lầm, chắc chắn là bị thứ gì đó nuốt chửng rồi."

Lòng bàn tay Trác Mộc Cường Ba bắt đầu vã mồ hôi. Nếu cả cái bóng đen khổng lồ ban nãy mà thứ đó cũng có thể nuốt chửng một hơi, vậy thì đám người trên con thuyền nhỏ này của bọn gã chẳng phải chẳng bõ nhét kẽ răng cho nó hay sao. Nơi này chẳng những kỳ dị không thôi, xét ra nó được gọi là địa ngục cũng chẳng sai chút nào. Gã không ngừng tự hỏi bản thân, không ngừng suy nghĩ, nếu giáo sư Phương Tân ở đây, không biết ông sẽ làm như thế nào.

Đội trưởng Hồ Dương ngồi phịch xuống sàn thuyền, thở hổn hển nói: "Chẳng nhìn thấy còn tốt hơn."

Trương Lập cũng nói: "Phải đấy, ở sâu trong chỗ tối tăm mù mịt kia chẳng thấy gì cả, ngược lại còn không sợ, đến chốn quái quỷ này..." Anh ngẩng đầu lên ngước nhìn về phía trước, vách đá hình cung tựa một cái miệng khổng lồ, ánh sáng chiếu qua môi trên rọi vào, thoạt nhìn sắp ra ngoài đến nơi rồi, nhưng có đi thêm mấy tiếng nữa, e rằng con thuyền nhỏ của họ vẫn ở trong cái miệng đó mà thôi. Trương Lập thở dài: "Rốt cuộc chúng ta còn cách cửa ra bao xa nữa đây? Mà bên ngoài kia còn gì nữa chứ?"

Nhạc Dương nói: "Bên ngoài kia có gì à? Lại chẳng phải đám quái thú đó hay sao, tôi còn tưởng đã thoát khỏi bóng thần Chết rình rập rồi, hức hức... Thật tức cười, vất vả cực nhọc một hồi, rốt cuộc chúng ta vẫn còn đang nguy khốn, một con quái thú vu vơ cũng đủ nuốt chửng cả bọn rồi."

Trương Lập tự an ủi bản thân, nói: "Không sợ, không sợ, ra tới bên ngoài, đến được Shangri-la là tốt rồi."

Sean nói: "Ừm, nếu dưới biển toàn loài vật khổng lồ thế này, vậy thì lên bờ, liệu có gì hơn được cơ chứ?"

Nhạc Dương đột nhiên sực nhớ ra gì đó, vội hỏi: "Cường Ba thiếu gia, anh... quyển... quyển kinh cổ ấy nói thế nào ấy nhỉ? Chính là quyển kinh trong nhà anh ấy..."

Trương Lập nhớ lại, lẩm nhẩm: "Bọn họ lênh đênh ngàn vạn năm trên dòng U Minh hà, dọc đường gặp rất nhiều quái thú ác ma, có trâu biết bay, có voi biết lặn, quái thú cao đến ba tầng lầu, da dày như bọc thép, muỗi to bằng con lợn, gián có thể ăn thịt người..."

Đường Mẫn xịu mặt ủ rũ: "Là thật đấy... thì ra trong đó đều là sự thật! Vậy xem ra, dù có lên được bờ, khắp nơi cũng toàn là quái thú thôi! Thế... thế mà gọi là Shangri-la à..."

Trương Lập lẩm bẩm: "Cao ba tầng lầu, vậy thì cũng giống lũ quái thú dưới biển này rồi còn gì. Nhưng mà, rốt cuộc sẽ là bọn quái vật kiểu như thế nào nhỉ?" Nhạc Dương sực hiểu ra, vội chụp lấy tay Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Á! Cường Ba thiếu gia... lũ quái thú cao ba tầng lầu ấy, là khủng long bạo chúa đấy!"

Trác Mộc Cường Ba ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại nói vậy?"

Nhạc Dương liền nói: "Anh có nhớ bộ xương khủng long bạo chúa hóa thạch mọi người nhìn thấy trong địa cung Maya không? Tại sao người Maya lại đặt hóa thạch của khủng long bạo chúa trong cung điện của Tử thần? Mà về sau khi chúng ta nghiên cứu về thần Viracocha của người Maya, cũng từng phát hiện bên cạnh tượng của ngài còn khắc rất nhiều sinh vật khổng lồ trông giống như con thằn lằn đứng, độ cao ước chừng bằng năm lần con người. Nếu nói tất cả những chuyện này có liên hệ với nhau, thì chúng ta có thể đặt ra giả thiết, vị sứ giả vượt ngàn dặm xa đến châu Mỹ để triển hiện thần tích ấy, đã mang đến một sự sùng bái totem khác. Ông ta từng nhìn thấy những con quái thú cao ba tầng lầu, đồng thời coi loài quái thú trông như con thằn lằn đứng ấy là hóa thân của sức mạnh."

Trương Lập bổ sung tiếp: "Vị sứ giả ấy đã giúp vua Maya xây dựng địa cung, vì vậy đám người Maya đó mới đào hóa thạch của khủng long bạo chúa lên, thờ làm thần bảo vệ của địa cung thay cho hổ châu Mỹ! Nếu đúng vậy thì Shangri-la mà chúng ta sắp tới đây, chính là một công viên kỷ Jura thực sự đấy." Gương mặt anh đã không còn vẻ sầu não u uất, ngược lại còn thoáng lộ ra vẻ hưng phấn thích thú.

Đội trưởng Hồ Dương nói: "Mặc xác là cái gì, tóm lại rằng người ta đã từng nói với chúng ta, đó là một lũ quái thú rất đáng sợ, cần phải bàn tính xem nên đối phó với bọn ấy như thế nào trước đã, với mấy khẩu súng quèn này, chỉ sợ chẳng có tác dụng gì mấy đâu."

Sean cảnh giác nhìn một bóng đen khác vừa lướt qua ở phía xa xa, mặt biển lại dấy lên một đợt sóng cuồn cuộn, rùng mình nói: "Nếu chúng ta sống được mà lên bờ thì hãy bàn tính đi."

Trác Mộc Cường Ba đảo mắt một vòng nhìn những người trên thuyền. Hầu hết mọi người trong mắt đều thoáng hiện lên một vẻ bất an sâu thẳm. Gã đột nhiên nhớ tới lời cha mình đã nói: "Thứ con người thực sự sợ nhất, chính là những gì họ chưa từng biết đến." Đúng vậy, chính vì bọn họ không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới thấy sợ hãi. Trong bóng tối đã như vậy, giờ gặp phải lũ quái thú này, cũng vẫn như vậy. Thứ bọn họ trông thấy đó, không giống khủng long cho lắm, nhưng lại không thể nói được là thứ quái thú gì. Như Lữ Cánh Nam cũng từng dặn đi dặn lại bọn họ rằng, trong thế giới vị tri, tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra. Chính là sự mù mờ không biết này đã khiến cho nỗi sợ nảy mầm trong lòng thành viên trong đoàn. Phải rồi, máy tính, trong máy tính xách tay giáo sư Phương Tân đưa cho gã, chẳng phải đã cài đặt toàn bộ thư viện Britanica vào rồi hay sao, ít ra chắc cũng có thể tra tìm các tư liệu liên quan chứ.

Trác Mộc Cường Ba nghĩ tới đây, liền nói ngay: "Không cần lo lắng như vậy, không biết là cái gì, thì chúng ta tra cứu là sẽ biết ngay. Nhạc Dương, máy tính đâu."

Nhạc Dương cũng nói: "Phải rồi! Nếu quét vật mẫu vào máy tính, để nó đối chiếu hình ảnh, vậy là chúng ta có thể tìm được tài liệu tương ứng trong kho của thư viện Britanica rồi. Sao mà tôi không nghĩ ra được nhỉ, giáo sư Phương Tân đã dặn đi dặn lại chuyện này rồi cơ mà."

Máy tính đã được lấy ra, lắp đặt xong xuôi, mọi thứ vẫn hoạt động hoàn toàn bình thường. Trước tiên bọn họ dùng ống kính cỡ nhỏ quét hình dáng của lũ cá quái dị kia vào máy tính, xử lý thành hình ảnh, sau đó sử dụng phần mềm đặc biệt do giáo sư Phương Tân cài đặt bắt đầu tìm kiếm. Sau khi nhập vào một số thông tin cần thiết, máy tính sẽ tiến hành tìm kiếm so sánh giữa hình ảnh quét được và kho hình ảnh của nó, các hình ảnh nào thỏa mãn điều kiện sẽ được mở ra, nếu không tìm được, nó sẽ tự động thêm thứ này vào trong kho hồ sơ của mình.

Tốc độ xử lý của máy tính rất nhanh, tổng cộng tìm ra được một trăm ba mươi tám bức ảnh có những nét tương đồng. Sau đó chín người bọn Trác Mộc Cường Ba bắt đầu quây thành một vòng tròn, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dùng mắt thường để phân biệt. Rất nhiều loài cá có những đặc trưng rõ ràng là khác hẳn bị loại ngay lập tức. Đến ảnh thứ năm mươi bảy, Nhạc Dương kêu toáng lên trước tiên: "Chính là nó rồi!"

Quả nhiên, bức ảnh con cá trong máy tính và loài cá họ bắt được hết sức giống nhau, cũng hệt như một con mắt, không có đuôi cũng không có vây, thân thể bèn bẹt, nhưng phần chú thích bên dưới lại khiến họ giật mình đánh thót, đây là hình ảnh phục nguyên dựa trên hóa thạch của một loài cá Trung Quốc sống ở cửa biển từ kỷ Cambrian cách đây 530 triệu năm, chỉ dài khoảng từ 1-1.5 centimet, hiện nay đã được các nhà khoa học công nhận là thủy tổ của các loài động vật có xương sống hiện đại.

Sean vò vò mái tóc bạc kêu toáng lên: "Oh, bull shit!"

Nhạc Dương run run: "Kỷ Cambrian? Năm trăm triệu năm trước? Còn sớm hơn cả khủng long nữa hả!"

Trương Lập thì lập bập không ngừng: "Không thể nào! Không thể nào! Lũ cá chúng ta bắt được to hơn trong này nói nhiều. Tuyệt đối không thể nào như vậy được."

Đội trưởng Hồ Dương lau lau khẩu súng trong tay, nói: "Xem ra, chúng ta lạc vào thế giới tiền sử mất rồi, hừ..."

Trong óc Ba Tang chợt lóe lên điều gì đó, câu nói ấy, chắc chắn là anh ta đã nghe ai nói rồi. "Xem ra, chúng ta lạc vào thế giới tiền sử mất rồi!" Ai nói vậy nhỉ?

Trác Mộc Cường Ba cũng không ngờ lại tra ra kết quả như thế, nhưng hình ảnh 3D trong máy tính và con cá hôm nay bắt được giống nhau đến chín mươi lăm phần trăm. Sự tồn tại của những sinh vật này đã vượt quá phạm vi có thể lý giải của họ rồi. Lẽ nào ở vùng đất bí mật trong truyền thuyết này, lũ sinh vật tiền sử ấy vẫn được bảo tồn cho đến ngày nay? Xem ra, Shangri-la không chỉ là thiên đường của nhân loại, mà còn là thiên đường của tất thảy các loài sinh vật khác nữa. Ở vùng đất đầy rẫy những loài thú khổng lồ ấy, tỉ lệ sống sót của họ liệu được bao nhiêu phần trăm? Không, không thể sợ hãi được, ta không thể sợ hãi được, gã lắc mạnh đầu, thả lỏng cơ mặt đang căng cứng, nở một nụ cười.

Nhạc Dương để ý thấy nụ cười trên mặt Trác Mộc Cường Ba, liền hỏi: "Cường Ba thiếu gia, lẽ nào anh không sợ ư?"

Trác Mộc Cường Ba mỉm cười đáp: "Nếu chúng ta đã biết chúng là thứ gì, vậy thì sao phải sợ nữa chứ? Đoạn đường đen tối nhất, khó khăn nhất chúng ta còn vượt qua được, còn chuyện gì đáng sợ hơn là trôi dạt lênh đênh giữa một vùng biển không có ánh sáng, không có phương hướng, cũng chẳng có thức ăn đây? Cần gì phải tự mình dọa mình làm gì chứ?"

Nhạc Dương nghe Cường Ba thiếu gia nói vậy, nghĩ lại thấy cũng phải, nỗi sợ trong lòng lập tức giảm đi một phần đáng kể.

Lúc này, chỉ nghe pháp sư Á La nói: "Nhìn kìa, chúng ta sắp ra đến nơi rồi!"

Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, nếu nói vùng biển ngầm này và tầng nham thạch bên trên giống như một cái miệng khổng lồ há lớn, vậy thì con thuyền nhỏ của họ đã từ trong sâu trong cổ họng đi ra đến đầu lưỡi. Lúc này nhìn qua môi trên của cái miệng khổng lồ ấy đã trông thấy bầu trời thuộc về Shangri-la rồi. Chỉ có điều... bên ngoài cái miệng khổng lồ này là một thế giới như thế nào đây?

Nham tầng màu đen trên đầu hướng dần lên phía trên, vạch một đường cong ra xa, đoạn cuối ở hai bên nối liền với biển. Còn ở đây, đỉnh vòm đá đen cách mặt biển cả mấy trăm mét, đi tiếp về phía trước, mặt phẳng nghiêng đột nhiên lớn hẳn, giống như bị lưỡi dao cắt lìa, vô số thực vật họ dây leo không rõ là loài gì mọc buông xuống bên mép mặt cắt, trông giống như lũ sứa vung vẩy xúc tu. Có lẽ chúng rất dài, nhưng từ xa nhìn lại, chỉ có cảm giác như những sợi lông mi cong cong mà thôi. Nhìn qua tấm rèm do dây leo quây thành ấy, bên ngoài chính là bầu trời của Shangri-la, một nơi không thuộc về bất cứ ngóc ngách nào của thế giới này, mà chỉ thuộc về Shangri-la. Giống hệt như hình ảnh trong Hương Ba La Mật quang bảo giám. Lúc này họ mới biết, người xưa đã tả thực Shangri-la như thế nào. Đồng thời họ cũng hiểu, vầng mặt trời tựa như ánh đèn huỳnh quang ấy là như thế nào.

Bầu trời của Shangri-la, giống như một khe nứt!

Giống như một nét vạch trên nền trời khi ta ở trong hang sâu nhìn lên bầu không!

Nhưng lại khác ở chỗ, ngẩng đầu nhìn lên, không thấy bầu trời, mà chỉ có mây.

Đây là một thế giới, không thấy mặt trời mọc ở phương Đông, cũng không thấy mặt trời lặn ở phương Tây, nhưng quanh năm đều được ánh dương tỏa chiếu.

Toàn bộ bầu trời của Shangri-la bị một tầng mây trắng che phủ, không thấy bầu trời xanh trong, cũng không thấy núi non, chỉ thấy một khe hẹp dài màu trắng toát, bên trong cuồn cuộn mây trắng. Những đám mây ấy cũng không phải thứ mây trắng thông thường, mà không ngừng biến đổi màu sắc, có chỗ như ráng chiều rực rỡ, có chỗ lại như cực quang. Những tia sáng chẳng biết từ đâu mà ra, giống như chớp lóe trong các tầng mây lúc mưa bão vậy, nhưng uy lực thì lớn hơn tia chớp cả trăm ngàn lần. Cả một dải mây dài rực lên những tia sáng trắng chói, chói lòa cả một vùng Shangri-la, hình thành nên vầng dương giống như ánh đèn huỳnh quang mà Trương Lập từng nhận xét. Có lẽ, nói một cách chuẩn xác hơn thì bầu trời của Shangri-la giống như một con rắn khổng lồ quẫy động, toàn thân phát ra tia sáng bạc. Bên dưới con rắn bạc lại có thể trông thấy từng đóa từng đóa mây, màu sắc biến ảo theo sắc trời, lúc như ngọn lửa rực cháy, lúc lại lóe sắc lam của tia chớp, rồi thoắt cái đã chuyển thành màu xanh lục của cầu vồng, giống như vô vàn pháo hoa liên tục nở rộ giữa tầng mây, đóa này vừa trắng bạc lóa lên, đóa khác lại tim tím hồng hồng, đóa này vừa tắt đã có đóa khác lập tức bùng lên rực rỡ.

Đây chính là bầu trời của Shangri-la. Có thể nói, nó giống như một đại vũ đài được trang trí rực rỡ sáng ngời hơn. Trên nền ánh sáng trắng có vô số ánh sáng rực rỡ đủ màu chiếu tới - thực là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với vẻ đẹp thông thường, là ân điển của tự nhiên vĩ đại, chỉ ai được chứng kiến mới có thể cảm nhận, chứ dùng bút mực thực khó hình dung cho hết. Những người trên thuyền đều ngẩng đầu lên nhìn trời, nhất thời ngây ngẩn, hoàn toàn quên hết mình đang ở đâu, quên cả những mối hiểm nguy đang rình rập xung quanh họ.

"Đó chỉ là do vô số mây mù che khuất cả bầu trời, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mây gây phản xạ chiết xạ, thế nên ở bên trong nhìn ra sẽ thấy những đám mây phát sáng." Trương Lập nói.

"Đúng vậy, chúng ta biết." Nhạc Dương và những người khác đáp.

"Trong tầng mây có vô số ion mang điện, va chạm nhau, nên mới có ánh chớp lóe lên. Năng lượng bùng phát cường độ khác nhau, nên màu sắc hiện ra cũng khác nhau." Đội trưởng Hồ Dương nói.

"Đúng vậy, chúng tôi biết." Đường Mẫn và những người khác đáp.

"Ở đây có không gian đủ lớn, nên đã hình thành một hệ thống khí quyển đặc hữu như một tầng mây mù. Bên dưới đó còn có các áng mây do hoàn cảnh xung quanh và khí hậu đặc biệt của Shangri-la nên nhìn chúng có vẻ trắng hơn một chút." Ba Tang nói.

"Đúng vậy, tất cả những điều này chúng tôi đều biết cả." Nhạc Dương không nhịn được nói, "Nhưng có thể kết hợp một cách hoàn mỹ như vậy, ngoài tự nhiên vĩ đại ra, thử hỏi còn ai có thể làm được nữa đây?"

Trương Lập cũng không nén được, hướng về phía bên kia bờ biển hét lớn: "Shangri-la! Chúng ta đã đến!"

"Shangri-la, chúng ta đã đến!" Bị cảm xúc của Trương Lập chi phối, cả bọn đều hướng về vùng mây khói huyền ảo ấy, đồng thanh hét vang.

Mặc dù phía trước vẫn là một vùng sương mờ mịt, mặc dù Shangri-la vẫn còn lẩn khuất trong mây, nhưng tiếng hét ấy tựa hồ đã đánh thức cả lịch sử đang say ngủ. Cả bọn đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng mây vụ, ngước lên hứng gió biển, con thuyền đạp sóng tiến lên. Shangri-la, sau nghìn năm tịch mịch, sẽ lại một lần nữa đóng dấu chân con người!

Dường như Shangri-la cũng hồi đáp lại tiếng hét của bọn họ. Xa xa nổi lên những âm thanh ồn ã từ phía bóng tối sau lưng vẳng đến. Lúc này những người trên thuyền đều đã có kinh nghiệm, nên lập tức nhận ra đó là... âm thanh của nước triều! Cuối cùng, đợt thủy triều thứ mười lăm đã tới, chỉ có điều lần này, sóng lớn sẽ đem họ cuốn về phía Shangri-la, về nơi thiêng liêng thần thánh nhất trong truyền thuyết. Tất cả mọi người đều trở về vị trí, buộc chặt dây an toàn, nín thở chờ đợi.

Sóng thủy triều nhanh chóng đẩy con thuyền hình rắn tiến về đích đến, nhưng phía trước là biển rộng mênh mang chứ không phải địa hình miệng loa kèn, sóng không còn cuồn cuộn hung hãn như lúc ở trong vùng tối tăm kia nữa, mà giống như đồi cát di động, đẩy con thuyền nhẹ nhàng lướt nhanh ra khỏi vùng bị vòm đá che khuất. Cuối cùng, con thuyền cũng như chú chim nhỏ thoát khỏi gông cùm, hoàn toàn rời khỏi vách đá khổng lồ phẳng như đao cắt phía trên. Bây giờ bọn họ mới thực sự nhìn rõ vùng biển đầy rẫy những loài sinh vật thời tiền sử này: dưới nước, hoàn toàn là thiên đường của lũ sinh vật phù du, các loại cá nguyên thủy và sứa không rõ tên tụ tập từng đàn từng đàn trên mặt nước, thi thoảng lại có một bóng đen to lớn thình lình ở dưới nước sâu trồi lên, miệng tựa như cái thìa khổng lồ, xúc một xúc rồi lập tức bỏ đi, như thể sợ bị loài nào khác to hơn đuổi giết vậy.

Bọn họ trông thấy một con cá mập khổng lồ, rất giống cá mập trắng, nhưng hình dáng to gấp hai ba lần, đại khái dài khoảng mười mét, đang ăn một lũ cá nhỏ có cái đầu trông như mũ giáp, vì nấn ná tham lam đớp thêm một miếng nữa, liền bị tên thợ săn còn đáng sợ bội phần ở phía sau cắn ngang lưng đứt làm đôi mảnh; tên thợ săn khổng lồ hình dáng giống cá voi lưng gù, nhưng lại sở hữu hai hàm răng sắc nhọn, chỉ ngậm nửa sau của con cá mập khổng lồ vội vã chạy khỏi hiện trường; sau lưng nó là một con quái vật đáng sợ khác, có bốn vây mái chèo, đầu trông như đầu cá sấu, dài đến ba chục mét đang đuổi theo; con vật giống cá voi lưng gù đang nuốt vội nuốt vàng nửa con cá mập, bị đuổi cuống quá, đột nhiên đổi hướng lao thẳng xuống đáy biển như một cái bóng khổng lồ chỉ thoáng hiện trong bóng tối đã biến mất không tăm tích, như thể bị một kẻ mai phục nào đó nuốt chửng rồi; con vật có cái đầu cá sấu dường như cũng dự cảm được nguy cơ, liền quay đầu bơi đi, chẳng mấy chốc cũng biến mất ở vùng biển sâu. Trên mặt biển lại nhanh chóng tụ tập lại một đám sinh vật phù du và cá nhỏ, cùng với con thuyền của bọn Trác Mộc Cường Ba, dập dềnh theo sóng tiến về phía bờ biển bên kia.

Đây là thế giới nguyên thủy ngập tràn giết chóc và cướp đoạt, cảnh truy bắt và bỏ trốn diễn ra liên tục mọi lúc. Nhìn những loài cá và sinh vật biển không biết gọi tên thế nào kia, bọn họ cuối cùng đều vững tin rằng, đây chính là thời đại cổ sinh, thời gian nơi vùng đất này dường như đã dừng lại, tạo nên một thời không vĩnh hằng trong hoàn cảnh bị cách ly hoàn hảo. Ở nơi đây, dù là sinh vật cổ từ mấy trăm triệu năm trước, đều không hề tiến hóa một chút nào.