Miêu: beta-ed
(Bên Tàu là lễ hồi môn: lấy chồng sau 3 ngày cả 2 vợ chồng về lại nhà vợ, Việt Nam mình là lễ lại mặt thường vào ngày thứ 2 hoặc 4 sau ngày cưới, đọc thêm
Trương Tiểu Dư mê mê mang mang mở ra mắt, cảm thấy trời sáng trưng, mắt lập tức mở lớn, muốn ngồi lên, lại cảm thấy eo mỏi lưng đau, thân dưới càng không thoải mái, nhìn chăn bông đỏ thẫm, trong đầu hiện lên toàn bộ ký ức về tối hôm qua, mặt lập tức nhiễm lên một màu phấn hồng.
Trương Tiểu Dư nghĩ mình rốt cục cũng thành phu lang của Quý Hòa, cho dù vẫn không thoải mái, nhưng lại thấy ngọt ngào.
“Em tỉnh rồi à?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa đi tới liền nhìn thấy phu lang nhà mình đang ngồi trên giường cúi đầu ngẩn người, sắc mặt phiếm hồng, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngọt, trong lòng hắn cũng một trận lửa nóng, ngày hôm qua mới nhấm nháp được loại sung sướng khiến người ta thần hồn điên đảo, người mình yêu cứ như vậy cười ngọt ngào ngượng ngùng mà ngồi trên giường. Nếu không phải còn có lý trí, nghĩ tối qua đã gây sức ép với Trương Tiểu Dư khá lâu, phải để cho cậu nghỉ ngơi cho tốt thì hắn thật sự chỉ muốn nhào lên thôi.
Quý Hòa trước kia vẫn cho mình là người đàn ông thanh tâm quả dục, hiện tại mới phát hiện đó là chưa gặp được người khiến cho mình động tình, mà cái người này giờ lại ở ngay trước mắt, hiện tại không thể động vào, về sau chính là ngày nào cũng có thể ăn no, mới nghĩ thế thôi đã thấy cuộc sống càng ngày càng có lạc thú.
Trương Tiểu Dư ngẩng đầu nhìn Quý Hòa, khi nhìn thấy cặp mắt xanh như sói kia của Quý Hòa đang nhìn chằm chằm mình, cho dù nụ cười trên mặt Quý Hòa rất là dịu dàng cũng dọa cậu sợ nhảy dựng. Mặt lại càng đỏ hơn, vội vàng cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Quý Hòa đi qua ngồi bên cạnh Trương Tiểu Dư, vươn một tay ôm lấy bả vai Trương Tiểu Dư, ôm lấy cậu, một tay khác nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng nói: “Hiện tại cảm thấy thế nào? Anh nấu cháo cho em, đun nước ấm, em tắm rửa một cái sau đó uống ít cháo rồi tiếp tục nghỉ ngơi đi. Cái gì cũng không cần làm, anh ở ngay cạnh em.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư cảm thấy thực hạnh phúc, lắc đầu nói: “Em không sao. A”
Trương Tiểu Dư sợ hãi kêu một tiếng, thì ra là Quý Hòa ấn vào sau lưng cậu một cái, cậu trừng đôi mắt long lanh nước nhìn Quý Hòa, sắc mặt hồng hồng giống cái chăn đỏ dưới tay.
Quý Hòa giảo hoạt mỉm cười, sờ sờ mặt cậu nói: “Còn nói không có việc gì? Anh vừa chạm em đã đau như thế. Vẫn là thành thành thật thật nằm trên giường nghỉ ngơi đi, nhà mình lại không có người khác, không cần em hầu hạ cha mẹ chồng, em muốn nằm thì nằm, không ai nói em cả. Cũng có thể làm nũng với anh, chồng chính là để cho phu lang làm nũng, anh rất thích nhìn em làm nũng với anh, nào, nói với chồng em một tiếng muốn nước ấm tắm rửa, chồng em liền đi chuẩn bị nước ấm cho em, ôm em đi tắm rửa.”
Trương Tiểu Dư càng nghe mặt càng hồng, cuối cùng ôm lấy Quý Hòa, rầu rĩ mà nói: “Về sau em sẽ đối với anh còn tốt hơn.”
Quý Hòa cười cười, hắn biết Trương Tiểu Dư là đang cảm động, sờ sờ tóc cậu nói: “Ngoan, anh đi chuẩn bị nước ấm cho em, em tắm rửa cho sạch sẽ.” Quý Hòa đỡ Trương Tiểu Dư nằm xuống, đắp chăn cho cậu rồi mới đi ra ngoài.
Trương Tiểu Dư tắm rửa xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại uống cháo đặc gạo trắng nấu với trứng gà, rồi bị Quý Hòa nhét vào ổ chăn. Quý Hòa cũng nằm bên cạnh Trương Tiểu Dư, ôm Trương Tiểu Dư, cùng cậu câu được câu không mà nói chuyện, nói mấy truyện cười mà hắn biết, chọc Trương Tiểu Dư cười không ngừng. Chờ Trương Tiểu Dư lại ngủ mất, hắn cũng híp mắt ngủ. Ngày hôm qua vì trông hai cây nến đỏ kia nên hắn ngủ rất muộn.
Hai người vừa ngủ là đến sau giữa trưa, tỉnh lại trong tiếng kêu của hai con cún.
“Hai đứa chúng mày, lại đói bụng phỏng? Buổi sáng không phải cho chúng mày ăn nhiều cháo kê lắm sao? Thật sự là dạ dày lớn mà.” Quý Hòa vừa dùng chân đùa hai con cún, vừa xỏ giày.
Trương Tiểu Dư cũng ngồi dậy mặc quần áo, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều, không muốn cứ nằm mãi. Quý Hòa cũng không ngăn cản hắn, ngồi xổm giúp cậu xỏ giày.
Hai phu phu (phu (quân phu (lang mới ra lò cùng nhau nấu cơm, tiệc cưới ngày hôm qua mọi người ăn hết tầm tám phần, còn dư lại hắn kêu mọi người mang đi hết, nông thôn làm tiệc đều là thế, ăn không hết gia chủ để lại một ít, đồ còn dư thì để khách mang về. Trong nhà Quý Hòa còn dư lại một ít nguyên liệu nấu ăn vô dụng, để cho người khác cầm đồ ăn thừa về. Bọn họ cũng chỉ có thể tự làm cơm ăn.
Đơn giản làm một đĩa khoa tây thái sợi xào, trộn cải củ, xới thêm ít cơm, hai người ăn thơm ngọt một bữa.
Ngày tân hôn rất ngọt ngào, thời gian cũng qua mau, đảo mắt đã tới ngày hai vợ chồng mới cưới về nhà mẹ đẻ, Quý Hòa chuẩn bị hai con cá thêm ít bánh mì bột gạo, dẫn theo Trương Tiểu Dư tới nhà Điền Đại Cường, hiện tại nơi đó liền coi là nhà mẹ đẻ của Trương Tiểu Dư.
“Phu lang mới cưới, về thăm cha mẹ, quần áo mới ***, cho bánh kẹo cưới”
“Tướng công mới lấy, tướng mạo đường hoàng, lấy vợ như tiên, cuộc sống mật ngọt”
“Chúc mừng, chúc mừng, muốn kẹo cưới táo lạc”
“Chú Quý Hòa ơi Con muốn ăn kẹo”
Vài bé trai đang chơi cạnh thôn, nhìn thấy bọn Quý Hòa đi tới liền ùa lên đón đường nói lời may mắn, cũng ra hình ra dạng lắm, biết ngay là trước kia đã nói qua khá nhiều lần, đứa nhỏ nhất đi đường còn hơi lung lay, há miệng suy nghĩ thấy mình không biết nói mấy câu vè thuận miệng nào, trực tiếp đòi ăn kẹo cưới luôn.
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đều cười, hai người đã sớm chuẩn bị một ít kẹo cùng đậu phộng hạt dưa, đây là tập tục nơi này, trên đường về nhà mẹ đẻ mà có trẻ con muốn ăn vặt thì không thể không cho, có nghĩa là về sau sẽ có nhiều con cháu. Cho nên dù có lè kẻ keo kiệt nhất cũng sẽ không tay không mà hồi môn, người bình thường đều chỉ mang ít đậu phộng hạt dưa, thậm chí chỉ mang hạt dưa, như vậy sẽ bớt tiền, rất ít người mang kẹo. Quý Hòa đã có một ít, cho mấy đứa trẻ mỗi đứa một viên kẹo, bọn nó vui đến mặt mày hớn hở, khẩn cấp ném kẹo vào miệng, chạy đi như ong vỡ tổ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, có trẻ con sẽ đi lên chúc mừng đòi kẹo, có đứa không đi lên, Quý Hòa cũng đưa hết đồ ăn cho bọn nó. Hôm nay là ngày lành, Quý Hòa không muốn tiết kiệm.
Đến nhà Điền Đại Cường, Điền Tiến Đa đang đứng ở cửa, vừa thấy bọn họ đến liền cười nhếch môi nói: “Biết ngay là hai người sẽ đến mà Mau vào Con cá này to gớm nhỉ, trước kia trong thôn dùng lưới mới bắt được to như vậy, số ông cũng may quá” Điền Tiến Đa vừa thấy con cá trên tay Quý Hòa liền giật mình vui sướng kêu lên, cậu ta thích ăn cá, chỉ là kỹ thuật câu kém quá, lại không có tính nhẫn nại, số lần ăn cá cũng không nhiều, nhìn thấy Quý Hòa mang cá theo, trong lòng rất sung sướng.
“Thằng nhóc này con làm cái gì đó? Đứng chắn ở cửa không cho ai vào” Thím Điền đẩy Điền Tiến Đa ra, cười tủm tỉm nhìn Trương Tiểu Dư, thấy cậu mặt một bộ đồ mới rất đẹp, sắc mặt hơi vàng ngày trước hình như trắng hơn, nghĩ thật là người mới thành hôn liền càng ngày càng đẹp, Quý Hòa đối xử với Tiểu Dư không tồi Bà đón hai người vào, lại trách bảo Điền Tiến Đa cầm lấy đồ.
Điền Tiến Đa nói: “Xem đi, có song nhi song tế, con trai cũng phải tránh sang một bên.”
Quý Hòa cười nói: “Ông mau lấy về cho mẹ nuôi một người là được rồi.”
Thím Điền cười nói: “Nhìn xem, vẫn là Quý Hòa hiểu ý mẹ.”
Điền Tiến Đa trừng Quý Hòa một cái, nghĩ thầm mới lấy phu lang đã đối đầu với thằng độc thân như cậu ta.
Điền Đại Cường nhìn vợ con mình vui vẻ, lại nhìn vợ chồng son Quý Hòa Trương Tiểu Dư đứng chỗ kia, cảm thấy đứa con nuôi này nhận thật tốt, nhà cửa rôm ra hẳn lên.
Thím Điền làm một con cá, thêm vài món ăn, năm người vây quanh cùng ăn cơm trưa náo nhiệt.
Thím Điền đi nói chuyện cùng Trương Tiểu Dư, Điền Đại Cường nói với Quý Hòa mấy lời đồn gần đây trong thôn. Chính là về chuyện cùng ngày Quý Hòa thành hôn, Trương Vũ Lang cùng Tưởng Hồng Liên hai người đều bị thương, còn có Phùng thị té xỉu. Cũng không biết ai bắt đầu, đã có người nói Quý Hòa khắc bọn họ.
Quý Hòa cười nói: “Trương gia thì chưa nói, Quý gia thì con đã đưa tiền sinh dưỡng, cũng chặt đứt quan hệ, Phùng thị có xỉu thì liên quan gì tới con? Đừng nói là con không đưa đủ bạc đấy nhé?”
Điền Tiến Đa vỗ bờ vai của hắn một chút, bội phục mà nói: “Chúc mừng ông nhé, đã đoán đúng Chính là nói như vậy đấy, tôi thấy cái nhà kia xem ông cố gắng sống tốt lại không muốn buông tha cho ông, muốn lột thêm một tầng da của ông đấy mà, không lột được da thì muốn cắt thịt. Ông nên nhẫn tâm chút, nếu không mối thân thích này lại bị quàng vào người.”
Quý Hòa nghĩ thầm rằng bọn họ đã sớm hối hận, lúc đưa tiền sinh dưỡng đã muốn ăn vạ, thật sự là một ổ cực phẩm chết tiệt.
“Không có việc gì, bọn họ muốn mất mặt thì cứ để họ mất mặt, bàn tới cái thứ gọi là thanh danh, tôi càng không thèm để ý. Thư chặt đứt quan hệ ở trong tay tôi, bọn họ không sợ dọa người thì cứ tố lên huyện nha. Trương gia cũng thế.”
Thấy hắn không thèm để ý như vậy, hai người Điền Đại Cường đã biết là hắn có quyết định của riêng mình, không nói thêm nữa.
Thím Điền cũng ở trong căn phòng khác nói chuyện này với Trương Tiểu Dư, nói cho cậu biết nhất định phải đứng về phía Quý Hòa, hiện tại sống tốt như vậy, không thể lại nhảy vào hố lửa kia. Còn nói bà giúp đỡ bọn họ bình ổn những lời đồn trong thôn, để tất cả mọi người cảm thấy hai cái nhà kia không nói lý, chỉ cần bọn họ ăn ngay uống thẳng, hai cái nhà kia đừng hòng quấn lấy bọn họ.
Trương Tiểu Dư cảm tạ thím Điền, cam đoan mình sẽ đứng về phía Quý Hòa, lòng cậu đã sớm hết hi vọng với một nhà Trương Đại Ngưu, hiện tại càng là oán hận, nghĩ bọn họ thật sự nhìn không vừa mắt mình sống tốt đẹp hay sao Vậy về sau cũng đừng trách cậu nhẫn tâm Cho dù bọn họ về sau có muốn chết, cậu cũng sẽ không quản
Hai người rời khỏi nhà họ Điền, trên đường kể cho nhau nghe chuyện này, Quý Hòa kêu Trương Tiểu Dư không cần lo lắng, Trương Tiểu Dư nói lập trường của mình, bảo Quý Hòa không cần để ý tới cậu. Quý Hòa nắm tay Trương Tiểu Dư, trong lòng nghĩ vẫn nên kiếm tiền cho nhanh, hiện tại mình mới sống tốt hơn một chút đã có một ít có người đỏ mắt, chờ mình sống sung sướng, đến độ họ chỉ có thể ngước lên nhìn, coi họ có dám đỏ mắt hay không. Hắn có thể rời khỏi cái chỗ này, nhưng tuyệt sẽ không phải là bị những người này ép buộc đến phải tha hương, hắn Quý Hòa không phải một người dễ bắt nạt đâu
Đến nhà Quý Đại Phát, hai người lại đã được nhiệt liệt hoan nghênh, mấy ngày nay bởi vì bọn họ mới cưới nên không sang thăm.
Quý Hòa để Trương Tiểu Dư đi nói chuyện với Trương thị cùng Quý Lam, hắn đi thăm Quý Thanh.
Quý Thanh nhìn bộ dáng Quý Hòa nét mặt toả sáng, nghĩ thầm rằng người em họ của mình rốt cục cũng thành hôn, nếu như mình không có bệnh, nói không chừng con đã biết chạy cả rồi, giờ mình cái bộ dạng này không biết lúc nào thì toi mạng, ngay cả cha mẹ cũng không phụng dưỡng được, chớ nói chi là thành hôn sinh con, còn chưa thực hiện được chí hướng rộng lớn. Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài sâu kín.
Quý Hòa nhìn sắc mặt Quý Thanh khá tốt, ngày Quý Hòa thành hôn có để bác gái mang đồ ăn về cho Quý Thanh, ở bên trong bỏ thêm càng nhiều linh tuyền hơn dĩ vãng, nghĩ là có hiệu quả. Hắn thấy được trong mắt Quý Thanh chợt lóe vẻ mất mát, mím môi.
Quý Hòa nghĩ muốn gia tăng thời gian thực thi kế hoạch của mình, trước đó bởi vì sợ chữa khỏi cho Quý Thanh quá nhanh sẽ làm người khác hoài nghi, mới kéo dài thời gian, hiện tại không thể kéo thêm được nữa, nhìn Quý Thanh chịu tội, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, dù sao đây cũng là anh họ mình, lại là người anh họ luôn thương mình, qua lại mấy ngày cũng có tình anh em.