- Anh Hữu gửi trả tiền viện phí nè!
Mở ngăn kéo, Vĩnh quẳng nhẹ cái phong bì vào sâu tận bên trong. Ý nghĩ cái phong bì này từng qua tay Hữu khiến anh khó chịu. Anh nhìn em gái dò hỏi:
-Anh ta có nói gì không?
Thái Vinh lắc đầu. “Thằng khốn kiếp! Mọi người bỏ công việc để lo lắng chăm sóc cho nó, vậy mà không có đến cả nửa lời cám ơn”. Vĩnh rủa thầm, cố gắng che giấu cơn giận tối tăm mặt mũi. Bằng giọng nói nhẹ nhàng, anh nhắc em:
-Mọi việc xong xuôi, Hữu đã xuất viện. Anh đề nghị từ nay, em không dính líu đến cậu ta nữa, được chứ? Hết bị loại nhục nhã khỏi cuộc thi Hoa khôi, rồi lại đưa đi cấp cứu. Phiền toái như vậy là quá đủ!
Một tia nhìn khó hiểu lướt qua rất nhanh dưới đáy mắt Thái Vinh, rồi cô nhóc cụp mắt ngay. Bây giờ thì Vĩnh ngồi trong ghế, còn cô nhóc đứng xớ rớ bên bàn, miết tay lên mặt kính, nhắc lại lời đề nghị ban nãy bằng nhịp giật cục hậm hực:
-Em tới văn phòng, chờ anh, vì cần 100 triệu. Anh cho em, được không?
Im lặng vài giây, Vĩnh nhìn thẳng vào em gái. Trên gương mặt kia, hiện rõ thái độ xấc láo bướng bỉnh trộn lẫn sự chờ đợi rụt rè. Nhưng phía sau tất cả những điều ấy là gì, anh không sao đọc được. Đứa em gái bé bỏng mà anh rất thương yêu đột nhiên trở nên xa lạ không thể tin nổi. Những mong muốn của nó, những kế hoạch của nó, cả cái lý do điên rồ phải có 100 triệu nó vừa thốt ra kia- tất cả đã trở nên bí mật với anh. Hệt như mọi thứ đã bị cất giấu trong căn phòng kín, khóa chặt. Thật lạ lùng khi nghĩ con bé có cặp mắt to tướng vừa nhạo báng, vừa hờ hững này là anh em, sống cùng mái nhà, hít thở chung một bầu không khí. Vệt ý nghĩ thoáng qua ấy khiến Vĩnh buồn thấm thía.
Ngả người tựa hẳn vào lưng ghế, anh giữ giọng bình thản. Anh muốn nắm rõ mục đích sâu xa của con bé.
-Em vừa nói bao nhiêu tiền, nhắc lại anh nghe coi!
-Em đã phát âm rất rõ ràng. Bằng tiếng Việt. Em cần đúng 100 triệu đồng! Anh muốn em lặp lại bao nhiêu lần nữa chứ? Chẳng lẽ con số đó khủng khiếp đến mức khiến anh ù tai hay sao? – Cô nhóc khịt mũi rõ to, mắt vẫn không thôi nhìn anh gườm gườm.
-Nếu em không nói năng lễ độ hơn, một lần nữa, anh sẽ cho em biết thế nào là ù tai thật sự! – Vĩnh nghiêm giọng, nhắc em gái nhớ cái tát anh từng giáng xuống- Nói đi, em cần số tiền lớn như vậy để làm gì?
-Em không nói, được không? Anh chỉ cần biết là em không làm gì xấu.
-Xấu hay tốt thì liên quan gì ở đây? Không bao giờ có khoản chi cho những bí mật bất hợp lý! – Vĩnh hết sức khó chịu khi phải đôi co với em gái.
-Đó chỉ là một khoản chi nhỏ xíu thôi mà! – Thái Vinh kêu lên, không buồn che giấu vẻ thất vọng pha lẫn phẫn nộ.
-Nhỏ xíu ư? – Vĩnh giật mình. Anh ngồi thẳng lại, chống khuỷu tay lên mặt kính. Anh không thể tin nổi con bé ngây ngô có thể nói 100 triệu như nói về một nắm tiền lẻ - Em có biết chị Năm làm việc ở nhà mình nhiều đến thế, một tháng tiền lương bao nhiêu không?
-Chỉ có một triệu! – Cô nhóc lí nhí.
-Vậy mà em bảo anh đưa cho em 100 triệu đơn giản như một củ khoai vậy! – Vĩnh nhếch môi – Em có hình dung khoản tiền đó mua được những gì không hả?
-Mua được khoảng 5 hay 6 cặp kính chiếu hậu xe hơi, đúng không?- Tia mắt con nhóc ánh lên vẻ đắc thắng – Oh la la, em nhớ anh từng than với ba là xe anh bị vặt trộm kiếng mấy lần rồi. Lần nào anh cũng có tiền thay ngay đấy thôi!
Vĩnh chết điếng. Con bé trở nên quái quỷ và mưu mẹo từ khi nào chứ. Để chấm dứt tình trạng thất thế, anh gằn giọng, vung lên ngọn roi quyết định:
-Im ngay! Nếu em không ăn nói tử tế và có sự tôn trọng cần thiết, thì đừng có hy vọng xin xỏ gì cả!
Cô nhóc hơi lùi ra phía sau, có vẻ hoảng sợ. Nhưng, không hiểu sao trong cách biểu lộ sợ hãi đó, có chút gì không thật sự là em gái của anh.Mình đa nghi quá chăng, Vĩnh phân vân. Giọng của Thái Vinh mất hẳn vẻ thách thức:
-Em muốn góp vốn để mở một shop thời trang thể thao. Nghiêm túc đấy!
- Góp vốn với ai? Có đáng tin cậy không? Em sắp qua Sing đi học lại, mở cửa hàng làm gì chứ? – Vĩnh nhíu mày.
-Người rủ em làm rất đáng tin. Em thề với anh sẽ làm cho tiền sinh sôi. Dù đi du học, em vẫn dư sức nắm thông tin và điều khiển shop từ xa! – Cô nhóc giơ nắm tay, cái cằm nhọn hếch lên quả quyết.
Nụ cười khoái chí làm gương mặt sáng bừng lên. Trong phúc chốc, cô nhóc lấy lại vẻ liến láu ngộ nghĩnh mà Vĩnh vẫn rất thích. Anh luôn cưng chiều em gái bởi nét biểu lộ thật khác lạ ấy. Anh gật đầu:
-Thôi được rồi. Anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho em. Tiền riêng của anh. Ngay chiều nay. Okay? Bây giờ thì về nhà đi thôi, nhóc con! Anh cần phải làm xong giấy tờ cho ba gấp…
Thái Vinh gật đầu ngay. Ra đến cửa, cô còn ngoảnh lại, nhìn Vĩnh, một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ. Bất giác Vĩnh sực nhớ anh quên chưa hỏi rõ người rủ em gái góp vốn mở cửa hàng thời tranh thể thao là ai. Nhưng cánh cửa gỗ dày đã khép lại sau lưng cô nhóc. Anh thở dài, vặn khóa ngăn kéo, rút ra một tập hồ sơ dày cộp. Có quá nhiều hóa đơn chứng từ cần phải kiểm tra. Thời gian không còn nhiều. Vĩnh đưa mắt nhìn đồng hồ trong điện thoại. Tiện tay, anh tắt luôn máy, ngăn chặn các cuộc gọi hay các tin nhắn làm phiền.
Hơi nóng như muốn nung chảy mọi thứ trong cái ánh nắng chói chang buổi chiều hè. Rời khỏi lớp dạy thêm toán cho hai đứa trẻ tại tư gia, Hải chạy mãi trên cái đại lộ không bóng cây. Những đốm hoa chao đảo, lúc gần lúc xa trước mắt anh. Tại mình đói và mệt quá đây mà, Hải lầm bầm, chạy thêm chút nữa thì có cơ té vật ra đường mất. Anh tấp vào một xe nước mía bên vỉa hè. Tiếng rầm rì của máy ép. Bóng mát của tấm bạt che khiến anh dễ chịu hẳn. Cốc nước vàng hươm mát lạnh, phảng phất mùi thơm ngọt dịu của mía và vỏ chanh tức khắc làm dịu cảm giác khô rát nóng bức trong vòm họng. Tu một hơi, ly nước mía đã cạn. Anh cầm cái ly còn trơ khất những viên đá, đưa ngang tầm mắt. Thật lạ, những cây mía bình thường anh vẫn gặm suốt hồi nhỏ, chỉ cần lên thành phố, nó đã biến thành thứ nước hấp dẫn ngon lành. Thành phố giống như một cái hộp ma thuật, bất kể cái gì đi qua nó, đều sẽ biến hình. Mình cũng vậy, mai sau này, mình sẽ khá lên. Nhưng dù dư giả tới đâu, mình vẫn thích uống nước mía. Viễn cảnh tươi sáng khiến Hải phấn chấn, bật cười một mình. Thò đầu qua cái máy ép, thấy anh vẫn cầm trong tay cái ly đã cạn, nụ cười ngơ ngẩn trên môi, bà bán nước mía hắng giọng hỏi anh có gọi thêm không. Hải đưa tay sờ nhẹ túi áo. Số tiền dạy học tháng này anh vừa được trả, vẫn còn nguyên 300 ngàn. Một ly nữa sẽ thỏa cơn khát. Thê nhưng anh lắc đầu, đứng dậy, vội vã trả tiền rồi lên xe nổ máy đi ngay.Ừ, anh sẽ tiết kiệm từng đồng để bằng được mua một thứ khác, quan trọng hơn ly nước mía hàng ngàn lần.
Hải gửi xe dưới tầng hầm trung tâm thương mại lớn. Liếc nhìn chiếc xe cub ghẻ chốc, tay giữ xe thở dài ngao ngán, bắt anh tống nó vô trong góc kẹt. Hải vui vẻ làm theo, chẳng lấy gì làm phiền hà. Thế nhưng khi cánh cửa kính tự động mở ra, bước vào khu vực bên trong lạnh toát hơi máy lạnh, những gian hàng sáng trắng ánh đèn, đầy ắp các loại hàng hóa sang trọng, trạng thái tự tin và vô lo trong Hải đột nhiên tan biến hết sạch. Hệt như anh là một kẻ lạ, lạc vào thế giới khác. Chung quanh anh, như có hàng trăm con mắt soi mói, nhìn xuống đôi xăng-đan vẹt gót, nhìn vào cổ áo sơ-mi rách sờn, nhìn thấy khoản tiền quý giá mà chốc chốc anh lại chạm tay vào qua làn vải túi áo, sợ nó cũng sẽ bốc hơi mất tích. Hải dừng ở một quầy bán mắt kính. Anh giật thót. Thật không thể tin nổi một cái kính gọng nhựa chẳng có gì ghê gớm mà ghi giá ngót nghét năm triệu đồng. Kể từ lúc đó, Hải đi thẳng, không nhìn vào mắt ai, không tạt ngang xem hàng hóa bày biện nữa. Lúc đi lên thanh cuốn, lóng ngóng, suýt nữa anh ngã sấp vì bước hụt. May mắn là anh đưa tay giữ kịp vào thanh vịn gỗ phủ sơn óng mướt.
Cuối cùng thì cũng tới quầy hàng bán đồng hồ. Hải mở mảnh giấy quảng cáo cắt ra từ một tờ báo. Đúng là cửa hiệu này, nơi đang có đợt khuyến mãi, giảm giá đến 50 phần trăm. Anh rụt rè bước đến sát quầy hàng. Qua tấm kính trong suốt, những chiếc đồng hồ đủ kiểu, đủ mọi màu sắc đang nhìn anh, mê hoặc. “Anh cần tìm loại đồng hồ nào?”- Tiếng cô bán hàng nhẹ nhàng vang lên từ phía sau khiến Hải giật bắn lên. Anh ngoảnh lại, mỉm cười bối rối: “Tôi muốn tìm một cái đồng hồ đeo tay nhỏ, dành cho một cô gái khoảng 21, 22 tuổi…”.” Tìm mua cho bạn gái, phải không nào?” – Cô bán hàng nghiêng đầu duyên dáng. Tim Hải đập thình thịch. Anh gật đầu, đỏ mặt một mình, hết sức bối rối vì đã thừa nhận một điều hoàn toàn không đúng sự thật. Anh đứng ở quầy hàng rất lâu, chỉ để chọn chiếc đồng hồ ưng ý, và vừa đủ với số tiền anh mới kiếm được. Dù được giảm giá 50 phần trăm, chẳng có chiếc đồng hồ nào có giá 300 ngàn đồng. Cuối cùng, Hải quyết định bỏ ra thêm 150 ngàn. Vậy là tháng này, anh sẽ thay những buổi cơm bụi buổi trưa bằng những gói mì tôm. Nhưng anh chỉ nghĩ ngợi đắn đo gì lâu lắc. Cô bán hàng còn gói quà miễn phí hộ anh.Chiếc đồng hồ dây da trắng đựng trong cái hộp vuông nhỏ nhắn, gói giấy sọc ca-rô, có gắn một trái tim đỏ bằng bông xốp bên góc.
Hải cầm cái hộp trong tay, nhìn mãi trái tim nhỏ đỏ thắm. Anh xúc động khủng khiếp. Và cả hồi hộp nữa. Hôm nay là sinh nhật Nhã Thư