Manh Sủng Liệt Thê

Chương 8: Áo xanh

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~~

“Quân Tiểu Tà!”

Nữ nhân này nhất định là cố ý!

“Sư phụ.” Quân Tiểu Tà thực ủy khuất: “Đồ nhi đánh không lại bọn họ, cho nên phải thế.”

Giỏi! Tốt lắm! Vì muốn giữ tính mạng liền bán đứng sư phụ, có đồ nhi như vậy, thật đúng là.... Ông trời có mắt!

Trán Nguyên Thần Trường Không nổi gân xanh, bàn tay trắng nõn xốc lên một
góc rèm cửa, đem một thỏi bạc bắn ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cút ngay!”

Quân Tiểu Tà sợ run cả người, mà nhóm thổ phỉ thì mắt to trừng mắt nhỏ, ngây ngốc nhìn vật trên mặt đất đang lăn lộn điên cuồng —— một lượng bạc.

“Vị huynh đệ này, ngươi cũng quá xem thường chúng ta đi.” Đầu lĩnh thổ phỉ
nói một tiếng, nhe răng cười: “Một lượng bạc, ngươi rất bạo gan!”

Nói xong, nháy mắt dùng đại đao sắc nhọn trong tay đánh úp về phía toa xe.

Thanh gỗ rắn chắc bị đao chặt đứt, giá đỡ toa xe sập xuống, Nguyên Thần
Trường Không phá vỡ xe bay ra, như chim ưng giương cánh phóng lên cao,
sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, một chân đạp trên buồng xe ngựa đã bị sập.

Quân Tiểu Tà quay đầu nhìn về hướng Nguyên Thần Trường Không đang đứng, hai
mắt đột nhiên trợn to. Màu sắc của ánh nắng xuyên qua những cành lá nhỏ
chiếu vào trên người hắn, làm cho cả người hắn bị bao phủ bởi một tầng
ánh sáng, lông mày như kiếm cùng tóc mai hòa lẫn vào nhau, con ngươi tối đen giống như sao lạnh, hơi thở băng hàn) khuếch tán trong không gian,
như vua chúa vương giả trở về.

Nhìn xuống thấy vài tiểu sửu (tôm
tép nhãi nhép) không biết từ đâu tới, khóe miệng Nguyên Thần Trường
Không gợi lên một chút lạnh lùng: “Bản công tử cho các ngươi hai con

đường. Một, cút! Hai, chết!”

Nói xong, liếc mắt một cái nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy sùng bái của Quân Tiểu Tà, mỗ nam hất hàm, hừ một tiếng.

Biểu tình kia, hắn rất không hài lòng.

Quân Tiểu Tà trợn to đôi mắt, nhất thời treo cờ rủ. Mẹ nó!

Ba tên thổ phỉ nhất thời ngẩn ra: “A a, hôm nay gặp được nhân vật lợi hại
a!” Bọn họ là người liếm máu trên đao mà sống, sao có thể sợ hãi khi bị
người khác đe dọa.

Mỗ nam trong mắt chợt lóe hàn quang, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).

Ba tên thổ phỉ này cũng không phải là người vô dụng, gặp Nguyên Thần
Trường Không có chút tài năng, liền nhắm vào Quân Tiểu Tà tay trói gà
không chặt mà khai đao. Đao phong vụt sáng, đánh úp về phía Quân Tiểu
Tà.

“Em gái ngươi!” Quân Tiểu Tà từ trên lưng ngựa lăn xuống,
liều mạng hướng Nguyên Thần Trường Không mà trốn. Một đám ăn mềm sợ ăn
cứng, cũng biết chọn nàng là quả hồng mềm mà nắm.

Thấy sư phụ bất vi sở động (không nhúc nhích), Quân Tiểu Tà có chút oán giận: “Sư phụ,
người không thể thấy chết mà không cứu a.”

“Đồ nhi ngoan của ta,
không phải vừa mới nói tiền ở trên người sư phụ sao?” Sư phụ là phải lấy ra đem bán sao? Chưa cho ngươi nếm mùi đau khổ thì ngươi không biết
điều mà.

Quân Tiểu Tà nắm nhanh xe ngựa đã sụp đổ, vẻ mặt bất
lực: “Quân tử động thủ không động khẩu, sư phụ người cũng quá lạc hậu
rồi, so đo với một tiểu nha đầu như ta làm gì?”

“Hắc hắc, không

nghĩ tới lại có thể ở nơi này gặp nữ nhân.” Ba tên thổ phỉ nhất thời mắt sáng lên, nhìn nữ nhân khuôn mặt trắng noãn mềm mại, vừa thấy biết là
người chưa nếm qua sự đời, hôm nay vận khí của bọn hắn cũng thật tốt
quá.

Quân Tiểu Tà nghe được lời nói bọn họ, mặt mũi trắng bệch,
ngươi mới là gái, cả nhà ngươi đều là gái, sắc lang không biết xấu hổ!

“Nói lại lần nữa xem?” Nguyên Thần Trường Không nghĩ chỉ muốn trêu chọc nàng thôi, không nghĩ tới mấy cái tên không có mắt này lại muốn được voi đòi tiên.

“Chúng ta vì sao phải nghe lời nói của ngươi? Thức thời
nhanh đưa bạc ra đây, còn có đứa con gái này nữa này nữa, mấy ca tạm tha ngươi một mạng, nếu không nghe lời, hắc hắc hắc....”

Nguyên Thần Trường Không không giận mà còn cười, chỉ là ý cười kia phù phiếm không đạt ở đáy mắt.

Không nhanh không chậm từ trong người lấy ra hai đĩnh bạc vụn, kẹp tại đầu
ngón tay, cánh tay dài của Nguyên Thần Trường Không khẽ nhúc nhích, chỉ
thấy hai đạo ngân quang (ánh sáng của bạc vụn nha) hiện lên, liền bùm
rồi ngã xuống hai tên thổ phỉ, tên còn lại ngu ngơ tại chỗ, mờ mịt trừng mắt nhìn, lại nhìn hai đồng bạn của hắn.

Bạc vụn ở ngón tay cái, thẳng tắp cắm vào cổ họng, đồng tử hai tên này nháy mắt mở to, trước
một khắc còn lưu lại cử chỉ đáng khinh.... một nén bạc ở yết hầu!

“A.... A, cứu mạng a.” Tên còn lại tựa như gặp ma, bỏ chạy, biểu tình rất giống như thấy quỷ.

Cũng không chờ hắn chạy xa, Nguyên Thần Trường Không đem bạc lúc trước vứt
trên mặt đất nhét vào lòng bàn tay, đặt trên đầu ngón tay bắn về phía
hắn chạy đi.

“Ngô.”

Một tiếng kêu đau đớn, tên thổ phỉ ngã xuống đất không dậy nổi.


Toàn bộ sự việc, đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp phản ứng.

Quân Tiểu Tà hung hăng hít vào một hơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn cái người cao cao tại thượng kia.

Nhanh chóng! Tàn nhẫn! Chính xác!

Thủ pháp như vậy, nàng mới tận mắt thấy lần đầu tiên, thấy những điều chưa
hề được thấy. Không khỏi rùng mình một cái, hiện tại mới hiểu được,
chính mình đánh cướp Nguyên Thần Trường Không là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

“Sư... Sư phụ.” Chột dạ, bất an, nghĩ mà sợ, nỗi khiếp sợ vẫn còn làm cho Quân Tiểu Tà sợ hãi cúi đầu.

Nguyên Thần Trường Không đáy mắt hiện lên một chút u quang (tối tăm), nàng sợ
hắn sao? Hắn thản nhiên nói: “Như thế nào, sư phụ cứu mạng của ngươi,
cũng không biết nói tiếng cám ơn?”

“Ách, cám ơn sư phụ.”

“Đồ nhi ngoan của ta, vi sư khuyên ngươi một câu, giang hồ không tốt đẹp như ngươi tưởng đâu.”

Trong lòng Nguyên Thần Trường Không bỗng cảm thấy không hờn giận, một chưởng
chặt đứt dây buộc ngựa, nhảy lên lưng ngựa, đối với Quân Tiểu Tà vẫy
tay: “Đi thôi.”

Quân Tiểu Tà có chút lùi bước, nàng vẫn là lần
đầu tiên thấy người chết ở trước mặt mình, nàng đơn thuần cho là, dù sư
phụ miệng hư một chút, nhưng là người rất tốt. Nhưng một màn vừa rồi
kia, hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ tự cho là đúng của nàng.

Trong thoáng chốc khi Nguyên Thần Trường Không động thủ, ánh mắt rét lạnh, làm cho nàng cảm thấy rất xa lạ.

“Như thế nào? Ngươi đang sợ ta?”

Quân Tiểu Tà theo bản năng gật đầu, lập tức lại lắc đầu. Cố lấy dũng khí
nhìn hai mắt của hắn, ở nơi đó nàng nhìn thấy một chút bất đắc dĩ cùng
tự giễu cùng một chút ưu thương (đau thương).

Không biết vì sao, ánh mắt mang chút ưu thương của hắn làm cho lòng của nàng khó chịu, lại có chút không nỡ.

“Sư phụ, về sau người dạy ta võ công được không?”


Con ngươi Nguyên Thần Trường Không sâu thẳm, giống như không thấy đáy, làm
cho người ta huyễn hoặc. Thật lâu sau, hắn mới gật gật đầu: “Ngươi tư
chất kém như vậy, có thể học được cái gì?”

Những lời này thực đả
kích người, nhưng Quân Tiểu Tà lại cười loan mi, sư phụ của nàng vẫn là
sư phụ không tốt kia, thật tốt quá.

Bắt lấy tay Nguyên Thần
Trường Không đưa ra, Quân Tiểu Tà xoay người lên ngựa, cười hì hì tựa
vào trong ngực hắn: “Người chậm cần bắt đầu sớm, đồ nhi sẽ không làm cho người mất mặt.”

“Tốt nhất là vậy.” Hai tay xuyên qua vòng eo
tinh tế của nàng, sự khó chịu trong lòng Nguyên Thần Trường Không đã
tiêu tan, nháy mắt giơ roi, khóe mắt phát hiện một bóng dáng màu xanh
trong rừng xanh xa xa chợt lóe rồi biến mất.

Thân pháp thật nhanh!

Đôi mắt Nguyên Thần Trường Không trầm xuống, giục ngựa rời đi.

Quả nhiên, vào đêm sau, khi hai người tới một vùng hoang vu lởm chởm đầy đá kì lạ, đã bị một đám nổi lên lửa trại ngăn cản đường đi.

Tầm mắt nhìn lên phía trên tảng đá bén nhọn to lớn, nhìn thấy một bóng dáng
đang đứng. Tĩnh như Viễn Sơn, tung bay như hồng nhạn đơn độc.

“Bằng hữu, có thể xuống ngựa cộng ẩm một ly không?” Âm thanh thuần túy như
rượu, tiếng nói tựa như khe suối, làm cho người ta như tắm gió xuân.

Nguyên Thần Trường Không dương môi cười yếu ớt: “Có gì không thể.” Ôm Quân
Tiểu Tà đã đi vào giấc ngủ từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Người nọ bay bổng như đi trên cầu thang, chậm rãi bay hạ xuống, đi từng bước
nhẹ, tay áo tung bay, tóc đen trên trán tung bay dựng lên, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng bỗng hiện lên một chút màu tím mê hoặc lòng người.
Giữa đôi lông mày có nốt chu sa đỏ bừng, lộ ra cảm giác quỷ dị.

“Không nghĩ tới, ở trung nguyên cũng có thể gặp được đao khách đại danh đỉnh đỉnh ở Tây Vực.”

Nguyên Thần Trường Không mỉm cười, nhẹ thở hai chữ: “Vong Xuyên.” Lạnh nhạt tự tin, tựa như nắm hết mọi chuyện.