Không ai có thể ngờ rằng sau cánh cửa khổng lồ ấy lại là xương cốt chất đống lên như núi, bịt kín cả cánh cửa lớn cao đến chừng hơn ba mươi mét. Cánh cửa vừa hé ra một chút, đống xương cốt đó đã tựa như nước lũ sầm sập trào ra. Merkin và Soares đứng mũi chịu sào ở đó thảy đều không ngờ sau cánh cửa lại chất nhiều xương cốt đến vậy, tức khắc hét lớn đồng thời nhảy tránh. Lúc đầu cánh cửa đồng và đống xương cốt này ở thế cân bằng lực, nếu cân bằng này bị phá vỡ thì tình thế sẽ nghiêng về một phía. Thành ra khi đống xương cốt khổng lồ đẩy bật được cửa đồng thì lập tức như bãi bùn trôi, ào ào trượt dọc theo con dốc, trong chốc lát phủ kín khoảng giữa quảng trường, tạo thành một con đường lát hoàn toàn bằng xương cốt. Cho đến lúc vô số mảnh xương chảy tràn văng tung tóe xuống vách núi, cơn lũ mới từ từ dừng lại. Cũng may là cả Merkin lẫn Soares đều phản ứng cực nhanh, cầm bằng bị cuốn vào cơn lũ đó thì mười phần chắc mười đã bị văng xuống vực sâu rồi, trong khi đó, hơn hai chục tên đứng ở hai bên kéo cửa lại hoàn toàn bình an vô sự.
Max là tên đầu tiên chạy đến đỡ Merkin vẫn còn chưa hết hoảng hồn dậy, chỉ nghe hắn lo lắng hỏi: "Ông chủ, ông không sao chứ?"
Soares sắc mặt tối sầm lại, nhìn ngọn núi sừng sững bằng xương cốt thực sự theo đúng nghĩa đen trước mắt, gượng gạo hỏi: "Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cổ mộ, cơ quan, thú dữ trong cổ mộ Maya chưa từng làm y sợ hãi, bởi y có tự tin, lại còn có kẻ khiến y tự tin dẫn đường, những tượng Phật kỳ quái, các cơ quan kỳ dị trong Cánh cửa sinh mệnh, y cũng chẳng coi vào đâu, cùng lắm chỉ hơi có chút kinh ngạc mà thôi; cơ quan Phật ở Cổ Cách tuy rằng hung hiểm, nhưng chỉ xảy ra trong nháy mắt, có lẽ sau đó cũng hơi sợ một chút, có điều cũng đã qua rồi…Đúng là chỉ đến lúc này, y mới thực sự cảm thấy có chút sợ hãi rồi.
Merkin vuốt mồ hôi lạnh nói: "Ai mà biết được chứ?"
Xương cốt ở đây lên đến hàng nghìn hàng vạn bộ, xếp chất chồng phía sau cánh cửa, có thể thấy đều là xác cổ cả, tình thế khác hẳn với vô số cơ quan mà bọn chúng bắt gặp trước đó. Cơ quan cạm bẫy cho dù lợi hại tới đâu cũng chỉ là vật chết, còn những xác chết cổ này, tất cả đều từng là con người còn sống sờ sờ…Là thứ gì, là thứ gì đã khiến họ chồng chất dồn phía sau cánh cửa khổng lồ này chứ? Liên tưởng đến giá đỡ bằng đá chưa kịp dịch chuyển đi, cái chốt cửa khổng lồ, và cả dây xích vắt ngang qua khe vực sâu bị người ta phá hoại nữa, y đồ rằng nơi đây chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì đó. Một nghìn năm trước, hoặc mấy trăm năm trước, tóm lại là nơi đây nhất định đã từng xảy ra một chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Merkin cũng bắt đầu cảm thấy hãi hùng. Lúc này bọn y đang ở trong Thánh địa của một tôn giáo hoàn toàn xa lạ, cơ quan cạm bẫy của họ gần như là không đếm xỉa đến mạng người, cách khởi động huyết trì của họ đến cả y khi trông thấy lần đầu tiên cũng phải dựng hết tóc gáy sởn cả da gà. Mà ngay trước mắt kia đã sẵn có cả hàng nghìn hàng vạn bộ xương khô chất chồng cao thành núi…Đây rốt cuộc là tôn giáo gì chứ? Những câu hỏi thách đố khó có lời giải mà cổ nhân để lại kia rốt cuộc là đang nói lên điều gì?
Đứng lặng hồi lâu, cuối cùng Merkin cũng nói: "Chúng ta vào trong đi." Max thoáng do dự, chỉ hy vọng Soares có thể nói để một số ở lại. Không ngờ Soares chỉ gật đầu bảo: "Vào trong thôi."
Cả đoàn người bước lên núi xương cốt mà đi, những tiếng "rắc rắc rắc rắc" phát ra liên tục dưới chân khiến trong hang động khổng lồ như phảng phất có vong linh từ chốn địa ngục trở về.
Sau khi hai tên Thái Đình và Hoàng Mao ngã rơi xuống vực sâu, Lữ Cánh Nam liền dùng dây móc treo mình bên dưới trụ đồng, kế đó lại lấy dây thừng nối thành một con đường khác, mọi người bám vào dây thừng mà trèo qua, khó khăn lắm mới sang được ngọn tháp thứ mười ba. Nhưng cứ hễ nghĩ đến đây chẳng qua mới chỉ là lần khảo nghiệm thứ hai, vẫn còn một tòa tháp cuối cùng, lần khảo nghiệm ở tòa tháp ngược thứ mười tám đang đợi bọn họ ở phía trước, là chẳng ao vui lên nổi nữa.
Trương Lập nói: "Vừa nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ba Tang suy đoán: "Chắc là bọn tên Ben ấy cho nổ thứ gì đó rồi."
Đường Mẫn ngẩng đầu lên nói: "mọi người nhìn kìa, ánh lửa ở tòa tháp ngược thứ mười bảy tắt rồi, bọn chúng có đi qua được không thế nhỉ?"
Lạt ma Á La nói: "Chỉ sợ rằng vượt qua tòa tháp thứ mười hai này là cực hạn năng lực của bọn chúng rồi."
Giáo sư Phương Tân lên tiếng: "Liệu có phải bọn chúng đã tìm được đường khác rồi không? Dù sao thì bọn chúng cũng mang theo rất nhiều trang bị đời mới vào đây, cơ quan của cổ nhân chỉ thiết kế nhằm đối phó với người ở thời đại ấy mà thôi."
Nhạc Dương chợt hỏi: "Khả năng chiến đấu của đối thủ thế nào?"
Lữ Cánh Nam đáp: "Rất mạnh, nhưng chúng không phải lính đánh thuê người Nga, hai tên tôi vừa đối phó lúc nãy là người nước ta."
"Gì cơ!" Trương Lập thốt lên: "Cái tên Merkin ấy, cũng tìm được một đám bán mạng ở Trung Quốc này à?"
Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ: "Liệu có thể nào lại liên quan đến Ngưu Nhị Oa không?"
Lữ Cánh Nam nói: "Có khả năng lần này Merkin không dùng đến lính đánh thuê người Nga, nhưng thực lực của đối phương cũng không thể xem thường được. Bọn chúng đã đặt phục binh ở đây, vậy thì đoạn đường tiếp sau chỉ sợ cũng có người mai phục sẵn rồi, phải cẩn thận đám người ấy không phải tay vừa đâu, lúc nãy tôi cũng suýt chút nữa là không chế phục được hai tên đó đấy." Bây giờ nghĩ lại, Lữ Cánh nam mới nhận ra thân thủ của hai tên vừa rồi thực ra rất khá, nếu không phải đánh lén, cộng thêm cơn chấn động bất ngờ, nhất thời cô cũng thật khó mà giành được phần thắng. Lữ Cánh Nam nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: "Nếu còn có phục binh nữa, thì chúng ta phải sắp xếp một chút để che mắt kẻ địch mới được."
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Phải làm thế nào?"
Lữ Cánh Nam đáp: "Hai tên lúc nãy ngã xuống đúng lúc có tiếng nổ vang lên, tiếng kêu của chúng đã hoàn toàn bị tiếng nổ nhấn chìm, vì thế bọn người bên trên kia sẽ không hề hay biết chúng ta đã sang đến tòa tháp ngược thứ mười ba rồi. Chúng ta chỉ cần bày bố ở đây vài tiếng súng đì đoàn lẻ tẻ, bọn chúng ắt sẽ tưởng rằng chúng ta vẫn kẹt giữa tòa tháp thứ mười hai và tòa tháp thứ mười ba."
Trương Lập mừng rỡ nói: "Tôi biết rồi, chuyện này thì dễ, cứ giao cho tôi làm."
Chẳng mấy chốc anh đã lắp xong một thiết bị đơn giản, buộc hai khẩu súng lại, đặt thời gian trong vòng năm phút sẽ lần lượt bắn ra hai phát đạn đồng thời thời gian lẩy cò của hai khẩu súng cũng khác nhau, nghe ra tựa như không hề có quy luật gì vậy. Sau khi đã sắp xếp xong xuôi, chín người mới bắt đầu tiến lên phía trước một cách càng cẩn thận hơn, càng tiến đến rìa quầng sáng mọi người càng thêm cẩn trọng, ai biết được đối phương đã mai phục ở đây bao nhiêu người cơ chứ.
Đến đỉnh tòa tháp ngược thứ mười sáu, nhìn sợi xích sắt vươn dài ra xa, Lữ Cánh nam nói: "Mười tám cánh tay của pho tượng Phật khổng lồ này dang rộng, hai cánh tay ở trên dưới thì cách nhau tương đối gần, khoảng cách giữa hai cánh tay hai bên khá xa, trong đó cánh tay thấp nhất thì cách phía bên kia gần nhất. Chúng ta đã bắt đầu tiến vào từ đó, leo vách đá lên cánh tay phía trên, rồi qua xích sắt trên đỉnh tháp để từ tay bên trái đi sang tay bên phải của tượng Phật, kế đó lại leo vách đá lên cánh tay phía trên, lại qua xích sắt từ bên phải đi qua bên trái, cứ thế lặp đi lặp lại. Có điều, tòa tháp thứ mười bảy và mười tám lần lượt nằm trên hai cánh tay cao nhất ở hai phía, nên từ tháp thứ mười sáu phải qua xích sắt để đến chân tháp thứ mười bảy, sau đó vòng lên đỉnh tháp, rồi đi qua trụ đồng thẳng lên tòa tháp ngược thứ mười tám. Ánh lửa của bọn tên Ben dừng lại ở đỉnh tầng thứ mười bảy, chứng tỏ chúng chưa qua trụ đồng sang tầng thứ mười tám, mà không biết đã đi đâu rồi. nếu muốn mai phục thì chỉ có thể mai phục ở tòa tháp này thôi."
Ba Tang nói: "Vậy chúng ta tính sao đây?"
Lữ Cánh Nam chỉ thị: "Từng người từng người qua một, gắng hết sức không để xích sắt phát ra âm thanh, chỉ cần qua được một người, chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi qua trước, Ba Tang theo sau, kế đó là Trương Lập và Nhạc Dương, tiếp sau mọi người tự sắp xếp, đã hiểu chưa?"
Lữ Cánh Nam biết rõ, mặc dù lạt ma Á La thân thủ cao cường, nhưng nếu muốn đánh nhau giết người, cô vẫn cần binh lính hơn. Nói xong, cô cẩn thận treo mình bên dưới sợi xích, gắng hết sức không phát ra tiếng động nào, im lặng nhích dần về phía bóng tối sâu thăm thẳm. Cùng lúc ấy, năm gã phần tử vũ trang mệt mỏi rã rời vẫn đang ở trên đỉnh tháp nhắm mắt thư giãn, chỉ cần nghe thấy tiếng súng là được rồi.
Cả Trương Lập và Nhạc Dương đều bị thương ở cánh tay, bám dây xích sang bên kia cực kỳ khó khăn, nhưng cuối cùng thì cũng qua được đến nơi. Nhạc Dương sang bờ bên kia xong, khẽ bảo với Trác Mộc Cường Ba: "Hình như lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng súng nữa."
Trương Lập gật đầu: "Ờ, bắn hết đạn rồi thì tự nhiên không có tiếng súng nữa thôi."
Lữ Cánh Nam giật thót người, phe mình không nghe thấy tiếng súng, vậy thì kẻ địch cũng không nghe thấy, sự tinh nguy cấp đến nơi rồi.
Cô vội sắp xếp: "Chỉ sợ bọn chúng sắp phát hiện ra có chuyện bất ổn rồi mà người của chúgn ra vẫn chưa qua hết. Trước khi hiểu rõ tình hình quân số kẻ địch, không tiện đánh rắn động cỏ. Nghe đây, tòa tháp này cũng là kiểu cầu tháng xoáy trôn ốc bên ngoài, tôi và Ba Tang sẽ lén lên trên đó quan sát tình hình. Trương Lập, Nhạc Dương, hai người đến chỗ gốc cánh tay, dùng súng bắn tỉa lấy được của bọn kia, hễ kẻ địch xuất hiện trên hàng hiên là bắn luôn. Đợi lát nữa mấy người giáo sư qua đây, rồi phối hợp hành động với họ."
Trương Lập và Nhạc Dương chọn một chỗ tối ẩn nập, dùng ống ngắm ban đêm quét một vòng xung quanh. Trương Lập nói: "Nhìn từ bên ngoài, tòa tháp cuối cùng cũng giống như những cái khác nhỉ, thật không biết bên trong có cơ quan gì đây nữa."
Nhạc Dương thì thầm: "Cậu nhìn đi kùa. Quái thật, chẳng lẽ cả tòa tháp cuối cùng này cũng không thông đến phần ngực của tượng Phật khổng lồ này à? Sợi dây sắt kia không ngờ lại kéo dài mãi xuống dưới thế kia. Nhìn từ góc này, e là sợi xích ấy nối từ cánh tay cao nhất bên phải xuống hẳn tận mu bàn chân bên trái tượng Phật này ấy chứ."
Trương Lập nói: "Mấy người cổ đại này lắm trò quá nhỉ, trèo hết mười tám cánh tay rồi vẫn chưa xong, còn muốn bắt người ta từ dưới chân tượng Phật trèo lên thêm một nghìn mét nữa à? Chẳng trách mà bọn tên Ben mạnh như thế cũng không muốn chọn con đường này."
Đường Mẫn và giáo sư Phương Tân cũng đã an toàn qua đến nơi, nhưng trong lúc Đa Cát đang đu người bám trên xích sắt thì tiếng súng đã vang lên. Hai người chưa qua là Trác Mộc Cường Ba và lạt ma Á La đều ngóng sang phía bờ bên kia, ánh lửa lấp lấp lóa lóa, tiếng súng nổ "tành tạch tành tạch" không ngừng như tiếng pháo đầu năm. Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm: "Đã khai chiến rồi à?"
Lạt ma Á La nói: "Chỉ sợ Đa Cát đã bị phát hiện rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Ghét thật, chúng ta cũng mau qua đó thôi."
Lạt ma Á La lắc đầu: "Nhưng lúc này sang đó rất nguy hiểm, cứ đợi giáo quan tiêu diệt hết kẻ địch bên ấy rồi đu qua thì an toàn hơn."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Nhưng chỉ một mình Đa Cát trên dây xích, cậu ta sẽ càng nguy hiểm hơn."
Nói dứt lời gã liền đu luôn lên dây xích, lạt ma Á La không biết phải làm sao, đành vội theo sát phía sau.
Được chừng một phần ba khoảng cách giữa hai tháp, liền trông thấy Đa Cát đang đung đưa bám một tay trên xích sắt, tình thế thập phần nguy ngập. Đa Cát nhìn thấy hai người bọn Trác Mộc Cường Ba, vội kêu toáng lên: "Thánh sứ đại nhân, đừng qua đây! Bọn chúng ngắm vào tôi rồi! Bọn chúng ngắm vào tôi rồi!"
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía xa xa có hai đốm lửa rất gần nhau đang liên tục lóe sáng, xem ra mấy người bọn giáo quan và kẻ địch đã ở rất gần nhau rồi, bèn nói: "Không sao cả, bọn chúng đã bị chế phục rồi, cậu gắng thêm một chút nữa, gắng chịu đi."
Đến gần hơn, Trác Mộc Cường Ba bật mũ phát sáng lên để nhìn rõ tình hình, chỉ thấy mặt Đa Cát bên phải tái nhợt đi, bên trái thì đầm đìa những máu là máu, máu thấm ướt sũng vai trái mà vẫn không ngừng trào ra như suối phun, xem tình hình này chắc là đã bị trúng thương động mạch ở tay rồi. Lạt ma Á La quát lớn: "Đừng bật đèn! Bên kia vẫn còn kẻ địch đấy." đồng thời tiến nhanh thêm hai bước, đột nhiên đảo người lộn lên phía trên xích sắt, mặt đối mặt với, vươn một tay ra giật cái mũ phát sáng trên đầu gã xuống. Đạn vẫn vô tình bắn tới, nhưng lúc này Đa Cát không thể gượng thêm được nữa, đã buông tay rơi xuống. Trác Mộc Cường Ba vội kẹp hai chân vào dây xích, ngã người lơ lửng bắt lấy Đa Cát, lạt ma Á La một tay tóm lấy cái mũ phát sáng của Trác Mộc Cường Ba. Trác Mộc Cường Ba bắt được tay Đa Cát, đạn bắn sạt qua giữa lạt ma Á La và Trác Mộc Cường Ba, tất cả những chuyện ấy đều diễn ra cùng lúc.
Lạt ma Á La ném cái mũ phát sáng đi, chợt thấy trên mặt nong nóng, một mùi tanh nồng nồng xộc thẳng vào mũi, trong dạ thầm nhủ: "Trúng đạn ròi sao? Sao không cảm thấy đau gì nhỉ? À, không phải ta trung đạn rồi." ý nghĩ ấy xoay chuyển, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy lạt ma Á La ngoặt tay tóm chặt gót chân Trác Mộc Cường Ba, còn Trác Mộc Cường Ba cũng chợt thấy đùi đua nhói lên, vừa mất đi khả năng treo giữ thân thể, gã cùng với Đa Cát trĩu xuống, kéo theo cả lạt ma Á La cũng bị lăn xuống bên dưới xích sắt. Vậy là lạt ma Á La một tay nắm xích sắt, toàn thân lơ lửng trên không, đeo bên dưới là Trác Mộc Cường Ba, Trác Mộc Cường Ba giữ tay Đa Cát, cả ba cùng đung đưa giữa từng không.
Sức của lạt ma Á La dù sao cũng có hạn, trọng lực của ba người khiến ban tay đang bám chắc vào dây xích của ông tuột dần, có muốn cũng không thể nào kéo hai người bên dưới văng lại lên xích sắt. Đa Cát nghẹn lời nói: "Buông tay đi, Thánh sứ đại nhân, tôi không đáng để làm vậy đâu. Đa Cát có thể cùng Thánh sứ đại nhân đến Thánh địa bộ tộc mình canh giữ bao năm nay là đã thỏa mãn lắm rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Cái gì mà đáng với chẳng không đáng. Bỏ rơi đồng đội để giữ mình, tôi đay không có cái thói quen ấy. Đại sư, ngài vẫn giữ được chứ, chúng tôi sắp lên đây."
Lạt ma Á La cực nhọc nói: "Nhanh lên, nhanh lên." Rồi bỗng nhiên ông ủ rũ chán chường nói: "Không được rồi." Cả ba cùng rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Phát súng đầu tiên của kẻ địch nhằm vào Đa Cát. Lữ Cánh Nam và Ba Tang vừa mới đến gần lối ra, nghe thấy tiếng súng, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tức khắc chuẩn bị để từ phía sau tập kích kẻ địch. Chẳng ngờ bọn chúng lại có năm tên, quay lại bắn lia một vệt, dồn hai người vào bên trong lối ra, không lên bình đài được. Ba Tang bị bắn rát quá, một tay rút luôn ba trái lựu đạn, cùng lúc rút chốt quăng lên. Giáo sư Phương Tân và Đường Mẫn đã lên bình đài từ bên ngòai rìa. Trương Lập và Nhạc Dương ở xa thành ra không mấy hiệu quả. Hai bên đánh đến trời đất sầm sì, thiên hôn địa ám, tiếng súng ầm vàng lên như pháo. Trong lúc cuống cuồng ấy, Nhạc Dương dùng ống ngắm ban đêm quan sát tình hình trên dây xích, vừa hay nhìn thấy ba người bọn Trác Mộc Cường Ba rơi xuống vực sâu, hoảng hốt kêu lên: "Cường Ba thiếu gia!"
Gió thổi vù vù bên tai, thân thể Trác Mộc Cường Ba thả rơi tự do, có thể nhìn hết sức rõ ràng từng tòa tháp ngược đèn đuốc sáng rực lần lượt bay ngược lên cao ở ngay cạnh mình. "Tất cả đều kết thúc rồi sao? Không! Đây chẳng qua chỉ là một sự bắt đầu, một khảo nghiệm nhỏ trên hành trình mà thôi! Ta vẫn chưa thể chết được."
Gió lạnh thổi táp vào, Trác Mộc Cường Ba tỉnh táo hẳn ra, thần kinh trở nên cứng hơn cả sắt thép. Gã khống chế không để thân thể lộn nhào giữa không trung nữa, rồi đột nhiên dang rộng hai tay, áo dơi xòe ra, thân thể khẽ chao đảo rồi bắt đầu lượn bình ổn trên không trung. Nhưng bản thân Trác Mộc Cường Ba cũng biết, giữ thăng bằng tuyệt đốt trên không với áo cánh dơi không hề đơn giản như đi tàu lượn hay dùng dù lượn, vì xét cho cùng thì diện tích áo cánh dơi chỉ bằng một người xòe ra thành hình chữ đại, chủ yếu phải dựa vào năng lực khống chế của ban thân người điều khiển. Cực hạn bay lượn của Trác Mộc Cường Ba là độ cao hai mươi mét, thời gian không kéo dài quá hai mươi giây, một khi hết thời gian này, thân thể sẽ không chịu nổi khống chế nữa mà lộn nhào trên không trung. Trác Mộc Cường Ba gắng hết sức khép hai chân lại, hai tay dang thẳng, trong đầu ong ong vang lên lời nhắc nhở của Lữ Cánh Nam lúc huấn luyện…"Bắt lấy gió, khống chế nó! Trác Mộc Cường Ba, bắt lấy gió, tay dang thẳng! Đừng cong!"
Chỉ nghe lạt ma Á La sau lưng nói: "Khá lắm, Cường Ba thiếu gia!" Trác Mộc Cường Ba biết lạt ma Á La cũng đã mở áo dơi, nhưng không dám ngóai đầu lại nhìn. Gã cũng không biết tình hình Đa Cát ra sao nữa. Vừa nãy lúc ba người cũng rơi xuống, không hề nghe thấy tiếng kêu của Đa Cát, mà trên thực tế, cả ba người đều không hét lên tiếng nào cả.
Không biết đã chao liệng trên không trung được bao lâu, Trác Mộc Cường Ba cảm giác hình như đã vượt quá cực hạn của bản thân, tóm lại là phải hơn hai mươi giây đồng hồ, sau đó đột nhiên thấy cánh tay chạm phải thứ gì đó, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, gã liền chộp ngay lấy cái thứ hình như có thể bắt vào ấy. Sau khi ôm chặt được rồi, Trác Mộc Cường Ba mới nhận ra mình đang ôm một sợi xích sắt thả chéo từ trên xuống dưới, không hiểu là thông đến tận đâu. Đưa mắt nhìn quanh, gã xác định hình như mình đã rơi xuống khoảng giữa tòa tháp thứ hai và thứ tư, mỗi phía cách chừng hai trăm mét, cách tượng Phật cũng chừng mấy trăm mét gì đó. Trong bóng tối mịt mù bên dưới hình như có người kêu "Ái: nghe tiếng thì dường như là Đa Cát.
Trác Mộc Cường Ba trượt xuống thêm mấy mét, liền nghe thấy lạt ma Á La hỏi: "Cường Ba thiếu gia, cậu cũng bám được xích sắt rồi à?"
Trác Mộc Cường Ba gật đầu đáp: "Vâng"
Đa Cát ở bên dưới nói: "Tốt quá rồi, mọi người đều không sao. Đại pháp sư, cám ơn ngài."
Trác Mộc Cường Ba vui mừng nói: "Cậu không sao chứ, Đa Cát?"
Đa Cát đáp: "Ừm, đại pháp sư đã tóm được tôi." Thì ra đúng vào khoảnh khắc vừa rơi xuống, lạt ma Á La đã ném dây móc quấn chặt vào ba lô của Đa Cát, sau đó mới giở áo cánh dơi, và rốt cuộc cũng bắt được sợi xích sắt ẩn giữa không trung trước khi không còn khống chế được nữa. Trác Mộc Cường Ba thầm kinh hãi, đeo theo một người mà vẫn có thể thành thục điều khiển áo cánh dơi như vậy, quả thực gã cảm thấy hết sức kinh dị trước năng lực của lạt ma Á La.
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Sợi xích này sổ thẳng một đường, rốt cuộc là nó thông đến đâu vậy?"
Lạt ma Á La đáp: "Khopng biết nữa, chúng ta trượt xuống xem thử đi."
Ba người tuột xuống liền mười mấy phút đồng hồ, đúng lúc Trác Mộc Cường Ba cho rằng sợi xích này không có điểm tận cùng, thì bọn họ đến được một hang động nhỏ. Hang cao tầm ba đến năm mét, diện tích nền hang chỉ tầm trăm mét vuông, càng vào trong càng thu hẹp lại thành một lối đi thông khoét vào vách núi.
Sau khi có chỗ đặt chân, lạt ma Á La bật mũ phát sáng, cùng Trác Mộc Cường Ba cầm máu cho Đa Cát trước. Trác Mộc Cường Ba chỉ bị đạn sượt qua, máu cũng đã khô rồi. Sau đó vị sư già mới đảo một vòng quan sát xung quanh, trên vách đá trơn nhẵn trong hang dường như có khắc một hàng chữ, lạt ma Á La nhận ra được một phần, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi. Trác Mộc Cường Ba thì vội liên lạc với nhóm giáo sư Phương Tân, Đường Mẫn không ngờ thiết bị thông tin lại im bặt không có bất cứ tín hiệu nào, gã chỉnh đi chỉnh lại một hồi lâu, tâm tư trạng thái bắt đầu chuyển sang rối bời lo lắng. Lạt ma Á La liền nói: "E là không được đâu, hình như cách đá đã làm nhiễu tín hiệu vô tuyết, càng lại gần vách đá thì tín hiệu càng yếu. Chúng ta trượt xuống cả nghìn…không, phải hơn một nghìn mét, khoảng cách xa như vậy, bọn họ không nhận được tín hiệu đâu. Cường Ba thiếu gia, cậu lại xem hàng chữ này đi, xem thử xem là ý gì?"
Không liên lạc được với giáo sư và Mẫn Mẫn, Trác Mộc Cường Ba không biết tình hình chỗ họ như thế nào, trong lòng bỗng chốc đã dâng lên cảm giác ngơ ngẩn thất thần, đến khi nhìn thấy hàng chữ khắc trên vách đá, liền tức khắc hồn bất phụ thể, tay chân lạnh toát. Gã tuần tự phiên dịch từng chữ một: "Người dũng sĩ vượt qua mười tám…cái gì đường, sẽ…sẽ, tiếp nhận…khảo nghiệm chân…chân chính!"