Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 55: Trên chợ gặp được Quý Tú Nhi

Miêu: beta-ed

Chẳng được bao lâu Trịnh Nguyên đã trở lại, bên người còn đi theo Nghiêm Trung, Nghiêm Trung nói với Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư là Nghiêm viên ngoại đồng ý bọn họ đi ra ngoài chơi cùng Trịnh Nguyên. Đưa cho bọn họ một túi tiền, bên trong có không ít, có cả thỏi bạc, có bạc vụn còn cả tiền đồng, chuẩn bị vô cùng chu đáo, bảo bọn họ thích gì thì cứ mua. Mặt khác còn an bài một gã sai vặt lanh lợi của Nghiêm gia đi theo.

Quý Hòa cũng không khách khí, cất kỹ túi tiền, mang theo phu lang nhà mình cùng Trịnh Nguyên ra ngoài.

Trịnh Nguyên cùng Quý Hòa Trương Tiểu Dư đi đằng trước, đằng sau là hai gã sai vặt đi theo, một người là Chiêu Tài của Nghiêm gia, một người là Trịnh Khang được Trịnh Nguyên mang đến.

Trấn Bách Hoa nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Quý Hòa từ khi đi vào thế giới này thì số lần tới trấn Bách Hoa cũng không ít, vòng vo vài lần, khá quen thuộc với đường xá nơi này, dắt tay Trương Tiểu Dư, miệng giới thiệu cho Trịnh Nguyên mấy chỗ chơi vui, hỏi y định đi đâu trước. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trịnh Nguyên cười nói: “Cậu nói hôm nay là ngày họp chợ? Chúng ta đi nhìn xem. Còn có mì sợi cậu vừa nói, ta cũng muốn ăn”

Quý Hòa nói: “Đi vào chợ cũng được, nhưng người hơi nhiều, đến lúc đó anh đừng ghét bỏ nó chật chội. Mì kia chúng tôi ăn thấy ngon, nhưng anh đã ăn quen sơn trân hải vị không nhất định sẽ thích, đến lúc đó cũng đừng nói tôi lừa anh đấy.”

“Không chê không chê, đi nhanh đi, ta thích nhất là náo nhiệt, còn có mì sợi gì ấy, cậu nhất định sẽ không gạt ta Ta nhìn thì biết ngay cậu là một người kén chọn, cậu nói ăn ngon nhất định là ăn ngon” Trịnh Nguyên cười nói, vẻ mặt kích động.


“Tôi coi như anh đang khen tôi.” Quý Hòa liếc y một cái. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Ta đương nhiên là đang khen cậu.”

Trịnh Nguyên cười tủm tỉm mà nói, Quý Hòa đối với y cũng không nịnh bợ, thái độ tự nhiên hào phóng. Y cảm thấy cùng Quý Hòa nói chuyện rất thú vị. Còn có Trương Tiểu Dư kia, tuy rằng ít nói nhưng lại không sợ y, an tĩnh đi bên cạnh Quý Hòa, diện mạo tuy rằng không đặc biệt xuất chúng, ăn mặc cũng là quần áo phổ thông trong mắt y, nhưng trông thế nào cũng ra một cảm giác nhã nhặn thản nhiên, nhất là đôi mắt, lúc nhìn qua khiến y thấy thực đặc biệt. Loại cảm giác đặc biệt này không rõ ràng lắm, nhưng chính vì thế nên y mới kỳ quái, mới càng thêm chú ý tới Trương Tiểu Dư.

Quý Hòa đi về phía chợ, các thôn quanh trấn Bách Hoa mỗi ngày nhất định đều sẽ tới nơi này họp chợ, có một nơi cố định, nơi đó bày không ít quầy hàng, bán đủ thứ, rất náo nhiệt từ sáng tới giữa trưa. Quý Hòa không bày hàng ở phiên chợ, đồ hắn muốn bán đều trực tiếp đem tới quán rượu hoặc Nghiêm phủ, nhưng hắn có tới nơi này mua đồ, mua bên sạp ven đường thì rẻ hơn trong cửa hàng.

Hiện tại đúng là thời gian buổi sáng náo nhiệt nhất, người đông vô cùng, có chỗ còn chen chúc, phải xô đẩy nhau mới đi lên trước được.

Chiêu Tài vừa thấy liền nói: “Trịnh công tử, chúng ta vẫn không nên chen qua thì hơn, thân phận ngài quý trọng, quần áo mà bẩn thì không tốt, rất phiền toái.”

Quý Hòa nhìn Trịnh Nguyên, nghĩ Chiêu Tài nói có lý, chất vải quần áo trên người Trịnh Nguyên vừa thấy đã biết còn tốt hơn cả tơ lụa đẹp nhất trong cửa hàng vải nơi này, khối ngọc bội trắng nõn trơn nhẵn đeo trên eo nhìn cũng biết là quý trọng.

Trịnh Nguyên vung tay lên nói: “Không có việc gì Trịnh Khang, ngươi đi trước mở đường”

Trịnh Khang gật đầu đáp ứng, nói xong liền đi tới trước Trịnh Nguyên, đi về phía trước, thấy người chắn đường liền lấy tay đẩy người ta ra, Trịnh Nguyên đằng sau dễ dàng đi lên trước. Những người bị đẩy ra vừa thấy Trịnh Nguyên toàn thân khí phái thì không nói gì, càng lùi xa sang bên cạnh, chỉ sợ chạm phải Trịnh Nguyên.

Trịnh Nguyên quay đầu lại đắc ý cười cười với bọn Quý Hòa, nói: “Đi nhanh nào.”


Quý Hòa bĩu môi, nghĩ thầm rằng thật sự là quan tâm uổng phí cho cái tên có tiền này, người ta đi đường còn có người mở lối. Hắn bảo Chiêu Tài qua cùng Trịnh Khang mở đường, đừng để vị thiếu gia kia có chuyện gì. Bản thân hắn thì giúp Trương Tiểu Dư mở đường, lôi kéo Trương Tiểu Dư nhìn hàng quán bán hai bên đường.

Trịnh Nguyên cũng chen lại với bọn họ. Lúc thì hỏi cái này lúc thì hỏi cái kia, y hỏi thì nhiều, mua thì ít, dù sao đồ bán nơi này trong mắt y chỉ được cái mới mẻ chứ không *** xảo, y cũng sẽ không mua. Quý Hòa cũng không mua gì, lại đụng phải người quen.

“Anh ba”

Quý Tú Nhi nhẹ nhàng dịu giọng gọi Quý Hòa, hôm nay cô cùng Phùng thị còn có Chu thị đi chợ phiên, cũng không quá muốn tới nơi này, ngại nơi này đông đúc, nhưng Phùng thị muốn tới nơi này đi dạo, bảo Chu thị đi theo giúp xách đồ, lại sợ mình cô thân gái đứng chờ một chỗ sẽ xảy ra chuyện, cho nên kiên trì lôi kéo cô đi theo. Cô đành phải đi vào, lại không nghĩ rằng ở trong này gặp được Quý Hòa.

Nếu chỉ có Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, Quý Tú Nhi cũng sẽ không để ý đến. Nhưng thấy vị công tử ngọc diện hoa phục nói chuyện cùng Quý Hòa kia, cô ta cân nhắc mãi mới đi qua chào hỏi.

Quý Hòa đối với người nhà của nguyên chủ đều không có hảo cảm, bao gồm cả cô em gái này, nghe cô ta gọi một tiếng ‘anh ba’ đã trực giác thấy không hảo tâm, lại nhìn thấy Trịnh Nguyên bên cạnh còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì vỡ vạc ra. Cô nàng này là nhìn thấy quý công tử mới chịu dời bước ngọc, ngày thường khinh khỉnh nhìn hắn giờ thì ngoan ngoãn dịu dàng lại chào hỏi, thật sự là… không biết tự lượng sức mình

Trịnh Nguyên nhìn thoáng qua Quý Tú Nhi, hỏi Quý Hòa: “Cậu quen sao? Là em gái cậu à?”

Quý Hòa thản nhiên mà nói: “Vốn là em gái, giờ không phải, cắt đứt quan hệ rồi.”

Trịnh Nguyên nháy mắt mấy cái, nghĩ Quý Hòa thật đúng là đủ hào phóng, đổi thành người bình thường ai lại nói trắng ra chuyện mình bị cắt đứt quan hệ chứ. Y lớn như vậy nhưng cũng chứng kiến mấy lần cắt đứt quan hệ, dù trưởng bối có đuối lý hay không thì vãn bối bị chặt đứt quan hệ vẫn bị người chỉ trỏ, ngay chính bản thân họ cũng xấu hổ khi nhắc tới chuyện này. Quý Hòa thật sự lại một lần nữa đảo điên nhận thức của y, đồng thời y cũng đang nghĩ xem người nhà của hắn rốt cuộc làm chuyện gì mới khiến Quý Hòa bị chặt đứt quan hệ cũng không quan tâm như vậy? Nghĩ thế, ánh mắt y nhìn ba người nhà Quý gia cũng mang theo soi mói.


Quý Tú Nhi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nghĩ Quý Hòa sao lại thế chứ Chuyện mất mặt như vậy lại dám nhắc tới ngay trước mặt quý công tử này, cũng không sợ dọa người Sở dĩ cô dám lại đây chào hỏi chính là nghĩ Quý Hòa khẳng định sẽ muốn giữ thể diện trước mặt công tử này, sẽ không nhắc tới chuyện chặt đứt quan hệ, nào ngờ Quý Hòa lại rất không biết xấu hổ

Chu Quế Hoa nhìn Quý Hòa, nghĩ thầm ông em chồng này thật đúng là thay đổi nhiều quá. Nhìn hắn hiện tại nào còn bộ dáng bị áp bức sống qua ngày tại Quý gia nữa chứ. Tâm tình cô ta rất phức tạp, nghĩ liệu có phải chỉ cần ở riêng thì mình cũng có được sự thay đổi như thế này chăng?

Phùng thị nghiêm mặt nói với Quý Hòa: “Nói cái gì đó Thằng nghịch tử”

Mặt Quý Tú Nhi càng đỏ hơn, nghĩ thầm mẹ mình thật là Lúc này còn mắng hắn làm cái gì, không nhìn ra hắn không thèm mặt mũi sao? Hắn không biết xấu hổ nhưng mình còn muốn, quan trọng nhất là cô ta không muốn mất mặt trước vị quý công tử tuấn tú kia Cô ta vội vàng kéo Phùng thị.

Quý Hòa cũng nghiêm mặt, nói: “Bà Phùng, tôi nói sai chỗ nào? Vốn đã chặt đứt quan hệ. Bà đừng gọi tôi là nghịch tử, tôi đã không phải con bà nữa rồi, bà mà cứ gọi thế, có chuyện xui rủi gì lại đổ lên đầu tôi. Trịnh công tử, chúng ta đi thôi, ở trong này gặp phải vài người phiền phức, mất cả hứng.”

“Vậy được rồi, chúng ta đi.”

Trịnh Nguyên lại nghe ra, bà già này vốn là mẹ của Quý Hòa, nhìn xem bà ta hung dữ với Quý Hòa bao nhiêu, vừa mới gặp đã kêu nghịch tử, không phải đã chặt đứt quan hệ rồi hay sao? Còn gọi người ta là nghịch tử nữa, rất không nên. Y cũng biết chặt đứt quan hệ rồi thì chính là người xa lạ, còn gọi người ta là nghịch tử liền đuối lý, dù sao chặt đứt chính là chặt đứt, cứ nhùng nhằng không dứt ra thể thống gì

Trịnh Nguyên lập tức có ấn tượng rất kém với mấy người Phùng thị, bất công mà nghĩ Quý Hòa lúc trước nhất định chịu không ít tội. Cho nên y nhìn ba người rất lạnh nhạt, rốt cục có vài phần khí thế.

Phùng thị bị hoảng sợ, Chu Quế Hoa càng không dám tiến lên, Quý Tú Nhi khóc không ra nước mắt, nghĩ một cơ hội thật tốt, cứ như thế bị bỏ lỡ


“Mẹ Sao ngày trước mẹ lại chặt đứt quan hệ với Quý Hòa Nếu không chặt thì tốt rồi Con thấy công tử kia rất coi trọng hắn, ngày hôm qua không phải hắn được Nghiêm gia dùng xe ngựa đón đi sao? Người này không phải thân thích thì cũng là khách quý, thân phận nhất định không thấp, Quý Hòa có thể đi dạo còn nói chuyện với y như thế Nếu mà, nếu mà…thật sự là đáng giận”

Quý Tú Nhi chờ đến chỗ ít người mới dám oán giận với Phùng thị, đối với việc hôn nhân của mình, cô ta luôn không thẹn thùng.

Chu Quế Hoa trong lòng mừng rơn, nghĩ chỉ bằng mày mà cũng xứng với công tử kia sao, chỉ là trong lòng Chu thị cũng rất tiếc nuối, nghĩ hình như Quý Hòa phất lên thật.

Phùng thị trong lòng cũng căm tức, nhưng thấy Quý Tú Nhi nước mắt rưng rưng, mụ nén giận an ủi, nói nhất định nghĩ biện pháp bắt Quý Hòa giật dây bắc cầu cho cô.

Quý Tú Nhi nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Nguyên, trong lòng nghĩ mình phải gả cho người như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp gặp lại

Trương Tiểu Dư nắm tay Quý Hòa, tuy rằng biết Quý Hòa đã không thèm để ý những người trong nhà kia, hơn nữa cũng thoát khỏi căn nhà đó, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy khó chịu thay Quý Hòa.

Quý Hòa xoa bóp cái mũi của Trương Tiểu Dư cười nói: “Anh không để ý gì hết, chỉ cần em tốt với anh là đủ rồi.”

“Các người đừng ân ái trước mặt ta như vậy được không?”

Trịnh Nguyên nghĩ da mặt mình dã dày, Quý Hòa còn dày hơn, tùy thời tùy chỗ đều có thể biểu đạt tình yêu với phu lang nhà hắn. Y gặp qua không ít phu phu cùng vợ chồng ân ái, trong đó có rất nhiều người còn được người ta làm thơ tán tụng nhưng chưa thấy phu phu nào biểu đạt ân ái trước mặt mọi người như vậy, thật sự mở mang tầm mắt. Trong lòng lại thấy rất hâm mộ, nghĩ về sau nhất định cũng phải lấy một người ân ái như thế mới được.


Lỗ tai Trương Tiểu Dư lại đỏ, liếc mắt nhìn Trịnh Nguyên một cái, đôi mắt thủy nhuận phá lệ rực rỡ.

Đầu tim Trịnh Nguyên nhảy dựng, cái cảm giác đặc biệt lúc trước lại hiện lên, y nhíu mày, nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao khi nhìn Trương Tiểu Dư y lại có loại cảm giác kỳ quái này chứ?