Manh Sủng Liệt Thê

Chương 24: Hèn hạ

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Ban đêm.

“Sư phụ, mời người dùng bữa tối.” Quân Tiểu Tà gõ cửa phòng Nguyên Thần Trường Không, cung kính gọi.

Trong phòng không có người đáp lời, Quân Tiểu Tà nhẫn nại gõ cửa lại lần nữa.”Sư phụ, dùng bữa tối.”

Cửa phòng vẫn đóng kín như cũ, cửa phòng cách vách mở ra, ló ra một cái
đầu: “Nha đầu, sư phụ của ngươi đang ở trong phòng, vào đi.”

“Nha.” Vì chuộc tội, Quân Tiểu Tà tự mình xuống bếp, biết hắn không ăn cay, đặc biệt chuẩn bị món ăn ngọt Thượng Hải.

Nguyên Thần Trường Không ngồi ở trước bàn đưa lưng về phía nàng, một tay chống mặt bàn, một tay cầm chén trà, hai mắt hơi híp lại, không biết là đang
suy nghĩ quá chuyên tâm hay là đang tức giận, đối với lời nói của Quân
Tiểu Tà không có một tia phản ứng.

Quân Tiểu Tà lo lắng, dè dặt nói: “Sư phụ, đồ nhi tự tay làm vài món ăn ngon cho ngài.”

“Ừ.” Không mặn không nhạt, không chút để ý.

囧Quân Tiểu Tà có ý muốn nói lại thôi, nhìn hắn liếc mắt một cái, không có biện pháp, đành phải cầm cái khay không rời khỏi.

Vong Xuyên sau khi hỗ trợ sắp xếp món ăn trên bàn xong, liếc mắt nhìn hai người có thâm ý, cười nói:

“Nha đầu, muội cũng bận việc đến trưa rồi, ngồi xuống chúng ta cùng nhau ăn.”

“Không được, các huynh từ từ ăn, muội trở về phòng chờ Phượng Hoàng và Kích

Chiến.” Nói xong, xoay người rời đi, trong lúc khép lại cửa phòng, không biết làm sao đành thở dài, từ đầu tới cuối một cái liếc mắt sư phụ cũng không cho nàng, xem ra lần này thật sự rất tức giận.

Nhưng, hắn
tức giận cũng rất đúng, ai bảo nàng dùng tám trăm lượng của hắn làm chi? Hắn bình thường ngay cả một lượng bạc cũng tiếc không dám xài, trong
một lúc liền mất đi tám trăm lượng, làm sao không thể tức giận cho được?

Quân Tiểu Tà nghĩ như vậy, cũng cảm thấy trong lòng có chút thoải mái. Hôm
nào phải nghĩ cách kiếm nhiều hơn tám trăm lượng đưa cho sư phụ, nói
không chừng sư phụ sẽ tha thứ cho nàng.

Cho đến khi nàng đã rời
đi xa, Nguyên Thần Trường Không mới xoay người, nhìn những món ăn đầy
sắc hương vị trên bàn, đắc ý nở nụ cười: “Xem như ngươi có lương tâm.”

“Trường Không huynh không phải thật sự giận dỗi nha đầu nhà ta đấy chứ?” Vong
Xuyên cũng không khách sáo, gắp một miếng thịt đông pha bỏ vào bát, liền cắn một miếng, “Ừ, mùi vị không tệ, tay nghề nha đầu này càng ngày càng tốt.”

Nguyên Thần Trường Không buông đũa, liếc hắn: “Đây là nàng nấu cho ta, ngươi ăn ít thôi.” Nếu hắn ta mà biết Quân Tiểu Tà hiểu lầm hắn là vì bạc mà giận nàng, không chừng sẽ không bình tĩnh như thế.

“Trường Không huynh, huynh có ngửi được mùi dấm chua không?” Vong Xuyên trừng
mắt, biểu tình khoa trương hỏi, khóe miệng Nguyên Thần Trường Không:
“Địa thế hoàng cung nắm rõ rồi chứ?”

Che dấu ý cười, Vong Xuyên ung dung gật gật đầu: “Tối nay ra tay.”

“Tốt, chúng ta phải dựa vào bản lĩnh thôi.”

Bên kia, Quân Tiểu Tà ngẩn người nằm úp sấp ở trên bàn, Phượng Hoàng cùng
Kích Chiến hai người này thật ham chơi, trời đã tối còn không trở về?

Không phải đã xảy ra chuyện gì đi? Nhưng Kích Chiến có võ công, người
bình thường hẳn là không làm gì được hắn mới phải.

Nhưng trái chờ phải chờ, nàng vẫn không thấy bóng dáng hai người trở về, lòng Quân
Tiểu Tà nóng như lửa đốt, ở trong phòng đi qua đi lại hồi lâu, cuối cùng quyết định đi ra ngoài tìm người.

Trước khi đi, nàng đi về phía
phòng Vong Xuyên cùng Nguyên Thần Trường Không thông báo cho hai người
biết, nhưng gõ cửa hồi lâu cũng không thấy có người đáp lại, đành phải
to gan đẩy cửa ra, trong phòng không có một bóng người, Quân Tiểu Tà
buồn bực, hai người kia luôn thần thần bí bí, hay là thật sự có gian
tình với nhau?

Bỗng nhiên Quân Tiểu Tà cảm thấy sợ run cả người,
viết mấy chữ xiêu vẹo trên giấy Tuyên Thành —— Đồ nhi đi tìm Phượng
Hoàng cùng Kích chiến, Tiểu Tà thổi cho mực khô, sau đó đem tờ giấy đặt ở trên gối Nguyên Thần Trường Không, khẳng định hắn trở về sẽ thấy tờ
giấy nàng nhắn lại, mới mở cửa rời đi.

Đêm ở kinh thành, đẹp như tranh vẽ, Quân Tiểu Tà bị bao phủ giữa đám người đa dạng màu sắc, nhìn chung quanh.

“Thái tử điện hạ, có cần Thiệu Dã đem người tới cho ngài không?”

Từ trên cao nhìn xuống, Thanh Phong nhìn thấy một bóng dáng cô đơn kia
trong đám người, ánh mắt sâu thẳm.”Không cần, ngươi dẫn người đi tiếp
đón Nguyên Thần Trường Không cho tốt, việc này bản cung sẽ tự mình xử
lý.”

“Vâng, Thiệu Dã cáo lui.” Thiệu Dã như ma quỷ biến mất vào

màn đêm, trong mắt Thanh Phong hiện lên vẻ hung ác rồi nhanh chóng biến
mất, lập tức nhảy xuống.

“Này hai người ngu ngốc kia, rốt cuộc đã chạy đi đâu vậy?” Chen chúc trong biển người đông đúc trên đường phố,
nàng cảm thấy không thở nổi. Quân Tiểu Tà liền đứng trên một bậc thang
cao đưa mắt nhìn ra xa, nhưng chỉ thấy một vùng đầu người, không thấy
bóng dáng hai người bọn họ.

Trong lúc nàng hoảng hốt, cảm thấy
hình như có người cười với nàng, Quân Tiểu Tà nheo lại mắt, bình tĩnh
nhìn lại, dĩ nhiên là Thanh Phong.

Quân Tiểu Tà xoay người bỏ
chạy, cũng không để ý phía trước là nơi nào, trong lòng chỉ có một ý
nghĩ, mau thoát khỏi hắn càng nhanh càng tốt.

Thanh Phong bật cười, nụ cười khổ sở.

Cũng không biết chạy qua bao nhiêu ngõ hẻm, cũng không biết hiện tại đang ở
chỗ nào, Quân Tiểu Tà mệt thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối xoay người thở, nhìn xuống đất, bỗng một đôi giày màu trắng đế xanh có đính gấm
trên mặt xuất hiện trong tầm mắt của nàng, Quân Tiểu Tà quá sợ hãi, em
gái ngươi, chạy lâu như vậy cũng không bỏ được ngươi!

”Ngươi đừng tới đây!” (Giận nên đổi xưng hô nhé)

“Tiểu sư muội, theo huynh đi.” Thanh Phong đứng lặng im tại chỗ, ánh mắt tha thiết.

“Thái tử, ngươi nhận sai người, ta không phải tiểu sư muội của ngươi.” Quân Tiểu Tà hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói.

Thanh Phong đi từng bước về phía nàng, ngọn đèn đúng lúc chiếu lên mặt hắn,
chiếu rọi ánh mắt bị tổn thương của hắn: “Tiểu sư muội, thực xin lỗi,
huynh không phải cố ý giấu diếm muội. Huynh cam đoan, chỉ cần huynh
thuận lợi lên ngôi vua, vị trí hoàng hậu nhất định là của muội.”


Quân Tiểu Tà nhìn trời không nói gì, vì sao ngươi đến bây giờ còn không hiểu rõ ta? “Ý tốt của Thái tử điện hạ ta xin nhận, dân nữ phúc mỏng hưởng
thụ không nổi.”

Nói xong, Quân Tiểu Tà bước nhanh qua người hắn, trong mắt một mảnh lạnh lùng.

Tiểu sư muội chưa bao giờ lạnh nhạt với ta như thế, chẳng lẽ nàng thật sự đã thích cái người tên Nguyên Thần Trường Không kia? Trong lòng Thanh
Phong cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói: “Tiểu sư muội không muốn biết đồ nhi đồ tôn của muội ở đâu sao?”

Đang nhanh chóng bước chân rời
khỏi bỗng Quân Tiểu Tà dừng lại, nàng chậm rãi xoay người: “Thái tử điện hạ, nếu ngài biết bằng hữu của ta ở nơi nào, xin mời điện hạ mau nói,
dân nữ vô cùng cảm kích.”

“Tiểu sư muội!” Thanh Phong giận tím
mặt, đôi mắt hoa đào yêu mị hiện lên một chút âm hiểm.”Muội nhất định
phải như vậy với huynh sao?” Vì sao muội không thể thông cảm cho nỗi khó xử của bản cung?

“Ta thế nào?” Quân Tiểu Tà sắc mặt hơi đỏ, cao
giọng hỏi lại: “Ngươi là một thái tử điện hạ dưới một người trên vạn
người, chẳng lẽ còn muốn làm khó một người áo vải bình dân như ta!”

Ngực Thanh Phong phập phồng kịch liệt, ba bước thành hai bước chạy vội tới,
cầm tay Quân Tiểu Tà, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên mặt nàng, nói gằn
từng chữ: “Muội có phải bởi vì Nguyên Thần Trường Không mới lạnh nhạt
với huynh đúng không?”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Đại sư huynh làm sao có thể biến thành một người không phân rõ phải trái
như thế? Quân Tiểu Tà thực hoài nghi người trước mắt rốt cuộc có phải là người nàng từng biết trước kia hay không.

Quật cường đón nhận ánh mắt hung tợn của hắn, lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ mời ngài tự trọng.”

Môi nở nụ cười mang chút tàn khốc, Thanh Phong nhìn xuống nàng, dùng giọng
nói hết sức ôn nhu chậm rãi nói: “Bản cung thật sự rất hối hận lúc trước không muốn nàng, nhưng hiện tại cũng không muộn, chỉ cần đem nàng hoàn
toàn biến thành nữ nhân của bản cung, Nguyên Thần Trường Không cũng
không làm gì được bản cung.”