Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 14

Thủy Băng Tuyền buông tay khỏi mặt Hương Hàn, xoay người nói với Ỷ Hồng: “Bao nhiêu bạc?”

Chuyện này… Ỷ Hồng do dự một chút, đúng là nàng mua Hương Hàn với giá mười hai lượng bạc, nhưng Tam tiểu thư lại muốn mua. Với tính tình của Thủy Băng Tuyền, nàng cũng hiểu biết một chút, nếu nàng ta đã nói muốn mua Hương

Hàn, nàng không thể không bán! Nhưng mà… nói nhiều hơn không được, nói

ít hơn cũng không xong! Trong chốc lát, khó có thể tìm được câu trả lời

hợp lí…

Thủy Băng Tuyền quay người lại nhìn Hương Hàn: “Hương Hàn, ngươi đáng giá bao nhiêu? Tự mình nói ra một số đi.”

“……”

Hương Hàn đã bình tĩnh hơn, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt Thủy Băng Tuyền rồi

hạ tầm mắt, quay người về phía Thủy Băng Tuyền: “Thưa tiểu thư, Hương

Hàn tự thấy mình đáng giá năm nghìn hai!” Để nàng xem Thủy Băng Tuyền

rút cuộc là loại người như thế nào! Có đáng để nàng giao cả tính mệnh

của mình vào tay nàng ta không?

“Được, vậy năm nghìn hai.” Trong

mắt Thủy Băng Tuyền thấp thoáng ý cười, nàng không nhìn nhầm người! Năm

nghìn hai cũng đủ mua một trăm người hầu, có điều… Nàng dám nói mình có

giá trị như thế, vậy đây là giá cả hợp lí nhất.

Cái gì? Ỷ Hồng

đang nghe cuộc đối thoại của hai người mà muốn hóa đá, cái này…. năm

nghìn hai? Hương Hàn này…. Thật là giá trên trời mà!!

“Tiểu Song, đi lấy ngân phiếu lại đây.” Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế, gọi Tiểu Song đang đứng ngây ngô đằng kia.

“Dạ?”

“Mang ngân phiếu lại đây!” Đã đáng giá năm nghìn hai, ha ha, Hương Hàn chắc chắn cũng là người có kha khá bí mật đây!

“Nhưng…” Tiểu Song bất mãn nhìn thoáng qua Hương Hàn, năm nghìn hai để mua nàng

ta? Cũng đâu phải kì trân dị bảo gì chứ, dám mở miệng nói mình đáng năm

nghìn hai?! Nàng còn suýt cắn phải lưỡi vậy mà tiểu thư lại đồng ý?

“Đừng để ta nói lần thứ ba.” Ánh mắt Thủy Băng Tuyền dần trở nên lạnh lùng khiến lời Tiểu Song đã đến miệng lại nuốt trở về.

“Vâng.” Xem ra tiểu thư đang nghiêm túc, thể nào ngày mai khắp kinh thành cũng

lan truyền tin Thủy Tam tiểu thư bỏ ra năm nghìn hai lượng bạc để mua

một nữ tử thanh lâu.

Thủy Băng Tuyền đặt tập ngân phiếu

dày cộp vào tay Hương Hàn, khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn bỗng trở

nên cương quyết, nàng quỳ sụp hai gối trên mặt đất: “Trầm Hương Hàn bái

kiến tiểu thư.”

“Đứng lên.” Nàng cần một người hiểu được mình, nàng nói một, người đó phải hiểu được hai không được có chút sai lầm.

“Vâng.” Hương Hàn đứng dậy, sống lưng thẳng tắp đi đến bên cạnh Ỷ Hồng, rút ra

hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng đặt trên mặt bàn: “Ma ma mua Hương Hàn

giá mười hai lượng bạc, thêm phí ăn uống một năm nay, Hương Hàn trả lại

ma ma một trăm lượng bạc.”

“Cái gì?” Ỷ Hồng la toáng lên, Hương

Hàn điên rồi sao? Nàng ta bán giá năm nghìn, trả lại cho nàng một trăm

lượng? Nàng ta coi Ỷ Lệ lâu của nàng là cái xó xỉnh gì?

“Chê

nhiều? Được thôi, thật ra một năm nay cùng lắm ta ăn hết mười lượng bạc

chứ mấy, vậy năm mươi lượng là được rồi.” Rút lại một tờ cất đi, Hương

Hàn thản nhiên nói.

“Ngươi……”

Phớt lờ Ỷ Hồng đang tức phát run, Hương Hàn cung kính hành lễ với Thủy Băng Tuyền: “Tiểu thư, Hương

Hàn có thể cùng người đi rồi.”

Thủy Băng Tuyền nhếch nhếch mày,

mắt có ý cười hài lòng. Không tồi, thực sự Hương Hàn rất hợp với khẩu vị của nàng. Cũng không để ý tú bà đang đứng run rẩy ở kia, Thủy Băng

Tuyền bước trước ra ngoài sau đó là Tiểu Song, cuối cùng mới là Hương

Hàn. Nàng dừng bước, nhìn thoáng qua sương phòng trên lầu hai, lại gật

đầu với Ỷ Hồng một lần nữa rồi bước theo sát Thủy Băng Tuyền, rời khỏi!

Hành động này của nàng cũng làm cho sắc mặt Ỷ Hồng chuyển thành trắng

bệch!

Trên sương phòng trên lầu hai của Ỷ Lệ lâu có một

bóng người đang đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực. Đó là một

nữ nhân xinh đẹp tuyệt mĩ, à không, nhìn yết hầu lộ ra rõ ràng giữa cái

cổ trắng nõn mới biết đấy là một nam nhân “chính hãng”. Hắn mặc y bào

đen tuyền như ngọc, làn da trắng tuyết, ngũ quan hoàn mỹ.

Mái tóc đen dài như thác nước thả tung, mềm mại như lụa lại vô cùng thanh nhã,

ngũ quan rõ ràng như được khắc chạm. Hàng mi dài đen tuyền hạ thấp,

không nhìn thấy rõ đôi mắt ẩn đằng sau, vừa khiến người ta không ngừng

bị thu hút, vừa giống như vực thẳm đáng sợ tỏa ra sức quyến rũ chết

người làm mê muội lòng người.

Bên dưới cái mũi cao thẳng là đôi

môi tuyệt mỹ, bây giờ hai cánh môi mê người hơi cong cong nụ cười khiến

người khác phải hoa mắt chóng mặt…. Một nam nhân như vậy, thế gian này

vô vùng hiếm có!

Hay cho một Thủy Băng Tuyền! Hôm nay hắn đã được mở mang tầm mắt! Dù vừa rồi hắn ở trong phòng, nhưng cũng không bỏ lỡ

những cử chỉ phong tình trong phút lơ đãng của nàng. Một hành động vô

tình mà có thể khiến cho Ỷ Hồng hiểu sâu biết rộng về nghề này kinh ngạc thì chỉ cần nàng muốn là hoàn toàn có thể mê hoặc bất cứ nam nhân nào!

Nếu vậy? Tại sao nàng lại bị Trữ Thiên Kì hủy hôn? Thủy Băng Tuyền… Tam

tiểu thư của Thủy phủ? Tôn nữ của Trương phủ? Ha ha, một nữ nhân thú vị! Hắn đã nhớ nàng thật kỹ! Mong có cơ hội trực tiếp gặp nàng… Phong Cô

Tình khẽ đưa mắt nhìn, trong đó ẩn chứa hào quang rực rỡ không che dấu!

Ỷ Hồng thấy nam tử đang tựa trên cửa, khẽ rùng mình, đưa mắt ra hiệu cho

thuộc hạ đóng cửa, thân thể bay vút lên phía trước, trong nháy mắt quỳ

xuống dưới chân nam tử kia, cung kính nói: ” Quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi,

xin chủ tử định tội.” Trong lòng nàng thầm sợ hãi, nàng bị Thủy Băng

Tuyền mê hoặc đến mức quên mất trong sương phòng còn có chủ tử. Đã vậy

còn để cho chủ tử phát hiện ra nàng để cho một người không biết nội tình như Hương Hàn nhìn thấy…

“Người tên Hương Hàn kia đến từ đâu?

Ngươi điều tra rõ ràng chưa?” Khóe môi thu lại nụ cười, giọng nói lãnh

lẽo thấu xương làm Ỷ Hồng run mạnh. Sai lầm không đáng có như vậy mà Ỷ

Hồng cũng để xảy ra?

“Thuộc hạ đã điều tra qua, Hương Hàn này đến từ một nhà nho ở ngoại thành…” Bỗng nhiên im bặt, chủ tử đã cho nàng cơ hội sửa sai, nếu nào đem mấy chuyện vặt này báo cáo cho chủ tử, chắc

chắn, chủ tử sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Ừ?” Nam tử khinh miệt

liếc mắt nhìn Ỷ Hồng đang quỳ trên mặt đất một cái, nếu nàng ta nói mấy

chuyện vô dụng đó cho hắn nghe, vậy thì nàng không xứng ở trong đây.

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Ỷ Hồng, hàn ý trong mắt Phong Cô Tình càng

đậm!

“Là thuộc hạ thất trách, xin chủ tử giáng tội.” Dưới sự

trông coi của nàng lại xuất hiện một người không rõ danh tính, nghĩ đến

đây, Ỷ Hồng kinh hãi! Thân phận của Hương Hàn là như thế nào? Tại sao

lại phải vào Ỷ Hồng lâu? Tại sao lại muốn bị Thủy Băng Tuyền mua đi?

“Ờ, vẫn chưa ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa, vậy thân phận của Hương

Hàn kia… điều tra cho rõ ràng.” Hắn rất muốn biết nàng ta là do ai phái

đến? Trong mắt Phong Cô Tình hiện lên trong mắt sát ý!

“Thuộc hạ

hiểu.” Ỷ Hồng cắn răng nói, mặc kệ thân phận của Hương Hàn là như thế

nào, nàng nhất định phải tìm ra, lại còn để cho chủ tử phát hiện ra sai

lầm ngu ngốc như vậy….

“Còn nữa…. tìm hiểu về Thủy Băng Tuyền.”

Nghĩ đến người vừa rồi, trong mắt Phong Cô Tình thấp thoáng vẻ thích

thú! Không ngờ trong kinh thành cũng có nữ nhân thú vị như vậy?

Ỷ Hồng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vâng.” Thủy Băng Tuyền khiến cho chủ tử để ý sao?

“Ỷ Hồng, đừng để chuyện này xảy ra lần thứ hai.” Phong Cô Tình không biết

đã biến mất từ khi nào, chỉ để lại một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh

lùng bên cạnh Ỷ Hồng.

“Tạ ơn chủ tử.” Hình như hôm nay tâm tình

của chủ tử rất tốt, không phạt nàng! Rất hiếm khi nàng thấy chủ tử như

vậy, là vì…… Thủy Băng Tuyền sao?