- Điều gì khiến Thư đoan chắc như vậy? - Hữu hỏi khẽ.
- Vì đây là sự hợp tác có lợi. Cho anh. Và cả cho tôi.
Hữu tựa hẳn vào lưng ghế cứng. Cho đến lúc này, anh ta vẫn chưa hết bàng hoàng. Ngay khi nhận ra trước mắt mình chính là Thư, người yêu của Vĩnh, lướt qua đầu anh ta một linh cảm kỳ dị. Rất hiếm khi nó xuất hiện. Đó chính là thứ linh cảm rợn ngợp, tựa mũi dao nhọn lướt qua thịt da, vừa nguy hiểm, nhưng đồng thời hứa hẹn cơ hội, hoặc điều gì đó vô cùng đáng giá. Kể từ cái ngày sau cuộc thi Hoa khôi đầy biến cố ấy, thời gian kịp làm quá nhiều thứ. Hệt như anh đã bơi qua một con sông rộng, giờ đây nhìn lại bờ bên kia xa vời, không khỏi kinh ngạc với chính mình. Bao nhiêu thay đổi. Ngay cả những gương mặt chung quanh cũng khoác thêm nhiều ý nghĩa khác lạ. Kinh nghiệm dồn dập dạy cho Hữu cách nhìn người khôn ngoan, chính xác hơn, bớt đi những ảo giác. Thế nhưng, đối diện Nhã Thư thì mọi sự vẫn như cũ. Sợ hãi mà thèm khát. Ngưỡng mộ mà có cả căm ghét. Chưa một cô gái nào gây nên cho Hữu ấn tượng kỳ dị như vậy.
- Việc gì Thư nói ra đi! - Hữu đề nghị, với sự thận trọng.
- Tôi muốn anh giúp tôi, thực hiện một vai diễn! - Thư nói ngay tức khắc. Chắc chắn, đây là câu nói được cô chuẩn bị kỹ lưỡng - Anh đóng vai bạn trai của tôi!
- Sao? Thư nói gì kia? - Thừa thãi kinh nghiệm trong các trò thương lượng, Hữu vẫn không khỏi giật mình trước lời đề nghị thẳng thắn đến kỳ quặc. Hệt như anh vừa nghe lầm, hoặc sắp bị lôi vào một trò đùa ngớ ngẩn. Tức khắc, độ cảnh giác trong anh ta tăng gấp đôi.
- Một vai diễn thôi, anh hiểu không? Thời gian này, tôi cần một người ở bên cạnh mình để xuất hiện trước mắt thiên hạ. Tôi chọn anh!
Hữu tháo một hat nút trên cổ áo thun cho để dễ thở hơn. Không khí trong thư viện không nóng lắm, nhưng mồ hôi cứ liên tục tứa ra, dấp dính sau lưng và dưới cánh tay. Sau giờ học, các sinh viên khoa Quản trị kéo vào thư viện khá đông. Họ đi ngang qua cái bàn nơi Hữu đang ngồi, nhìn anh, rồi dừng lại lâu hơn khi nhận ra Nhã Thư, cô Hoa khôi sinh viên bị tước vương miện. Hầu hết không giấu vẻ ngạc nhiên, thích thú. Đồng thời, cũng chừng đó nụ cười nhạo báng cùng tiếng xầm xì nhắc lại cái "phốt" bức ảnh khỏa thân gây nên scandal kinh khủng ngày nào. "Rốt cuộc thì mình cũng đạt được mục đích lôi kéo sự chú ý của cử tri, nhưng theo cái cách khỉ nợ như thế này đây!" - Hữu rủa thầm, cáu kỉnh. Tuy nhiên, anh vẫn không quên gật đầu chào thân thiện mỗi khi có sinh viên mỉm cười với mình.
- Thư chia tay với Vĩnh hồi nào? - Hữu cần phải lần ra đầu mối vấn đề.
- Cách đây không lâu. Chia tay lần thứ nhì. Và cũng lần cuối. Dứt khoát là vậy!
- Không thể hòa giải được sao? - Hữu thật sự quan tâm.
Nhã Thư lắc đầu, vẫn nhìn thẳng vào mặt Hữu. Bất chợt, anh hiểu ra cô ta đang vô cùng bất an. Vẻ cứng cỏi chỉ là lớp vỏ bề mặt, hòng ngăn chặn sự tấn công từ đối phương. Hữu khoanh tay trước ngực, nở nụ cười khoan khoái. Cục diện vở diễn đang dần hiện rõ. Ngay khi chộp được đầu mối vấn đề, Hữu phải là người điều khiển vở rối chứ không phải là con rối.
- Cuối cùng thì tình yêu của hai bạn cũng đi tới kết thúc đơn giản. Tôi ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ chút nào. Đương nhiên phải như vậy thôi! - Hữu lên giọng, không buồn che giấu sự thích thú.
- Anh nói "đương nhiên", nghĩa là sao? - Nhã Thư nhướn mày.
- Họa có điên thì tôi mới tin những người tốt đẹp có thể chung sống lâu bền. Điều đó chỉ có trong cổ tích kể cho con nít mà thôi. Hoặc, một trong hai người đó là kẻ mưu toan và giả dối. Tôi dư biết Vĩnh là một tên cầu toàn. Cậu ta luôn tự xem mình là người hoàn hảo, đúng không hả? Nước trong thì không có cá. Người quá cầu toàn sẽ là tai họa cho những ai sống cùng.
Gương mặt cô gái bỗng dưng trắng bệch, bất động trong giây lát. Một vẻ lo sợ, buồn bã lướt qua rất nhanh. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thản:
- Chia tay rồi, tôi không muốn nói nhiều về Vĩnh. Nhất là bình luận với một người như anh, Hữu ạ. Nhưng có lẽ nên thừa nhận với anh rằng, tôi không thể sống cùng Vĩnh lâu hơn một ngày nào nữa!
- Okay, không bàn chuyện đã cũ. Nhưng việc Thư sắp có em bé thì sao? Chuyện đó là thật và cần phải lo lắng đôi chút, hả? - Nhìn vào mắt người đối diện, Hữu biết đây chính là điểm then chốt. Anh ta khoái trá chọc thẳng vào nỗi đau của Thư, háo hức chờ đợi con rối trong tay mình sắp sửa gục xuống, khuất phục.
Nhưng Nhã Thư vẫn ngồi im trên băng ghế, cánh tay mảnh khảnh đặt trên mặt bàn gỗ thư viện, gương mặt điềm tĩnh, không để lộ vẻ run rẩy, một chút nao núng cũng vắng bóng. Chỉ có điều, cô không còn nhìn người đối diện một cách cứng rắn nữa. Bóng tối đọng dưới đáy mắt cô. Cảm giác phẫn nộ lướt qua đầu Hữu. Bọn nhà giàu khốn kiếp, cái thằng Vĩnh ấy. Yêu người ta chán chê, nó vứt người ta đi như một mảnh giẻ rách. Gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, Hữu nối kết các sự kiện, rồi phân tích: Chia tay tên Vĩnh hợm hĩnh kia, Thư quá đau khổ. Nhưng bản tính cứng cỏi và kiêu hãnh, cô ta không muốn rút vào bóng tối cam chịu im lìm. Khát khao trả thù cha của cái bào thai trong bụng, nên cô đến tìm anh, nhờ hợp tác diễn một vở kịch...
Đang buổi trưa. Các sinh viên đã kéo nhau đi ăn. Một vài sinh viên gặm qua bánh mì rồi chọn góc khuất, ngủ một giấc ngắn trước khi vào giờ học buổi chiều. Không khí yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng bầy mọt đang nghiến những quyển sách xếp chật ken trên các hộc kệ. Một lúc lâu, Thư mới lên tiếng trả lời câu hỏi của Hữu, giọng khẽ khàng:
- Trong tuần này, tôi sẽ đến bệnh viện, giải quyết cái thai trong bụng.
- Tại sao Thư chọn tôi cho vai diễn này, mà không phải là người khác. Như Hải chẳng hạn?
- Vì tôi biết, anh là đối thủ của Vĩnh. Anh ấy căm ghét anh. Tôi muốn anh ấy tức giận. À không, tôi muốn anh ấy căm ghét tôi, ném tôi ra khỏi trí nhớ càng nhanh càng tốt!
- Thư này - Hữu vươn cổ về phía trước, hạ giọng - Có cần nói láo với tôi không? Tôi tin Thư chia tay với Vĩnh. Nhưng cái lý do "muốn anh ấy ghét tôi..." nghe mới lố bịch làm sao! Thư còn yêu tên khốn ích kỷ đó, nhưng nó không đoái hoài đến Thư nữa, phải không? Thành thật đi nào!
Mảnh vỏ cứng rắn cuối cùng của Nhã Thư đã rơi xuống. Đôi vai cô so lên. Cái cổ cao với mạch máu xanh đập phập phồng. Ngước nhìn Hữu, cô yếu ớt gật đầu:
- Phải. Anh đoán đúng đó. Nhưng thôi, làm ơn bỏ qua chuyện này đi. Đừng đào xới nó nữa. Chỉ cần biết tôi nhờ anh đóng vai bạn trai của tôi, thế thôi!
Hữu nhìn lơ đãng qua vai Thư. Sau lưng cô, ô cửa sổ lớn trông tựa một bức phông màn sân khấu được chiếu sáng quá độ. Khoảng trời buổi trưa. Những nhánh lá xanh. Các sợi dây điện chăng ngang dọc. Cả những con chim đôi khi bay vụt qua như một mũi tên... Hết thảy đều chói lóa, phô trương, nhưng cũng trống rỗng lạ thường. Hệt như tâm trạng của cả hai lúc này. Cuộc sống luôn biết cách bày ra đủ chuyện bất ngờ, hơn cả cơn mơ hoang đường. Hữu thầm nghĩ. Bất chợt, anh ta quay lại ngay khía cạnh thực tế:
- Tôi giả làm bạn trai của Thư để trả thù Vĩnh thì hiểu rồi. Nhưng trong chuyện này, tôi được lợi gì chứ?
- Tôi sẽ giúp anh thắng cử trong cuộc chạy đua vào chức chủ tịch Hội. Thậm chí, nếu anh muốn vào Hội cấp trường, tôi cũng có thể hỗ trợ. Tôi sẽ là thành viên tích cực nhất trong ê-kíp của anh.
Hữu ngẩn ra giây lát. Nhã Thư quá thông minh khi gõ đúng điểm yếu trong anh. Nhưng, Hữu không đầu hàng ngay. Anh nhếch môi cười, lấy giọng hài hước:
- Tôi "được lợi" vậy thôi sao? Thư nghĩ thế là đủ để tôi nhận vai trò người tới sau Vĩnh, một tên ngốc "nhặt cánh hoa rơi" ư. Có đáng giá không?
Cô gái nheo mắt nhìn anh, bình thản tung ra miếng đòn cuối cùng:
- Chỉ cần anh có tôi bên cạnh, chỉ cần mọi người xung quanh nghĩ rằng anh có bạn gái, mọi điều tiếng "người đồng tính" vây quanh anh tức khắc bay biến!
Hệt như có một cú đấm rất mạnh, bất thình lình tung thẳng vào mắt Hữu. Mọi thứ quanh anh tối đen. Chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng, Nhã Thư đã giành lại quyền điều khiển vở diễn. Quan hệ với Trung, một người đồng tính, đó là vấn đề của anh. Nó là bí mật của riêng anh. Nó đã được thu xếp bằng sự thỏa hiệp. Thế nhưng khi nó được kẻ khác nói ra thành lời, mọi việc bỗng trở nên khùng khiếp. Anh thừa biết, mọi người đồn đoán. Anh nghĩ, chỉ cần kín đáo hơn, mọi thứ sẽ ổn thỏa. Nhưng, thực chất, nó là vấn đề lộ diện. Ngay cả một cô gái như Nhã Thư cũng có thể tóm lấy nó, lợi dụng nó để khống chế anh. Cảm giác điên giận, sợ hãi lẫn ê chề bủa vây, dồn ép, sắp nghiền nát Hữu. Móng tay Hữu cắm ngập vào lòng tay, bắt buộc anh phải tỉnh táo. Tỉnh táo để chống cự và đương đầu.
- Tôi không quan tâm đến dư luận. Chuyện quan hệ với ai, đó là việc riêng. Thiên hạ có miệng thì bàn tán. Tôi sống cho tôi, chứ không phải cho bất kỳ ai khác! - Hữu lập luận chậm rãi, nhấn từng câu. Bao giờ cũng thế, khi chống trả, anh ta tìm thấy lại sự minh mẫn cho đầu óc.
- Chúng ta đều nắm vững lý thuyết marketing và PR. Mục giải quyết xung đột với dư luận để bảo vệ hình ảnh một thương hiệu hay một sản phẩm vô cùng quan trọng, phải không nào? - Nhã Thư mỉm cười - Anh cứ suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho tôi. Vậy nhé, bây giờ thì tôi phải qua công ty rồi!
Nhã Thư bước ra khỏi phòng đọc của thư viện. Hữu ngồi im, những sợi dây thần kinh trong đầu anh căng lên, như sắp đứt tung. Đột ngột, anh ta nhỏm phắt dậy, lao thẳng ra hành lang. Bóng Thư vừa khuất qua đoạn rẽ gần cầu thang. Hữu đuổi theo, tóm lấy tay cô:
- Thư, nói thật đi, Thư không căm thù kẻ tung những bức hình khỏa thân sao?
Thư ngước lên, gương mặt ngay sát mặt anh, cô nói qua kẽ răng:
- Đó là chuyện quá khứ. Oán hận bây giờ đâu cần thiết nữa, đúng không? Ở khía cạnh nào đó, nó giúp tôi hiểu con người anh rất nhiều. Chính vì biết anh lợi hại ra sao, tôi đến tìm anh, và đứng vào ê-kíp của anh. Giải thích như vậy được chưa?
Hữu gật. Cô ta đang nói sự thật. Nhìn ánh mắt lạnh buốt vô cảm của cô ta kìa. Hữu run nhẹ vì cảm giác quen thuộc, quen thuộc như khi anh ta soi gương vậy. Phải, không có hóa thân hay hiện hình của quỷ dữ. Chỉ có những khoảnh khắc người ta rời bỏ con người lương thiện nhạt nhẽo, để chạy theo những mục đích u uất tăm tối mà thôi. Một tiếng nói ma mị vang lên trong Hữu, xui khiến anh ta nhấc lên một cánh tay, rồi thêm một cánh tay nữa, ôm lấy vai Nhã Thư, kéo cô ào gần sát. Gương mặt Thư chạm nhẹ vào anh. Hữu giật bắn, ngửa đầu ra. Gò má cô ta lạnh lẽo, tựa một cái xác không còn sinh khí.