Miêu: beta-ed
Trương gia mất sạch mặt mũi, bị trưởng thôn trách cứ một trận, nói Quý Hòa là vì cứu Trương Tiểu Dư nên mới bị rắn cắn, Trương Tiểu Dư cứu Quý Hòa cũng là báo ân, bọn họ không có đạo lý nào lại đi đòi tiền Quý Hòa, kêu họ từ nay về sau đừng nhắc lại chuyện này, nhà bọn họ không sợ mất mặt nhưng thôn Thanh Sơn còn cần thể diện.
Người trong thôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng ồn ào theo, nói bọn họ trong mắt chỉ biết đến tiền.
Vu Hòe Hoa nhắc tới chuyện Giản gia từ hôn, bị Điền Tiến Đa nói để cho Quý Hòa lấy Trương Tiểu Dư cản lại.
Tưởng Hồng Liên nói: “Quý Hòa còn không xứng với người nhà tôi, chúng tôi mới không hứa gả song nhi nhà mình cho một tên sao chổi ma ốm như vậy” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Người Trương gia sôi nổi gật đầu, cảm thấy cuối cùng cũng vớt được chút thể diện.
Điền Tiến Đa bĩu môi nói: “A, tôi lại muốn nhìn xem các người sẽ tìm cho Trương Tiểu Dư dạng lang quân như ý nào. Khẳng định không phải lão già rụng răng bệnh sắp chết thì cũng là một nhà lòng dạ hiểm độc chết một song nhi lại mua về một song nhi mới. Các người nói đúng chứ?”
Sắc mặt người Trương gia kỳ kỳ quái quái, bọn họ đúng là bị Điền Tiến Đa nói trúng, người bên ngoài nhìn là biết ngay, chuyện Vương chủ bạc mà truyền ra, khẳng định sẽ đủ mất mặt, Vương chủ bạc kia cũng coi là một lão già
Quý Hòa nhìn Trương gia nhân vẻ mặt, giật mình, nghĩ bọn họ thật sự định an bài cho Trương Tiểu Dư một tương lai như vậy sao? Nghĩ đến khuôn mặt của Trương Tiểu Dư, trong lòng hắn hơi thắt lại. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lâm Vĩnh Tân nhíu mày nói: “Trương Đại Ngưu, mang người nhà của ông về đi Chuyện Giản gia với nhà ông trong thôn có ai không biết? Cho dù không có chuyện này thì chưa chắc đã lấy được nhau Muốn trách thì tự trách mấy người đi, đừng đổ lên đầu Quý Hòa, nếu muốn trách hắn thì từ rày ai còn dám cứu người làm chuyện tốt? Ông mà còn không quay về thì mẫy mẫu ruộng trong nhà cũng không cần trồng trọt nữa Tôi thấy các người nhà rỗi sinh nông nổi quá mà”
Đất của thôn Thanh Sơn không phải đều là của dân thôn này, có rất nhiều người đều thuê ruộng trồng trọt, Trương gia cũng không ngoại lệ, trưởng thôn có quan hệ tốt với địa chủ, ông mà nói một câu thì thật sẽ bị thu hồi ruộng.
Trương Đại Ngưu vừa nghe đã bị doạ, cảm thấy hôm nay không chiếm được lợi gì, kéo Vu Hòe Hoa đi mất. Còn lại mấy người cũng chỉ có thể không tình nguyện mà đi khỏi.
Trưởng thôn kêu người trong thôn tản đi, ông ở lại nói chuyện với Quý Hòa.
Quý Hòa rất cảm tạ Lâm Vĩnh Tân ra mặt hỗ trợ cho mình, cũng lẳng lặng nghe ông quở trách cùng dặn dò, tỏ vẻ về sau mình sẽ nhớ cẩn thận, sau đó mới tiễn trưởng thôn rời đi.
Chỉ còn lại Điền Tiến Đa, Quý Hòa vỗ bờ vai của hắn nói lời cảm tạ nói: “Hôm nay cảm ơn ông đã bênh vực lẽ phải. Nếu không có ông thì tôi phải phí không ít võ mồm. Hôm nào mới ông đi ăn cơm nha.”
Điền Tiến Đa nói: “Có gì đâu Với mấy loại người như thế thì không thể nhịn Tôi ghét nhất cái nhà này, à, ngoại trừ Trương Tiểu Dư, nhà bọn họ cũng chỉ có một người tốt là cậu ta. Quả thật là con thỏ ở trong hang sói mà. Lại nói tiếp mạng của cậu ta với ông cũng không khác mấy. Trước kia còn thấy ông thảm hơn cậu ta. Giờ ông thoát được rồi, còn cậu ta một song nhi không làm thế nào được. Nói thật, tôi cảm thấy ông với cậu ta thành thân tốt lắm, đáng tiếc người Trương gia sẽ không đồng ý. Trương Tiểu Dư về sau cho dù có lập gia đình cũng sẽ là rơi vào trong một hố lửa khác mà thôi.”
Quý Hòa lặng im không nói.
Điền Tiến Đa lại nói cùng Quý Hòa mấy câu, liền đi về nhà.
Quý Hòa đứng ở trong sân, nhìn trời, lo lắng cho tương lai của Trương Tiểu Dư. Hắn biết lần này đúng là mình phiền hà đến Trương Tiểu Dư, không có chuyện này thì Trương Tiểu Dư vẫn còn một tia hy vọng gả cho Giản Hổ, tuy rằng Giản Hổ không muốn cuộc thành hôn này, nhưng đây có thể là mối hôn sự tốt nhất cho Trương Tiểu Dư. Hiện tại không thể gả cho Giản Hổ, lại bị từ hôn, tương lai Trương Tiểu Dư ở nhà họ trương sẽ bị đám người kia khống chế, mới nghĩ đã biết sẽ không thể nào dễ chịu.
Nếu Trương gia có thể gả Trương Tiểu Dư cho mình, mình nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu.
Trong đầu Quý Hòa quét qua ý nghĩ này, nhưng Trương gia sẽ không đồng ý, giống như Điền Tiến Đa nói, Trương gia không phải thương tiếc Trương Tiểu Dư gả cho một con ma ốm sao chổi, mà tính dùng Trương Tiểu Dư có thêm càng thiều chỗ tốt. Như vậy thì đến chín phần mười là Trương Tiểu Dư sẽ sống không ra gì, đây không phải điều hắn muốn thấy. Chỉ cần nghĩ đến Trương Tiểu Dư về sau sẽ sống thật bi thảm, ánh mắt dịu dàng kia sẽ ngày một ảm đạm, Quý Hòa không khỏi nắm chặt tay.
Quý Hòa nghĩ mình không thể chờ Trương Tiểu Dư bị Trương gia tùy tiện gả đi chỗ khác, hắn phải làm gì đây. Hắn có thể nghĩ ra chính là kiếm thật nhiều tiền. Nếu dùng tiền để cho Trương Tiểu Dư thoát ly khỏi Trương gia là tốt nhất, cho dù không thể, cũng có thể cho cậu tiền để cậu tính toán tương lai cho mình.
Kiếm tiền, là chuyện Quý Hòa vẫn luôn nghĩ tới, chỉ là chưa bao giờ việc đó lại bức thiết như lúc này.
Nhìn sắc trời, Quý Hòa đóng cửa cho kĩ, nhanh chân đi vào núi. Vốn hôm nay hắn không định vào núi, nhưng hiện tại hắn không thể buông tha bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, ngày mai hắn muốn đi trấn trên, có thể mang chút dã vật đi bán thêm chút tiền cũng tốt hơn. Chờ hắn đi từ trên núi xuống, trời đã tối.
Ngày hôm sau Quý Hòa vội vã đi trấn trên, trước bán thú hoang, sau đó tìm tới nhà Nghiêm viên ngoại, Nghiêm viên ngoại còn chưa dán bảng, hắn cũng không muốn đợi nữa, trực tiếp gõ cửa nhà Nghiêm viên ngoại, nhưng người ta nói Nghiêm viên ngoại đã tìm được một người rất khó lường, người nọ nói nhất định sẽ chưa khỏi cho mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại, hơn nữa cũng đã có khởi sắc, cho nên không cần hắn.
Thật là sét đánh giữa trời quang, Quý Hòa nghĩ đây là trừng phạt trời cao giáng xuống cho mình, nếu hắn biết chuyện đã xung phong nhận chữa bệnh cho mẫu đơn, số tiền kia hắn đã kiếm ổn rồi, giờ lại bỏ lỡ. Nếu như không có chuyện của Trương Tiểu Dư, dưới tình huống không cần vội kiếm, hắn sẽ không để ý, bởi vì hắn còn có biện pháp kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng hiện tại hắn không muốn buông tha bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
Quý Hòa nhăn mày, nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ Trương Tiểu Dư cũng không thể nhanh như vậy đã bị nhà bọn họ người gả ra ngoài, mình còn có thời gian. Từ chỗ Nghiêm viên ngoại không kiếm được khoản tiền kia, hắn sẽ kiếm được một khoản càng lớn hơn Thật sự không được thì còn có thể lợi dụng linh tuyền bắt con mồi lớn hoặc chữa bệnh cho người gì đó. Trước kia hắn không muốn làm việc này, sợ tiết lộ chuyện linh tuyền, nhưng hiện tại vì Trương Tiểu Dư, hắn nguyện ý mạo hiểm.
Những ngày sau đó, Quý Hòa càng vội vã hơn trước, hắn chạy lên núi Bắc, chẳng những đào không ít bẫy rập, còn muốn tự mình bắt được con mồi lớn, nhưng không biết là may mắn hay xui xẻo mà không gặp được con mồi lớn nào, ngược lại mỗi ngày bắt được không ít con mồi nhỏ, bán được tiền, nhưng vẫn làm hắn không quá vừa lòng.
Quý Hòa chỉ có thể ký thác hy vọng vào mấy cây mẫu đơn hắn vừa tìm được.
“Mẫu đơn ơi mẫu đơn, linh tuyền đều cho bọn mày dùng, bọn mày phải cố lên nha, phải lớn cho tươi tốt xanh non, hoa nở cũng phải thật đẹp đó.”
Quý Hòa tưới linh tuyền cho bốn gốc mẫu đơn, miệng rủ rỉ.
Vì không để cho người khác chú ý, bốn gốc mẫu đơn này đều là mẫu đơn chết người khác vứt đi được Quý Hòa nhặt lại, rồi cứu sống, hiện giờ cành lá xanh biếc ướt át, cực kỳ đáng yêu, đã kết nụ hoa.
Gió nhẹ thổi qua, vài gốc mẫu đơn đều nhẹ nhàng rung động, tựa như đang đáp lại Quý Hòa vậy.
Quý Hòa nhìn nụ hoa nhỏ hơi phiếm sắc hồng đung đưa trên một gốc mẫu đơn, không khỏi nghĩ đến vành tai hồng hồng của Trương Tiểu Dư, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Mấy ngày này, Quý Hòa vì tương lai của Trương Tiểu Dư mà cố gắng kiếm tiền, tâm tình của hắn đối với Trương Tiểu Dư cũng đang chậm rãi biến hóa, hắn biết mình đã hơi thích Trương Tiểu Dư.
Mấy ngày này Quý Hòa không nhìn thấy Trương Tiểu Dư, hắn hỏi Điền Tiến Đa, Điền Tiến Đa nói cũng không thấy được, nói Trương Tiểu Dư có lẽ đã bị nhốt ở trong nhà, phỏng chừng là bị đánh, bởi vì trước kia cũng xảy ra tìn huống tương tự, miệng người Trương gia hở, hơi không lưu ý đã nói ra chuyện Trương Tiểu Dư bị đánh.
Quý Hòa rất lo lắng, Điền Tiến Đa khuyên hắn nói Trương Tiểu Dư không có việc gì, người Trương gia cũng sẽ không đánh chết hay tàn phế Trương Tiểu Dư, bọn họ tình nguyện bán Trương Tiểu Dư cũng sẽ không đánh chết cậu ta.
“Mẹ tôi kể người Trương gia dù có đối xử tệ bạc với Trương Tiểu Dư ra sao thì mặt ngoài cũng sẽ không biểu hiện ra, không phải chỉ vì sợ hỏng thanh danh, cũng bởi vì nếu Trương Tiểu Dư thật sự là đứa trẻ bị tráo đổi, về sau bọn họ còn từ nơi này kiếm được chỗ hời.” Điền Tiến Đa nói, “Chính là tôi thấy bọn họ sẽ không như nguyện, Trương Tiểu Dư mặt ngoài nhìn nhát gan thành thật, kỳ thật trong lòng cũng có chính kiến.”
Quý Hòa nghĩ tới bộ dáng Trương Tiểu Dư đỏ mắt vành mắt lại vẫn quật cường như cũ, nghĩ tới lúc cậu dặn mình là hãy nói mình vì cứu cậu nên mới bị rắn cắn, nghĩ quả thật đúng như lời Điền Tiến Đa đã nói. Nhưng chính bởi vì như vậy, hắn lại càng thương tiếc Trương Tiểu Dư, càng muốn làm cho cậu về sau sống càng tốt.
Quý Hòa dùng một gốc trong bốn gốc mẫu đơn làm thí nghiệm, dùng linh tuyền thúc cây kia nở hoa trước tiên, quả nhiên hoa kia nở vô cùng động lòng người. Đó là một gốc mẫu đơn màu trắng, cành lá xanh tươi như phỉ thúy, hơi rung động một chút cứ như tuỳ thời có thể tích nước trên mặt lá vậy. Hoa lớn mà đoá lại rườm rà, ngọc tuyết đáng yêu, vừa giống bạch ngọc điêu khắc ra, lại giống như đoá mây trên trời hóa thành. Quý Hòa tin tưởng gốc mẫu đơn của Nghiêm viên ngoại kia dù có đẹp tới đâu cũng phải kém cỏi hơn gốc mẫu đơn này của mình.
Tiệc ngắm hoa của Nghiêm viên ngoại đã định ngày, Quý Hòa tính thúc hoa nở trước hôm đó hai ngày, để gốc mẫu đơn trắng này nở rộ rồi đem bán cho Nghiêm phủ. Lấy tính cách yêu mẫu đơn của Nghiêm viên ngoại thì nhất định sẽ bỏ số tiền lớn mua hoa này.
Triều đại này coi mẫu đơn là quý, nhưng khổ mẫu đơn không dễ trồng, thường thường một gốc cây giá trị trăm lượng ngàn lượng, thậm chí vạn lượng. Nhưng đó là ở kinh thành, ở thành trấn như thế này, giá tiền tự nhiên sẽ không cao như vậy. Quý Hòa cũng không nghĩ vạn lượng, chỉ cần trăm lượng ngàn lượng là có thể giúp hắn kéo Trương Tiểu Dư ra khỏi hố lửa, hắn đã thấy đủ.
“Quý Hòa, số cậu may thật đấy, ngày nào cũng có thú hoang đưa tới. Dù là thợ săn tốt nhất cũng kém cậu Tôi cũng muốn có vận may của cậu, bỏ nghề chưởng quầy đi bắt thú hoang, chẳng mấy chốc đã đủ tiền mua đất mua nhà rồi.” Chưởng quầy Bạch cười tính tiền cho Quý Hòa, ông nghĩ Quý gia cũng thật là không có phúc, Quý Hòa ở nhà bọn họ chính là sao chổi, vừa rời khỏi thì đúng là phúc ***, còn có chuyện nào khiến người ta tức hộc máu hơn chuyện này nữa chứ?
Quý Hòa cười nói: “Chú Bạch chú đừng cười, cháu lại muốn có năng lực làm chưởng quầy lớn, cũng không phải mệt chết mệt sống đi bắt thú. Cũng là chú bản lĩnh lớn.”
Chưởng quầy Bạch được khen, trong lòng vui vẻ.
Hai người đang nói giỡn, chỉ thấy Nghiêm Trung lại tới nữa, cau mày, hốc mắt cũng xanh đen.