Mạo Hợp Thần Ly

Chương 1

“Ngày mai Chu Dương về nước.”

Khi nghe được câu này, Thẩm Mặc đang quỳ dưới đất BJ* cho Quý Minh Hiên.

BJ: blow – job = thổi kèn = oral sex.

Quỳ trên đá cẩm thạch trong thời gian dài làm đầu gối cậu ê ẩm đau, trong miệng lại ngập tràn mùi vị nam tính của thứ nào đó – cảm giác vừa nóng vừa lạnh này không dễ chịu tí nào. Mà cái tên Chu Dương này như một thanh gươm rỉ sét đâm thẳng vào lòng cậu, phút chốc máu văng khắp nơi, có cảm giác như hồn vía lên mây vậy.

Một cơn đau nhức lôi Thẩm Mặc từ ảo tưởng về thực tại.

Quý Minh Hiên nắm lấy tóc cậu, kéo lên: “Sao thế? Vừa nghe tên tình cũ đã tức giận rồi?”

Miệng Thẩm Mặc vẫn ngậm thằng em của anh, chỉ có thể lắc đầu “ưm ưm ” hai tiếng, còn vươn lưỡi ra liếm liếm lấy lòng.

Quý Minh Hiên thoải mái thở ra một hơi, khúc thịt đang đâm chọc lung tung trong miệng Thẩm Mặc lại lớn hơn một vòng. Ánh mắt anh lơ đãng quét qua người cậu, dường như đã nhìn thấu hết thảy nhưng lại lười không muốn vạch trần, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống cậu, nói: “Nuốt sâu hơn một chút.”

Thẩm Mặc vội vàng ra sức phun ra nuốt vào.

Thực ra kỹ thuật giường chiếu của cậu vốn không tốt, xem bao nhiêu GV cũng không tiến bộ được. Đêm nay cậu còn liên tục thất thần, làm Quý Minh Hiên cũng mất hứng, bắn ra một lần trong miệng cậu rồi thôi.



Khi vào WC súc miệng, Thẩm Mặc nhận ra cái người trong gương kia thật xa lạ. Tóc cậu đã dài ra nhiều, đến nỗi che hết cả mắt, môi hơi sưng đỏ, bên khóe miệng vẫn còn vương lại chất dịch trắng đục kia.

Cậu mở vòi nước, nghe tiếng nước ào ào vang lên.

Chu Dương…

Chuyện cũ của cậu và Chu Dương, dường như đã xa một đời.

Đang súc được một nửa thì bên ngoài vang đến tiếng sập cửa. Cậu ra khỏi WC thì thấy – quả nhiên Quý Minh Hiên đã rời đi, chắc là chơi chưa tận hứng nên đi tìm niềm vui khác.

Thẩm Mặc tự kiểm điểm bản thân – cậu đúng là quá đáng thật, có mỗi việc hầu hạ ngài Quý trên giường mà cũng không xong. May là xung quanh Quý Minh Hiên chưa bao giờ thiếu trai gái có kỹ thuật giường chiếu cao siêu, nên Thẩm Mặc chỉ áy náy một chút rồi thôi, yên tâm thoải mái trèo lên giường ngủ.

Từ trước đến giờ giấc ngủ của cậu vẫn tốt, chẳng mấy khi mộng mị, nhưng hôm nay cậu lại có một giấc mơ.

Cậu mơ về thời trung học còn ở trong ký túc xá. Nơi đó chật chội nhỏ hẹp, khắp nơi rải đầy chăn màn và sách vở. Trời đã về chiều, chỉ nửa phòng vẫn còn được chiếu sáng, nửa còn lại đã chìm vào bóng tối.

Chu Dương đẩy cậu vào một góc phòng, cúi đầu tìm kiếm bờ môi cậu.

Ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Hai người họ vẫn còn trẻ, sợ đến mức toàn thân vã mồ hôi. Cậu hơi ngước mắt lên, liền nhìn thấy mấy sợi râu lún phún trên cằm Chu Dương…

Rồi Thẩm Mặc tỉnh.

Người trong mộng, chẳng biết là thân hay sơ.

Cậu ngủ lâu đến nỗi nửa bên mặt đã tê rần, xoa xoa một lúc mới lấy lại cảm giác. Rửa mặt rồi xuống tầng ăn sáng, cậu mới thấy Quý Minh Hiên đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đó đọc báo.

Thẩm Mặc nhìn đồng hồ: “Hôm nay ngài Quý không phải đến công ty sao?”


Quý Minh Hiên liếc cậu một cái rồi tiếp tục xem báo: “Tôi phải ra sân bay đón người.”

Thẩm Mặc ngẩn ra, chớp chớp mắt.

Tiếp ai? Chu Dương á?

Quý Minh Hiên biết cậu hiểu lầm, bật cười nói: “Hôm nay An An cũng về nước.”

Bấy giờ Thẩm Mặc mới tỉnh táo lại.

Quý An An là em gái bảo bối của Quý Minh Hiên, cũng là thanh mai trúc mã của Chu Dương. Hai nhà Chu – Quý vẫn cố gắng mai mối hai người họ, ba năm trước còn đẩy họ đi du học cùng nhau.

Giờ Chu Dương về nước, Quý An An luôn bên hắn như hình với bóng đương nhiên là cũng về theo.

Thẩm Mặc đang rót nước thì nghe Quý Minh Hiên nói tiếp: “Em đi cùng tôi.”

Suýt nữa cậu đã làm rơi cái ly: “Ngài Quý…”

Quý Minh Hiên vẫn không ngẩng lên, chỉ chậm rãi xoa nhẹ chiếc nhẫn bạc ở ngón tay vô danh: “Có ý kiến gì sao?”

Trên tay Thẩm Mặc cũng có một chiếc nhẫn y hệt như vậy. Cậu cúi đầu nhìn tay mình, một lúc sau mới nói: “Không có gì.”

Lúc này Quý Minh Hiên mới hài lòng gật đầu: “Ăn gì đi.”

Thẩm Mặc ăn mà như nhai rơm.



Chín giờ sẽ xuất phát. Để bù lại thiếu sót tối qua, Thẩm Mặc chủ động khoác áo khoác cho Quý Minh Hiên – ban ngày nhìn anh còn khôi ngô tuấn tú hơn ban đêm nhiều. Đi được vài bước, Quý Minh Hiên quay lại, vẫy vẫy tay với Thẩm Mặc.

Nhất thời cậu không hiểu ý anh: “Ngài Quý…”

Khóe miệng Quý Minh Hiên cong lên, giọng nói dịu dàng lạ thường: “Thẩm Mặc, có phải em đã gọi sai rồi không?”

Bấy giờ Thẩm Mặc mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình. Cậu đi đến nắm lấy tay anh, nói lại: “Minh Hiên.”

“Ừ.” Quý Minh Hiên thân mật ghé vào tai cậu: “Đừng quên quan hệ giữa chúng ta là gì.”

Thẩm Mặc vừa được chỉnh miệng, lập tức đáp: “Là người yêu.”

Cậu khựng lại một chút, trong lòng yên lặng thêm vào một từ – giả.

Diễn trò chưa bao giờ là điểm mạnh của Thẩm Mặc. Nếu người Quý Minh Hiên bao dưỡng là diễn viên hay ca sĩ gì đó thì tốt rồi, có thể phối hợp hoàn hảo với anh – nhưng tiếc thay, cậu chỉ là Thẩm Mặc mà thôi.

Nghĩ đến lý do vì sao một người như Quý Minh Hiên lại phải hạ mình ở cùng với người như cậu, Thẩm Mặc lại thấy hơi áy náy.

Khi hai người họ  đến sân bay thì vẫn còn sớm. Sau khi Quý Minh Hiên tranh thủ gọi thêm ba cuộc điện thoại, con chim bằng sắt* thật lớn kia mới chịu hạ cánh.

*: máy bay.

Đã có lúc Thẩm Mặc từng khao khát được rời xa nơi này cùng Chu Dương, mãi đến sau này cậu mới hiểu được, cái giá của tự do luôn luôn là rất đắt. Bây giờ, cậu tay trong tay với Quý Minh Hiên, nhìn Chu Dương và Quý An An đi từ xa tới – thật là một đôi kim đồng ngọc nữ mà.

Quý An An nhỏ hơn Chu Dương hai tuổi, đang vào độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Cô mặc một cái áo khoác hồng nhạt, đầu đội chiếc mũ nồi nho nhỏ, chạy tới nhào vào lòng Quý Minh Hiên như một chú chim.

“Anh hai!”

Quý Minh Hiên vỗ vỗ lưng cô, cười hỏi: “Ở bên ngoài thấy thế nào?”

“Cái gì cũng tốt, chỉ thiếu mỗi anh hai!”

Nghe vậy, anh cười rộ lên: “Cái gì chứ, một năm anh đã bay sang gặp em bốn năm lần rồi còn gì.”

“Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, gặp anh có bốn năm lần sao mà đủ được?”

Quý Minh Hiên cười ha hả.


Thẩm Mặc đứng bên cạnh xem cảnh anh em họ đoàn tụ, bỗng nhiên ánh sáng trước mặt bị một hình bóng cao lớn chặn mất.

Cậu ngẩng lên, liền thấy Chu Dương.

Cậu vẫn nhớ rõ hương vị nụ hôn khi ấy. Lúc đó Chu Dương còn để râu, chúng nó cọ cọ vào mặt cậu, cọ đến trái tim cũng phát ngứa. Vài năm không gặp, hắn đã cao lớn hơn xưa nhiều, trên mũi vẫn là cặp kính không gọng ấy – nhã nhặn và thành thục.

Ánh mắt của hai người chạm nhau – cũng chẳng đến nỗi trời rung đất chuyển như trong TV. Một câu “Đã lâu không gặp” cứ kẹt trong cổ họng Thẩm Mặc, cậu đang nghĩ xem có nên nói hay không thì Quý Minh Hiên đã giới thiệu trước: “Đây là Thẩm Mặc.”

Lại chỉ Chu Dương: “Chu Dương, bạn trai của em gái anh.”

Năm chữ bạn trai của em gái anh đương nhiên là đang nhắc nhở cậu.

Thẩm Mặc vươn tay nói: “Xin chào, ngài Chu.”

Nhưng Chu Dương lại không nắm lấy tay Thẩm Mặc, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu: “Trùng hợp thật đấy, cậu Thẩm đây là bạn học trung học với tôi, không biết cậu có nhớ không?”

Nếu là mấy năm trước, lúc này Thẩm Mặc nhất định sẽ vô cùng xấu hổ. Nhưng mấy năm nay đi theo Quý Minh Hiên, thứ duy nhất cậu tiến bộ chính là da mặt càng lúc càng dày: “Ngại quá, trí nhớ tôi khá kém.”

Bọn họ nói chuyện một lúc lâu, Quý An An bắt đầu kêu đói.

Quý Minh Hiên lập tức dỗ dành: “Em muốn ăn gì?”

“Em muốn hải sản!”

Từ trước đến giờ Quý Minh Hiên vẫn là một anh trai em bảo gì nghe nấy, hôm nay thế nào lại từ chối cô: “Hải sản thì không được, để bữa khác anh dẫn em đi ăn.”

“Vì sao?”

Một tay Quý Minh Hiên không nhẹ không nặng khoác lên vai Thẩm Mặc, động tác mờ ám vô cùng: “Em ấy dị ứng với hải sản.”

Ánh mắt Chu Dương lóe lên, không nói gì.

Tuy tính tình Quý An An khá là tiểu thư, nhưng không phải cái loại bị nuông chiều đến nỗi không biết lý lẽ. Cô khoát khoát tay: “Thế thì thôi, ăn cái khác đi.” Vừa nói, cô vừa âm thầm đánh giá Thẩm Mặc.



Trên đường đi, Quý Minh Hiên thản nhiên nắm chặt tay Thẩm Mặc.

Cuối cùng, họ đến một nhà hàng Tây mà Quý Minh Hiên hay ăn – chỗ này không lớn, nhưng rất có khí chất. Anh bật mở một chai rượu vang, khi nghiêng tay rót rượu, chiếc nhẫn bạc trên ngón vô danh vừa vặn lọt vào tầm mắt người khác.

— Không uổng công lăn lộn với minh tinh bao năm, kỹ xảo biểu diễn vô cùng tự nhiên, không hề có cảm giác kệch cỡm!

Thẩm Mặc bội phục sát đất, thậm chí còn muốn vỗ tay khen ngợi ba tiếng.

Trong bữa cơm, người nói nhiều nhất là Quý An An – từ chuyện thời tiết ở nước Anh đến chuyện cô bạn người Hàn của cô, cái gì cũng nói được. Chu Dương chỉ im lặng. Còn Quý Minh Hiên thì bận tối mắt tối mũi – vừa phải tiếp chuyện với em gái, vừa phải chăm sóc Thẩm Mặc. Cậu không quen ăn cơm Tây, anh liền cắt một phần bít tết cho cậu, cắt xong còn nói: “Ngoan, lần sau anh dẫn em đi ăn vịt nướng em thích.”

Cảnh tượng này sến sẩm đến nỗi giọng Quý An An cũng chua loét cả: “Anh à, sao anh lại buồn nôn thế chứ, em sẽ ghen tị đến chết mất.”

Quý Minh Hiên không nói gì, chỉ cười cười nháy mắt với Thẩm Mặc, làm cậu dựng hết cả tóc gáy lên.

May là cậu cũng tự biết mình.

Ai cũng biết tính tình ngài Quý vốn không tốt, chỉ dịu dàng được với người nhà thôi. Hôm nay nhờ có hào quang bốn phía của Quý An An nên cậu mới được hưởng sái, hiếm khi được anh dịu dàng một bữa.

Chu Dương vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu Thẩm thích ăn vịt nướng?”

Thẩm Mặc đáp: “Đúng là tôi thích đồ ăn Trung Quốc hơn.”

Hắn nhìn cậu chằm chằm: “Tôi học cùng lớp với cậu ba năm, thế mà không biết cậu bị dị ứng hải sản đấy.”

“Dị ứng không nặng, ngài Chu có không để ý cũng là chuyện bình thường.”

Quý An An không rành đối nhân xử thế nên không nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, nói xen vào: “Hai người đã là bạn học với nhau, sao lại ăn nói khách sáo thế làm gì?”

Khóe miệng Chu Dương nhếch lên: “Anh với cậu Thẩm đây có thân thiết gì lắm đâu.” Nói rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

Trước đây hắn đã không thích nói nhiều. Thẩm Mặc thì ngược lại, một chuyện bé tí cũng có thể làm cậu huyên thuyên nửa ngày. Có lần hai người cãi nhau, Chu Dương hét vào mặt cậu: “Thẩm Mặc, Thẩm Mặc, em không thể im lặng như cái tên của em được sao*?”


*Thẩm Mặc (沈默) nghĩa là im lặng.

Sau này khi ở cùng Quý Minh Hiên, Thẩm Mặc thật sự trở nên trầm lặng.

Vì có nói cũng chẳng ai nghe.

Thẩm Mặc hơi thất thần, lại nghe Quý Minh Hiên nói: “Các em định bao giờ thì kết hôn?”

Mặt Quý An An đỏ lên: “Anh à…”

“Chẳng lẽ hai đứa định yêu thôi không cưới à? Kể cả anh có đồng ý thì bô lão hai nhà cũng không cho phép đâu.”

“Bọn em vừa về nước, còn cả đống chuyện đang chờ kia kìa. Em đã bàn với Chu Dương rồi, chờ đến khi sự nghiệp của anh ấy ổn định, bọn em mới tính đến chuyện cưới xin.”

Quý Minh Hiên cười trêu chọc: “Không sợ bạn trai em chạy theo người khác à?”

“Không đâu, Chu Dương không phải kiểu người đứng núi này trông núi nọ như thế.” Quý An An huých tay Chu Dương, cười đến là ngọt ngào: “Phải không anh?”

Chu Dương chẳng nói gì, chỉ nhìn Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc cảm thấy như đang ngồi trên đống than, vội đứng dậy nói: “Tôi đi WC một chút.”

Giữa trưa, người ăn cơm không nhiều, WC cũng rất vắng vẻ. Thẩm Mặc hắt nước lạnh lên mặt, cố gắng đè nén trái tim đang đập bình bịch của mình xuống. Vừa ngẩng lên, cậu liền thấy hình ảnh phản chiếu của Quý Minh Hiên trong gương.

“Ngài Quý..”

Quý Minh Hiên khoanh tay đứng dựa vào tường, hứng thú cười: “Tình cũ không rủ cũng tới?”

Thẩm Mặc vội đáp: “Không…”

“Suốt bữa cơm, hai người cứ mắt đưa mày lại mãi.”

“Ngài nhìn nhầm rồi.”

“Thế hả?”

Quý Minh Hiên bước tới, nắm lấy cằm Thẩm Mặc: “Hôm nay gặp An An rồi, em thấy con bé thế nào?”

Thẩm Mặc nào dám không trả lời, thành thật nói: “Cô Quý ngây thơ đáng yêu, người gặp người thích.”

“Con bé ngốc nghếch đó đã thích Chu Dương từ nhỏ.” Đáy mắt Quý Minh Hiên tràn ra một chút dịu dàng hiếm có, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Thẩm Mặc: “Tôi không cần biết Chu Dương thích nam hay nữ, kể cả hắn có thích người thực vật đi chăng nữa, chỉ cần An An thích hắn, hắn sẽ phải là người của An An. Hiểu không?”

Giọng Quý Minh Hiên rất thản nhiên, nghe không khác gì khi anh nói chuyện làm ăn cả, nhưng Thẩm Mặc lại hiểu rất rõ thủ đoạn của anh. Nếu bây giờ cậu dám nói một chữ không, đảm bảo ngày mai cậu sẽ bay hơi khỏi thế gian, đến một mẩu xương cũng không còn. Thẩm Mặc rít từng chữ một ra khỏi kẽ răng: “Em hiểu. Em nhất định sẽ không nối lại quan hệ với Chu Dương đâu…”

“Tốt lắm.” Quý Minh Hiên là kiểu người đã đánh bạn một gậy, thì nhất định sẽ cho bạn một trái táo*. Anh dịu giọng xuống: “Ngoan thì cái gì cũng có.”

*: vừa đánh vừa xoa.

Nói rồi, ngón tay anh trượt xuống theo cần cổ Thẩm Mặc, rồi chui vào cổ áo cậu.

Thẩm Mặc sợ đến trắng bệch cả mặt, vội nhắc: “Ngài Quý, đây là nơi công cộng đấy.”

“Hừ, em định gọi cả nhà hàng đến đây chắc?”

Quý Minh Hiên nói làm là làm, Thẩm Mặc đành phải cắn chặt miệng, cố không phát ra âm thanh.

Anh hiểu cơ thể cậu rất rõ, nên chỉ cần sờ nắn một chút, gương mặt tái nhợt của cậu đã dần ửng đỏ. Anh khẽ cười, ngón tay đang chăm chú chơi với hạt đậu nhỏ của cậu đột nhiên – ấn xuống —

“A…” Thẩm Mặc không nhịn được rít lên.

Quý Minh Hiên đặt cậu lên bồn rửa tay, dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, tay luồn vào vạt áo cậu.

Thẩm Mặc đã hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay anh.

Hai chân cậu khẽ run rẩy, lý trí bị dục vọng khống chế đã nhũn thành một đống bùn, chỉ có Quý Minh Hiên là thuốc giải của cậu. Cậu chủ động bám lấy vai người đàn ông này, thấp giọng cầu xin: “Ngài Quý…”

Quý Minh Hiên tùy tiện chơi đùa vật yếu ớt của cậu, hỏi: “Em gọi tôi là gì cơ?”


“Minh Hiên…” Toàn thân Thẩm Mặc run lên, giọng nói ngòn ngọt quyến rũ: “Quý Minh Hiên…”

“Ngoan lắm.” Quý Minh Hiên cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Thẩm Mặc, ngón tay chuyển động rất nhanh, cuối cùng cũng đưa cậu lên đỉnh khoái lạc.

Thẩm Mặc chìm vào dư âm của khoái cảm, cả người như nhũn ra. Một tay Quý Minh Hiên ôm chặt lấy eo Thẩm Mặc, giơ bàn tay bị lấm bẩn kia ra trước mặt cậu.

Cậu đang định liếm những ngón tay thon dài ấy thì nghe Quý Minh Hiên khẽ cười, nói với người ngoài cửa: “Chu Dương, cậu xem đủ chưa?”

Nghe thấy cái tên này, cậu vụt trở nên tỉnh táo, đang muốn quay lại nhìn thì bị Quý Minh Hiên ôm chặt vào lòng. Một lúc sau, tiếng Chu Dương vang lên: “Hai người đi lâu quá, An An hơi lo nên bảo tôi vào xem xem.”

“À, không có gì. Người Thẩm Mặc hơi khó chịu thôi.”

“Có cần vào viện không?”

“Không cần, để tôi bảo tài xế đưa em ấy về nhà trước là được.”

Chu Dương đột nhiên gọi thẳng tên anh: “Quý Minh Hiên –”

Anh cười cười: “Cậu gọi tôi là anh hai giống An An là được, dù sao thì chẳng mấy chốc nữa ta cũng là — người một nhà.”

Anh cố ý nhấn mạnh vào ba chữ kia, ẩn ý không cần phải nói nữa.

Chu Dương im lặng một lát, sau đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Thẩm Mặc cảm thấy sức lực toàn thân mình cũng theo nó mà đi mất. Quý Minh Hiên vừa thả lỏng tay, cậu đã ngã ngồi trên bồn rửa.

Anh không để ý đến cậu, chỉ từ từ tháo chiếc nhẫn ra, vặn nước rửa tay. Thẩm Mặc không nhịn được, hỏi: “Ngài Quý, vừa rồi là ngài cố ý sao?”

Quý Minh Hiên chăm chú rửa tay, hỏi ngược lại: “Em nói xem?”

Cậu liền biết đáp án là gì.

Rửa ráy sạch sẽ, anh lại đeo chiếc nhẫn vào tay, liếc Thẩm Mặc một cái: “Em có tin là Chu Dương sẽ sớm đính hôn với em gái tôi không?”

Thẩm Mặc gật đầu: “Tin chứ.”

Cậu nhìn xuống tay trái của mình, từ từ nói: “Chỉ cần ngài Quý muốn, chuyện gì cũng có thể thành sự thật.”

Quý Minh Hiên nheo mắt, nhìn không ra là vui hay giận, xoay người rời đi: “Đi thôi.”



Quý Minh Hiên đã uống rượu, không thể lái xe, nên anh gọi một tài xế đến đón Thẩm Mặc. Thực ra người cậu chẳng khó chịu chỗ nào, nhưng diễn trò với anh cả này cũng mệt không nói nên lời, nên vừa về phòng, Thẩm Mặc đã ngã vật xuống giường, ngủ.

Giấc ngủ này rất dài, khi cậu tỉnh dậy đã là hơn 10 giờ tối. Thẩm Mặc chưa ăn cơm chiều, định xuống tầng kiếm chút gì bỏ bụng, không ngờ lại gặp Quý An An ở phòng bếp.

Hai người đều hơi xấu hổ, cuối cùng ngưởi mở miệng trước vẫn là Quý An An: “Anh Thẩm.”

Thẩm Mặc không biết Quý Minh Hiên đã nói với cô quan hệ giữa cậu và anh là gì, đành ỡm ờ đáp: “Em cũng chưa ăn tối à?”

“Em đã ăn rồi, nhưng giờ lại đói, nên đi tìm xem có gì để ăn khuya không.”

“Anh đang định nấu mì, hay là chúng ta cùng ăn đi?”

Nhìn Quý An An có vẻ là dạng được nuông chiều từ bé, nhưng thực ra cô lại không quá kén chọn, có ăn là được.  Thẩm Mặc lôi nửa túi spaghetti từ trong tủ ra, nấu nước luộc mì; Quý An An đứng bên cạnh giúp cậu, tiện thể nói chuyện phiếm vài câu.

“Người anh đã khỏe hơn chưa?”

“À, chỉ hơi mệt chút thôi, giờ thì ổn rồi. Ngại quá, làm em không được ăn hải sản.”

“Không sao không sao, anh hai đã nói sẽ bồi thường em sau rồi.”

“Hai người không cùng ăn tối với nhau à?”

Quý An An hơi thẹn thùng: “Tối nay em đến Chu gia ăn cơm, cũng lâu rồi em không gặp bác trai bác gái.”

Thẩm Mặc à một tiếng: “Nghe nói hai nhà quen nhau đã lâu, hẳn là hai bác thích em lắm.”


“Đúng là hai nhà Chu – Quý có rất nhiều mối làm ăn với nhau, nên em lớn lên cùng Chu Dương từ bé. Nhưng mà anh ấy chậm tiêu lắm, chuyện gì em cũng phải chủ động, mãi đến khi ra nước ngoài mới…” Quý An An mím môi, lẩm bẩm: “Nghe nói nếu hai người đều là mối tình đầu của nhau thì tình cảm sẽ bền vững hơn, không biết có đúng không?”

Nước đã sôi, Thẩm Mặc mở vung, hơi nóng phả thẳng vào mặt cậu. Cậu dùng sức chớp chớp mắt, nhẹ giọng đáp: “… Đương nhiên rồi.”

Nói thế nào thì Quý An An vẫn còn trẻ, còn thẹn thùng lắm. Cô vội chuyển đề tài: “Đã hơn 10 giờ rồi, sao anh hai vẫn chưa về?”

Thẩm Mặc bỏ thêm hai quả trứng vào nồi: “Buổi tối anh ấy thường phải đi xã giao.”

“Anh Thẩm thật tốt.” Quý An An tò mò hỏi: “Anh quen anh hai em như thế nào vậy? Hai người là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén?”

Thẩm Mặc không ngờ cô sẽ hỏi câu này, nhất thời nước nóng bắn ra tay, cậu vội lùi lại.

Cậu không lập tức trả lời câu hỏi này.

Lâu đến nỗi Quý An An bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, cậu mới nhìn ra bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Ngài Quý… đã cứu mạng anh.”