Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nhớ đến hành động kinh người của Lạt ma Á La khi nãy, liền giơ một cánh tay ra thử thăm dò thế gió, gió dường như đã yếu đi thêm chút nữa. Nhưng Hồ Dương biết rất rõ, ở khu vực Tây phong đới cuồng loạn này, tình huống như vậy xuất hiện là bởi đang có một luồng khí lưu mãnh liệt dần dần hình thành, sự lớn mạnh của nó làm suy yếu đi thế gió Tây mạnh mẽ, một khi đã thành hình, nó tuyệt đối sẽ không đơn giản như gió Tây chết người này… Đó gọi là gió dao cạo, thậm chí còn kinh khủng hơn cả gió sát nhân Nam Cực vốn đã được mệnh danh là thứ gió đáng sợ nhất, đen tối nhất trần đời.
Ha, con chó chết tiệt!" Đột nhiên, một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía bên kia tòa băng cung. Một người khác cất tiếng: "Màu lông này trông cũng quái ra phết đấy."
Là bọn chúng! Cương Lạp đứng phắt dậy. Là bọn chúng đã khiến Cương Nhật Phổ Bạc thành ra như thế này! Lông lá toàn thân nó đều dựng đứng lên, móng vuốt cào mạnh xuống mặt băng, phát ra những âm thanh "ken két" chói tai, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám bảy người mặc đồ trắng kia.
Ivan nói: "Tôi còn tưởng là cái gì nữa chứ."
Merkin cười phá lên: "Chẳng lẽ hắn phái con chó này đi đưa tin cho bọn Trác Mộc Cường Ba hay sao? Ha ha, thật là tức cười, dù cho nó có đuổi kịp được bọn kia thì cũng biết nói cái gì chứ? Ha ha…"
"Vậy giờ làm sao đây, ông chủ?"
"Mặc xác nó, chúng ta đi thôi, trở lại xem bọn Trác Mộc Cường Ba đi tới đâu rồi." Merkin hờ hững nói. Lời còn chưa dứt, đột nhiên y cảm thây có gì đó không ổn lắm, đưa mắt nhìn chỗ Cương Nhật Phổ Bạc ngã xuống, không ngờ cái bóng màu xanh lam kia đã biến mất. Y thầm nhủ: "Lẽ nào vừa nãy mình hoa mắt? Ở đó rõ ràng có một con chó cơ mà?"
Không chỉ Merkin, trong khoảnh khắc ấy, tất cả bọn phần tử vũ trang đi theo y đều ngỡ rằng mình đã gặp phải ảo giác. Nhưng liền sau đó, chúng bỗng nghe một tiếng hét kinh hoảng, một tên trong bọn đã ôm cổ họng ngã gục xuống đất, "ặc ặc" kêu lên thảm thiết, nhưng không còn âm thanh nào nữa, chỉ có bọt máu không ngừng trào ra. Ánh lam lại lóe lên lần nữa, thêm một tên khác rú lên đau đớn: "Mắt của tao! Mắt của tao!" Máu tươi rỉ ra qua các kẽ ngón tay bịt trên mặt hắn. Merkin giờ mới ý thức được sự tình bất ổn, cái bóng xanh lam kia…
Merkin lẩm bẩm nói: "Chó gì thế này, tốc độ nhanh thật!" Đột nhiên y thấy trước mặt tối sầm, trong lòng biết có thứ gì đó đang lao tới, vội giật lùi về phía sau, mở mắt nhìn cho rõ, chỉ thấy một cặp mắt đỏ rực như máu và hàm răng ghê người, những chiếc răng sắc nhọn chỉ còn cách cổ họng Merkin chưa đầy mười centimet, làn da cũng đã cảm nhận được hơi nongs tỏa ra từ bộ răng khủng khiếp ấy. Phản ứng của Merkin cũng cực kỳ nhanh nhẹn, y ngả cằm ra phía ngoài, kế đó tung một cú đấm móc, tay phải cũng thuận thế giật mạnh. Không ngờ, y nhanh, Cương Lạp còn nhanh hơn, móng vuốt bập lên cánh tay phải Merkin, bật thân hình chuyển hướng lao về phía một tên khác đứng bên cạnh y. Nắm đấm của Merkin bị răng chó cào trách chảy máu, còn tay kia thì chẳng chạm được đến một sợi lông Cương Lạp, trong lòng lấy làm kinh hãi: "Với thân thủ của ta, không ngờ lại không đấu được với một con súc sinh!"
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Merkin đã kinh hoảng kêu toáng lên ầm ĩ, chỉ thấy tia sáng màu lam kia mượn lực trên cánh tay Merkin không đủ, không thể trực tiếp cắn vào cổ họng hắn. Cương Lạp đang nổi cơn lôi đình, chộp được đâu là cắn đấy, ngắm thẳng vào giữa hai đùi hắn, đớp mạnh một cú, giật tung cả bộ trang phục bảo hộ.
Merkin cuống cuồng quát ầm lên: "Nổ súng, mau nổ súng, bắn hạ nó cho tao!"
Cái bóng xanh lam lướt đi lướt lại cực nhanh giữa bọn phỉ đồ và các bức điêu khắc bằng băng, đến đi như gió, không để lại hình tích gì, động tác chẳng khác nào loài yêu tinh quỷ mị, nhanh hơn điện chớp, trở thành cơn ác mộng trong mắt bọn phỉ đồ mang súng này. Merkin chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, nhặt vũ khí của kẻ bị thương dưới đất lên, xoay người một cái, viên đạn lóe lên một đường cong trên không trung. Đạn bắn đan chen dày đặc, làm mạt băng bắn lên tung tóe, nhưng cái bóng xanh lam kia lần nào cũng thoát ra khỏi lưới đạn mù mịt trong những khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ thấy nó chồm lên nhảy xuống mấy cái, vậy là lại có thêm một tên ôm mắt kêu rống lên, rồi nhanh chóng tắt tiếng vì đã tự mình lao đầu vào họng súng của đồng bọn, dính liền mấy phát đạn.
Tốc độ và phương pháp chiến đấu quái dị của Cương Lạp khiến bọn merkin buộc phải dựa lưng vào nhau, hướng họng súng ra bên ngoài. Cẩn thận dè dặt như vậy, không ngờ chỉ đối phó với một con chó, đến bản thân bọn chúng cũng không dám tin rằng đây là sự thật nữa. Hải lam thú, con thần ngao chạy nhanh như gió trong truyền thuyết, đang đốt cháy sinh mệnh mình chạy với tốc độ nhanh nhất, để bảo vệ thứ mà nó muốn bảo vệ.
Cái bóng lam xẹt qua xẹt lại mấy lượt, rồi biến mất sau bệ tượng bằng băng, bọn Merkin lại càng thêm cẩn thận hơn.
Ivan thở hồng hộc nói: "Con bà nó, chạy nhanh thật, lẽ nào là một con chó điên?"
"Chó điên hả?" Merkin không hề nghĩ vậy, biết dùng móng vuốt sắc bén đâm vào mắt kẻ địch, biết cắn cổ họng, biết mượn lực bật lên, còn có thể xoay chuyển thân hình trên không trung, đây rốt cuộc là con chó kiểu gì vậy? Càng đáng sợ hơn nữa là bộ lông màu xanh lam quái dị của nó, khi chạy với tốc độ cao gần như hòa lẫn với màu sắc của băng ở xung quanh, chỉ hơi không chú tâm một chút là mất dấu nó ngay lập tức. Có thể nói, đây là một con chó chiến đấu đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, tương đối đáng sợ. Merkin đi khắp thế giới, có thể cho là đã nhìn thấy vô số giống chó đặc chủng, nhưng cũng chưa từng gặp phải con thú chiến đấu nào đáng sợ nhường này. Đáng sợ đến mức, khiến bản thân y cũng dâng lên cảm giác kính nể và khiếp hãi.
"Chẳng lẽ không phải chó điên? Nhưng nó cứ lao vào tấn công chúng ta như điên vậy, hay là rút lui ra xa một chút nữa." Ivan cũng hơi khiếp sợ.
"Không." Merkin tựa như sực hiểu ra điều gì đó, nói: "Con chó này khác với những con chó thông thường chúng ta vẫn thấy, nó biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng biết chúng ta đã làm những gì, nó đến tìm chúng ta báo thù đấy. Dù mày có chạy tới đâu, nó cũng quyết không buông tha đâu."
"Vậy phải làm sao đây? Lẽ nào lại bị một con súc sinh làm cho khốn đốn ở trong này à?" Ivan sắp mất kiểm soát đến nơi, bàn tay cầm súng đã bắt đầu run rẩy.
Merkin chợt cười gằn lạnh lẽo: "Nếu là như vậy…" Y đột nhiên thấp giọng thì thầm nói với Ivan mấy câu.
"Như vậy được không?" Ivan kinh ngạc hỏi.
Merkin cương quyết hạ lệnh: "Cứ làm đi."
Ivan chĩa họng súng vào thi thể Cương Nhật Phổ Bạc đang nằm dưới đất, bắn hai phát, không thấy phản ứng gì, đang lúc y lẩy cò lần nữa, bóng xanh lam kia lại hiện ra, không ngờ đã chắn lấy loạt đạn thứ hai. "Oắc!" Một tiếng kêu bi thảm vang lên, bóng xanh lam ấy chợt dừng lại, máu tươi lập tức túa ra trên bộ lông thuần một màu lam nhàn nhạt, toàn thân Cương Lạp run lên, vùng bụng phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ rực vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người bọn Merkin.
"Bắn trúng rồi!" Trên gương mặt Ivan nở ra một nụ cười tàn khốc, đang chuẩn bị giương súng bắn tiếp, đột nhiên thấy cổ mình mát rượi, ngoảnh đầu lại nhìn, vừa hay trông thấy một cục băng to bằng nắm tay sượt qua tóc của Merkin. Merkin vội nhảy giật lùi, ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi kêu: "Không xong! Nơi này sắp sập rồi! Mau rút lui, rút lui!"
Thì ra, mái vòm mỏng manh của băng cung đã bị bọn Merkin bắn loạn xạ làm nứt ra một mảng lớn, cột trụ chống đỡ băng cung cũng xuất hiện vết rạn, cả tòa cung điện lung lay lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập xuống. Bọn Merkin không để ý Cương Lạp, vội xoay người tháo lui, hai tên chạy chậm nhất cùng lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết vang dội. Merkin ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy bọn chúng đã bị một tảng băng lớn trên đỉnh đầu rơi xuống, chặt ngang người đứt thành hai đoạn.
Chạy ra khỏi cửa lớn băng cung, thấy bên trong vẫn có vô số tảng băng rơi xuống, Merkin quay sang nhìn Ivan đứng cạnh, tám người đi vào, không ngờ chỉ có hai người thoát ra, thật đúng là một cơn ác mộng. Y nói với Ivan: "Đi thôi, quay trở lại, xem thử bọn Trác Mộc Cường Ba đi tới đâu rồi."
Bên trong băng cung, những tảng băng rơi xuống vỡ vụn làm mấy mạt băng bắn
tung tóe mù mịt, những tinh thể băng lấp lánh ấy tựa như những hạt mưa, những bông tuyết lả tả, Cương Lạp thấp giọng rên ư ử, run rẩy bò lại chỗ Cương Nhật Phổ Bạc, sắc lam trên thân thể nó dần biến mất theo lượng máu xối ra mỗi lúc một nhiều, chỉ loáng cái đã trở lại màu ngân bạch như tuyết, những chỗ bị máu tươi nhuôm thắm trông tựa như đóa mai đỏ nở rộ trên vùng đất tuyết. Đau quá, phải lúc bình thường, chủ nhân sớm đã tới ôm lấy mình, khẽ vuốt ve bộ lông cho mình rồi, tại sao, tại sao, chủ nhân Cương Nhật Phổ Bạc lại không để ý đến mình nữa? Cương Lạp cố nhịn cơn đau dữ dội, trở lại bên cạnh Cương Nhật Phổ Bạc, hít hít ngửi ngửi, liếm láp lên mặt chủ nhân. Mặc dù Cương Nhật Phổ Bạc không nói câu nào, thế nhưng, chỉ cần được ở bên cạnh anh, Cương Lạp đã cảm thấy không còn đau đớn nữa rồi.
Lạnh quá! Cương Lạp vùng vẫy bò lết lên người Cương Nhật Phổ Bạc, phục xuống, cuộn mình trong lòng chủ nhân. Bờ ngực Cương Nhật Phổ Bạc lúc nào cũng ấm áp như thế, tôi mệt quá, chủ nhân… Cương Lạp ngước nhìn Cương Nhật Phổ Bạc đầy tình cảm, rồi từ từ thiếp đi, dường như nó lại mơ thấy, con chó nhỏ trắng trẻo xinh xắn đang được Cương Nhật Phổ Bạc giơ cao… Hà, thật đáng nhớ, cảm giác được chủ nhân nâng trên lòng bàn tay, trở về thôi, trở về nơi mà từ đó chúng ta đã đến…
Một mảng tường băng khổng lồ rơi xuống, không lệch không nghiêng, vừa hay bít kín nơi yên nghỉ của họ. 1
Cột chặt điểm cố định, đoàn người buộc dây quanh mình thành một chuỗi, bắt đầu khó nhọc tiến vào khu vực gió Tây hoành hành. Vì gió thổi từ phía sau lên phía trước, nên mọi người đều đi kiểu giật lùi, hai chân choãi thẳng về phía sau, cơ thể và mặt đất dưới chân gần như tạo thành một góc ba mươi độ, nếu không giữ chặt sợi dây thừng chính, cả người sẽ lập tức bị thổi bay tung lên. Giờ thì họ đã tin rằng người dân sống ở dưới chân núi không bịa chuyện rồi. Cứ đi được một đoạn, lại phải tìm chỗ chôn cọc cố định, đề phòng lực kéo khủng khiếp sẽ giật tung cái chốt sắc lên khỏi tầng đất đông, hoặc giả sẽ kéo đứt sợi thừng chính nối liền cả đoàn với nhau.
Cứ thế, đi được chừng hai trăm bước về phía trước, bọn Trác Mộc Cường Ba dần tiến vào khu vực trung tâm của dải gió Tây. Cát đá bay mù mịt khắp trời, chốc chốc lại đập lên mũ bảo hiểm, phát ra những âm thanh chát chúa, mọi người đều phải gồng căng hết cơ bắp mới chống chọi được sức gió mãnh liệt của Tây phong đới. Qua lớp quần áo dày cộp, ai nấy đều vẫn cảm nhận được, có một bức tường không ngừng đẩy mình tiến lên phía trước, sức người căn bản không thể nào kháng cự nổi. Càng đáng sợ hơn nữa là, chốc chốc lại có tảng đá to như cái cối xay bay vụt qua, một mặt phải kháng cự cơn gió thốc ghê hồn, mặt khác lại phải né tránh những tảng đá bay như đạn pháo, cả đoàn bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên. Cũng may giáo sư Phương Tân và đội trưởng Hồ Dương sớm đã kiến nghị, để Nhạc Dương là người có khả năng quan sát tốt nhất phụ trách đoạn hậu, Trương Lập và Ba Tang chia nhau chú ý hai bên trái phải, Trác Mộc Cường Ba cao nhất thì để ý phía trước.
Ngoài khoảng cách năm mươi mét đều đã bị sương mù che phủ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, những tảng đá lớn kia nói đến là đến, nếu bị đập phải… thật là chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta phải rùng mình rồi. Đột nhiên phía bên trái có tiếng rít lên, Nhạc Dương nó: "Hướng năm giờ." Cả đoàn lập tức cúi rạp xuống, dùng móng vuốt bấm chặt vào tầng đất đông cứng, tay bám chặt sợi thừng, thân thể và mặt đất gần như thành một đường thẳng. Chỉ nghe một tiếng "vù", tảng đá to bằng quả bóng lướt qua phía trên, kế đó bên phải lại có một tảng đá to bằng cái bàn máy tính bị gió thổi cho lăn lông lốc về phía trước. Tảng đá to bằng quả bóng đập phải tảng đá to bằng cái bàn máy tính, lập tức vỡ vụn tung tóe, những vụn đá nhỏ hóa thành một đám bột, bay vù đi.
Nhìn cảnh tượng ấy, Trương Lập tức khắc hiểu ra bộ mặt trông như quả bí đỏ bị đập bẹp rúm kia hình thành như thế nào, người đó chắc chắn đã chết ngay tại chỗ, liền ngay sau đó bị gió Tây hất văng lên không trung, cuối cùng mới rơi xuống khe băng. Thấy tảng đá đã lăn qua, Nhạc Dương lại nói: "Thông qua."
"Đi!" đội trưởng Hồ Dương thúc giục, "chỉ có đoạn này là gian nan nhất thôi, cần phải nhanh chóng vượt qua mới được."
Trương Lập đột nhiên cảm thấy có ai đó đá mình, kinh hãi thốt lên: "Làm gì đấy?" Quay đầu lại nhìn, không hiểu vì sao vuốt bám băng của Mẫn Mẫn đã bị trượt khỏi mặt đất đông cứng, thân thể bay là là, hai tay bám chặt vào sợi dây thừng, còn chân thì giãy đạp lung tung, không sao giẫm xuống mặt đất được nữa, miệng liên tiếp kêu lên: "Bị trượt; bị trượt…" Trương Lập giật mình kinh hãi, đột nhiên cảm giác một luồng sức mạnh khổng lồ ập tới, hai chân tựa như bị nhấc bổng lên: "Bị trượt!" Kế đó là Trác Mộc Cường Ba…
Những người khác vội nhổm người cao lên một chút để móng vuốt bập xuống chắc hơn.
"Bị trượt."
"Bị trượt."
"Bị trượt."
…
Cả đoàn người tựa như một hàng chiếc định buộc trên cùng một sợi dây, một chiếc đinh bị gió nhổ bật lên khỏi mặt đất, dưới tác động của hiệu ứng domino, những chiếc đinh khác cũng lần lượt bị nhổ bật lên, từng chiếc, từng chiếc một. Cho đến khi Nhạc Dương đứng cuối cùng cũng bị gió thổi bốc lên, cả đội leo núi đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất, trông như cái đuôi của con dã thú nào đó đang phe phẩy phất phơ trong gió. Điều đội trưởng Hồ Dương lo lắng nhất…. cuối cùng đã xảy ra rồi.
Cơn gió Tây dường như phát hiện ra một món đồ chơi tân kỳ, càng thêm hứng khởi ra sức thổi mạnh, cả bọn Trác Mộc Cường Ba tựa như những con diều trong gió, nối thành một chuỗi, tuy đã mặc quần áo dày sụ, nhưng mặt mũi và tứ chi vẫn bị gió thổi cho biến hình đổi dạng hết cả. Mũi đinh chốt bằng thép ở gần họ nhất đang dần bị nhấc bật lên khỏi tầng đất đông, từng chút từng chút một.
Trác Mộc Cường Ba là người chịu lực lớn nhất, những người phía trước không nắm chắc dây thừng, cuối cùng đều bị trượt lại dồn đống ở chỗ gã, nếu Trác Mộc Cường Ba cũng bị tuột tay, tất cả bọn họ sẽ bị hất văng lên không trung. Gã nghiến chặt răng, dùng hai chân kẹp chặt đầu dây thừng, vận hết sức lực toàn thân, cuối cùng cũng xoay người được một vòng, quấn chặt được sợi thừng vào eo hông rồi gã vẫn chưa dám lơi tay, lại tiếp tục quấn sợi thừng chính ấy lên hai tay đề phòng bị trượt ra. Nhạc Dương thì thử bò trở lại điểm đã đóng chốt cố định, nhưng mấy lần đều không thành công, cứ bò ngược gió được vài mét, lực ở đầu ngón tay hơi yếu đi một chút là lập tức bị gió thổi bật ngược trở về vị trí cũ, có lúc còn bị thổi ngược ra xa hơn.
Đội trưởng Hồ Dương lòng nóng như lửa đốt, tình trạng này càng kéo dài lâu thì sẽ càng nguy hiểm. Lạt ma Á La cũng lực bất tòng tâm, uổng cho một thân võ nghệ cao cường, nhưng ở dải gió Tây này thì chẳng thể thi triển được. Nhạc Dương đã thất bại đến lần thứ bảy, nhưng khoảng cách đến điểm chốt cố định đã mỗi lúc một gần hơn. Bởi Lữ Cánh Nam ở sau lưng anh cũng đang nhích từng chút một về phía chốt cố định, mỗi lần Nhạc Dương bị gió thổi bạt về, Lữ Cánh Nam đều dùng hai vai mình đỡ lấy móng vuốt bám băng của Nhạc Dương, rốt cuộc cũng đẩy được anh lại gần điểm chốt hơn một chút. Giáo sư Phương Tân ở phía sau Lữ Cánh Nam cũng đang chầm chậm nhích lên trước, hy vọng có thể trở thành điểm tựa cho Lữ Cánh Nam, nhưng ông lại không thể bò nhanh được như cô. Lạt ma Á La thì dịch chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc ông đã áp sát được vị trí của Ba Tang. Như vậy sợi thừng như con rồng được chia thành ba đoạn, Lữ Cánh Nam và Nhạc Dương là đầu rồng, giáo sư Phương Tân, đội trưởng Hồ Dương, Ba Tang và Lạt ma Á La là thân rồng, còn Trác Mộc Cường Ba chặn đà giật lùi của Trương Lập, Đường Mẫn ở phía trước, trở thành đuôi rồng.
° ° °
Bên bờ sông băng, Merkin dẫn theo Ivan trở lại chỗ bọn Max đang ẩn nấp. Tuy Max lấy làm ngạc nhiên không hiểu tại sao chỉ có ông chủ và Ivan trở lại, nhưng hắn hiểu rất rõ đây không phải là lúc để hỏi han, liền dứt khoát đưa ống nhòm lên tiếp tục quan sát, đợi ông chủ đến hỏi mình.
Quả nhiên, Merkin vừa trông thấy Max đã hỏi ngay: "Chúng vượt qua được chưa?"
Max vội đưa ống nhòm cho Merkin, cung kính nói: "Còn thảm hại hơn cả chúng ta khi đó, bọn chúng bị treo dây hết cả rồi."
Merkin đón lấy chiếc ống nhòm hồng ngoại, quan sát tình hình trong màn sương mờ mịt, bọn Trác Mộc Cường Ba trông giống như một chuỗi đèn lồng đang lắc qua lắc lại trong cơn gió dữ. Y đưa trả ống nhòm cho Max, hờ hững hỏi: "Mày thấy thế nào?"
Max cười tít mắt đáp: "Lần này thì không có khả năng đâu. Ông chủ, ông thử nghĩ xem, vận tốc gió ở khu vực mà chúng phải băng qua lần này còn nhanh hơn khi chúng ta tới đây nhiều lần, mà thời tiết hôm ấy, có thể nói là trăm năm hiếm gặp ở vùng núi này. Hơn nữa, sương mù hôm nay còn dày đặc hơn hôm đó nữa, tôi không biết chúng sẽ dựa vào cái gì để tìm ra lối vào nhỉ."
Merkin hừ nhẹ một tiếng: "Không có khả năng… tao nói cho mày biết, chẳng có cái gì là không có khả năng cả!"
Max thầm giật thót mình, không biết mình đã nói sai chỗ nào, vội vàng vâng vâng dạ dạ, gật đầu rối rít.
° ° °
Trác Mộc Cường Ba cảm thấy một cách rõ rệt rằng đầu ngón tay mình đang sưng phồng tê dại, đó là do bị sợi thừng quấn quá chặt, máu ở bàn tay không thể tuần hoàn gây ra. Gã hiểu rất rõ, bị sung huyết kéo dài, cộng thêm môi trường nhiệt độ thấp, đôi tay này của gã rất có thể sẽ bị hoại tử mà hỏng mất. Nhưng gã không thể lơi tay, cũng giống như lần đó cùng Trương Lập bám vào một sợi dây treo lửng lơ trên cầu băng vậy, chỉ cần gã buông tay, cả đội ắt sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhạc Dương càng áp sát mặt đất, càng lại gần điểm đóng chốt, trở lực của cơn gió Tây trước mặt càng lớn, đã nhích cái chốt khoảng hai mét, nhưng tới đây thì không thể nhích thêm dù chỉ một phân nữa. Nhìn cái chốt tựa như vươn tay là với tới được, nhưng vẫn không thể chạm đến, Nhạc Dương nghiến đến tưởng như vỡ cả răng ra, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ như của loài dã thú, song vẫn không sao tiến lên được chút nào. Lữ Cánh Nam cũng phải chịu đựng cảm giác đau đớn vô cùng, móng vuốt gắn ở chân Nhạc Dương đã xuyên qua lớp y phục trên vai cô, đâm thẳng vào da thịt. Dải gió Tây đè nặng áp lực lên Nhạc Dương, đồng thời lại dùng một phương thức còn đau đớn hơn bội phần chuyển hóa phần nào sang thân thể cô, nhưng Lữ Cánh Nam cũng không thể lùi bước.
Lúc này, điều mọi người có thể làm, dường như chỉ có thầm cầu nguyện, khẩn cầu cơn gió Tây quái ác này yếu đi một chút, cho dù chỉ một chút chút thôi cũng được. Nhưng trên thực tế, chẳng những vậy cơn gió còn có xu hướng càng lúc càng mạnh hơn.
° ° °
"Hả?" Max nhận lại chiếc ống nhòm, không kìm nổi mà phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Merkin vội hỏi: "Sao rồi?" Chúng bám xuống đất được chưa? Hay là bị thổi bay rồi?
Chiếc ống nhòm trở lại tay Merkin, Max chỉ lên đống tuyết đọng, xun xoe nói: "Ông chủ, ông xem đi!"
Merkin giơ ống nhòm lên quan sát, ở phía trước "chuỗi đèn lồng", cách một quãng không xa lắm, còn một cái bóng mơ hồ màu đỏ, so với "chuỗi đèn lồng" thì to hơn rất nhiều. Merkin bất giác cười khổ nói: "Người Trung Quốc có câu tục ngữ rằng: nhà dột lại gặp mưa rào, đám người này… đám người này đúng là lắm tai lắm nạn thật…"
--------------------------------
1 Tình cảm của Hà Mã dành cho loài chó quả là lớn! Cái chết của Cương Lạp còn bi tráng hơn cả cái chết của một số thành viên trong đội của Trác Mộc Cường Ba sau này.