Miêu: beta-ed
Quý Hòa nhướng mày, thấy có người nhét bạc cũng không cự tuyệt, nhìn bạc trong tay, đánh giá phải đến hai lượng.
Trương Tiểu Dư nhíu mày nói với Quý Hòa: “A Hòa, chúng ta vào đi thôi, Giang lão gia đã bảo chúng ta vào mà.”
Quý Hòa cười gật đầu, thu bạc lại, nói: “Ừ nhanh vào. Đa tạ bạc của đại thiếu gia, chờ một lát nhìn thấy Giang lão gia tôi nhất định sẽ nói cho ông ấy biết sự quan tâm ưu ái của ngài với em trai. Chúng tôi đi trước, cáo từ.”
Giang Khang, cũng chính là Giang đại thiếu gia vừa thấy hai tên nông dân này căn bản không thèm để ý tới lời gã nói, đã đuổi bọn chúng đi lại còn muốn đi vào, tức đỏ cả mặt, khép quạt lại, chỉ vào bọn họ nói: “Các người là kẻ ngốc sao? Ta đã bảo các người đừng đi quấy rầy Nhị đệ ta nghỉ ngơi. Bạc cũng đã cho, các người còn không mau đi?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Đại thiếu gia, cậu đừng nóng giận, cẩn thận tức giận hại thân” gã sai vặt đằng sau Giang Khang thấy mặt Giang Khang biến đỏ, lập tức sốt ruột mà khuyên nhủ.
Lời còn không chưa nói xong, Giang Khang liền chếnh choáng, ôm trán lộ vẻ khó chịu, nếu không có người ở bên đỡ thì như ngã tới nơi.
Quý Hòa vừa thấy bộ dáng này của hắn ta, nhớ tới lời người khác nói thân thể Giang gia đại thiếu gia cũng không phải đặc biệt khang kiện, trước nhìn thấy ngoại trừ hơi gầy thì không khác gì người bình thường, phe phẩy cây quạt cũng không giống người yếu ớt nhiều bệnh, còn tưởng là người khác khoa trương, không nghĩ tới lúc này mới chớp mắt đã phát bệnh.
Trương Tiểu Dư nhẹ giọng bên tai Quý Hòa: “Là tự hắn ta tức lên, sẽ không trách chúng ta chứ?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa vừa muốn đáp lời, chợt nghe gã sai vặt một tay đỡ Giang Khang, một tay chỉ vào bọn họ nói: “Đều là các người, chọc tức Đại thiếu gia, các người còn không mau đi? Còn muốn gặp Nhị thiếu gia sao, các người gặp Nhị thiếu gia sẽ lại chọc tức cậu ấy”
“Tiểu Dư em đoán chuẩn quá, trách chúng mình rồi kia.” Quý Hòa nói với Trương Tiểu Dư, trong lòng nghĩ Giang lão gia cùng Giang Bình đều rất bình thường, sao Giang đại thiếu gia này lại hơi quái, nói hắn ta quan tâm em trai, vừa rồi biểu hiện cũng là quan tâm lắm, chắc hẳn phải là anh em tình thâm, nhưng sao lai quá ác liệt với ân nhân cứu mạng của em trai mình? Bọn họ tới gặp Giang Bình cũng không phải chuyện tội ác tày trời gì, sao hắn ta lại chán ghét như vậy? Nhìn ánh mắt vừa rồi của hắn ta đi, nếu ánh mắt có thể hóa thành dao nhỏ, hắn cùng Tiểu Dư đã biến thành lát mỏng rồi, người này quả thực chán ghét hai người bọn họ
Trương Tiểu Dư chớp mắt, nói với gã sai vặt kia: “Thân thể thiếu gia nhà anh có vẻ rất không thoải mái, anh mau đỡ anh ta về phòng, nhanh chóng tìm thầy thuốc đi, còn làm ầm ĩ với bọn tôi rồi anh ta bị bệnh nặng lên thì đừng trách chúng tôi, chúng tôi không kham nổi đâu. Về phần Nhị thiếu gia có tức hay không, thì không cần hai người quản. Anh gì ơi, còn xin anh mang chúng tôi tới gặp Giang lão gia Giang thiếu gia đi, nếu để bọn họ sốt ruột chờ cũng không tốt.”
Người dẫn đường cho bọn họ nghe Trương Tiểu Dư nói, nghĩ lão gia đã mời khác vào, đại thiếu gia dù có muốn đuổi người ta đi cũng cần bẩm lão gia, nhưng gã vẫn sợ đắc tội đại thiếu gia, nhìn thoáng qua Giang Khang.
Giang Khang được người đỡ, trừng Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, nói: “Không cho bọn họ đi vào, đuổi bọn họ ra đi Cha ta ta sẽ nói chuyện”
Quý Hòa cười nói: “Đại thiếu gia, chúng ta hôm nay chính là có chuyện quan trọng, nếu cậu muốn ngăn cản, chậm trễ đại sự thì cậu có tin cha cậu biết sẽ rất tức giận hay không?”
“Các người thì có được chuyện gì quan trọng? Cũng chỉ là hai đứa nông dân chân đất” Giang Khang khinh thường mà nhìn bọn họ.
“Thiếu gia nói chí phải Cũng chỉ là đến nịnh bợ, còn nói là có chuyện quan trọng, dọa ai đó Đại thiếu gia nhà ta bị mấy người chọc tức, có quan trọng nữa cũng hơn sức khỏe của đại thiếu gia nhà ta sao? Các người vẫn là đi mau đi, cẩn thận lão gia nhà ta biết chuyện, tuyệt sẽ không niệm tình ngày trước mà thu hồi hết ruộng của các người”
Gã sai vặt kia nói, gã nghĩ hai người này là người thôn Thanh Sơn, thôn đó đều thuê đất của Giang gia, dùng lời này hù dọa bọn họ khẳng định là được.
“Giang Hỉ Tử Ai cho phép nói chuyện như thế với bạn của ta? To gan gớm nhỉ Đại ca anh cũng biết dạy người hầu quá, cứ như thế thì về sau người ngoài sẽ đều cho là người của Giang gia ai cũng láo toét giống tên này mất thôi”
Giang Bình đột nhiên đi ra, được người đỡ, vẻ mặt không vui.
Gã sai vặt Giang Hỉ Tử bị Giang Bình dạy dỗ, lập tức thành thật mà rụt cổ, nói: “Nhị thiếu gia, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân cũng là sốt ruột bảo vệ chủ. Đại thiếu gia bị bọn họ làm cho tức váng cả đầu, tiểu nhân mới nói không lựa lời.”
Giang Khang tươi cười với Giang Bình, ôn dịu giọng mà nói: “Tiểu đệ, sao đệ lại đi ra? Đệ còn đang bị thương mà, nên ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Giang Bình nói: “Đại ca, ta không sao. Huynh choáng đầu thì về phòng đi, ta là tới đón khách của ta, chính là hai tên nông dân chân đất huynh vừa nói, bọn họ là bạn của ta, nếu không có Quý Hòa cứu ta, ta hiện tại nói không chừng đã sớm chết. Cho nên đừng nói bọn họ là nông dân, cho dù là ăn xin cũng là bạn của ta, đại ca về sau nhìn thấy bọn họ cho dù có không thích, cũng không cần đuổi người ta đi.”
Da mặt Giang Khang co rút, nói: “Biết, tiểu đệ huynh cũng là vì muốn tốt cho đệ, phải biết là gia nghiệp nhà ta lớn, có không ít kẻ nhòm ngó, đệ bị trâu đâm, có người cứu thì cho ít bạc là được, không cần thật tâm thật lòng như vậy …”
“Đại ca, đầu huynh không mệt hay sao?”
Giang Bình bởi vì nhìn không thấy, lười nghe Giang Khang nói cho hết, vì lời toàn là những thứ y không thích nghe, cũng có chút phiền.
Giang Khang vừa nghe chỉ biết Giang Bình không vui lòng, hắn ta cũng không ngại, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: “Tùy đệ đi, dù sao đại ca nói đệ không thích nghe, về sau đệ sẽ biết ai đối tốt với mình Hỉ Tử, đỡ ta đi ra ngoài một chút, ở nhà ngột ngạt, đi ra ngoài hóng gió cho thoải mái”
Giang Khang trước khi đi còn nhìn Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư một cái, hừ một tiếng.
Quý Hòa nghĩ thầm rằng tình cảm anh em nhà họ Giang gia cũng thật đáng cân nhắc, cũng phải, tính cách phẩm hạnh bất đồng mà quan hệ tốt đẹp mới là kỳ quái.
Giang Bình cười nói: “Các người đến thăm ta hả Ta còn tưởng rằng các người sẽ không đến. Ta thay ta đại ca xin lỗi cả hai.”
Quý Hòa nói: “Các người là hai người, cho dù là anh em thì cũng không cần xin lỗi hộ người ta.”
Trương Tiểu Dư cũng nói: “Đúng vậy, anh lại đâu có sai, không cần nói xin lỗi.”
Giang Bình nghe bọn họ nói như vậy, cười cười, nghe tiếng hai người này khiến cho người ta thấy thoải mái, đáng tiếc không biết bọn họ lớn lên ra sao.
Giang Bình bảo người dẫn bọn họ đến phòng khách, Giang Vạn Quán ở nơi đó, thấy bọn họ tiến vào, trước giúp Giang Bình ngồi xuống, vẻ mặt quan tâm, sau đó mới cùng bọn Quý Hòa chào hỏi.
Quý Hòa cùng Giang địa chủ nói chuyện, Trương Tiểu Dư ngồi một bên thường thường chen vào hai câu, thời gian còn lại liền an tĩnh mà ngồi, rất nhu thuận dịu ngoan.
Giang địa chủ thấy cách nói năng của Quý Hòa Trương Tiểu Dư tuy rằng giống nhau, nhưng lại khá hào phóng, con trai mình nói chuyện với bọn họ thực khoan khoái, khác hẳn với vẻ uể oải nóng nảy mấy hôm nay, trong lòng càng thêm cảm kích, nói chuyện với bọn họ cũng càng ngày càng tự nhiên ôn hòa.
Quý Hòa hỏi vết thương của Giang Bình chữa trị ra sao, hắn không cần hỏi cũng biết Giang địa chủ khẳng định đã tìm cho Giang Bình không ít thầy thuốc, trong đó lại càng không thiếu danh y, thuốc khẳng định cũng đều là thuốc tốt. Nhưng mắt Giang Bình đến giờ vẫn chưa tốt lên, nét mặt hai cha con mang theo lo âu mỏi mệt, nhất định là không có nhiều tiến triển.
Giang địa chủ thở dài một tiếng nói: “Thầy thuốc có thể mời đều đã mời tới, ai cũng đều bó tay không biện pháp, chỉ dám kê đơn, ngược lại có người nói có thể mời thần y tới châm cứu, nhưng cũng rất hung hiểm. Cơ mà ta đã cho người đi mời rồi, hy vọng có thể chữa khỏi mắt cho con ta.”
Giang Bình khuyên giải an ủi nói: “Cha, người không cần cấp, con chịu được mà, con tin mắt mình nhất định sẽ khỏi, cho dù không khỏi thì con cũng sẽ không giận, chỉ là xin lỗi cha, con không thể đi thi khoa cử, không thể làm rạng danh tổ tông.”
“Đứa con ngốc, chỉ cần con khỏe lại thì dù có dân đen cả đời cũng không có việc gì.”
Giang địa chủ lau khóe mắt, ông ta nghĩ đứa con này cứ luôn hiểu chuyện như vậy, sao ông trời lại cho nó bị mù cơ chứ?
Trương Tiểu Dư nhìn Giang địa chủ lau nước mắt, trong lòng thực không chịu nổi, nhìn Quý Hòa một cái, nghĩ hắn mau đưa thuốc ra đi, cho dù người ta không cần thì bọn họ cũng coi như đã tận tâm tận lực.
Quý Hòa trấn an mà nhìn Trương Tiểu Dư, khụ một tiếng, ngắt mạch hai cha con đang thương cảm, nói ra ý đồ mình đến.
Giang Vạn Quán nghe xong kinh ngạc không thôi, lập tức đứng lên, liên thanh hỏi: “Thực sự có linh đan diệu dược bậc này? Có thần kỳ như vậy sao? Có thể lấy ra cho ta xem được không? Yên tâm, nếu như thật là thần dược, ta nhất định sẽ không bạc đãi hai người Chỉ cần ta có thể cho, các người muốn cái gì cũng được”
Quý Hòa nghe xong Giang địa chủ nói, nghĩ thầm rằng chờ chính mấy lời này. Hắn lấy ra một cái bình nhỏ, để trong lòng bàn tay, đưa cho Giang địa chủ.
Giang địa chủ vội vàng lấy bình nhỏ, mở nắp ra, thấy mùi thuốc bay lên, khiến ông sảng khoái cả *** thần, lập tức có một ít tin tưởng với bình thuốc.
Giang Bình sốt ruột hỏi: “Cha, sao rồi?”
Giang địa chủ vội vàng cầm thuốc đi đến bên Giang Bình, nói: “Cha xem là thuốc tốt, chẳng qua không biết có hữu dụng với bệnh của con không, vừa rồi Quý Hòa cũng nói thuốc này bọn họ nghe nói có thể trị bách bệnh, nhưng mới khiến bệnh anh họ cậu ta có chuyển biến tốt đẹp, bệnh của anh họ cậu ta với bệnh của con là hai chuyện khác nhau Con không cần gấp, để cha suy nghĩ thêm một chút Thuốc này chúng ta cứ lấy, sẽ không chạy đi được.”
Giang Bình trong lòng sao lại không vội, chỉ có người mắt không nhìn thấy mới biết ánh sáng quan trọng ra sao, hơn nữa cuộc sống của y đã từng tốt đẹp như vậy, tự dưng nhìn không thấy, quả thực là đả kích quá lớn, mấy ngày này những thầy thuốc kia đều bất lực, y cũng càng ngày càng vội, hiện tại có chút hy vọng, tự nhiên muốn bắt lấy.
Quý Hòa đã cùng cha con Giang gia nói rõ ràng, để tự bọn hắn quyết định có dùng thuốc hay không, sau đó cũng không quấy rầy bọn họ, mang theo Trương Tiểu Dư cáo từ.
“A Hòa, anh nói bọn họ có dùng thuốc hay không?” Trương Tiểu Dư sau khi rời khỏi Giang gia thì hỏi.
“Có đến tám chín phần mười, mặc kệ bọn họ có dùng hay không thì chúng ta cũng đã cố hết sức, bọn họ sẽ nhớ tới cái tình này, đến lúc đó chúng ta cầu bọn họ giúp đỡ, bọn họ sẽ không cự tuyệt.” Quý Hòa nói, hắn cũng không cầu Giang gia mang ơn với hắn, chỉ cần giúp hắn đỡ bị cực phẩm dây dưa là được.
Trương Tiểu Dư gật gật đầu, sau đó liền không nhắc lại chuyện này nữa.
Hai người một đường nói chuyện trở lại thôn, vừa vào thôn đã bị người giữ chặt nói nhà Điền Đại Cường xảy ra chuyện, dọa hai người hoảng sợ, cũng không đợi người nọ nói xong liền hoang mang rối loạn chạy về phía Điền gia.