Suốt hai ngày cuối tuần vừa rồi, Hải làm việc trên Đà Lạt, chuẩn bị cho cái miếng đất cho cái resort sắp được xây thêm của ông Quyền. Thủ tục giấy tờ liên quan đến đất đai nhiều và rối bời đến mức anh đã thức trắng suốt hai đêm, tận dụng cả những giây phút ngồi xe để xem xét và phân loại. Thời tiết lạnh ẩm cuối năm. Ăn uống thất thường. Cộng thêm không ngủ kéo dài khiến cho anh rơi vào tình trạng kiệt sức mà không hay biết. Việc tạm xong, anh leo lên xe đêm tốc hành quay trở lại thành phố. Dù việc của resort có nhiều đến đâu, thì với anh, việc học trên trường vẫn quan trọng nhất. Về đến nhà trọ lúc sáng sớm, không kịp cởi bớt quần áo, Hải ngã vật vào giường, tự nhủ đến gần trưa sẽ thức giấc, kịp tham dự buổi học chuyên ngành chiều thứ hai. Thế nhưng tiếng chuông của cái điện thoại di động đời cũ réo từng hồi lanh lảnh đã đánh thức anh dậy.
Hải lồm cồm ngồi dậy. Từng khớp xương vẫn đau ê ẩm. Với con mắt thất thần của kẻ vừa trở về từ một thế giới khác, Hải chuếnh choáng nhìn chiếc điện thoại. Số bàn, gọi từ nhà Vĩnh. Anh đờ dại nhìn, không trả lời. Có lẽ cậu bạn vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mất cân bằng kể từ khi biết rõ mối quan hệ giữa Nhã Thư và Hữu. Chẳng hiểu sao, lần này, khi Vĩnh suy sụp, Hải không còn bận lòng nhiều như xưa. Anh láng máng vỡ ra một điều, ngay cả khi đứng về phía bạn thân, thì anh vẫn không thể phủ nhận được rằng, những bất ổn hiện tại là do chính Vĩnh gây ra, và giờ đây cậu ấy phải chịu trách nhiệm về nó. Không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai khác. Ngay cả một tên khốn như Hữu cũng không đủ quyền năng gây ra tai họa dai dẳng và ghê khiếp, nếu nạn nhân của hắn không trốn chạy như Vĩnh đã trốn chạy. Tình yêu sâu đậm bí mật dành cho Thư rồi cũng nguôi ngoai đau đớn. Dần dà, trong Hải, chỉ còn cảm giác buồn rầu trầm lặng. Khi cô đột ngột quyết định đứng về phía Hữu, anh thất vọng ghê gớm. Nhưng trong sâu xa, lúc bình tâm, anh hiểu với bản tính ấy, Thư không có lựa chọn nào khác...
Màn hình điện thoại lóe sáng. Tiếng chuông một lần nữa vang lên, đượm vẻ băn khoăn lẫn hối thúc kỳ quặc. Vẫn dãy số ban nãy. Các ý nghĩ đang tản mát trôi dạt bỗng co lại, lóe sáng. Có thể là Thái Vinh. Chỉ có cô bé mới ở nhà lúc này. Chắc chắn có chuyện gì không lành. Một cách hấp tấp, Hải nhấc máy bấm nút trả lời. Tiếng "a lô" vang lên khản đặc từ cổ họng anh, nghe như của một kẻ lạ. Nhưng từ bên kia, không phải Vĩnh, cũng chẳng phải giọng Thái Vinh.
- Cháu là Hải, đúng không? - Giọng nói trầm và nghiêm vang lên.
- Dạ đúng. Xin lỗi, ai đang nói vậy? - Hải ngạc nhiên, cố lục lọi trí nhớ xem đã từng nghe qua giọng nói đặc biệt này ở đâu.
- Bác là Quang, ba của Vĩnh. Bác tìm thấy số điện thoại của cháu trên sổ làm việc của con trai bác. Thực sự, bác có việc cần gặp cháu.
Hải sững sờ. Anh chỉ mới gặp ba Vĩnh duy nhất một lần. Cách đây hơn ba năm. Ký ức anh chẳng lưu giữ một hình ảnh nào rõ nét về ông, ngoài ấn tượng duy nhất là sự sợ hãi trước một con người sang trọng và quyền lực. Không riêng Hải, chắc chắn bất kỳ một cậu sinh viên năm nhất nào cũng sẽ phản ứng như thế khi đứng trước mặt ông. Thế nhưng giờ đây, kinh nghiệm làm việc, tiếp xúc với những nhân vật gần giống như ba Vĩnh khiến anh tự tin lên khá nhiều. Anh nói lễ độ:
- Khi nào thì cháu có thể đến gặp bác được ạ?
- Ngay bây giờ. Việc này thật sự quan trọng! - Giọng ba Vĩnh mềm mỏng. Và làm như vô tình, ông nói thêm - Đến gặp riêng bác. Không cần nói cho Vĩnh hay con bé Vinh biết, đồng ý chứ?
- Vâng ạ. Vậy nửa tiếng nữa, cháu có mặt! - Hải hơi nhíu mày. Có gì đó bất ổn ở đây. Nhưng, nếu đặt quá nhiều câu hỏi trước người lớn tuổi, xem ra anh không phải phép cho lắm. Cứ đến đó rồi xem sao, anh tự nhủ.
Hải tắm, thay quần áo thật nhanh. Để dằn xuống cơn đói, anh uống một cốc nước nguội khá lớn. Khi dắt xe ra khỏi căn phòng trọ, đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo. Anh biết, chắc chắn đang hoặc sắp xảy ra một điều gì đó khác thường.
Hải đến chính xác giờ hẹn. Ba Vĩnh đích thân mở cửa. Trái với dự đoán của anh, ông xuất hiện không phải với bộ đồ ở nhà, mà trong một bộ quần áo nghiêm chỉnh, như thể sắp bước vào một cuộc thương thảo quan trọng. Nhắc Hải cất xe máy vào khuất sâu trong garage, sau đó, ông Quang dẫn anh lên thẳng phòng làm việc của ông, trên tầng ba, ở mặt trước của ngôi nhà lớn.
Hải ngồi đối diện ba Vĩnh. Một mẫu người thành đạt không lẫn vào đâu được, luôn tin tưởng vào mọi quyết định sắc bén. Một người từng trải, nhưng biết cách cất giấu những điều bất như ý, chỉ phơi bày thái độ kiêu hãnh và vẻ tinh thông hơn người. Trên mặt bàn salon, hai ly cà phê bốc khói hình như đã được chị giúp việc chuẩn bị sẵn. Cơn đói lại ập đến. Hải cố gắng kiềm chế, không để bụng sôi réo. Trong chiếc ghế nệm màu vàng nâu, người đàn ông cao lớn oai vệ đang quan sát anh bằng con mắt bình thản. Bất chợt, ông nói:
- Hình như cháu đói bụng?
- Dạ đúng vậy. Sáng sớm nay, cháu đi công tác về và ngủ luôn. Bác gọi khi cháu đang ngủ. Vậy nên cháu chưa kịp ăn sáng! - Hải thành thật.
Ông Quang bước ra khỏi phòng, gọi chị Năm giúp việc. Ba phút sau, trước mặt Hải là ổ bánh mì nóng, miếng pa-tê và quả trứng chiên. Ông Quang đưa tay mời. Hải cười, ăn thiệt tình. Ba Vĩnh vẫn quan sât anh khi ăn, và theo đuổi một ý nghĩ bí mật nào đó. Thỉnh thoảng, ông hỏi anh về công việc anh đang làm ở resort. Hải trả lời khá cặn kẽ. Nhưng, giữa các câu hỏi, anh bất chợt nhận ra ba Vĩnh thật ra chỉ hỏi vậy thôi. Thật ra, bằng cách nào đó, ông ấy biết rất rõ những gì anh làm.
- Có bao giờ cháu nghĩ đến việc ra nước ngoài du học chưa, Hải? - Khi chị giúp việc dọn sạch bàn và khép lại cánh cửa, ông Quang thình lình đặt câu hỏi.
- Cháu cũng nghĩ về du học của người khác! - Hải cười - Nhưng chưa bao giờ cháu đặt mình vào vị trí một du học sinh. Đó là một điều không dành cho cháu. Kiểu như một giấc mơ quá xa.
- Sau khi tốt nghiệp đại học, Vĩnh sẽ học lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ! - Âm sắc giọng ông Quang đều đều - Bác nghĩ sẽ rất hay, nếu cháu cũng đi học cùng Vĩnh...
- Ồ, chắc là không được. Cháu không đủ tiền đâu. Nhà cháu ở tỉnh thật sự nghèo, bác ạ!
- Bác sẽ giúp cháu!
Giật bắn lên, Hải bàng hoàng. Rồi nhìn thấy vụn bánh mì rơi trên mặt thảm, anh mới nghĩ mình không phải đang nằm mơ. Anh cũng nghĩ ba Vĩnh không đùa.
- Sao lại vậy được, hả bác? Cháu nghĩ, Vĩnh giỏi, có kiến thức rộng, học lên cao là rất hợp lý. Còn như cháu, một công việc bình thường, có chút cơ hội thăng tiến coi như ổn thỏa lắm rồi...
- Hải ạ, chắc cháu có biết khi làm nhân sự kinh doanh, trong một nhóm người trẻ, ta có thể chia ra hai loại. Loại thứ nhất, là thành phần đang vươn lên. Thuật ngữ gọi là rising star, những người này rất có tương lai. Đầu tư vào họ là một sự đảm bảo lâu dài. Loại thứ hai, là những kẻ đang có dấu hiệu đi xuống hoặc chựng lại. Falling star. Những người này ảnh hưởng đã suy giảm, hoặc họ chạm tới một mức độ nào đó và ta không nên đẩy họ lên nữa. Vì như thế sẽ vượt quá khả năng giới hạn của họ. Bác nghic, cháu thuộc vào loại thứ nhất.
- Vĩnh rất giỏi. Bác đầu tư cho bạn ấy là quá đủ...
- Bác không phủ nhận điều đó. Nhưng nếu nói về sức bật, thì cháu hơn Vĩnh. Coi như bác là nhà tài trợ, cung cấp học bổng. Sau này, khi bác không làm việc nữa, công ty do Vĩnh và cháu điều khiển sẽ càng phát triển.
Mặc dù máy lạnh phả xuống từng luồng hơi mát, mồ hôi cứ túa ra quanh trán và cổ Hải. Nếu cách đây một năm, anh sẽ tin ngay lời đề nghị này là một phép màu biến thành sự thực. Nhưng kinh nghiệm đi làm đã dạy cho anh biết, luôn phải lật lại vấn đề, và phải tìm cho được nguyên do đích thực của sự kiện khác thường. Một ý nghĩ kỳ quặc bay vụt qua đầu Hải. Anh tìm được một câu hỏi thích hợp:
- Chẳng hạn cháu đồng ý đi học, rồi về làm cho công ty của bác, thì mối liên hệ của cháu và Vĩnh theo bác là gì?
- Là anh em, được không? - Giọng ông Quang cao lên một chút.
- Anh em? - Hải ngớ ra. Anh hoàn toàn không ngờ đến ý tưởng này - Ý bác là cháu và Thái Vinh?
- Phải! - Gương mặt ba Vĩnh hơi tái đi. Ông nói một mạch - Sắp tới, Thái Vinh sẽ qua Singapore đi học. Bác muốn cháu cũng sang đó, du học. Và ở gần bên con bé. Mọi khoản tiền bác sẽ chu cấp. Trong nhà, giờ đây, Thái Vinh không còn nói chuyện với ai. Nhưng cháu thì nó vẫn gắn bó và lắng nghe. Thật may mắn, Vĩnh xem cháu như anh em. Vậy chúng ta là người nhà. Bác không bắt cháu trả lời ngay. Không ép buộc gì cả. Cháu cứ suy nghĩ về việc du học và ở bên Thái Vinh!
- Cháu sẽ suy nghĩ và trả lời bác! - Hải nói nhanh, đứng dậy.
Bước ra khỏi phòng ông Quang, đi xuống cầu thang, miệng Hải khô khốc. Đầu anh choáng váng. Anh chưa kịp nghĩ gì nên hồn, thình lình một cánh cửa ở hành lang tầng hai bật mở, Vĩnh hiện ra. Cậu ấy vừa đi đâu về. Không nói gì, cả hai im lặng nhìn vào mắt nhau.