Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 60: Thôn trang

Miêu: beta-ed

Quý Hòa đưa Trương Tiểu Dư tới quán rượu Bốn Mùa, bảo cậu ở nơi đó chờ mình, hắn nghĩ hôm nay Vương chủ bạc có thể cũng tới Nghiêm phủ ngắm hoa, nếu ở nơi đó đụng phải thì sẽ khá xấu hổ.

Đến Nghiêm phủ, Quý Hòa hỏi Nghiêm quản gia rằng hội ngắm hoa đã chắm dứt hay chưa.

Nghiêm Trung cười nói hội ngắm hoa hôm nay kết thúc thành công, Nghiêm viên ngoại bởi vì vài chậu mẫu đơn kia mà nở mày nở mặt vô cùng, ngay cả khách quý cũng rất thưởng thức.

Khách quý này chính là Trịnh Nguyên cùng đại ca của y, nghĩ đến cái mặt lạnh như băng trong miệng Trịnh Nguyên lại lộ ra vẻ mặt thưởng thức với mấy bông hoa, Quý Hòa lại thấy hơi buồn cười. Nhưng chờ hắn thật sự nhìn thấy đại ca của Trịnh Nguyên, hắn cảm thấy chỉ cần người lớn lên đẹp, dù có nghiêm túc một chút thì đứng cạnh mấy bông hoa cũng rất hòa hợp. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa đang cùng Nghiêm Trung nói chuyện, chợt nghe thấy Trịnh Nguyên vừa tách ra gọi hắn, hắn nhấc đầu liền nhìn thấy một đám người đang đi đến, đi đầu chính là Trịnh Nguyên, bên cạnh y là một nam nhân diện mạo có vài phần giống, tuy rằng tương tự nhưng lại không giống lắm, người này cường tráng hơn Trịnh Nguyên, tuy rằng không đẹp trai bằng Trịnh Nguyên, nhưng lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác, cái loại khí chất hồn nhiên thiên thành nghiêm túc lạnh lùng này khiến y trông giống một ngọn núi băng, làm người ta có cảm giác tin cậy lại với không tới.

Quý Hòa vừa thấy chỉ biết người này là đại ca của Trịnh Nguyên, nghĩ thật đúng là giống lời Trịnh Nguyên nói, thế nhưng sông băng mùa đông này đứng chung với mẫu đơn lại không có hề gì đột ngột.

Bên cạnh hai người bọn họ là Nghiêm viên ngoại còn có vài nam nhân trung niên, đều là vẻ mặt tươi cười, nhưng rõ ràng họ chỉ là làm nền.


Mấy người nghe được Trịnh Nguyên kêu Quý Hòa, tất cả đều nhìn về phía hắn, thấy hắn mặc áo vải ngắn màu xanh, cũng không giống một thiếu gia công tử, hơi không rõ Trịnh Nguyên gọi hắn làm gì, cũng không biết thân phận hắn là sao. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa trong lòng cười thầm, cũng không luống cuống, thoải mái mà đi lên trước, chắp tay.

“Quý Hòa, đây là đại ca của ta, Trịnh Trạch.”

“Trịnh đại công tử.”

Quý Hòa chắp tay hành lễ với Trịnh Trạch, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng nghĩ người này cũng không biết là thân phận gì, từ kinh thành tới, có năng lực trở thành khách quý của Nghiêm viên ngoại đã từ quan, lại được nhiều người bợ đỡ như vậy, khẳng định lai lịch không nhỏ. Hắn tuy không muốn nịnh bợ người ta nhưng cũng phải làm tốt quan hệ, giờ vừa nghĩ ra con đường làm giàu rượu nho thì lại càng cần núi dựa lớn hơn. Dù là lúc nào thì kiếm lắm tiền cũng sẽ có người ngáng chân, hắn phải nghĩ ra các loại biện pháp để bản thân vừa kiếm được tiền lại có năng lực giữ mạng, tốt nhất còn phải thật thuận lợi. Bằng vào mình hắn thì còn chưa được, còn cần có người bảo hộ, Trịnh Nguyên coi như đã làm quen được rồi, nếu đại ca của Trịnh Nguyên mà cũng làm quen được thì càng tốt hơn.

Bên trong kinh thành kẻ có tiền nhiều, nghĩ đến rượu nho về sau có thể bán tới tận kinh thành, Quý Hòa càng nhếch cao khóe miệng cười với Trịnh Trạch hơn.

Trịnh Trạch đánh giá Quý Hòa một chút, cảm thấy người này coi như không tồi, tuy rằng lớn lên hơi gầy yếu, nhưng ánh mắt trong suốt, đứng thẳng như tùng, không giống dân chúng bình dân nhìn thấy y không sợ hãi thì cũng là lấy lòng, so với đám người quyền thế muốn bợ đỡ y còn tốt hơn, có thể trồng ra được mẫu đơn như thế, quả nhiên vẫn có chỗ đặc biệt.

“Cậu chính là Quý Hòa sao, mẫu đơn cậu trồng rất đẹp.”

Trịnh Trạch rốt cục nói chuyện, là khích lệ.

Nghiêm viên ngoại cười nói: “Quý Hòa, Trịnh công tử phải trở về kinh, cậu ấy rất thích mấy bồn mẫu đơn, ta liền đưa hoa tặng cho cậu ấy, về sau cậu phải trồng thêm vài chậu cho ta, nếu không hoa viên nhà ta sẽ phải thất sắc đi nhiều”

Những người bên cạnh lúc này cũng sôi nổi trêu ghẹo mà nói muốn mua hoa mẫu đơn của Quý Hòa, bọn họ cũng không phải nói giỡn, là thật thích những chậu hoa này, nếu không phải Trịnh Trạch muốn lấy hoa đi, bọn họ cũng muốn mặt dày mày dạn hỏi xin Nghiêm viên ngoại. Hiện giờ thì tốt rồi, đã biết ai trồng thì hỏi mua Quý Hòa luôn đi


Quý Hòa vừa nghe liền cười, nghĩ đây cũng là một vụ làm ăn lớn mà, chẳng những kiếm tiền, còn có thể quen biết với những người này, cho dù chưa nói tới giao tình thì cũng coi như quen biết, về sau mà có chuyện gì, so với không quen thì vẫn tốt hơn

Trịnh Nguyên trước khi lên xe nói với Quý Hòa: “Có chuyện quan trọng muốn làm, ta phải đi, ta sẽ viết thư tới, về sau nhất định sẽ lại đến nơi này, ta còn muốn đi xem núi Bắc hai người kể nữa. Cô gái điêu ngoa kia cậu cũng không cần lo lắng, ta đã nhắc nhở cha cô ta rồi.”

Quý Hòa gật đầu, tuy rằng mới quen biết cùng Trịnh Nguyên hôm nay, nhưng hai người rất hợp tính nhau, đột nhiên gặp nhau lại đột nhiên ly biệt, thật là có chút không nỡ.

Trịnh Nguyên cùng Trịnh Trạch ngồi xe ngựa đi rồi, Trịnh Nguyên thò đầu ra ngoài cửa, tới tận khi không nhìn tới Quý Hòa mới rụt cổ lại.

Trịnh Trạch nhìn em trai vẻ mặt mất mát, nói: “Mới quen nhau một ngày mà thôi.”

Trịnh Nguyên nói: “Đại ca, cái này gọi là vừa gặp đã quen thân.”

Cái mặt nghiêm túc của Trịnh Trạch lộ ra ý cười mơ hồ, nói: “Quý Hòa này nhìn có vẻ là một người vừa thông minh lại không mất chính trực, tuy rằng xuất thân hương dã, nhưng anh hùng không hỏi xuất xứ, ngược lại đệ có thể kết giao.”

Trên mặt Trịnh Nguyên lập tức lộ ra tươi cười nói: “Đại ca, huynh cũng thấy thế sao Đệ chính là cảm thấy như vậy đó Quý Hòa người này rất thú vị, tuy rằng sinh trưởng tại nông thôn, nhưng cũng rất có kiến thức. Hắn không khoe khoang, nhưng từ vài lời nói tùy ý của hắn thì đệ biết hắn rất có học thức, biết làm rất nhiều, biết cũng nhiều, mai một ở nông thôn thật sự là đáng tiếc.”

“Vậy đệ đã nói cho hắn cùng đệ tới kinh thành chưa? Hắn nói thế nào?”


Trịnh Trạch hỏi, anh ta nghĩ với cái tính của em trai mình, có rất ít người khiến y thưởng thức, nhưng nếu y đã coi trọng một người, khẳng định sẽ muốn người kia sống thật tốt. Trịnh Nguyên đã nói Quý Hòa ở nông thôn thật đáng tiếc, nhất định là đã có ý nghĩ muốn cho Quý Hòa đi theo y, như vậy Quý Hòa chẳng những có tiền đồ, còn có thể chơi cùng y.

Hiểu em trai nhất là anh trai, Trịnh Nguyên thở dài nói: “Đệ đã nói qua, nhưng Quý Hòa không chịu, hắn nói hắn hiện tại càng thích cuộc sống điền viên thản nhiên. Đúng, hắn còn đọc một câu thơ, ‘Hái cúc dưới giậu đông; Thơ thới nhìn núi Nam*’. Đệ hỏi là ai viết, hắn nói là nghe người khác đọc, đệ hỏi là ai làm, hắn nói không biết. Đại ca, lúc ấy vẻ mặt của hắn trong mắt đệ chính là hắn tự viết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.”

(Trích từ bài Uống rượu của Đào Tiềm, đọc, ý chỉ cuộc sống nhàn nhã, thành thơi

Trịnh Nguyên đây là hiểu lầm, biểu tình Quý Hòa ngay lúc đó là do đột nhiên đọc ra câu thơ chưa từng có, bị truy hỏi lại không thể thừa nhận là mình làm mà cảm khái. Hắn nghĩ nếu như mình đi theo con đường khoa cử, muốn làm đại quan, hoặc là xuyên vào trên người một công tử, như vậy dựa vào một ít thơ từ đời trước học cũng có thể dương danh, đáng tiếc hắn hiện tại chỉ là một anh nông dân, vốn Quý Hòa nhận mặt chữ đã có chút miễn cưỡng, còn giả bộ làm tài tử nữa thì hơi khó.

“Hái cúc dưới giậu đông; Thơ thới nhìn núi Nam.” Trịnh Trạch nhẹ nhàng nhớ kỹ hai câu thơ này, trong đầu hiện lên một bức tranh ẩn cư nơi hương dã điềm đạm an bình, nhẹ nhàng mà thở dài, “Thơ hay, cho dù không phải hắn làm thì có được nỗi lòng như vậy cũng đã không tồi.”

Trịnh Nguyên liên tục gật đầu, lại nói thêm về chuyện Quý Hòa biết ủ rượu nho với đại ca.

Trịnh Trạch càng thêm coi trọng, nói: “Hắn nói biết ủ thật? Nói rượu nho kia uống rất ngon sao?”

“Đúng vậy, hắn còn nói ủ ra sẽ đưa cho đệ mấy bình, đai ca huynh nói nho ăn rất ngon, vậy nho ủ ra rượu nhất định cũng rất dễ uống, có phải hay không?”

Trịnh Nguyên nghĩ Quý Hòa nói rượu ngon, có chút không thể chờ đợi được mong tới mùa thu, khi đó y có thể rượu nho rồi. Sau đó y lại kể Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư có bao nhiêu ân ái, biểu đạt lòng hâm mộ của mình.


Trịnh Trạch nghe đến đó tuy rằng không nhăn mày, nhưng sắc mặt lại lập tức lạnh đi, y nghĩ em trai mình lại hướng tới cuộc sống ấm áp sau hôn nhân như thế, mình nhất định phải để nó lấy được người như ý, tuyệt không thể để hôn sự của nó bị người quấy nhiễu Nghĩ đến vài chậu mẫu đơn mình mang về kia, tâm tư của y trong lúc nhất thời loạn lên, lúc đầu là rối loạn, sau đó chậm rãi bình ổn, chậm rãi nắm giữ.

Quý Hòa cáo biệt cùng Trịnh Nguyên rồi thì cáo từ Nghiêm viên ngoại, Nghiêm viên ngoại hôm nay thuận lợi tổ chức hội ngắm hoa, khoản đãi hai anh em Trịnh gia chu đáo, trong lòng rất là vui sướng, đối với Quý Hòa cũng càng thêm hòa khí, vốn muốn thưởng bạc cho Quý Hòa, nhưng hiện tại tâm tình tốt, ông cho Quý Hòa ba lựa chọn, để Quý Hòa nghĩ.

Lựa chọn thứ nhất là Nghiêm viên ngoại cho Quý Hòa hai ngàn lượng bạc, cứu sống này vài chậu mẫu đơn này, cho hai ngàn lượng bạc cũng không nhiều, nhưng cũng không ít.

Lựa chọn thứ hai là Nghiêm viên ngoại cho Quý Hòa một cửa hàng trong thị trấn, còn có một cái tòa nhà lớn ba cửa ra ba cửa vào*. (gốc là tam tiến tam xuất đích đại viện tử

Lựa chọn thứ ba là một khối đất cùng căn nhà bên trên.

“Nhà cậu không phải ở thôn Thanh Sơn sao? Ta nhớ rõ thôn Thanh Sơn kia, mảnh đất đó đối diện ngay con sông, dù là đất hoang nhưng diện tích lại không nhỏ, nó vốn thuộc về một nhà giàu, sau thì nhà giàu kia rời đi thì bán mảnh đất đó lại cho ta. Tính cả cái thôn trang còn chưa thu dọn kia nữa, ta chỉ mới nhìn qua một lần, hoàn cảnh khá thanh u, chẳng qua ta lại thích náo nhiệt, không thích qua đó, nếu cậu thích liền cho cậu.”

Nghiêm viên ngoại cũng là nghĩ Quý Hòa ở ngay thôn Thanh Sơn, nghe nói Quý Hòa tay trắng ở riêng, cùng phu lang thành thân còn ở trong một căn nhà rách người ta chạy nạn bỏ lại mà bái đường, hiện tại vẫn ở lại nơi đó, cảm thấy cái thôn trang này khá thích hợp với hắn.

Quý Hòa vừa nghe lập tức liền cảm thấy hứng thú, hắn tự nhiên biết bên kia sông có một mảnh đất, nhưng không biết nơi đó còn có một cái thôn trang, chắc là ẩn sau đám cây cối rậm rạp, hắn vốn cũng đang nghĩ ngợi chuyện phòng ở, không nghĩ tới Nghiêm viên ngoại lại đưa đến tận nơi.

Phu phu bọn họ ở trong thôn đều có cực phẩm đối đầu, ở càng xa càng tốt, ở gần lắm phiền toái, cho dù có thể đối phó được cũng thấy phiền chứ. Nếu sang bên kia sông ở thì cách cánh cổng lớn, muốn tới gây sự cũng phải vào được cửa mới được. Như vậy liền bớt đi rất nhiều phiền toái. Còn nghĩ thêm, cho dù những người đó có tìm tới cửa, dù là thuê người làm hay là mua người hầu thì đều có chỗ ở, bảo bọn họ trông nhà trông cửa, về sau ít nhất cũng có thể an tĩnh sống qua ngày.

Còn có, chỗ kia đất rộng, hắn có thể trồng cây ăn quả ở nơi đó, đến lúc đó chẳng những có thể làm rượu nho, còn có thể làm rượu trái cây.


Tưởng tượng như vậy, Quý Hòa liền chọn mảnh đất bên sông.

Nghiêm viên ngoại cũng không lừa hắn, bảo hắn trước đi nhìn xem, sau đó hãy quyết định có muốn hay không, nếu quyết định ông mới đưa cho hắn khế đất và khế ước mua bán nhà.