Phản ứng hờ hững của hai đứa trẻ với chuyến trở về đảo của họ cho thấy chúng đã sống thoải mái như thế nào dưới sự chăm sóc của Anna khi cô vắng nhà thay cho bất kì từ ngữ nào, Ruby nhớ lại một cách rầu rĩ trong phòng ngủ của cô, khi cô thay bộ đồ cô vừa mặc trong chuyến đi. Sander đã đi thẳng tới phòng làm việc của anh để kiểm tra hòm thư điện tử.
Nhưng thay đồ không phải là tất cả những gì cô cần phải làm.
Chiếc túi xách của cô đang nằm trên giường. Cô mở nó rồi lấy ra bộ que thử mà cô đã mua ở Athen. Tay cô run lên nhè nhẹ khi cô rút nó ra khỏi vỏ, mắt cô mờ đi vì xúc động khi cô đọc hướng dẫn sử dụng. Sáu năm trước khi cô làm điều này, cô đã quá hoảng sợ, phát ốm vì lo lắng, và sợ phải đối mặt với kết quả.
Lúc này cô vẫn lo lắng nhiều như thế, nhưng vì những lý do khác.
Mọi thứ đã thay đổi kể từ lần đầu tiên cô nhận ra rằng cô có thể đang mang thai một lần nữa, cô cố gắng trấn an mình. Khi Anna nói đến tình yêu của cô dành cho Sander, ban đầu Ruby đã muốn phủ nhận nó. Nhưng một khi sự thật đã được phơi bày trận trụi trước mắt cô, cô không thể phớt lờ nó thêm được nữa.Tất nhiên cô yêu Sander.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là cô không thể tự mình nhận ra điều đó mà phải cần Anna nói với cô. Giờ đây, chỉ nghĩ về anh cũng đong đầy cô nỗi ham muốn đến đau đớn.
Biết đâu đứa trẻ này lại là cầu nối cho hai người họ, nếu như cô hạ thấp niềm kiêu hãnh của mình và nói với anh cô cảm thấy như thế nào. Cô đã từng nài nỉ anh trao cho cô sự chiếm đoạt của cơ thể anh – liệu nó có quá khó để cầu xin anh chấp nhận tình yêu của cô? Để xin anh cho đứa trẻ này được sinh ra trong hạnh phúc và tình yêu từ cả cha lẫn mẹ? Anh yêu hai đứa nhỏ – và chắc chắn anh sẽ yêu đứa bé này, kể cả khi anh từ chối chấp nhận tình yêu của cô? Tự nhủ rằng cô phải tin tình yêu thương mà cô đã thấy Sander dành cho bọn trẻ sẽ không bị giới hạn chỉ ở hai đứa nhỏ, cô bước về phía phòng tắm.
Mười phút sau Ruby vẫn đang ở trong phòng tắm, cái nhìn của cô dán chặt trên vạch kết quả. Cô đã biết, tất nhiên – cô không thể không biết. Nhưng không có gì giống như sự xác nhận đang hiện hữu rành rành lúc này. Trái với những nguyện vọng dứt khoát của Sander cô đã mang thai con của anh. Ruby nghĩ tới những viên thuốc tránh thai mà cô đã uống một cách thận trọng và đều đặn mỗi tối, tuân theo những điều kiện của Sander đối với cuộc hôn nhân của họ. Có khi nào đứa bé này, được mang thai bất chấp sự phản đối mạnh mẽ, là để trở thành – một món quà cho cả hai người họ mà họ có thể chia sẻ với nhau? Cô đặt tay lên vùng bụng vẫn còn phẳng lỳ và hít một hơi thật sâu. Cô sẽ nói với Sander ngay bây giờ, càng sớm càng tốt.
Tiếng trẻ con hét lên vì giận dữ mà cô có thể nghe thấy từ bên ngoài đã khiến cô đánh rơi que thử trên nền đá hoa bao quanh bồn rửa tay khi cô chạy về phía cánh cửa sân sau từ phòng ngủ như một phản ứng tự động với những âm thanh phẫn nộ. Ngay ngoài sân, đúng như cô dự đoán, cô trông thấy hai đứa nhỏ đang gây gổ vì một món đồ chơi. Freddie đang cố giằng nó ra khỏi Harry, trong khi Harry khóc thét lên phản đối. Anna, cũng bị báo động như Ruby, đang ở ngay sau cô, và cả hai người họ nhanh chóng xoa dịu tình huống.
Khi họ đã giải quyết xong việc đó, Anna điềm nhiên nói, ‘Cô sẽ không được rảnh rỗi nếu cô lại mang thai một cặp song sinh nữa.’
Ruby lắc đầu. Cô không bất ngờ vì Anna đã đoán ra. Những chiếc bánh quy gừng tự làm đã bắt đầu xuất hiện một cách kín đáo cùng với tách trà loãng vào buổi sáng ám chỉ với cô rằng Anna san sẻ những phỏng đoán với cô.
Sander đẩy chiếc ghế về phía sau. Họ mới chỉ về nhà chưa được một giờ, vậy mà anh đã ý thức được nhu cầu tìm kiếm Ruby, và cùng với đó là nhận thức rằng anh thực sự nhớ sự đồng hành của cô – và không chỉ trên giường. Những cảm xúc ấy khiến anh cảm thấy yếu đuối, một điều gì đó mà Sander phẫn nộ và chối bỏ một cách bản năng, vậy mà cùng lúc ấy anh đang mở cánh cửa phòng làm việc và sải bước dọc theo hành lang về hướng phòng ngủ của họ.
Ruby hẳn đang ở bên ngoài cùng bọn trẻ. Là cha chúng, anh có quyền đến tham gia với họ một cách chính đáng. Làm vậy sẽ không phản bội anh. Và nếu anh ở đó nhiều hơn anh sẽ được ở bên Ruby cũng như các con anh. Tình trạng lo sợ bị phản bội về mặt tình cảm suốt cả đời anh không thể xoay chuyển chỉ trong vài tuần lễ ngắn ngủi. Những người thân của anh, như Anna hay Elena, có thể ngưỡng mộ Ruby và cho rằng cô là một người vợ tuyệt vời, nhung Sander tự nhủ rằng anh cần nhiều bằng chứng hơn để có thể tin tưởng cô.
Anh để ý chiếc túi xách đang mở ra của Ruby trên giường họ khi anh đi về phía phòng tắm, nhưng chỉ sau khi anh đã tắm xong và thay đồ anh mới nhận ra kết quả thử thai của Ruby đang nằm trước mặt.
Vật đầu tiên mà Ruby nhìn thấy khi cô quay trở lại phòng ngủ là chiếc áo khoác của Sander nằm trên giường. Trái tim cô bắt đầu nện hối hả và gấp gáp, trong một sự pha trộn giữa cảm giác tội lỗi và sợ hãi. Cô đi về phía phòng tắm, và chiết điếng khi cô nhìn thấy Sander đứng bên bồn rửa, trên tay là que thử thai của cô.
Có một cái nhìn trống rỗng trong mắt anh, như thể anh không hoàn toàn tin vào những gì anh đang thấy. Vẻ trống rỗng ấy nhanh chóng bị thiêu đốt bởi cơn giận mà cô nhận ra là đang thế chân cho nó khi anh nhìn vào cô.
‘Cô có thai.’
Đó là một lời buộc tội, không phải một câu hỏi, và tim Ruby rớt xuống.
‘Phải,’ cô thừa nhận. ‘Tôi nghĩ rằng có thể tôi đang mang thai, nhưng tôi muốn chắc chắn trước khi nói cho anh. Tôi hiểu những gì anh đã nói khi chúng ta kết hôn về việc dùng thuốc tránh thai vì anh không muốn có thêm bất kì đứa trẻ nào nữa – và tôi thực sự đã uống,’ cô nói với anh một cách thành thực nhất. Khi anh không nói gì cả, mà chỉ tiếp tục nhìn vào cô, cô hoảng hốt cầu xin anh một cách kích động, ‘Làm ơn đừng nhìn tôi như thế. Anh yêu bọn trẻ, và đứa bé này, con của anh, cũng xứng đáng được yêu thương như vậy.’
‘Con của tôi?’ Chính cô vừa nói rằng cô đang uống thuốc tránh thai, đó không thể là con tôi. Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Cô thực sự nghĩ tôi là một thằng ngốc đến mức để cô qua mặt bằng một đứa con hoang mà không nghi ngờ gì được thụ thai bởi một trong hằng hà sa số đàn ông đang vô tình hưởng thụ cơ thể cô trước khi tôi tìm ra cô hay sao? Nếu có thì cô mới chính là kẻ ngốc. Nhưng cô đâu phải một kẻ khờ khạo phải không, Ruby? Cô là một người đàn bà dễ dãi, dối trá, vô luân và tham lam nữa.’
Những lời lẽ nổ ra trong căn phòng như một khẩu đại bác vô tình bị châm lửa, quyết tâm phá hủy mọi thứ mà nó bắn trúng. Ngay lúc này đây cô có thể quá tê liệt để cảm thấy bất cứ thứ gì, nhưng Ruby biết rằng cô đã bị thương chí mạng.
‘Chắc chắn cô biết từ lúc cô một mực đề nghị tôi cưới cô rằng cô đang mai thai đứa trẻ này,’ Sander buộc tội cô một cách ác ý.
Anh đã tuyên bố mình không phải một tên ngốc, nhưng thật ra anh đúng là thế. Anh đã để cô ta dụ dỗ ra khỏi sự bảo vệ của lý trí mà anh đã lớn lên cùng nó và tin rằng có lẽ – chỉ là có lẽ – anh đã nhìn nhầm cô. Nhưng hiển nhiên anh đã không nhầm. Anh đáng bị trừng phạt bởi những gì anh đang cảm thấy vì đã đánh mất sự đề phòng của mình, vì đã cố ý lờ đi những tấm áo giáp mà anh đã mặc lên để bảo vệ chính mình. Những nhận thức cay đắng và phẫn nộ cào cấu niềm kiêu hãnh của anh bằng những móng vuốt tẩm độc.
‘Tôi cứ tưởng cô lấy tôi vì lợi ích tài chính mà cô cho rằng cô có thể thu được từ cuộc hôn nhân của chúng ta, nhưng giờ tôi mới thấy là tôi đã không nhận ra mức độ chính xác của lòng tham và sự thiếu phẩm hạnh của cô.’
Ruby không thể chịu đựng thêm được nữa.
‘Tôi lấy anh vì lợi ích của con chúng ta,’ cô bật lại anh một cách nóng nảy. ‘Và đứa trẻ mà tôi đang mang trong mình là con của anh. Phải, tôi đã uống thuốc, nhưng nếu anh nhớ lại, tôi đã không khỏe khi ở Luân Đôn. Tôi cho rằng nó dẫn đến việc tôi mang thai. Trong một số trường hợp một… một cái dạ dày bị đau và cơn buồn nôn có thể làm thuốc mất tác dụng.’
‘Một lời xin lỗi mới hợp lý làm sao,’ Sander chế giễu. ‘Cô thực sự cho rằng tôi sẽ tin điều đó, tin cô như tôi đang làm ư? Cô không lấy tôi vì quyền lợi của bọn trẻ, Ruby. Cô lấy tôi vì tiền của tôi.’
‘Điều đó không đúng,’ Ruby cãi lại. Sao anh có thể nghĩ cô quá xấu xa như thế? Sự phẫn nộ hòa vào nỗi đau của cô. Sander đã tự gọi mình là một tên ngốc, nhưng cô mới chính là kẻ ngốc. Vì đã yêu anh, và vì đã tin rằng cô có thể chạm tới anh bằng tình yêu đó.
‘Tôi hiểu cô,’ anh lặp lại, và Ruby cảm thấy sự kiềm chế trong cô vỡ vụn khi cô nghe được những từ ngữ đó.
‘Không, anh không hiểu tôi đâu, Sander. Tất cả những gì anh biết chỉ là định kiến mù quáng của chính anh mà thôi. Khi đứa bé này được sinh ra tôi sẽ kiểm tra ADN cho nó, và tôi có thể đảm bảo với anh ngay bây giờ rằng thằng bé hay con bé sẽ được chứng minh là con của anh và là em ruột của bọn trẻ. Tuy nhiên, đến khi ấy, sẽ là quá muộn để anh hiểu được điều đó và yêu thương nó như con trai hay con gái của mình, Sander ạ, bởi vì tôi sẽ không đời nào để các con mình lớn lên với một người cha luôn suy nghĩ và phán xét như anh. Anh yêu bọn trẻ, tôi có thể thấy điều đó, nhưng khi chúng khôn lớn và trở thành những người đàn ông, thái độ của anh đối với tôi, mẹ của chúng, sự khinh miệt mà anh dành cho tôi, anh chắc chắn sẽ làm vấy bẩn cách đánh giá của chúng về giới tính của tôi. Tôi sẽ không để các con mình lớn lên giống như anh – không thể nhận biết được tình yêu, không biết quý trọng nó, thậm chí không thể hiểu nó.
‘Anh có biết sai lầm lớn nhất của tôi là gì không? Điều mà tôi ân hận nhất? Là yêu anh, Sander ạ. Vì yêu anh mà tôi đã không là một người mẹ tốt của các con mình. Anh luôn ỷ vào cách hành xử của tôi trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, buộc tội tôi là một kẻ phóng đãng đã chủ động tiếp cận anh. Sự thật là tôi khi đó là một trinh nữ mười bảy tuổi - ồ, phải rồi, anh có thể nhìn tôi bằng ánh mắt đó nhưng nó là sự thật – một cô gái ngây thơ và ngốc nghếch một cách liều lĩnh - người mà, trong nỗi đau mất đi cha mẹ, khát khao tình yêu thương quá nhiều để thế chỗ cho những gì cô ấy đã mất đến nỗi cô ấy tự thuyết phục mình rằng người đàn ông mà cô nhìn thấy bên kia quầy bar đông nghịt người chính là vị cứu tinh của cô, một người hùng, một ai đó đặc biệt có thể kéo cô ra khỏi nỗi bất hạnh vì đau đớn và mất mát và rồi giữ cô bình an trong vòng tay của anh ta. Đó là bản chất cốt lõi của sai lầm của tôi, Sander ạ - thần tượng hóa anh và biến anh thành một ai đó mà anh không bao giờ có thể trở thành.
‘Và về những người đàn ông khác mà anh luôn muốn buộc tội tôi ăn nằm cùng – họ chưa từng tồn tại. Không một người nào. Anh thực sự cho là tôi sẽ ngu ngốc đến mức tin vào một người đàn ông khác sau cái cách mà anh đối xử với tôi hay sao? Phải rồi, tôi cho rằng tôi xứng đáng với điều đó vì đã cư xử thật ngu ngốc. Anh muốn dạy cho tôi một bài học, tôi cá là thế. Tôi chỉ ngạc nhiên, khi hiểu rõ anh như bây giờ, rằng anh hình như không chịu thừa nhận là bài học của anh quá xuất sắc.
‘Chỉ có duy nhất một lý do tôi đề nghị anh kết hôn, Sander ạ - vì tôi cho rằng nó sẽ khiến anh phải rút lui. Nhưng sau đó, khi tôi nhận ra anh thực lòng muốn bọn trẻ, đó là khi tôi nói với anh – bởi tôi tin tưởng tuyệt đối rằng bọn trẻ sẽ phát triển tình cảm tốt nhất trong sự che chở của một gia đình thống nhất bao gồm cả hai bố mẹ - những người muốn cùng chung sống. Tôi đã lớn lên trong một gia đình như thế, và nó hiển nhiên là những gì tôi muốn cho các con mình.
‘Anh vừa buộc tội tôi vì đã làm xáo trộn mọi thứ. Tôi không muốn anh đầu độc đầu óc bọn trẻ bằng thế giới quan khủng khiếp của anh. Đứa trẻ này chắc chắn sẽ trở thành em ruột của chúng, nhưng bằng cách nào đó tôi ngờ rằng thậm chí bằng chứng ADN cũng không thể thuyết phục anh điều đó. Chỉ đơn giản vì đó không phải là cái anh muốn tin. Anh muốn tin vào những gì tồi tệ nhất về tôi. Có lẽ anh thậm chí cần phải tin vào nó. Trong hoàn cảnh đó tôi thực sự rất lấy làm tiếc cho anh. Nghĩa vụ của tôi – mẹ chúng là bảo vệ tất cả những đứa con của mình. Hai đứa nhỏ là những cậu bé sáng dạ. Chúng sẽ sớm nhận ra rằng anh không chấp nhận em trai hay em gái chúng và rồi chúng thậm chí có thể bắt chước anh. Tôi sẽ không bao giờ để chúng làm thế.’
Ban đầu anh kiên quyết phủ nhận rằng có thể có một phần sự thật trong cơn bùng nổ đầy phẫn nộ của Ruby. Nhưng bên dưới hàng phòng thủ kiên cố được cảm giác tổn thương của chính anh dựng lên để bảo vệ anh khỏi nỗi đau gây ra bởi mẹ anh, những chồi non của thứ cảm xúc gì đó “khác” bắt đầu đâm chồi. Ban đầu quá non nớt đến mức anh có thể phủi chúng đi. Nhưng khi anh làm thử, Sander nhận ra rằng chúng đã bén rễ vào tầng đất nền trong nhu cầu được nảy sinh đã làm anh choáng váng khi anh phát hiện ra điều đó. Từ khi nào khát khao rũ bỏ những sợi dây xích phòng thủ đã giam giữ anh ngày càng được củng cố? Làm thế nào mà một phần trong anh lại thực sự sẵn lòng vào hùa với Ruby để chống lại anh? Vùng vẫy giữa những mong muốn trái ngược của chính mình, Sander đấu tranh một cách tuyệt vọng để được giải thoát.
Ruby nhận ra rằng điều này còn tồi tệ hơn bất cứ điều gì có thể xảy ra mà cô đã hình dung. Cô đã sợ rằng Sander sẽ nổi điên, nhưng cái mà cô chưa từng nghĩ đến là anh sẽ từ chối thừa nhận đứa bé mà cô đang mang trong mình là con của anh. Cô nên căm ghét anh vì điều đó. Cô ước rằng cô có thể. Lòng căm thù sẽ thanh lọc và gần như xoa dịu cô.
Cô sẽ phải rời hòn đảo này, hẳn rồi. Nhưng cô sẽ không đi đâu mà không có bọn trẻ. Chúng sẽ nhớ Sander khủng khiếp, nhưng cô không thể đánh liều để chúng bắt đầu suy nghĩ và cảm nhận như anh đã làm. Cô không thể để tính cay nghiệt của anh tác động lên chúng.
Cô quay người lại để nhìn qua cánh cửa vào sân vẫn đang để mở, tầm nhìn của cô mờ đi vì những giọt nước mắt mà cô kiên quyết không để anh trông thấy.
‘Thật vô ích khi chúng ta cứ tiếp tục cuộc tranh cãi này,’ cô nói với anh. ‘Vì hiển nhiên là anh vẫn thích nghĩ về tôi theo cách tồi tệ nhất hơn.’
Không buồn nán lại để lắng nghe dù anh có đưa ra bất kì câu trả lời nào, Ruby đi thẳng về phía mảnh sân, những mong tạo ra khoảng cách giữa họ càng xa càng tốt trước khi những xúc cảm của cô lấn át cô và những giọt nước mắt đang dâng đầy trong mắt cô rớt xuống.
Sander quan sát cô từ phía phòng ngủ, những suy nghĩ trong anh vẫn đang tự tàn sát lẫn nhau. Ruby đã đặt chân lên bậc cao nhất của những bậc đá hoa dẫn xuống tầng dưới của khu vườn.
Nhắm nghiền mắt để giữ lại những giọt nước mắt của mình, Ruby bước lên phía trước, vô tình đặt chân không đúng lúc, và thế là gót giày cô vướng phải bậc cao nhất, ném cô về phía trước.
Sander trông thấy cô sảy chân và rồi ngã nhào xuống những bậc thang bằng đá. Phía sau cô, anh nhào tới, bước lên hai bậc một lúc để chạm vào cơ thể đang nhăn nhó của cô – vẫn đang nằm bất động ở tầng đầu tiên của những bậc thang.
Cô vẫn còn tỉnh táo – chỉ một chút. Và hai từ cuối cùng cô nói với anh khi anh quỳ xuống bên cô được thốt ra thật đau đớn. ‘Con tôi…’