-Thiếu một người! – Hữu nhận xét.
-Dạ, Sơn tới trễ chút xíu! – Một ai đó rụt rè lên tiếng.
-Vậy sao? – Hữu lạnh lùng.
Mọi người tản về vị trí làm việc. Không khí yên tĩnh. Mùi hương táo xanh từ máy điều hòa lan tỏa trong không gian, mát lạnh, gây nên ấn tượng sang trọng vô hình. Bước vào phòng điều hành, Hữu mở laptop, gọi nhân viên thu ngân và bắt đầu kiểm tra sổ sách của ngày hôm trước.
Cửa hàng thời trang thể thao đã khai trương hơn một tháng. Bức tường ngoài sơn phủ một màu xanh biếc tươi mát, những ô kính lớn phô diễn hàng chục manne-quin trong các tư thế độc đáo khiến cửa hàng nổi bật trên dãy phố vốn dĩ đầy ắp những cửa tiệm bày trí kiểu cũ. Nhưng đặc biệt nhất chính là tấm poster khổng lồ in ảnh Thái Vinh. Chiếc áo dry fit trễ nải để lộ cánh tay thon dài. Đôi chân tuyệt đẹp hiện ra dưới chiếc váy chơi golf. Tất cả thoạt tiên gây cảm giác tinh khiết và lành mạnh. Tuy nhiên, nhìn kỹ, cái vẻ mặt như thể nhạo báng cùng ánh mắt u ám đượm vẻ thách thức đớn đau của nhân vật trong ảnh mới là ấn tượng kỳ dị nhất. Khi bên hãng thiết kế chọn bức ảnh đó để làm poster trang trí và in bro-chure, Hữu rất phân vân. Tay họa sĩ thực hiện tức khắc trấn an: “Đây mới chính là kiểu hình tượng mà đám khách hàng của các anh mê thích. Vui tươi hồn nhiên hả? Ai cần nữa! Sang trọng thành đạt hả? Đã quá nhàm! Một cô gái như quả táo non nhưng ẩn chứa thuốc độc bí ẩn mới là phong cách mới mẻ, khiến người ta hứng thú. Hãy tin tôi đi!”. Linh cảm mách bảo Hữu thử một lần tin lời nói khoa trương của tay họa sĩ ngạo mạn.
Đúng như kế hoạch của Trung, người bỏ vốn chính, doanh số bán ra ngay từ đầu tuần đã hết sức khả quan. Hữu quyết định làm trái lời Trung. Dịp khai trương, anh cương quyết không giảm giá. Hàng cao cấp không cần loại khách hàng chờ khuyến mãi mới xùy tiền ra, Hữu lập luận. Quả thật, cô nhóc Thái Vinh trên tấm poster đã gây ảnh hưởng nhiều hơn mong đợi. Khách hàng kéo tới ồ ạt, sẵn sàng chi tiền lớn để mua các bộ trang phục chỉ để chơi thể thao hoặc sử dụng thường nhật. Mấy hóa đơn lớn nhất thường thanh toán bằng các loại thẻ tín dụng. Khách hàng là những người ngoài hai mươi như Hữu. Mùi vị sự thành đạt sớm nơi họ có thể đánh hơi khi họ mới vừa đẩy cửa bước vào. Vui vẻ, hoạt bát và vui nhộn, họ có thể chi cho một hóa đơn trên mười triệu đồng không chớp mắt. Hữu căm ghét nỗi thèm khát sắc nhọn như một mũi dao mà những kẻ đồng lứa giàu có kia thản nhiên đâm vào lòng anh. Một ngày nào đó ta phải trở nên giàu có, ta cũng xài tiền lớn như đám người này, anh tự nhủ. Một cách thầm kín và vô thức, Hữu vẫn ngưỡng mộ ngắm nhìn họ, gắng sức ghi nhận mọi biểu hiện sành điệu, để mô phỏng. Việc tiếp xúc thường nhật với giới thượng lưu khiến Hữu mau chóng nhận ra lớp vỏ hào nhoáng lâu nay anh tự hào khoác cho bản thân còn xa mới chạm tới độ sang trọng thứ thiệt. Giàu có đúng nghĩa không phải là niềm tự hào về những đồ đạc đắt tiền được sở hữu. Nó nằm trong cái cách xài tiền kia. Thoải mái, dễ dàng, chẳng cần chút đắn đo hay bận tâm.
Tiền bạc kéo đến tựa một cơn lốc cuồng say. Nó kích thích người ta làm việc liên tục, thèm khát kiểm soát tất cả, chu toàn tất cả, không bao giờ biết tới mệt mỏi. Có những hôm, sau khi cho nhân viên về hết, ngồi một mình trong cửa hiệu đóng kín, Hữu vuốt phẳng các hóa đơn thanh toán bằng thẻ, dốc hết tiền mặt thu được trong các ô vuông thu được trong ngày lên mặt bàn. Ngắm nhìn và chạm tay vào tiền bạc cụ thể là một thú vui kỳ quặc. Khi đó, tâm trạng trở nên phấn chấn khủng khiếp đến mức nó khiến người ta như lịm đi. Trong trạng thái lâng lâng nửa thức nửa tỉnh đó, tất cả mệt mỏi đều tiêu tan. Hữu phát hiện còn một thứ khác có sức hấp dẫn không kém tiền bạc. Đó là quyền lực. Vì làm việc tại công ty quảng cáo lớn, Trung không thể ra mặt là ông chủ một nhãn hiệu thời trang. Nhiệm vụ tuyển dụng và quản lý nhân viên thuộc về Hữu. Mỗi khi anh bước vào cửa hàng, đám nhân viên đều hạ thấp giọng, cố gắng làm việc thật tử tế để không bị anh quở trách. Họ không che giấu việc họ nể trọng anh. Họ mừng vui mỗi khi được anh quan tâm và khen ngợi. Họ sợ hãi ra mặt khi anh cáu kỉnh hạch sách vì một chi tiết nào đó thiếu hoàn chỉnh. Hữu tận dụng triệt để uy lực của mình. Anh tin chắc, bộ máy cửa hàng hoạt động hoàn hảo, chính là nhờ sức mạnh quyết đoán từ người cầm đầu. Uy lực hiệu quả cao nhất khi bọc trong lớp vỏ vừa cứng rắn, vừa mềm mỏng. Càng về sau này, Hữu càng tin chắc mối liên kết ghê gớm giữa tiền bạc và quyền lực. Anh ta lý giải được vì sao đám bạn ở trường đại học luôn nhìn Vĩnh với con mắt khác. Vĩnh tự tin vì có chỗ dựa tiền bạc và tên tuổi của gia đình. Kết luận này khiến Hữu hết sức phấn khích. Một khi giải mã được các nấc thang của Vĩnh, anh sẽ tăng tốc và vượt qua không quá khó khăn.
Kiểm tra con số trên excel với nhân viên thu ngân, nhưng Hữu vẫn để mắt và lắng nghe bên ngoài khu vực bán hàng. Hai vị khách ngoại quốc bước vào đã hơn 15 phút, đang trao đổi gì đó với nhân viên đứng quầy phụ trang, giọng nói càng lúc càng cao hơn, gay gắt. Hữu đặt laptop sang bên, đứng dậy bước ra ngoài. Nhân viên phụ trách khu vực túi xách và phụ trang là Sơn, người đến trễ. Hình như cậu ta không biết sự hiện diện của Hữu. Nhìn thấy anh, cậu ta giật thót, ánh mắt lảng tránh nhìn sang hướng khác. Ngay tức khắc, Hữu đánh hơi thấy mùi của sự bất thường. Đi thẳng đến trước hai vị khách hàng trẻ tuổi, anh nhẹ nhàng hỏi bằng tiếng Anh:
-Xin lỗi, anh chị cần tôi giúp đỡ gì không?
Đôi mắt xám tro của cô gái sẫm lại đầy phẫn nộ, hướng thẳng về phía Hữu, chìa tay cho anh xem cái hóa đơn bán hàng. Rõ ràng, cô ta giận dữ nhưng cố kiềm chế:
-Chúng tôi mua một cái túi da và hai chiếc ba-lô. Tôi muốn thanh toán bằng US dollar. Anh hiểu ý tôi không?
-Tất nhiên được thôi. Ở đây, chúng tôi chấp nhận thanh toán theo tỉ giá ngoại tệ niêm yết!- Hữu thoáng khó chịu. Khách Tây thường có thái độ kẻ cả đáng ghét dù họ không hào phóng bằng khách Việt – Nhân viên của tôi không giải thích sao?
Sơn cụp mắt xuống. Gương mặt anh ta như dại đi. Người đàn ông ngoại quốc chen vào bằng thứ tiếng Anh khó nghe:
-Chúng tôi không bằng lòng với giá mà nhân viên của anh đề nghị. Quá thấp. Chúng tôi muốn giá công bằng.
Hữu hiểu ngay vấn đề. Anh nói tỉ giá cửa hàng quy định. Nét cau có trên mặt hai vị khách tức khắc giãn ra. Cô gái gật đầu lia lịa. Hữu đưa họ tới quầy thu ngân. Khi hai vị khách thanh toán xong xuôi, anh lấy một móc chìa khóa tặng cô gái, thay cho lời xin lỗi. Họ vui vẻ tạm biệt anh, hẹn sớm gặp lại. Khi họ đi khuất, Hữu quay trở vào, nhìn lướt trên đầu Sơn: “Cậu vào phòng điều hành ngay!”.
-Cậu nói rõ cho tôi nghe cách ăn gian tiền bằng cách hạ tỉ giá ngoại tệ coi nào! – Hữu hất hàm, không rào đón.
-Dạ, thưa anh, em không cố ý…
-Trả lời thẳng câu hỏi đi!
-Dạ… dạ… Em chỉ nói với khách ở đây không nhận thanh toán ngoại tệ, nên em sẽ đổi tiền giùm họ. Họ đưa đô cho em, tính theo tỉ giá thấp. Lát sau, em sẽ thanh toán lại với thu ngân bằng giá niêm yết… - Sơn nuốt nước bọt, rồi ngưng bặt.
-Cậu làm vậy bao nhiêu lần rồi?
-Dạ, lần này là lần đầu tiên! – Sơn nhìn Hữu, ánh mắt tuyệt vọng – Vì em không thấy thu ngân, nên em liều thử coi sao.
-Được thôi, để tôi hỏi thu ngân xem đã bao nhiêu lần cậu thanh toán hộ khách! – Vừa nói, Hữu vừa nhoài tay lấy điện thoại bàn.
-Anh Hữu, tha lỗi cho em… Em phạm sai lầm lần này là lần cuối. Em xin khai thật. Em làm vụ này sáu lần rồi… - Giọng Sơn bé xíu, gần như kiệt sức.
-Tôi sẽ tha thứ nếu cậu khai thật số tiền lời cậu kiếm được khi chơi trò này!
Đôi môi xám ngoét của Sơn lập bập:
-Dạ, ba trăm ngàn đồng, thưa anh!
Tựa hẳn vào lưng ghế, Hữu nhếch môi cười lạnh lẽo. Bây giờ thì chẳng cần phải nhẹ nhành nữa. Anh đưa cho Sơn thanh sắt. Cậu ta đã tự mài nó thành con dao để tự đâm chính mình. Hữu búng nhẹ tay:
-Cậu có thể rời khỏi cửa hàng ngay lúc này. Nhớ trả bộ đồng phục nghe!
Sơn đờ đẫn ngồi im. Dường như ý nghĩa của câu mệnh lệnh đó phải mất vài phút mới ngấm vào cậu ta. Chậm chạp ngước lên, Sơn nhìn Hữu, đờ đẫn:
-Anh đuổi việc em hả, anh Hữu?
-Cậu không nghe thấy? Cậu muốn tôi lặp lại?
-Anh hứa là sẽ không đuổi việc khi em khai thật…
-Sao? Tôi hứa vậy hả? Hồi nào? Bằng chứng đâu? – Hữu cười khẩy.
Sơn lảo đảo đứng dậy. Cậu ta nhìn Hữu, như muốn nói gì đó. Nhưng rồi cậu ta cuối mặt, lê bước. Khi ra tới cửa kính, Sơn khựng lại. Cậu ta nhìn mông lung ra con đường nóng bức, rồi một lần nữa ngoái nhìn vào bên trong gian hàng rộng lớn, phù hoa. Hữu nhìn theo, chợt nhớ câu đồng dao trong trò chơi ngày bé “Thiên đàng địa ngục hai bên”. Cũng như anh, Sơn là sinh viên trọ học. Cậu ta mới năm nhất. Hữu nhớ như in cái ngày đầu tiên Sơn đứng trước mặt anh, xin việc. Gầy gò, Đầy khao khát và quyết tâm. Một chân bán hàng thế này thật lý tưởng để cậu ta có thể vừa học vừa làm. “Điều mình vừa làm giống như giành miếng bánh trong miệng một đứa nhỏ đói khát vậy!” – Hữu tự nhủ. Thế nhưng thoáng chạnh lòng đó mau chóng bị anh ta gạt ngay. Mình đã dạy cho cậu ta một bài học đắc giá. Những nghiệt ngã của đời sống hữu ích hơn những trò tha thứ vỗ về nhiều. Hãy cho cậu ta nếm mùi địa ngục một lần, để cậu ta biết giá trị của thiên đường đánh mất.
Hữu tiếp tục xem xét các con số. Điện thoại di động vang lên đột ngột khiến anh giật mình. Thái Vinh. Anh ta nhíu mày. Bằng giọng hổn hển đầy lo sợ, cô hỏi ngay anh ta về khoản tiền 100 triệu. “Em có thể lấy lại nó sớm, được không?”. Hữu nhíu mày, đưa mắt nhìn ra ngoài. Nếu các nhân viên nghe lén những gì anh nói, mọi việc chẳng hay chút nào. Anh ta hạ giọng: “Em ghé qua cửa hàng trưa nay gặp anh. Chúng ta nói chuyện cụ thể, nhé cưng!”.
Đúng 11 giờ trưa, Thái Vinh hiện ra bên ngoài cửa kính. Hữu bước ra ngay, không để cô vào bên trong. Cửa xe taxi vẫn mở. Soạn sẵn nụ cười tươi, anh đưa tay đón cô. “Thái Vinh, quay lại ngay!” – Tiếng gọi giật rất lớn từ phía sau. Cô nhóc giật mình, ngoái lại. Trên chiếc xe máy vừa trờ tới cập sát vỉa hè, Hải đang nhìn cô, lo lắng, và cả cầu khẩn. Cô nhóc khựng lại, đắn đo. Cùng Hữu bước vào taxi hay quay lại đi về phía Hải? Hữu đọc rõ nỗi hoang mang trong cô bé. Sự tình cờ lạ lùng. Chỉ trong một buổi sáng, có hai người phải chơi trò thiên đàng địa ngục hai bên.