Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 50: Một nhà Lưu Vượng

Miêu: beta-ed

Quý Hòa nói chuyện trong chốc lát ở nhà Quý Đại Phát, không ăn cơm ở đây mà cùng Trương Tiểu Dư về nhà.

Hai người dắt tay nhau đi bên bờ sông, nước chảy róc rách, liễu rủ xanh biếc, phong cảnh xinh đẹp, Quý Hòa thấy Trương Tiểu Dư trầm mặc, biết cậu có tâm sự.

Quý Hòa cười nói: “Anh đã nói chưa nhỉ, Giang thiếu gia nói anh là ân nhân cứu mạng của y, Giang lão gia cực kỳ yêu thương y nên sẽ không tìm anh gây phiền toái, Trương gia cho dù có muốn đổ chuyện này lên đầu anh thì cũng vô dụng. Em cứ yên tâm đi, chúng ta tiếp tục sống cuộc sống của mình là được.”

Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa, cắn môi nói: “Em chỉ lo lắng cái nhà kia sẽ nhân chuyện này mà nói lung tung, lần này nhà bọn họ gây ra chuyện lớn như vậy, khẳng định sẽ tốn rất nhiều tiền, em sợ bọn họ không có tiền lại muốn đòi tiền từ chỗ chúng ta. Nhân phẩm nhà đó em hiểu rất rõ, sẽ không dễ dàng buông tha. A Hòa, em có thể liều mạng với bọn họ, em không sợ thanh danh của mình không tốt, em chỉ sợ mình liên luỵ tới anh thôi.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư trong khoảng thời gian này sống rất vui sướng, cậu đã từ tận đáy lòng yêu thích cuộc sống như thế này, yêu thương Quý Hòa, cậu không muốn liên lụy hắn.

Quý Hòa biết Trương Tiểu Dư lo lắng có đạo lý, hắn đã sớm nhìn ra, nhà Trương Đại Ngưu cùng nhà Quý Đại Tài là cùng một giuộc, cho dù có chặt đứt quan hệ với nhà bọn họ thì bọn họ cũng sẽ phiền hắn, dai như đỉa, không gây thương tổn hắn thì cũng ghê tởm chết hắn Nhà Quý Đại Tài hắn đã thoát ly, hiện tại bọn họ mà phiền hắn, hắn cũng có thể đánh trả, Trương gia hắn cũng có thể giải quyết.

“Em yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này. Em còn chưa tin chồng em sao? (Quý Hòa xưng là tướng công, nhưng bạn ấy là người hiện đại nên mình định để là chồng, mn góp ý hộ mình xem nên để cái nào hơn. Chồng em trước kia là không muốn động não, hiện tại chỉ cần anh muốn, ai cũng không thể bắt nạt chúng ta Nào, cười một cái cho chồng em xem, anh thích nhất là nhìn em cười.”


Quý Hòa dí mặt tới gần mặt Trương Tiểu Dư, cười chọc cậu vui vẻ. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư nhìn ánh mắt cười tủm tỉm của Quý Hòa, lại nghe hắn nói, nhịn không được cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười sáng ngời lại ấm áp, đôi mắt lấp lánh chuyên chú mà nhìn Quý Hòa, có thể từ bên trong nhìn thấy được bóng dáng hắn.

Quý Hòa nhịn không được hôn Trương Tiểu Dư một cái, vươn tay ôm vai cậu, hào hùng nói: “Về sau chồng em sẽ cố gắng kiếm tiền, cho em sống thật sung sướng, trong nhà nuôi cả đám người hầu, ai tới bắt bẻ bới móc, chỉ cần em ra lệnh một tiếng, người hầu sẽ đá văng bọn họ ra ngoài. Em đi đâu có xe ngựa đưa đón, bọn họ dám chạy tới ngăn đón cũng không ngừng xe.”

Quý Hòa trong lòng đúng là nghĩ như vậy, hắn biết mình có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, từ khi sống với Trương Tiểu Dư, loại tâm tư kiếm tiền này đã càng ngày cấp bách, cái loại tâm tình muốn cho người yêu sống cuộc sống tốt nhất không mang tới cho hắn áp lực, ngược lại khiến cho cuộc sống của hắn càng thêm có hi vọng, động lực để theo đuổi. Cái loại cảm giác đạm mạc khi một mình bước vào thế giới xa lạ cũng đã biến mất, hắn rốt cục đã có cảm giác có nơi thuộc về tại thế giới này.

Trương Tiểu Dư nghe thấy Quý Hòa nói mà lòng ngọt ngào, không là bởi vì người hầu xe ngựa, mà là bởi vì tâm ý của Quý Hòa đối với cậu.

Hai phu phu dứt bỏ sầu lo lúc trước, thật vui vẻ ngọt ngào trở lại nhà, làm cơm trưa, lại cho cún ăn, lên giường ngủ trưa, sau đó lại xuống ruộng, buổi sáng hai người còn chưa làm đồng xong.

Đi vào thôn, hai người tới nhà Điền Tiến Đa trước, hỏi thăm tình hình Trương gia một chút, biết tình hình thì mới dễ lòng phòng bị.

Điền Tiến Đa cười hì hì kể lại thảm trạng của Trương gia, rất là vui sướng khi người gặp họa, cậu ta không hề vừa mắt người Trương gia, nhất là với Trương Vũ Lang còn đánh nhau vài trận, hai người từ nhỏ đã hục hặc, Trương Vũ Lang còn thêm cả Trương Trùng Lang nữa. Nhà gã xui xẻo thì Điền Tiến Đa tuyệt không đồng tình, chỉ biết vỗ tay kêu hay thôi.

Điền Đại Cường vỗ đầu con trai một cái, bảo cậu ta đừng trắng trợn như vậy, sau đó nói chuyện cùng Quý Hòa, cũng hiểu được Trương gia sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, bảo bọn họ vẫn nên cẩn thận hơn.

Thím Điền mắng: “Cái ổ này từ già đến trẻ, toàn cái lũ không biết xấu hổ Hòa Tử, Tiểu Dư, các con yên tâm, mẹ nhìn bọn họ chằm chằm, dám nói bậy về hai đứa, mẹ liền tìm họ tính sổ Mẹ xem bọn họ còn muốn để cho con trai con gái dựng vợ gả chồng nữa hay không Hừ, bán song nhi nhà mình, còn thiếu chút nữa hại chết đứa con dâu mang thai, thanh danh nhà bọn họ cũng không phải sạch sẽ gì cho cam, cùng lắm thì mẹ cũng tung tin lại”


Quý Hòa mỉm cười, nghĩ người mẹ nuôi này Tiểu Dư nhận thật tốt, mình dùng linh tuyền chữa khỏi bệnh chân cho bà thật đúng đắn, nhưng hắn vẫn khuyên vài câu, để bà một vừa hai phải, đừng khiến cho Trương gia hận bà. Nếu thật gây rắc rối cho Điền gia thì không tốt, hắn đã coi Điền gia trở thành bạn bè rồi, cũng là thân thích kết nghĩa của Trương Tiểu Dư.

Thím Điền nói: “Con yên tâm đi, mấy năm nay hai nhà đã không đi lại gì, con trai nhà đó với Tiến Đa nhà mình không hợp, mẹ thấy bọn trẻ cãi nhau nên không quản, nhưng Tiểu Dư bây giờ là song nhi của mẹ, mẹ không thể không quản.”

“Cám ơn mẹ nuôi.” Trương Tiểu Dư cảm động nói lời cảm tạ với thím Điền, từ nhỏ đến lớn cậu chưa được hưởng qua tình thương của mẹ, hiện tại lại tìm được cảm giác này trên người thím Điền.

“Cảm tạ cái gì, mẹ vẫn nhìn con rất thuận mắt, đã nghĩ nếu con là song nhi nhà mình thì tốt rồi, đáng tiếc hai nhà quan hệ không tốt, muốn qua lại cũng khó, hiện tại rốt cục như nguyện, mẹ còn đang vui đây”

Thím Điền lôi kéo tay Trương Tiểu Dư, vui cười híp cả mắt, mấy ngày nay Trương Tiểu Dư chỉ cần là vào thôn thì sẽ đến thăm bà, giống như áo bông nhỏ tri kỷ vậy,(con gái được ví như áo bông nhỏ tri kỷ của bố mẹ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tri kỷ nói chuyện thì câu nào bà cũng thích, vốn chỉ thấy Trương Tiểu Dư chịu khó dịu ngoan, bây giờ lại càng thêm yêu thương.

Điền Tiến Đa bĩu môi, nghĩ mình bị ném qua một bên rồi, cậu ta kéo Quý Hòa đi ra ngoài nói chuyện.

Điền Đại Cường cũng cười ha hả mà đi ra ngoài.

Nói thêm trong chốc lát, hai cha con Điền gia cùng bọn Quý Hòa ra đồng làm việc, đang đi chợt nghe được phía trước rất ầm ĩ, vừa lúc là hướng Trương gia, Điền Tiến Đa giữ chặt một người hỏi: “Xuyên Tử, phía trước làm sao vậy? Trương gia lại xảy ra chuyện gì hả?”

Người thanh niên gọi là Xuyên Tử kia nói: “Nghe nói là Lưu gia tìm Trương gia tính sổ Bà Vu đá hòn đá làm con trâu giật mình, còn hại Giang thiếu gia bị thương, Giang lão gia thu hết ruộng hai nhà này thuê lại rồi Lưu gia chỉ có mỗi một mẫu, không có đất cho thuê lại chả đói chết sao? Giờ thì đi tìm Trương gia tính sổ đó”

Xuyên Tử nói xong thì đi.


Điền Tiến Đa nói: “Lưu gia cũng xui quá, nhân khẩu nhà bọn họ cũng không ít, không đủ đất trồng thì đói thật. Trương gia thật đúng là hại người.”

Điền Đại Cường nói: “Bọn họ cũng nên tự mang trâu trả về, cho dù Giang thiếu gia muốn tự dắt trâu đi nữa thì họ cũng phải đi theo xem sao. Giang thiếu gia là một người mềm lòng, chút chuyện nhỏ đó, cứ xin là cậu ấy sẽ đồng ý. Nhìn chuyện này mà học khôn đi Quý Hòa, chúng ta đi, tránh cho Lưu gia mù quáng tới tìm con gây phiền toái.”

Quý Hòa đối với Lưu gia không có bao nhiêu ký ức, nghĩ cho dù nhà này không phải cực phẩm, thuê không được đất là sẽ phải đói bụng, khó đảm bảo sẽ không tới tìm mình, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất mà, hắn có thể hiểu được, cho nên cũng muốn tránh đi.

Bốn người đang muốn đi, chợt nghe đến một tiếng kêu phẫn nộ từ hướng Trương gia truyền lại.

“Trương gia Cả nhà mày sẽ không có kết cục tốt Nhà tao mà chết đói, có thành quỷ cũng đến nhà chúng mày ám, cho chúng mày không còn ngày lành”

“Đây là vợ Lưu Vượng à, thật sự là bị bức quá rồi, nhưng nghe lời này là biết ngay không đòi được gì từ Trương gia.” Điền Tiến Đa nói với Quý Hòa.

Quý Hòa nghĩ người Trương gia vốn đã không nói lý, lần này tuy rằng Trương gia làm trâu bị thương mới hại Giang Bình, hại Lưu gia bị thu hồi đất, nhưng Lưu gia mà không giao trâu cho Giang Bình, Trương gia cũng sẽ không làm nó bị thương, Giang Bình tự nhiên cũng không có việc gì. Nói đến nói đi cũng không tránh khỏi quan hệ, chắc là Lưu gia không được Trương gia bồi thường, còn bị Trương gia cắn ngược lại một ngụm.

Sự thật cũng giống Quý Hòa suy đoán, Trương Văn Lang dễ dàng đuổi được Lưu gia đi.

Một nhà Lưu Vượng người đông thế mạnh, nhưng không nhiều người biết nói lý, Trương Văn Lang vừa nói thì đã không biết làm như thế nào, cuối cùng có oán hận cũng chỉ có thể buông tha chuyện đòi bồi thường từ Trương gia. Vợ Lưu Vượng tức quá nến chửi ầm lên như vậy, bà đã tuyệt vọng rồi.


Người một nhà Lưu gia y như gà chọi thua ủ rũ đi về, vừa lúc nhìn đến bọn Quý Hòa, con trai út của Lưu Vượng liền lôi kéo ống tay áo cha mình, nhỏ giọng nói mấy câu, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía Quý Hòa. Lưu Vượng cũng nhìn Quý Hòa, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Con trai cả của Lưu Vượng có chút sốt ruột mà nói: “Cha Quý Hòa hắn có tiền, chuyện lần này cũng liên quan tới hắn mà, hắn cũng nên bồi thường cho chúng ta một ít, nếu không nhà mình chết đói thật đó”

Quý Hòa vừa nghe, nghĩ thật đúng là có ý xấu với mình, hắn cũng không sợ, ngăn cản Điền Đại Cường cùng Điền Tiến Đa định lên tiếng, chỉ nhìn Lưu Vượng, vừa rồi Lưu Vượng lắc đầu, liệu ông ta còn lắc đầu được nữa hay không.

Lưu Vượng nhìn người nhà, lại nhìn Quý Hòa, lại lắc đầu, tuy rằng chậm nhưng vẫn là lắc đầu, ông nói: “Về nhà đi, việc này không liên quan tới hắn, trưởng thôn đã nói rồi, hắn khắc không tới Trương gia.”

Lưu Vượng đi về phía trước, người nhà ông cũng chỉ có thể theo sau, hơn nữa đều hơi không dám nhìn Quý Hòa.

Quý Hòa nghĩ người nhà này kỳ thật cũng không xấu.

Điền Tiến Đa nói: “Cái tên Lưu Đại Hàm này (Đại = con cả Bình thường nhìn thì rất thành thật, hôm nay lại dám làm như thế, được cái cha gã thành thật, nếu không về sau con gặp sẽ đánh cho một trân Còn có cái thằng Lưu Tứ Hàm (Tứ = con thứ 4 kia nữa, vừa rồi nhất định cũng nói thế với cha nó, nếu không Lưu Đại Hàm cũng không nói như vậy”

Điền Đại Cường nói: “Thôi đi Bọn họ cũng là bị bức bách quá Nhà bọn họ hơn mười miệng ăn chỉ có một mẫu ruộng, Giang địa chủ thu lại đất, cho dù có đi thuê ruộng nhà người khác cũng chưa chắc có ai dám cho Đi tìm việc thì đâu ra lắm việc thế? Ai, nhà bọn họ về sau khó sống đây”

Điền Tiến Đa nghe xong cũng cúi đầu, cậu ta cũng từng đói quá, tự nhiên biết mùi vị ra sao.


Quý Hòa trong lòng nghĩ ngợi, Trương Tiểu Dư ở bên cạnh hắn yên lặng đi theo.

Mới vừa ra khỏi thôn, chỉ thấy đến xa xa đi tới hai người, tới gần mới nhìn rõ hai người này mặc quần áo của quan sai, hai người này vừa thấy bọn họ liền hỏi nhà Trương Đại Ngưu ở nơi nào. Điền Đại Cường vội vàng chỉ đường, còn cẩn thận hỏi thăm ý đồ của bọn họ. Hai người này cũng không dối dạt làm chi, nói Trương gia giết trâu, bọn họ muốn đi bắt người.