Manh Phi Đãi Gả

Quyển 4 - Chương 21: Không thể giữ lại

Edit: Boringrain

Thủy Băng Tuyền và Phương Vu cùng thả bước chậm chạp dọc theo dãy hành lang sang trọng, lơ đãng thưởng ngoạn phong cảnh mỹ lệ của ngự hoa viên.

Giữa đình sen là hòn giả sơn sừng sững, dòng nước nhỏ len qua những tảng đá lớn, róc rách êm tai. Hoa muôn màu khoe thắm, bướm muôn sắc lượn bay, chim muôn lời cất tiếng ca ríu rít, say đắm lòng người.

Thủy Băng Tuyền nhàn tản nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt buông lơi như thật sự đắm chìm trong cảnh sắc rực rỡ.

Trên mặt Phương Vu vẫn đọng nét cười dịu dàng đúng mực, ánh mắt thi thoảng lén ghé nhìn Thủy Băng Tuyền, vẻ dò xét.

Thủy Băng Tuyền thong thả vào đình ngồi xuống, đoạn quay sang Phương Vu: “Nương nương đang có thai, đừng để mệt mỏi, ngồi nghỉ một chút thôi.”

Nhìn Thủy Băng Tuyền thản nhiên điềm đạm, lại toát lên khí thế uy nghiêm cao quý khiến kẻ khác bất giác cúi đầu vâng dạ, đáy mắt Phương Vu xoẹt qua một tia lạnh lùng rồi nhanh chóng biến mất, nụ cười chưa hề tắt: “Bản cung thật ao ước được như Vương phi!”

Thủy Băng Tuyền nhướng mày: “Nương nương ao ước điều gì?”

Phương Vu ngước mắt đối diện với Thủy Băng Tuyền, ra vẻ chân thành, thân thiết: “Năng lực, sự quyết đoán và kiên cường của Vương phi.”

Thủy Băng Tuyền chống tay tì cằm, nửa đùa nửa thật: “Ngưỡng mộ một Bắc vương phi cô nhi quả phụ. Lời này của nương nương chẳng khôn ngoan tí nào. Để người có tâm nghe được, sẽ tự rước họa vào thân đấy!” Tuy Phương Vu ráng sức tỏ ra trầm tĩnh thản nhiên, nhưng chừng như nàng ta đã không thể khống chế được tình cảm của mình. Trong một thoáng lơ đễnh, nàng ta đã để tình yêu và đố kỵ che mờ lí trí, quên mất nơi này là hậu cung – chốn ăn thịt người. Câu nói vừa rồi mà mọc cánh bay đến tai bà lão thái hậu kia, coi như hết sống. Nói đi cũng phải nói lại, có khối kim bài miễn tử chình ình trong bụng kia, nàng ta sơ suất cũng phải.

Phương Vu đờ mặt, hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, mới chợt giật mình cụp mắt che đi thoáng bối rối. Lòng căm giận mà môi vẫn mỉm cười: “Vương phi có yêu Vương gia không?”

Thủy Băng Tuyền nhếch môi đáp: “Đương nhiên.” Có vẻ như nàng ta muốn lèo lái câu chuyện sang Dĩ Bác thì phải?

Phương Vu gai mắt nhìn sự thản nhiên đến trơ tráo của Thủy Băng Tuyền, giễu cợt: “Vậy đáng ra phải vì Vương gia thủ tiết giữ mình?”

Thủy Băng Tuyền cười cợt: “Thủ tiết? Ý nương nương đang trách cứ bản vương phi lăng lòa không biết thủ tiết thờ chồng?”

“Không! Ý bản cung không phải vậy!” Phương Vu luống cuống tái mặt giải thích. Thế cục hiện giờ, thái hậu và hoàng thượng tìm đủ mọi cách lấy lòng để rước nàng ta về làm hoàng hậu, những lời phải nghịch ấy mà lọt ra ngoài thì…

Thủy Băng Tuyền cười thầm, quả nhiên, quan tâm tắc loạn!

Con người ai cũng có những lúc xao lòng. Phương Vu yêu Dĩ Bác sâu đậm, vì bị cự tuyệt nên tình cảm này trở thành nỗi đau khắc cốt ghi tâm không thể xóa nhòa. Đối với người Dĩ Bác yêu đương nhiên sẽ nảy sinh ghen ghét, đố kỵ, và…hận.

Nàng ta giống Trầm Nguyệt Chi, yêu thành chấp niệm, lại hơn Trầm Nguyệt Chi ở chỗ biết quý mạng mình. Nhưng giờ đây, nàng sẽ không cho nàng ta sống thêm nữa. Loại phụ nữ này để bên cạnh giống như quả bom hẹn giờ, không sớm trừ khử thì chẳng biết sẽ phát nổ lúc nào.

Vả chăng, nàng ta sống trong hậu cung, giết người thành thói, sát khí quy tụ, nhất định phải loại bỏ.

Thủy Băng Tuyền cao ngạo đứng lên: “Không phiền nương nương nữa. Nếu thái hậu có hỏi, nhờ nương nương chuyển lời hộ, nói ta đến cung quý phi chơi.” Vân La Y có lẽ là thanh kiếm tốt nhất của nàng lúc này, Thủy Băng Tuyền nhếch môi thầm nghĩ.

Thấy thái độ xem thường của Thủy Băng Tuyền, đáy mắt Phương Vu hiện lên tia u ám. Vì sao chứ? Ả tiện nhân này hơn nàng chỗ nào lại có được sự yêu thương của chàng? Vì sao?

………………….

Vân La Y sửng sốt. Bắc Vương phi cầu kiến?

“Nương nương?”

“Mời vào.” Không biết Thủy Băng Tuyền tìm nàng có việc gì?

Thủy Băng Tuyền từ tốn đi vào, phong thái cao quý xuất trần, khiến Vân La Y không khỏi tự giễu, nàng ngày xưa cũng cao ngạo thanh khiết như thế. Nhưng hôm nay, lại chỉ có thể chết mòn trong hậu cung.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vân La Y, Thủy Băng Tuyền nheo mắt, cười chào: “Thứ cho ta hôm nay không mời lại đến.”

“Bắc vương phi đến chê cười bản cung ư?” Dáng vẻ đề phòng, Vân La Y lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, hôm nay ta đến nhạo báng ngươi ngày trước liều lĩnh vì một gã đàn ông để đến cuối cùng phải chôn tuổi xuân trong chốn quạnh quẽ không khác gì lãnh cung này, nhạo báng ngươi vì ái tình mà khiến bản thân chẳng ra người cũng chẳng ra ma. Lệ đẫm hằng đêm, nước mắt rửa mặt. Ngươi xem mình còn chưa đến hai mươi tuổi, đã già nua nheo nhúm như một ả ba mươi có thừa. Ngươi rảnh rỗi thì lấy gương soi lại mặt mình đi, thử hỏi Vân bát tiểu thư nức tiếng kinh thành đã đi đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền không thèm khách khí rào đón, chỉ thẳng vào Vân La Y cười cợt.

“Ngươi…” Vân La Y nghẹn họng, tức giận.

“Ta sao nào? Lòng ngươi rất rõ, ta nói đều là sự thật.” Thủy Băng Tuyền ngồi đối diện với Vân La Y, lạnh lùng nhìn hỏa giận trong mắt nàng ta.

Lửa giận gặp băng hàn, xèo một cái là mất hẳn. Như bị giội một gáo nước lạnh vào người, Vân La Y tiu ngỉu hệt con mèo ướt run rẩy. Bởi từ đáy mắt trong vắt không một gợn sóng kia, nàng thấy được hình ảnh phản chiếu của mình: chật vật, thê thảm!

Nàng yêu hắn, dùng mọi thứ nàng có để yêu, đổi lại được gì? Chẳng có gì cả!

“Hận không?” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt hỏi.

Hận? Phải, nàng hận hắn vô tình, lại càng hận mình ngu ngốc. Tự làm tự chịu!

Thủy Băng Tuyền thờ ơ mặc kệ Vân La Y, chăm chú thưởng trà. Nàng đang đợi, đợi cho sự hận thù và giận dữ lấn át trái tim yêu thương. Khi lòng nữ nhân đã chết thì chẳng ai có thể chống đỡ nổi lửa hận của cô ta. Tin rằng, Vân La Y điên lên rồi, có thể phá hủy cả hậu cung này…

Vân La Y ngẩn ngơ một hồi, lại thấy dáng vẻ thong dong của Thủy Băng Tuyền, bèn cụp mắt hỏi: “Ngươi muốn gì ở ta?” Nàng không phải kẻ ngốc, Thủy Băng Tuyền chắc chắn không vô duyên vô cớ đến chơi thế này.

Thủy Băng Tuyền bật cười thích thú: “Ngươi tự nhìn lại mình xem có thứ gì cho ta lấy không? Không có! Ta chẳng qua nhàm chán, muốn tìm vui mà thôi.”

Vân La Y cười nhạt: “Ngươi muốn lợi dụng ta?”

“Không! Là ta cho ngươi lợi dụng.” Thủy Băng Tuyền nghiêng người tựa vào thành ghế, ghé gần Vân La Y: “Ngươi không muốn loại bỏ cái thai đang lớn dần trong bụng Phương Vu, cái gai khiến ngươi ngày đêm mất ăn mất ngủ ư? Không phải ngươi nghĩ cứ mở mắt nhìn Phương Vu sinh con cho người ngươi yêu, rồi cưỡi lên đầu ngươi hoành hành hống hách trong cung đấy chứ? Lỡ như đó thật sự là một hoàng tử thì Vân La Y, ngươi thua trắng rồi. Lòng ngươi cũng rõ, không phải ngươi kém cạnh gì Phương Vu, chẳng qua Trữ Thiên Kỳ căn bản không muốn để ngươi sinh con cho hắn. Vì sao ư? Bởi hắn muốn diệt ngươi, diệt cả Vân gia. Bởi nhìn ngươi sẽ làm hắn nhớ đến ngôi hoàng đế này là do một nữ nhân dùng gia tộc của nàng ta cướp về cho hắn. Đó là sự nhục nhã, ngươi hiểu không? Đừng trông mong gì sự đền đáp và cảm kích, cũng đừng hy vọng Vân gia có thể trường tồn. Hắn chấp nhận dùng bạc trong quốc khố tương trợ Phương gia là quyết không cho Vân gia ngươi cơ hội trở mình!”

Vân La Y mặt mày trắng bệch, hít một ngụm khí lạnh, sau đó sặc cười, quát lớn: “Ngươi… Ngươi nói bậy, ngươi câm miệng cho ta! Thủy Băng Tuyền… Ngươi nói bậy…”

“Ta nói bậy ư? Vân La Y, chính ngươi cũng rõ ta có nói bậy hay không mà.” Thủy Băng Tuyền nhướng mày cười khẽ.

Một năm nay, Vân La Y thà sống trong mộng ảo, chứ không chịu tỉnh táo đối mặt với sự thật này.

Còn nàng, lại muốn đánh tan lớp bọc huyễn hoặc ấy của nàng ta…

“Vân gia dốc sức hỗ trợ người đó lên địa vị chí tôn, thậm chí không tiếc đắc tội với Giang gia. Hắn như nguyện, nhưng ngôi vị hoàng hậu của ngươi trôi tận đâu rồi? Vinh hiển của gia tộc ngươi còn được nhiêu phần? Thậm chí, kẻ từng nói yêu ngươi ấy còn thản nhiên chọn một ả tinh ranh đến áp chế ngươi. Ngôi quý phi của ngươi đã gần với hậu vị rồi đấy, nhưng cả đời này cũng đừng mơ leo được tới đó. Ngươi thông minh như vậy, chẳng nhẽ lại không hiểu? Còn Phương Vu, giống ngươi xuất thân từ ngũ đại thế gia, không cần nỗ lực, chẳng cần trả giá, đã chễm chệ đạp đổ Vân gia ngươi. Quan trọng hơn nữa, người hắn chọn sinh con nối dõi cho mình…”

Thủy Băng Tuyền tà tứ nâng cằm Vân La Y, giọng điệu nhẹ nhàng, cợt nhả, lại như thanh lợi kiếm mạnh mẽ đâm vào điểm trí mạng của Vân La Y, khiến nàng ta điên cuồng vùng vẫy, lắc đầu quầy quậy. Siết mạnh ngón tay, giọng Thủy Băng Tuyền lại càng ôn hòa hơn: “…Không phải Vân La Y ngươi, mà là Phương Vu!”

“Không…” Bức tường lí trí của Vân La Y rốt cuộc cũng sụp đổ trong tiếng thét chói tai hoảng loạn. Tiếng thét ấy gọi vào không ít kẻ hạ nhân ở ngoại điện.

“Nương nương…”

“Ra ngoài… Thủy Băng Tuyền, ngươi cút ra ngoài…Cút!”

Thủy Băng Tuyền thong thả đứng dậy, ung dung cất bước, còn không quên dặn dò: “Nhanh truyền thái y đến thăm khám cho quý phi nương nương nhà các người đi!”

………….

Chiến tích chọc người của Bắc vương phi tức khắc truyền rộng khắp hậu cung, khiến thái hậu nghe xong vô cùng giận dữ: “Làm càn… Nó quá làm càn rồi… Con nhãi Thủy Băng Tuyền này…” Trong điện, thái hậu vỗ bàn nghiến răng ken két, lửa giận ngùn ngụt. Cũng chẳng phải bà yêu thương Vân La Y gì, chẳng qua thấy Vân La Y bị chọc giận sinh bệnh, lại nhớ tới hoàn cảnh nhục nhã của bản thân. Răng bặm môi, tay bấu thịt, phải cố lắm bà ta mới có thể nhẫn nhịn…Đợi vài ngày nữa thôi, bà sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!

Trữ Thiên Kỳ thì ngược lại, chẳng tỏ thái độ gì, nghe thái y nói quý phi nương nương bị kích động, cần tĩnh dưỡng, bèn đứng dậy ra về.

Tại ngự hoa viên cách điện quý phi không xa, hắn bắt gặp nàng đang chuẩn bị một bàn cờ. Rảo bước về phía đó, không một lời chất vấn chuyện Vân La Y, hắn thản nhiên hạ một quân cờ.

Thủy Băng Tuyền tiếp cờ, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Trữ Thiên Kỳ đối diện. Nói thực, tướng mạo hắn quả vô cùng xuất chúng, mặt mày khí khái, ngũ quan tuấn lãng, đối mắt thâm trầm, phong thái hoàng tộc chẳng lẫn vào đâu được. Chẳng trách Thủy Băng Tuyền và Vân La Y say hắn như điếu đổ.

Cảm thấy ánh mắt nàng đảo trên người mình, Trữ Thiên Kỳ dịu giọng hỏi: “Nàng ở đây chờ trẫm ư?” Lần đầu tiên nàng nhìn hắn với vẻ ôn hòa thiện cảm thế này, lòng hắn bỗng thấy ấm áp vui sướng lạ thường. Bỏ lỡ một lần, hắn sẽ không buông tay nàng lần nữa.

Chỉ có điều tiểu thế tử lại không ở Thủy phủ. Hắn đoan chắc thằng bé đó đang ở Khang Vương phủ hoặc… Giang phủ mà thôi.

Nàng biết rõ hắn không thể đường hoàng đến Khang Vương phủ hay Giang phủ lục soát, nên mới điềm tĩnh trêu người như vậy.

Người con gái này khiến hắn vừa yêu lại vừa hận. Yêu đến mức muốn giam nàng lại bên mình, hận đến mức muốn tự tay giết chết nàng.

Khóe mắt Thủy Băng Tuyền liếc thấy một bóng hồng cách đó không xa,

bèn nhếch môi cười nói: “Chờ hoàng thượng? Không hề! Thần phụ chỉ đang tự mình phẩm cờ mà thôi.” Nói tới kỳ nghệ, nàng thua Thiên Hợp một nước, thắng Giang Dĩ Bác một nước, dù kỳ nghệ của Trữ Thiên Kỳ cũng khá, nhưng muốn thắng hắn, cũng chẳng mấy khó khăn.

Đúng là nàng ở đây đợi hắn, bởi vì Phương Vu chắc chắn sẽ đi qua đây. Nàng ta đã nổi sát tâm muốn giết nàng, nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền, cho nàng ta một ngòi nổ. Có vậy, nàng mới có thể nhanh chóng loại bỏ nàng ta.

Trữ Thiên Kỳ lẳng lặng nhìn nàng một lúc, đột nhiên mỉm cười, nét dịu dàng tỏa sáng cả khuôn mặt: “Nếu nàng không vui, có thể tùy ý xử trí nữ nhân trong cung.” Nếu làm vậy có thể khiến nàng hòa nhã đối diện với hắn như lúc này, hắn vui lòng chống lưng cho nàng, dung túng nàng tìm người quậy phá, trút giận.

Đáy mắt lóe sáng tia ngạo nghễ, Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn biểu cảm của Phương Vu khi nghe câu ấy, đoạn hạ mắt, lạnh giọng: “Thần phụ còn chưa chúc mừng hoàng thượng sắp có nhi tử.”

“Nàng để ý ư?” Trữ Thiên Kỳ lưu tâm chăm chăm mọi biểu cảm trên mặt nàng.

Thủy Băng Tuyền bỗng nghiêm mặt, giọng điệu cũng nhạt đi vài phần: “Phương phi nương nương!”

Trữ Thiên Kỳ quay đầu nhìn lại, nhíu mày: “Sao ái phi lại ở đây?”

Phương Vu đoan trang hành lễ: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

“Chào Bắc vương phi một tiếng đi!” Câu nói hờ hững ấy khiến Phương Vu khiếp sợ trợn trừng hai mắt, tưởng như mình nghe nhầm. Hoàng thượng nói gì? Bảo nàng đường đường Thục Phi cao quý khom lưng bái kiến một Bắc vương phi nhỏ nhoi ư?

Nhưng Phương Vu là người khôn ngoan biết lui biết tiến, lập tức định thần, miễn cưỡng cúi người: “Bái kiến Vương phi!” Thủy Băng Tuyền, ngươi tốt đẹp chỗ nào? Chàng đã thế, ngay đến hoàng thượng cũng thế?

Thủy Băng Tuyền bèn đứng dậy, liếc qua Trữ Thiên Kỳ: “Nương nương đã tới đây, thần phụ không quấy rầy hai người nữa.” Thoáng thấy sắc trời sẫm tối, lòng nàng lại lo lắng không biết Tiểu Miêu có nhớ mình không? Cứ nghĩ đến việc Tiểu Miêu nơi đó không có nàng bên cạnh, Thủy Băng Tuyền hận không thể phá hủy cả hoàng cung này.

“Thần phụ cáo lui!” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt phúc thân.

“Trẫm cùng hồi cung với nàng!” Trữ Thiên Kỳ vội vã đứng dậy.

“Không cần đâu, hoàng thượng ở lại với nương nương đi!” Mặt mày lạnh nhạt, Thủy Băng Tuyền ưu nhã cất bước rời đi. Lúc ngang qua Phương Vu, còn tặng cho nàng ta một nụ cười trào phúng.

Phương Vu tức giận! Hoàng thượng không những bắt nàng hành lễ với ả, mà còn làm ngơ trước sự ngông nghênh ngạo mạn vô lễ của ả với nàng?

Thủy Băng Tuyền, ta sẽ không để tiện nhân ngươi đắc ý đâu!

“Cảnh Trúc, chúng ta đi.” Thủy Băng Tuyền xoay lưng bỏ lại hai người, khóe môi nhếch cao, sát khí nhàn nhạt lan tỏa. Phương Vu, ngay lúc ngươi nổi sát tâm muốn hại ta, thì ngươi đã tự định đường chết cho mình.

Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Đây là nguyên tắc làm người của Thủy Băng Tuyền.

……….

Màn đêm buông xuống, từng giọt trăng rót qua khung cửa sổ, chiếu ánh sáng bạc lấp lánh trên bậu gỗ.

Vân La Y ngồi ngẩn ngơ như người mất hồn, không cách nào xua đi giọng nói của Thủy Băng Tuyền vang vọng bên tai.

Không, không đúng…

Nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nàng mạnh mẽ lắc đầu, gào thét trong lòng. Không, không…

Thủy Băng Tuyền, ngươi nói bậy…

Ngươi nói bậy…

Nước mắt lặng lẽ trở thành tiếng khóc nghẹn ngào rồi rống lên, làm hoảng sợ bọn cung nữ thái giám bên ngoài

“Nương nương......”

“Nô tỳ đi truyền thái y!”

“Cút, các ngươi cút cho ta, cút ra ngoài! Cút…” Vân La Y lớn tiếng quát.

“Dạ…dạ…”

......

Giang Dĩ Bác nhẹ nhàng đung đưa Tiểu Miêu, trên mặt thằng bé vẫn còn vết nước mắt chưa khô. Sắc mặt âm trầm, mày kiếm nhíu chặt, hắn hận không thể lập tức xông vào cung, giết quách Trữ Thiên Kỳ rồi đưa nàng ra ngoài.

“Chủ tử, lão phu nhân…” Vô Tâm dè dặt đến gần hắn, chưa báo xong đã bị một cái quắc mắt sắc lẹm làm nghẹn họng. Hắn biết chủ tử không vui vì tiểu chủ tử đêm qua khóc mãi không ngừng. Nhưng lão phu nhân một mực xông vào, hắn không cách gì ngăn được.

“Để lão phu nhân vào!”

“Dạ.” Vô Tâm liền lui xuống.

Giang lão phu nhân rảo bước đến: “Dĩ Bác…”

“Bà…” Giang Dĩ Bác liếc nhìn bà ra hiệu, ngăn bà không kích động lớn tiếng.

Giang lão phu nhân bèn nhẹ nhàng nhón gót, vừa nhác thấy đứa bé trong lòng Giang Dĩ Bác, mắt đã không rời.

“Kháu khỉnh quá!” Khuôn mặt tròn tròn, làn da trắng noãn, cái mũi bé xíu, miệng chu lên ấm ức, mắt nhắm nghiền mơ ngủ, hàng mi dài hãy còn vương nước. Bàn tay nho nhỏ nắm chặt y phục của phụ thân…

Hôm qua nghe những lời kể lại của Vô Tâm, suốt cả đêm bà không tài nào ngủ nổi. Dù ngày nay ở Phật đường tĩnh tâm, lòng bà vẫn đau đớn mơ hồ. Hai đứa trẻ lại mất đi một, chỉ diệt sạch Trầm gia và Độc cốc, thật quá dễ dàng cho chúng.

Được tin hoàng thượng tuyên Bắc vương phi tiến cung, đoán chừng muốn giam lỏng, bà nóng ruột lo cho sự an toàn của đứa bé, liền tức tốc trở về xem Dĩ Bác liệu thế nào. Không ngờ… nhóc con này đã an toàn trong phủ.