- Có chuyện này nhờ cậu giúp tớ ngày mai, khoảng 10 giờ sáng. Okay
Được chứ, sáng mai trống tiết mà!- Hải đáp ngay. Kể ra nết không trống tiết, anh vẫn cố gắng thu xếp làm hết việc cậu bạn thân nhờ. Thật sự, Hải chỉ có cách đó để cảm ơn tất cả các giúp đỡ liên tục Vĩnh giành cho anh.
Em gái mình, tên Thái Vinh, sáng mai sẽ từ Sing về nước. Lẽ ra mình phải ra sân bay đón. Nhưng mai mình kẹt cuộc họp trên khoa. Chắc gay go. Bằng mọi giá, mình phải thuyết phục, tổ chức được hội chợ. Cậu đón con em gái hộ mình, được chứ
Mình có biết mặt em cậu đâu. Liệu cô ấy có đồng ý để mình đưa về không
Đừng lo, mình sẽ gửi e-mail ngay cho con bé. Còn đây là hình ảnh mới nhất của nó, rất dễ nhận ra!- Vĩnh rút điện thoại, mở ra một bức ảnh đưa Hải xem
Một cô gái gương mặt nhỏ thó, nhưng đôi mắt rất to. Chẳng biết do góc độ chụp hay vì tỉ lệ khác thường mà Hải ngỡ như đôi mắt đó choán gần hết gương mặt. Những món tóc sặc sỡ buộc túm trên đầu khiến người trong ảnh có một dáng vẻ của một đứa trẻ được nuông chiều, bất cần và ngỗ ngược. Đúng là một kiểu người không thể trộn lẫn vào đâu được. Hải thành thật nói luôn.
Chẳng biết em cậu có chịu ngồi sau cái xe 81 tọc tạch của mình không đây
Haha…- Vĩnh cười ngất- Con bé em tớ mê nhất xe máy. Hồi nó học lóp 10, một trong mấy lý do khiến mẹ tớ quyết định tống con bé sang Sing du học chính là tách nó khỏi trò chạy xe tốc độ. Bây giờ, nó mới đăng kí vô năm nhất đại học. Ba mẹ cho phép nó về thăm nhà. Con bé vẫn còn oán giận người lớn bắt nó đi xa quá sớm nên nó chỉ nói chuyện với tớ mà thôi. Cậu đưa con nhóc về đến cổng nhà tớ là Okay
Vậy thì được!- Hải gật đầu, bỗng vui lây.
Luôn là vậy, cậu bạn thân lớp trưởng. Không chỉ sẵn lòng giúp đỡ Hải bất cứ khi nào bạn cần, Vĩnh luôn biết cách khiến bạn cảm thấy nhẹ nhõm, biến những lo âu mặc cảm trong Hải thành điều nhẹ không. Lên thành phố học đại học, một trong các may mắn hiếm hoi mà Hải có được chính là tình bạn với Vĩnh. Học giỏi, thông minh, điều kiện sống thoải mái. Những ưu thế này khiến bất cứ lúc nào nhìn Vĩnh, người chung quanh cũng có cảm giác vững tin vào những điều lạc quan trong cuộc đời này.
… Tiếng loa trong phòng chờ vang lên, thông báo chuyến bay từ Sing sắp sửa hạ cánh. Hải dựa trán vào tường kính, quan sát cỗ máy khổng lồ trên không trung đang dần dần tiếp đất. Tim anh rung lên vì choáng ngợp, Chẳng biết ngồi trong cỗ máy ấy, người ta cảm giác ra sao? Khi nào ta trường, đi làm, có lẽ mình phải mua vé máy bay thử một chuyến cho biết. Hải mỉm cười, vui vui với mơ mộng xa vời. Anh áp hẳn trán vào bức tường kính lạnh, nhìn ra ngoài đường băng. Chợt, giọng nói xám mịn như một con bồ câu lại ở sát bên anh: “ Nhìn cảnh này thật hay, đúng không?”. “ Ừ, phải!”. Cô gái chìa cho anh cái hamburger bọc giấy và một lon Coke, mỉm cười bằng ánh mắt
Anh ăn với tôi cho vui, cùng nhìn máy bay hạ cánh
Tôi không muốn ăn! – Hải từ chối, vói một chút tổn thương
Anh muốn ăn, vì anh đang đói. Đừng khách khí
Đành vậy, biết làm gì với một cô gái lạ có đôi mắt nhìn xuyên bụng dạ kẻ khác. Hải nhận bánh và nước, ăn rồi uống chậm rãi. Cái dạ dày đang sôi réo khoan khoái dịu xuống. Những hình ảnh vây quanh anh bỗng sắc nét, tươi tỉnh hẳn lên. Có lẽ không nên gay gắt khó chịu với cô gái kỳ lạ này nữa, Hải tự nhủ. Anh chợt nhận ra vẫn chưa biết tên cô gái: “Cô tên gì nhỉ?” “Tên thì quan trọng gì chứ? – Cô nhếch môi cười- Anh sẽ quên nó ngay khi rời khỏi đây. Còn nếu cần thiết, chúng ta sẽ gặp lại. Lúc đó, tôi sẽ nói cho anh biết!”. “ Cái gì cần thiết?” – Hải ngơ ngác, như một tên ngốc thật sự. Cô gái nhíu mày bí hiểm, quay lưng bước đi
Đúng lúc này, ở cửa đường dẫn nối ra từ cổng máy bay, những vị khách ồ ạt bước ra. Sau vài phút làm thủ tục nhập cảnh, họ qua cửa ngăn. Những đôi mắt sục vào đám đông, hối hả kiếm tìm nhau. Vị thương gia đeo cravat đỏ sang trọng vội vã chạy đến đỡ chiếc valise xách tay từ gã đầu bạc, dáng vẻ đột nhiên quỵ lụy khó tin. Hai cô gái đeo kính to cũng chạy đến đón một ông khách người Hoa. Cổ tay và ngón tay ông này đầy trang sức, phô trương quá mức cần thiết. Họ trao đổi khẽ, rồi bất thần ông này xô bắn một cô ra xa, khiến cô ta loạng choạng suýt ngã. Cô da nâu khoác hờ cánh tay ông khách, sải bước uyển chuyển. Cô da trắng lủi thủi đi phía sau, hơi cuối mặt. Hóa ra, họ là gái bao. Há hốc miệng, Hải nhìn những điều lạ lùng xảy ra liên tiếp, quên bẵng nhiệm vụ phải đón Thái Vinh. Mọi người đã lần lượt rời khỏi khu vực ga đến. Vẫn chẳng thấy em gái Vĩnh. Ruột gan Hải cồn lên lo lắng. Đám mấy cậu chàng trẻ măng mặc polo sặc sỡ là những người cuối cùng rời khỏi nhà ga, cười nói ồn ào. Hải chợt nhìn ra một cô bé ở giữa đám trẻ. Mặc cái áo kì quái, trông như một cái váy rách bươm rộng thùng thình dài ngang gối, cổ quấn chằng chịt dây màu, cô bé ngồi co chân trên cái valise khổ rộng để cho một anh chàng kéo đi. Đôi mắt cô bé to tướng, không lẫn vào đâu được. “Thái Vinh!” – Hải kêu lên. Cô bé tức khắc ngoảnh nhìn, trợn mắt
Mất gần mười phút tranh cãi, Hải mới thuyết phục Thái Vinh và đám bạn đồng ý để anh đưa cô về nhà. Ở bãi lấy xe, điện thoại đổ chuông. Anh cho Vĩnh biết đã đón được em gái bạn. Nhưng, chẳng mấy chú ý đến tin tức này, Vĩnh hét toáng lên: “ Tớ đã giành được quyền tổ chức hội chợ!”. “ Chúc mừng!” – Hải cũng hét lên, vui cùng bạn. “Chúc mừng quái gì, thằng Hữu dù không được quyền tổ chức, nhưng nó đã quỷ quái đề xuất phần thi hoa khôi – Vĩnh không giấu được tức giận – Chắc chắn, trò thi thố này của nó sẽ hút nhất trong cái hội chợ mà chúng ta è cổ ra thực hiện!”. “Vậy sao?” – Hải bối rối. Anh luôn yếu kém trong việc nhận biết các xảo thuật và mưu mô. Tiếng Vĩnh thở hắt trong điện thoại: “Thôi được, chúng ta chấp nhận cạnh tranh. Cậu hãy giúp tớ bằng cách lùng kiếm mấy cô sinh viên xinh xắn. Đoạt giải cuộc thi hoa khôi do Hữu làm bầu show sẽ rất hay nếu là người của chúng ta!”. Đầu dây bên kia đã cắt máy
Hải đứng khựng. Bất chợt, anh sực nhớ cô gái jacket vàng chanh. Gạt chống xe ngay trước mũi Thái Vinh, anh nói nhanh: “Chờ anh một chút!”. Băng qua đường, anh lao ngay trước mũi các xe ô-tô đang phóng vùn vụt. Bên kia vỉa hè, jacket vàng chanh đang đi cùng mấy vị khách Nhật Bản, hướng dẫn họ lên chiếc xe 7 chỗ. Hải nhảy đến, đứng trước mặt cô. Đôi mắt cô gái nhìn anh như vực nước sâu. Hải thở gấp: “ Tôi cần biết tên cô, cần thiết thật đấy!”.