Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 137: Dẫn quỷ xuất động

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiểu Mã thở phào một cái, quay đầu lại thấy một bầy quỷ ảnh đông nghịt, sợ giật bắn người: "Ôi mẹ nó! Đông như kiến!!"

Giữa đám quỷ hồn có một số con hiểu được kết quả sau khi tiến vào Dẫn hồn đạo, bắt đầu do dự, Diệp Thiếu Dương liền cao giọng niệm Vãng sinh chú, đánh bọn chúng bay vào linh đàn, thân ảnh từ từ biến mất, đến âm phủ trình báo...

Diệp Thiếu Dương thở phào: "Được rồi, hiện giờ không còn con nào quấy rối nữa, đi bắt Quỷ ăn thi thôi!"

Hai người một trước một sau đi vào bãi tha ma, Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ vị trí mai táng của người kia — đại khái là hắn định chuẩn bị một chút để bắt kẻ ăn vụng, nhân lúc mộ chưa bị quật phải trực tiếp đào một cãi bẫy chôn xuống dưới.

Diệp Thiếu Dương dựa theo ấn tượng của mình đi tới trước mặt nhìn thử, trợn tròn mắt: Phần mộ người kia đã bị đào quật, thi thể bị lôi ra khỏi quan tài, ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, từ cổ đi xuống chỉ còn lại có một đống hài cốt máu me đầm đìa, trông thấy mà giật mình.

"Thôi xong, Quỷ ăn thi đã tới!". Diệp Thiếu Dương giậm chân thở dài, "Không có mồi câu, chúng ta không còn cách nào khác dụ nó ra ngoài, thật phiền toái!"

Tiểu Mã nói rằng: "Có phiền toái gì, tùy tiện tìm một xác chết khác không được sao?"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu: "Cậu là heo sao, tất cả thi thể trên núi đều đã bị nó ăn hết, chúng ta biết đi đâu tìm thi thể bây giờ? Cũng không thể giết người ở đây nha!"

Tiểu Mã nhức đầu, nói: "Ây da, thật điên đầu!". Sau đó ngẩng đầu, thấy Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt nóng như lửa đang quan sát mình, nhất thời cậu có một dự cảm xấu, chột dạ quát: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: "Cậu nói đúng, tùy tiện tìm một thi thể, chỉ có thể là cậu. Cậu giả vờ làm người chết đi!"

Dự cảm biến thành hiện thực, Tiểu Mã vội vã xua tay, phủ định lại lời nói của hắn: "Không nên không nên a, tôi đường đường là người còn sống, làm sao có thể giả mạo người chết, Quỷ ăn thi cũng không phải là ngu đâu, có thấy nó cắn người sống bao giờ chưa!?".

Diệp Thiếu Dương nói: "Rất đơn giản, chỉ cần thoa Thi du lên người cậu, dán lên Bế khí phù, ẩn đi dương khí, cậu nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tuyệt đối lừa được Quỷ ăn thi. Nó chỉ ngửi được mùi, cũng không khôn lắm!"

Tiểu Mã đứng tại chỗ sửng sốt, liên tục xua tay: "Càng không được! Nhỡ lúc đó nó coi tôi là thi thể thật, gặm một phát thì biết làm sao?"

"Yên tâm, tôi đảm bảo rất an toàn!". Diệp Thiếu Dương hướng dẫn từng bước.

Tiểu Mã hừ một tiếng: "Lần trước ở hầm trú ẩn cậu cũng nói như vậy, lấy tôi làm mồi nhử, kết quả thiếu chút nữa bị cương thi làm lẩu, thề có chết tôi cũng không tin cậu nữa!"

Diệp Thiếu Dương nói: "Lần này không giống với lần trước, lần này cậu chỉ cần nằm yên, đợi nó đi qua, kích hoạt lá bùa, căn bản không cần cậu làm gì, nó cũng tự động đi bán muối. Tin tưởng tôi đi!"

Tiểu Mã trừng mắt một cái: "Tôi muốn tiền!"

Diệp Thiếu Dương đảo mắt, khinh thường nói: "Muốn bao nhiêu? Năm nghìn nhé!"

"Tám nghìn!"

"Okie con dê!". Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống ôm lấy hài cốt đặt bên cạnh nấm mồ, lấy từ trong túi đeo lưng ra một cái chén kiểu để phối dược đặt dưới cằm thi thể, quỳ xuống đất lạy thi thể một lạy, nghiêm nghị nói rằng: "Vì hàng yêu trừ ma mà đắc tội, xem như ngươi góp một chút công đức!"

Lập tức đốt một tờ linh phù đưa vào nướng cằm người chết.

Một chất lỏng chảy xuống mang theo mùi hôi thối của Thi du rơi vào trong cái chén.

Khi đốt phù xong thì chén cũng đã đầy Thi du. Diệp Thiếu Dương lấy ra một cây bút lông, nhìn Tiểu Mã nói rằng: "Chịu khó hi sinh một chút."

Tiểu Mã bịt mũi nói: "Tiểu Diệp tử, cậu chắc chắn trả thù lao cho tôi có đúng không?"

"Yên tâm, bao giờ trở về tôi sẽ bảo tiểu Như gọi cho cậu." Diệp Thiếu Dương dùng bút lông chấm vào Thi du, bắt đầu quét lên mặt Tiểu Mã. Tiểu Mã nhìn vị sư huynh đang ngồi dựa vào nấm mồ kia, che miệng nói: "Chúng ta có thể kiếm chỗ xa xa một chút không, tôi vừa nghĩ tới mùi Thi du trên người anh em này liền không nhịn được muốn ói."

Diệp Thiếu Dương kéo tay cậu trở lại nơi bố trí Dẫn hồn đạo lúc nãy, cho cậu vài miếng lá ngải để nhét vào trong mũi, bảo cậu cởi áo, thuần thục quét một lớp Thi du lên nửa người trên của cậu, sau đó viết một tờ Bế khí phù dán lên trên trán, kêu Tiểu Mã nằm xuống Dẫn hồn đạo.

"Nhớ kỹ, bây giờ cậu là một xác chết, đánh chết cũng không thể cử động!"

Tiểu Mã bật dậy: "Sẽ bị đánh sao?"

"Ví dụ thôi!". Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc cậu: "Chớ có dài dòng, mau nằm xuống!"

Chờ Tiểu Mã nằm xong, Diệp Thiếu Dương cũng trốn qua một chỗ trong rừng, lẳng lặng ngồi đợi, nghĩ thầm loại tham ăn như Quỷ ăn thi chắc chắn sẽ không buông tha thức ăn ngon trước mặt, bất quá lại nghĩ đến, nó vừa ăn xong một cỗ thi thể, có thể no quá rồi không tới hay không? Vậy mình bố trí cả ngày cũng không có ý nghĩa.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có một âm thanh từ đám cỏ cây chợt vang lên, Diệp Thiếu Dương sợ hãi quay lại phía sau thì thấy một bóng đen từ bụi cỏ đằng xa đang chạy tới, lập tức thầm mắng một tiếng, con mẹ nó, thứ này ở đâu ra mà nhanh thế, hết lần này tới lần khác đều chạy từ phía sau mình, suýt chút nữa đụng phải nó.

Hắn không thể làm gì khác hơn là tự dán Ẩn khí phù cho bản thân, núp vào trong bụi cỏ không nhúc nhích, chờ vật kia chạy qua, thận trọng đứng lên, ngẩng đầu nhìn, con này rất chi là thấp, tay chân vừa thô vừa ngắn, bụng lại lớn một cách thần kỳ, mặc một bộ áo choàng đen, mặt mũi xấu xí dữ tợn, trông như là Happy Polla.

Diệp Thiếu Dương tuy chưa từng thấy qua Quỷ ăn thi nhưng hắn xác định, con này đích xác là Quỷ ăn thi, trên người nó phát ra một tia hồng quang nhàn nhạt, thể hiện tu vi ở đẳng cấp quỷ thủ lĩnh.

Nếu quả thật phải đánh nhau với nó, thật sự khó đối phó.

Quỷ ăn thi bước đôi chân ngắn vào Dẫn hồn đạo, nhìn thoáng qua Tiểu Mã, tựa hồ có điểm không xác định cậu có phải là xác chết hay không. Quỷ yêu thường không có phép tắc, trừ phi là ở nhân gian rất lâu rồi, khai mở linh trí, còn không thì quỷ yêu chỉ có thể nhìn đến vật mình cần, đối với tất cả pháp khí đều không nhìn thấy.

Cho nên Quỷ ăn thi chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Mã, không nhìn thấy chỗ cậu đang nằm có hơn mười tờ linh phù. Do dự nửa ngày, rốt cuộc nó cũng đi tới, thế nhưng vào lúc nó còn cách Tiểu Mã khá xa, Tiểu Mã đột nhiên quát to một tiếng, đứng phắt dậy, tay phải vẫn đè ở trên người đột nhiên giơ lên, trong tay cầm cục gạch, cố sức ném vào gáy Quỷ ăn thi.

Quỷ ăn thi không giống với quỷ nhân gian, ở nhân gian, chúng nó xuất hiện dưới hình thức thực thể, bởi vậy, cục gạch trong tay Tiểu Mã liên tiếp nện trúng vào đầu nó.

"Răng rắc", cục gạch bể vài miếng, Quỷ ăn thi hơi dao động, ngoẹo đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Mã, tựa hồ không rõ vì sao cái tên này phát ra mùi người chết mà lại đột ngột đứng lên? Chẳng lẽ là cương thi?

"Mày hả bưởi, cái đầu thiệt là cứng a!"

Cục gạch vỡ nát, Tiểu Mã nhìn Quỷ ăn thi, nhất thời không biết làm gì.

Rốt cuộc, Quỷ ăn thi đã nhận thấy rõ đây là người sống, không phải thi thể, trời sinh tính nhát gan, đa nghi, căn bản không muốn vì cục gạch mà báo thù, thế là xoay người té đi.

"Không xong!". Diệp Thiếu Dương phi thân lên không trung, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thi triển Mao Sơn lăng không bộ tiến vào Dẫn hồn đạo, nhằm về phía sau Quỷ ăn thi mà bổ tới một kiếm. Quỷ ăn thi ngẩn ra, cảm giác được thần uy bảo kiếm, không dám chống lại, rụt trở về cực nhanh.