Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 64: Yên tiệc (I)

Edit: Boringrain

Thủy Băng Tuyền bộ dạng biến nhác, tay chống đầu nói: “Ngươi là người giúp bọn họ nghĩ ra chủ ý?” Có can đảm đối diện với ánh mắt nàng, hơn nữa lại không hề khiếp đảm… Ha ha, thật không ngờ nàng lại có thể phát hiện được một Hương Hàn thứ hai ở đây. Có điều đứa trẻ này có thể trở thành Hương Hàn thứ hai hay không, còn phải chờ xem.

Bao Tử cúi đầu suy ngẫm, sau một hồi mới lại ngẩng lên, nhìn Thủy Băng Tuyền khẽ gật.

Thủy Băng Tuyền mỉm cười: “Ngươi tên thật là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Là người Bắc cảnh sao?”

“Hồi bẩm Vương phi, tiểu nhân vốn tên là Hoàng Tử Thành, Bao Tử là biệt danh của tiểu nhân, hai tháng nữa tiểu nhân sẽ vừa tròn mười bốn tuổi, gia đình tiểu nhân là người ở huyện Hoàng Thụ, Bắc Cảnh, cha mẹ đều đã mất!” Bao Tử trả lời rõ ràng lưu loát.

Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Biết chữ không?” Mười bốn tuổi? Thật đúng là nhìn không ra. Đảo mắt về ba người còn lại, vậy thì tuổi của những đứa trẻ này cũng sẽ không giống với vẻ bề ngoài của chúng. Cơ thể chúng có lẽ vì dinh dưỡng không đủ mà chậm phát triển…

“Biết một chút! Nhưng không nhiều lắm!” Nói đến việc này, sắc mặt Bao Tử có chút buồn bã, gia đình hắn vốn xuất thân không tồi, từ nhỏ đã mời tiên sinh về dạy chữ. Nhưng nay, ngay đến no ấm mỗi ngày cũng là vấn đề, thì những thứ kia chỉ còn là chuyện trong giấc mộng.

“Ngươi vì sao bảo bọn họ bán mình tới Vương phủ, dựa vào đâu cho rằng ta sẽ đáp ứng giúp đỡ họ?” Tinh quang trong đôi mắt Thủy Băng Tuyền lắng xuống, sắc mặt bình thản nhìn những người trước mặt.

Bao Tử hay Hoàng Tử Thành chần chờ một lát rồi mới lên tiếng: “Bởi vì Vương phủ là cơ hội duy nhất, cho nên dù người có đáp ứng hay không thì tiểu nhân cũng phải nắm lấy, có điều tiểu nhân nghĩ, nếu đã không còn phương pháp nào tốt hơn, vì sao không thử một lần?” Người người gần xa đều biết tiếng Triệu lão gia ở Bắc Thành thích đùa bỡn, luyến đồng (yêu trẻ con, yêu không phải kiểu yêu quý đâu nha), hắn cũng là kẻ lắm tiền nhiều của, ngay đến Tri phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thì những người khác sao có thể vì hạng dân đen cơ khổ mà ra mặt chống đối đây? Vừa hay Bắc Vương gia lại sắp vào thành, cần tỳ nữ hầu hạ trong phủ, hắn mới ôm một tia hy vọng, bảo Thu Nhi và Đa Phúc bán mình vào phủ…

Lúc Thu Nhi tới tìm, ấp a ấp úng nói Vương phi muốn gặp hắn, ngực hắn cũng tràn đầy nỗi kinh ngạc không lời nào tả nổi! Sau khi nghe Thu Nhi kể rõ đầu đuôi, hắn quyết định tới gặp vị Bắc Vương phi này!

Hắn không ngờ tới Vương phi lại xinh đẹp như vậy, đẹp tới nỗi hắn không dám nhìn thẳng…Chỉ sợ mỗi cái liếc nhìn của hắn chính là bất kính với vẻ đẹp của người!

“Hoàng Tử Thành, ngươi có đồng ý bán thân cho ta không?” Thủy Băng Tuyền nghiêm túc hỏi! Mắt nhìn thẳng vào đám người bên dưới, vừa nghe nàng nói đã giật mình kinh sợ.

Hoàng Tử Thành ngây ngốc nhìn Thủy Băng Tuyền…Vương phi vừa gọi hắn là Hoàng Tử Thành? Hắn chỉ nói qua tên mình một lần, người đã nhớ kỹ? Hơn nữa người cũng rất nghiêm túc hỏi ý kiến của hắn? Hỏi hắn có muốn bán mình cho người không?

Thủy Băng Tuyền không để ý tới Hoàng Tử Thành đang ngây dại nữa, chuyển hướng sang Thu Nhi: “Thu Nhi, Đa Phúc, các ngươi có nguyện ý bán mình cho ta không? Sau này chỉ vì ta mà làm việc!” Nàng cần những người được việc, mà hai người này nếu dạy bảo một thời gian cũng có thể dùng được!

Thu Nhi, Đa Phúc hai người lại quỳ xuống, Thu Nhi nói: “Đại ân đại đức của Vương phi, Thu Nhi cùng Đa Phúc mãi khắc ghi trong lòng, mẫu thân nô tỳ từng dạy ‘tích thủy chi ân, dũng tuyền dĩ báo’*, Thu Nhi nguyện vì Vương Phi làm bất cứ chuyện gì!” Nàng cùng Đa Phúc đã bán mình cho Vương phủ, toàn tâm toàn lực hầu hạ Vương phi là bổn phận của họ.

* tích thủy chi ân, dũng tuyền chi báo: ân một giọt nước, báo cả dòng sông. Ý nói chỉ nhận một chút ơn nghĩa cũng phải dùng hết sức mà báo đáp lại.

“Đa Phúc, còn ngươi thì sao? Ý ngươi có giống với Thu Nhi không?” Nàng cần người cam tâm tình nguyện! Thu Nhi so với Đa Phúc trấn định và lãnh tình hơn nhiều, từ Thu Nhi nàng có thể thấy chút hình bóng của Hương Hàn.

Đa Phúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền nhưng cũng ngay lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng nói: “Đa Phúc nguyện ý!” Tuy miệng thì nói vậy nhưng bàn tay lại nắm chặt tay của người bên cạnh, Đồng Nhi phải làm sao bây giờ?

“Vương phi, có thể cho Đồng Nhi cũng theo người không?” Thu Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Băng Tuyền nói thay Đa Phúc: “Đồng Nhi tuy rằng còn nhỏ nhưng rất ngoan, cũng có thể làm được nhiều việc, hơn nữa Thu Nhi cùng Đa Phúc cũng có thể làm thêm nhiều việc, chỉ cầu Vương phi thu giữ Đồng Nhi!”

Thủy Băng Tuyền không lập tức đáp ứng, kỳ thực trong lòng nàng cũng chỉ nghĩ thu nhận Thu Nhi cùng Bao Tử, còn Đa Phúc dù có thể dạy bảo thì cùng lắm cũng chỉ là một tỳ nữ biết nghe lời, không thể làm được việc lớn gì, về phần đứa trẻ quật cường kia, đến lúc này còn chưa nói nửa lời…

“Ngươi tên là Đồng Nhi?” Thủy Băng Tuyền lại lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, đầu nàng càng lúc càng đau!

“…” Đứa trẻ tên gọi Đồng Nhi có bộ dạng khoảng 7 tuổi, đôi môi hồng hồng mím chặt cũng không hé răng.

“Ta không giữ lại người vô dụng, như vậy đi, nếu như các ngươi đều đồng ý, ta cho các ngươi kỳ hạn ba tháng, ba tháng này ta sẽ dạy cho các ngươi vài thứ, hết ba tháng nếu các ngươi có thể qua được khảo tra của ta, thì ta mới có thể thật sự giao nhiệm vụ cho các ngươi, còn nếu không qua được, chỉ có thể ở trong Vương phủ làm người hầu hạ cả đời, các ngươi có ý kiến gì không?” Lời nói nhẹ nhàng, thản nhiên của Thủy Băng Tuyền mãi quanh quẩn trong đầu bốn người!

“Tiểu thư, uống canh nóng đi ạ!” Hương Hàn bưng một bát canh tới.

Thủy Băng Tuyền nhìn nàng, trong mắt có ý cười, Ra ý bảo nàng đặt bát canh lên bàn. Hương Hàn càng ngày càng cẩn thận tỉ mỉ!…

“Các ngươi nếu như bằng lòng, thì hãy đi theo Hương Hàn, để cho nàng ấy an bài, nếu không muốn, thì theo nàng ấy ra phủ!” Nhìn bốn người phía dưới, Thủy Băng Tuyền thản nhiên nói.

“Nô tài đồng ý!” Hoàng Tử Thành lớn tiếng trả lời.

“Ba tháng, ta chỉ cho các ngươi ba tháng để học hỏi, cuối cùng có thể làm người của ta hay không, còn phải dựa vào nỗ lực của các ngươi!”

Hoàng Tử Thành trịnh trọng gật đầu, Thu Nhi cũng làm theo, cuối cùng là Đa Phúc…

Tới Đồng Nhi vẫn trước sau không nói một lời, chỉ một mực mím chặt môi!

“Hương Hàn, đi an bài cho bọn họ!” Thủy Băng Tuyền bưng chén canh trên bàn, đưa tới gần mũi, mùi vị thật nồng! Nín thở uống hết một hơi! Lần sau phải nhớ nhắc Hương Hàn, nàng không uống canh gừng!

……………..

Thủy băng Tuyền ngồi trên giường, mặc cho thái y bắt mạch, đầu óc choáng váng, cổ họng cũng vô cùng khô rát…

“Thái ý, thân thể Vương phi thế nào?” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt hỏi quân y.

“Hồi bẩm vương gia, Vương phi bị nhiễm phong hàn, dẫn tới đầu óc choáng váng, cổ họng khô rát, ban đêm còn có thể bị ho nhẹ… Ty chức sẽ kê đơn thuốc, Vương phi chỉ cần uống thuốc đúng giờ, sẽ không có gì đáng ngại!” Quân Y cung kính bẩm báo.

Trữ Thiên Hợp gật đầu… Nàng mấy ngày nay chịu nhiều cực khổ. Hắn tuy có thể khám bệnh, nhưng mà hắn lại gọi quân y tới khám cho nàng.

“Các ngươi chăm sóc Vương phi cho tốt!” Phân phó một tiếng, Trữ Thiên Hợp nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền đang nhắm mắt rồi đi ra ngoài!

“Dạ!” Nha hoàn cung kính quỳ gối hành lễ.

“Thuốc này, ba chén nước nấu thành một chén, rồi cho Vương phi dùng.” Quân Y kê đơn, bốc thuốc, đưa cho Hương Hàn rồi căn dặn.

“Đa tạ thái y!” Hương Hàn cầm lấy, rồi hướng về quân y nói lời cảm tạ.

“Các ngươi lui xuống hết đi, để cho Vương phi nghỉ ngơi!” Hương Hàn cho bọn hạ nhân lui xuống, rồi nhìn về phía Thủy Băng Tuyền, ánh mắt lo lắng: “Tiểu thư, nô tỳ đã nói rồi, dọc đường đi người đừng cố gắng quá, Bắc địa khí hậu khắc nghiệt ẩm ướt, người lại đang mang nội thương, không nên làm việc quá sức, bây giờ thì sinh bệnh rồi!”

Thủy Băng Tuyền khoát tay áo: “Được rồi, ngươi cũng lui ra đi, ta nghỉ ngơi một chút!” Chỉ là cảm mạo thôi, nàng cũng không phải làm từ đậu hũ, yếu mềm tới mức đó! Tuy vậy nàng vẫn cảm giác được sự quan tâm của Hương Hàn, trong mắt Thủy Băng Tuyền có nhàn nhạt ý cười, cảm giác được người quan tâm cũng thật tốt. Từ lúc nàng đến triều đại này, việc đúng đắn nhất mà nàng đã làm có lẽ chính là mua Hương Hàn! Đúng như nàng mong muốn, Hương Hàn đã trở thành trợ thủ đắc lực của nàng… Thói quen sẽ thành tự nhiên, nàng kỳ thực cũng không muốn Hương Hàn thay đổi bất cứ điều gì, thế nhưng bất tri bất giác, có nàng ấy bên người cũng đã trở thành một thói quen. Đây cũng không phải là chuyện tốt…

Việc tốt đẹp cũng có lúc kết thúc, không ai có thể bảo đảm có thể ở bên cạnh một người cả đời, Hương Hàn cũng vậy!

Trong đầu lại hiện lên những lời nói lạnh nhạt của Trữ Thiên Hợp, tâm tình vốn đang tốt đẹp của Thủy Băng Tuyền cũng tiêu biến, lòng có chút phiền muộn…Nhiều ngày nay nàng vẫn luôn tự nói với chính mình, nàng cùng hắn chẳng qua chỉ là người qua đường! Hắn bình tĩnh, hắn lạnh nhạt đối với nàng có quan hệ gì chứ?

Mà trong mắt hắn nàng cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, nàng chẳng qua chỉ là một Vương phi trên danh nghĩa mà thôi!

“Được, nô tỳ đi sắc thuốc!” Hương Hàn tiến lên đỡ Thủy Băng Tuyền nằm xuống, rồi lại cẩn thận vén chăn cho tiểu thư, xong đâu đấy mới cầm lấy gói thuốc đi ra ngoài.

“Chủ tử…” Cảnh Trúc và Cảnh An liếc mắt nhìn nhau.

“Chuyện gì?”

“Vương phi vì sao không đến tìm người nữa?” Cảnh An kiên trì hỏi, dư quang nơi khóe mắt lại liếc qua Cảnh Trúc, nàng thật nhẫn tâm, nhéo hết sức như vậy, làm hắn thâm tím một mảnh da. Nàng không dám hỏi cũng không nên bắt hắn hỏi chứ, lỡ như Vương gia quở trách, thì hắn phải làm sao mà chịu tội đây. Bất quá hắn cũng thấy kỳ quái, lúc đầu không phải Vương gia và Vương phi rất hòa hợp sao, còn chơi cờ tròn một đêm? Bây giờ vì sao lại lạnh nhạt như vậy? Ngay đến Vương phi lúc nào cũng thích quấn lấy Vương gia cũng thay đổi hoàn toàn.

Trữ Thiên Hợp ngước mắt lên, nhãn thần lạnh nhạt khiến hai người giật giật da dầu…

“A, vương gia, tiểu nhân nhớ ra còn có chuyện phải làm, tiểu nhân đi trước đây ạ!” Cảnh An liền vội vàng lui ra ngoài, hắn thực là ngốc, theo Vương gia lâu như vậy, còn phạm phải loại sai lầm này, đều là Cảnh Trúc làm hại hắn.

Cảnh Trúc nhìn Cảnh An nhanh như chớp đã chạy mất, trên mặt cũng dần bất an, liền bước lên trước bưng khay trà đi: “Chủ tử, nô tỳ đi đổi bình trà khác!” Nói xong cũng muốn chạy ra ngoài.

“Không có lần sau!” Trữ Thiên Hợp giọng nói vẫn thản nhiên nhưng lại chứa chút lãnh ý.

“Dạ, Chủ tử, nô tỳ không bao giờ…phạm phải nữa!” Bước chân của Cảnh Trúc hơi khựng lại, sắc mặt bình tĩnh nói.

Nhìn hai người Cảnh Trúc, Cảnh An chạy như bay ra khỏi phòng, ánh mắt Trữ Thiên Hợp lại chăm chú vào quyển sách trong tay, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy không thể đọc vô dù chỉ một chữ.

Hắn buông quyển sách xuống, nhắm mắt lại một lát…Chờ cho đầu óc trống rỗng, không còn bất cứ rung động nào thì mới lại cầm quyển sách lên…

“Chủ tử, Tri phủ đại nhân đang ở phòng khách, nói là yến tiệc đã chuẩn bị xong, những thân sĩ có danh cùng các phú thương trong vùng đều đang đợi Vương gia cùng Vương phi giá lâm? Cảnh Trúc đã đi báo với Vương phi.” Cảnh An đứng ngoài cửa nói.

Yến tiệc? Trữ Thiên Hợp bất giác nhíu mày! Một lúc lâu cũng không trả lời, làm hại Cảnh An đứng bên ngoài thấp thỏm lo lắng…

“Thay y phục!” Trữ Thiên Hợp cân nhắc thật lâu mới quyết định.

“Dạ!” Cảnh An vội vã đi vào phòng, trong tay còn cầm một bộ cẩm y!

…………

Hương Hàn không biết nên làm thế nào, đành quyết định đi vào hỏi tiểu thư, thân thể tiểu thư khó chịu, lý ra nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng nàng cũng không biết dự định của tiểu thư ra sao, lỡ như làm hỏng mất kế hoạch của người thì….

Đẩy cửa đi vào, bước thật khẽ đến bên giường: “Tiểu thư…”

“Chuyện gì?” Thủy Băng Tuyền vẫn nhắm mắt nhưng lại nhàn nhạt lên tiếng.

“Yến tiệc của Tri phủ đại nhân…” Không đợi Hương Hàn nói xong, Thủy Băng Tuyền liền mở mắt ra, hàn quang ánh lên trong đôi mắt phượng khiến người sợ hãi. Yến tiệc này, nàng nhất định phải tham gia.

“Thay y phục!”

“Thế nhưng sức khỏe của người…” Đau đầu đến như vậy, người vẫn cứ kiên trì muốn đi?

“Không chết được, lấy bộ y phục chính thức đến cho ta!” Yến hội đêm nay sẽ quy tụ những kẻ tai to mặt lớn trong Bắc Thành, nàng nếu muốn khởi đầu ở đây, vậy nhất định phải hiểu rõ nơi này nông sâu bao nhiêu! Thế nên buổi tiệc này không thể không đi.

Nàng cố gắng ngồi thẳng lên, không quan tâm tới từng cơn đau nhức truyền xuống từ đỉnh đầu, đứng dậy bước xuống giường, nhanh chóng lại chỗ bàn trang điểm bắt đầu chải tóc…

Rồi nàng lại đứng lên để Hương Hàn giúp mình mặc quần áo… Xong đâu đấy mới thỏa mãn nhìn qua gương đồng! Thủy Băng Tuyền mắt phượng vừa mở, mang theo sự lãnh liệt làm khiếp sợ hồn người!

“Đi thôi! Hương Hàn, chúng ta đi xem thử những nhân vật quan trọng của Bắc Thành là như thế nào.” Trong hoàn cảnh thiếu thốn thấp kém như vậy, cũng có thể có được tài phú, vung tiền dưới chân, chắc chắn phải có được vài phần năng lực! Mà nàng muốn nhìn xem những kẻ này rốt cuộc là năng lực đến đâu!

Đêm nay dù là ai đi nữa, nhất định đều sẽ tới tham gia! Cho nên, đừng nói tới đau đầu, mà dù nàng không thể xuống giường được thì cũng nhất quyết bảo Hương Hàn đỡ đi…

………….

Bên trong phủ đệ của Tri phủ, sảnh đường hoa lệ, chính giữa kê một cái bàn lớn, trên mặt bàn trải gấm hoa, chỗ chính vị bày hai cái ghế lót đệm êm ái, đứng một bên là những tỳ nữ ngũ quan xinh đẹp, mặc đồ giống nhau…

Quản gia nhà tri phủ hết chạy tới chỗ hạ nhân đón khách căn dặn vài câu, lại vội vàng sai người lót thảm sàn cho tốt, cứ xoay qua xoay lại nhiều vòng!

“Quản gia, ngươi nhanh tay lên một chút, mau chóng mời khách nhân vào, lão gia cũng đã đi thỉnh Vương gia và Vương phi, ngươi tốt nhất là đừng phạm sai lầm gì, nếu không ta và lão gia sẽ không tha cho ngươi đâu.” Lời nói bén nhọn đến từ người phụ nữ đang đứng giữa phòng khoa tay múa chân, vóc dáng bà ta hơi mập mạp, mông phì eo thô, mặc một bộ cẩm y tơ lụa đỏ sậm, khuôn mặt tròn tròn, trang điểm thật dày, thoạt nhìn qua không khác gì tú bà thanh lâu? Bà ta chính là phu nhân Tri phủ.

“Dạ, dạ, phu nhân, nô tài đi đón khách ngay!” Quản gia đầu toát đầy mồ hôi hột, cúi đầu khom lưng nói.

“Nhanh đi, ở đây giao cho ta!” Tưởng phu nhân mười ngón tay đeo nhẫn, quơ quơ cái khăn trong tay nói.

“Phu nhân, tiểu thư nói người không khỏe.” Tỳ nữ bên người Tưởng phu nhân nhỏ giọng nói.

Gương mặt mập mạp của bà ta hơi cứng ngắc lại, nha đầu chết tiệt kia, cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, lại chớp mắt nói: “Đi, nói cho tiểu thư, đêm nay, Cung thiếu gia cũng sẽ tới!” Nha đầu kia đối với chuyện của Cung thiếu gia luôn chú tâm, chỉ cần nghe Cung thiếu gia đến, nó nhất định sẽ đến.

“Dạ” Tỳ nữ lại xoay người đi đến hậu viện

………….

Không đầy một nén nhang, sảnh đường vốn toàn những hạ nhân bận rộn luôn tay, lúc này đã đầy ắp khách khứa…

“Triệu lão gia, ha hả, ngài còn nhanh hơn cả Lưu mỗ nữa nha. Đây là?”

“Đâu có đâu có…Lưu lão gia! Đây là tiểu nữ nhà ta!”

“A, Tôn thiếu gia, mau mời vào!”

“Mời…”

Dù đã chuẩn bị ba dãy bàn lớn nhưng vẫn thiếu chỗ ngồi, bởi vì người đến đều mang theo tiểu thư nhà mình, tâm ý vô cùng rõ ràng!

Yến tiệc thế này, người tham gia là những nhân vật có mặt mũi ở Bắc Thành, không chỉ có hai vị Vương quyền quý mà còn có một vị Cung thiếu gia chưa bao giờ tham gia yến tiệc? Bọn họ còn không vắt hết óc lên suy nghĩ làm sao cho con gái nhà mình phải thật xinh đẹp lộng lẫy động lòng người sao?… Tốt nhất là có thể khiến cho Bắc Vương gia hoặc là Quận Vương gia để ý, thu vào trong phủ, đây chính chuyện trăm lợi không hại! Bọn họ hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Đương nhiên nếu có thể khiến Cung thiếu gia nhìn trúng thì cũng không tồi.

Tưởng phu nhân cười như hoa đến cứng ngắc cả quai hàm, nhãn thần ý bảo hạ nhân mang thêm bàn tới! Xem ra không chỉ mình bà ta có tâm tư này… Nhìn thoáng qua những người có mặt, ngoại trừ Cung thiếu gia, trên cơ bản đều đã đến đủ.

“Cung thiếu gia đến…” Không biết là ai hô lớn lên, khiến mọi người ở đây đều đứng dậy…

Y phục trắng bạch, vóc người cao lớn, da thịt màu đồng, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt đen láy sâu thẳm, hàng mi dày đậm, sống mũi cao thẳng, môi dày vừa phải, khuôn mặt như trạm trổ lạnh lùng mà nghiêm nghị, cả người phát ra khí thế làm người khác có cảm giác bức bách, khóe môi cong lên một nụ cười phóng khoáng. Vừa mang vẻ cuồng dã, lại có một cảm giác tà mị gợi cảm!

“Cung thiếu gia, ngài đã tới, mời…Mời…Mời ngồi!” Tưởng phu nhân nhìn thấy người mới đến, hai mắt liền phát sáng lên, thân mình phục phịch lấy tốc độ cực nhanh mà phóng đến, lúc còn cách người hắn khoảng một thước thì như sực nhớ tới cái gì, liền hãm lại bước chân, cúi đầu khom lưng lấy lòng… Bà thiếu chút là quên, Cung thiếu gia chưa bao giờ cho phép có người lại gần hắn.

Hắn tên là Cung Thác, là nam nhân tài phú kinh người ở Bắc Thành, việc làm ăn bên trong Bắc Thành hơn phân nửa là của hắn, Bắc thành người người đều gọi hắn một tiếng Cung thiếu gia.

Gia thế Cung gia ở đây mọi người cũng không lạ gì, việc kinh doanh là tổ nghiệp của gia đình, cũng là một gia tộc giàu có, thế nhưng…

Từ năm năm trước, khi Cung Thác tiếp nhận gia nghiệp của Cung gia, trong một thời gian ngắn ngủi, hắn đã khiến Cung gia trở thành phú gia lớn nhất Bắc Thành! Hai năm nay hắn ở vùng Nam cảnh mở rộng việc làm ăn, chạng vạng hôm nay mới gấp gáp về tới Bắc Thành.

“Cung thiếu gia, ngài đã về, ha hả, ngài thực sự là người bận rộn mà, việc làm ăn càng ngày càng lớn!” Một lão trung niên mập mạp trên dưới năm mươi, áo gấm hoa lệ, bày bộ mặt tươi cười lấy lòng nói.

“Ha hả, Cung thiếu gia là quý nhân, hôm nay có thể giá lâm, đây là phúc khí của lão gia nhà ta, mời, Cung thiếu gia mời ngồi!” Ngón tay mập mạp của Tưởng phu nhân chỉ vào một cái ghế trên, luôn mồm mời ngồi…

Cung Thác khóe mắt dư quang liếc nhìn chỗ bà ta chỉ, nụ cười trên mặt lại càng sâu: “Tưởng phu nhân, người chỉ chỗ ngồi trên cao như vậy, Cung mỗ ngồi không nổi, Cung mỗ ngồi đây là được rồi!” Bước chân hơi động, đi tới chính giữa bàn ngồi xuống, vừa vặn đối diện với chỗ ngồi cao nhất.

Tưởng phu nhân cười gượng một tiếng: “Xem đầu óc của ta này, các vị tiểu thư, mời ngồi!” Bà ta lại chuyển qua tiếp đón đám tiểu thư từ lúc Cung Thác đi vào thì vẫn đờ ra ngây ngốc. Tưởng phu nhân cũng đang nóng ruột trong lòng, nghịch nữ kia sao còn chưa ra? Khó có cơ hội tốt mà lại bị những nữ nhân này giành trước… Những tiểu thư này so với Tuyết Nhi nhà bà, chỉ có thể là bùn đen sánh với mây trắng mà thôi!

“Ha ha, đúng lúc Triệu mỗ dẫn theo tiểu nữ tới mở rộng tầm mắt, hôm nay khó có được cơ hội gặp mặt Cung thiếu gia, đúng là phúc ba đời của tiểu nữ!” Kẻ đang nói đúng là Triệu lão gia thích đùa giỡn, luyến đồng. Chỉ thấy bên cạnh hắn một nữ nhân dung mạo bình thường, vẻ mặt e thẹn.

“Nào, Như Phương, đến ra mắt Cung thiếu gia đi!” Triệu lão gia vẻ mặt hưng phấn nói với nữ nhi ngồi cạnh mình, ngực mừng thầm, đứa con gái này là đứa con xinh đẹp nhất của ông ta, hôm nay ông ta đặc biệt dẫn đến đây, mong là có chút tác dụng! Bất luận là ai vừa mắt thu nhận làm thị thiếp cũng coi như thành công rồi!

Người tên Như Phương e thẹn trộm liếc nam nhân ngồi trước mặt, trái tim thiếu nữ đập loạn trong lồng ngực, nghe đồn Cung thiếu gia tuấn mỹ vô song, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền, hơn nữa hắn tài phú kinh người, nếu như có thể được hắn vừa ý… Nàng chẳng phải là vinh hoa phú quý một đời sao? Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt nàng lại càng phát ra nụ cười diễm lệ “Như Phương ra mắt Cung thiếu gia!”

“Ai nha, ta quên mất hôm nay ta cũng dẫn theo tiểu nữ, nào… Nào, Cung thiếu gia, giới thiệu với ngài, đây là tiểu nữ Hàm Ngọc!”

“Hàm Ngọc ra mắt Cung thiếu gia!”

“Vũ Lan ra mắt Cung thiếu gia!”

………

Một đoàn nữ tử xếp hàng đứng trước mặt Cung Thác kính cẩn chào hỏi, vấn an, quang cảnh không khác gì hoàng đế tuyển phi! Cung Thác sắc mặt không chút biến đổi, chỉ hơi gật đầu. Khiến cho các vị tiểu thư này vừa tức giận lại vừa xấu hổ. Xấu hổ là vì mình không đủ bản lĩnh ở trước mặt Cung thiếu gia thu hút tâm tư người, tức giận vì Cung thiếu gia này dường như không hề động lòng với nữ sắc.

“Ai da, Tuyết Nhi, con tới thật đúng lúc, hôm nay trong phủ có rất nhiều khách nhân, lại đây chào hỏi một tiếng đi!” Tưởng phu nhân rốt cuộc cũng thấy con gái mình xuất hiện, lúc này chỉ còn thiếu điều kích động đến chảy nước mắt nữa thôi. Bà ta vội vã gọi lớn, như sợ không ai nghe thấy vậy!

Quả thực, vừa nghe tên Tuyết nhi, những nữ tử có mặt ở đây đều lộ vẻ đố kỵ, Tưởng Tuyết Nhi là đệ nhất mỹ nữ ở Bắc Thành, đó là điều mà người người đều biết. Thế nhưng nàng ta trước nay thanh cao, lãnh ngạo, chưa bao giờ tham gia yến tiệc! Tưởng sao, thì ra cũng là giả bộ mà thôi? Nghe thấy Cung thiếu gia tới, còn không phải bày ra dung nhan diễm lệ muốn hấp dẫn Cung thiếu gia…

Phần lớn mọi người đều hướng tầm mắt về nữ tử đang đứng ở một chỗ rẽ từ nội đường dẫn ra đại sảnh…

Màu sắc y phục nàng cũng giống với Cung Thác, dung mạo thuần khiết thanh nhã, đuôi mày cong như lá liễu, đôi mắt duyên dáng vẻ xa xăm, cánh mũi xinh xắn, bờ môi anh đào đầy đặn, khăn choàng đổ xuống hai bên tay như thác nước, đoan trang mà thoát tục, như vậy tinh khiết, như vậy mềm mại, tựa như một nụ sen mới nở, không chút bụi trần.

Khiến nữ nhân đố kỵ, làm nam nhân kinh diễm, nàng chính là con gái độc nhất của Tri phủ, Tưởng Tuyết Nhi, Bắc thành đệ nhất mỹ nhân!

“Thiên kim của Tưởng phu nhân, danh nổi khắp Bắc Thành, hôm nay gặp được, danh bất hư truyền, người đẹp đến như vậy, phu nhân thật là có phúc!” Mọi người phục hồi tinh thần, khen không dứt miệng.

“Đúng vậy, Tuyết nhi là bảo bối trong lòng ta cùng lão gia đó!” Tưởng phu nhân sắc mặt kiêu ngạo nói. Bà cả đời này có thể sinh ra một nữ nhi xuất sắc như thế cũng đủ gỡ lại vốn rồi.

“Tuyết nhi, nào, lại đây ra mắt Cung thiếu gia đi!” Tưởng phu nhân vội vã lôi kéo nữ nhi vẫn đứng yên tại chỗ đến trước mặt Cung Thác.

Tưởng Tuyết Nhi ánh mắt thâm sâu nhìn Cung Thác, nhàn nhạt gật đầu: “Chào Cung Thiếu gia!”

Cung Thác cũng ra lời tán thưởng: “Tưởng tiểu thư xin đẹp như hoa, quả là khó gặp!” Tuy rằng nói lời tán dương, nhưng ánh mắt lại không có gì biến hóa, bất quá có thể khiến hắn tán dương cũng có thể xem là đặc biệt rồi! Cung Thác hắn là người thế nào chứ, vào Nam ra Bắc, gặp qua vô số mỹ nhân, Tưởng Tuyết Nhi tư sắc dù đúng là tuyệt đỉnh, nhưng hắn chỉ giữ lại sự kinh diễm trong lòng, cũng không biểu lộ mảy may. Huống chi Tưởng Tuyết Nhi này tuy rằng đối với hắn biểu tình trong trẻo lạnh lùng, nhưng ở trong đôi mắt nàng hắn lại thấy được sự ái mộ. Lòng thầm nghĩ, cho nàng làm tiểu thiếp cũng không vấn đề gì!

Đúng lúc này, thanh âm của quản gia truyền đến: “Vương gia, Vương phi, Quận Vương đến!”