Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 120: Khó sinh

Miêu: beta-ed

Trương Tiểu Dư sắp sinh, lúc ấy cậu đang cùng Quý Hòa tản bộ, đột nhiên cảm thấy đau bụng.

Quý Hòa lập tức liền bế ngang Trương Tiểu Dư, cũng không dám chạy nhanh, sợ ngã, chờ đến khi bế được Trương Tiểu Dư về phòng thì trán đã đầy mò hôi, không phải mệt, mà là gấp.

Trương Cốc lập tức đánh xe đi thôn Đào Hoa tìm phu lang đỡ đẻ. Song nhi sinh con không tìm bà đỡ, dù sao thì song nhi cũng không phải phụ nữ, cho nên đỡ đẻ cho song nhi là phu lang đỡ đẻ. Thôn Thanh Sơn không có phu lang đỡ đẻ, chỉ có thôn Đào Hoa mới có, Quý Hòa đã sớm đánh tiếng, đến ngày sinh sẽ đi mời, đối phương nhất định sẽ đến.

Thím Điền cùng vợ Trương Sơn tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng tất cả đều là đàn bà con gái, chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ, lại không thể đi nhìn tình huống thân dưới của Trương Tiểu Dư hiện tại. Mộc Mộc là song nhi đấy, nhưng chưa bao giờ sinh con, mù tịt mấy chuyện này, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông, sắc mặt cũng tái cả đi. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư đau dữ dội, nhưng có Quý Hòa ở bên cạnh nắm tay cậu, từng chút một hôn trán cậu, cậu liền không thấy sợ nữa.

Quý Hòa cũng không có tư tưởng cổ đại gì mà đàn ông không thể vào phòng sinh, hắn không hề muốn rời khỏi Trương Tiểu Dư, mặc kệ người khác khuyên ra sao đều không rời đi

Giống như qua thật lâu, rốt cục Trương Cốc đã mang phu lang đỡ đẻ đến.

Phu lang đỡ đẻ này họ Cổ, đã sắp năm mươi tuổi, bị Trương Cốc lôi kéo chạy nên đang thở dốc. Sau đó lại bị Điền Đại Cường Điền Tiến Đa bên ngoài đứng giục đi vào, nghĩ thầm cái nhà này thật sự coi trọng song nhi, nếu đứa trẻ xảy ra chuyện gì không biết có làm gì ông không? Cổ phu lang lau mồ hôi trên trán, trong lòng có chút run sợ. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Quý gia, sao cậu còn ở trong phòng? Mau đi ra đi, phòng sinh cũng không phải chỗ sạch sẽ Lại nói cậu có ở trong này cũng không giải quyết được gì.” Cổ phu lang vừa nhìn thấy Quý Hòa còn ở trong phòng, kinh ngạc, ông chưa từng thấy nhà nào có người sinh con chồng còn ở trong phòng. Nhìn Quý Hòa ngồi bên giường nắm chặt tay phu lang mình, còn vừa hôn vừa dỗ đối phương, thật sự là người chống tốt hiếm thấy. Đời này là lần đầu tiên ông gặp được một người chồng như thế, thật sự là đáng tiếc …


Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa, kỳ thật cậu thật sự không muốn để Quý Hòa đi ra ngoài, lần đầu tiên sinh con cậu thấy rất khẩn trương, đều nói song nhi sinh sản không dễ, cậu không thể không sợ, nhưng nhìn mặt Quý Hòa tái nhợt, lại muốn khuyên hắn đi ra ngoài, còn chưa mở miệng, đã nghe Quý Hòa cự tuyệt.

Quý Hòa nói: “Đừng động tôi Phu lang nhà tôi sinh con cho tôi, không ở trong này bên cạnh em ấy, ra ngoài làm được cái gì? Ông mau xem phu lang nhà tôi thế nào đi”

Thím Điền đau lòng Trương Tiểu Dư, đây chính là song nhi bà nhận nuôi, hiện tại nhìn nó sinh đẻ đau đớn, bà cũng không muốn nó chịu tội, cho nên nhìn Cổ phu lang còn muốn khuyên nhủ Quý Hòa, sợ làm chậm trễ thời gian, lập tức khuyên ông đừng động Quý Hòa.

Mộc Mộc cũng đứng bên cạnh nói ông mau xem Tiểu Dư.

Cổ phu lang không có biện pháp, chỉ có thể nhìn Trương Tiểu Dư.

“Còn sớm mà, không cần phải gấp gáp.” Cổ phu lang nhìn, sau đó nói. Ông lại nhìn Quý Hòa, cau mày nói: “Quý gia, cậu nghe tôi, vẫn là ra ngoài đi, song nhi sinh con đàn ông ở bên cạnh không tốt, với cậu không tốt, với phu lang và con cậu càng không tốt, dù cậu không quan tâm bản thân thì cũng phải suy xét cho bọn họ chứ? Lại nói, cậu ở bên cạnh nhìn, tôi đây cũng không được tự nhiên Chuyện đỡ đẻ là chuyện khẩn trương, đừng ở lại làm tôi khó xử nữa.”

Quý Hòa nhíu mày, hắn chỉ nghe nói qua đàn ông vào phòng sinh không tốt, cho rằng phòng sinh là nơi dơ bẩn, nhưng còn chưa nghe nói đàn ông vào phòng sinh lại không tốt cho vợ con. Còn phu lang đỡ đẻ này cũng kỳ quái, hắn cũng chẳng làm gì ông ta, có gì mà khẩn trương? Nhưng dù gì thì đây cũng là thời cổ đại hắn không quen thuộc, có lẽ thật sự phải chú ý mấy cái này, mà phu lang đỡ đẻ cũng quả thật bận rộn. Vì lo cho Tiểu Dư, Quý Hòa nghĩ có lẽ phải ra ngoài thật.

Trương Tiểu Dư nói: “A Hòa, anh đi ra ngoài đi, em không sao.”


Thím Điền cũng khuyên nhủ, nói: “A Hòa, mẹ ở trong phòng mà, con cứ yên tâm ra ngoài đi, cũng chỉ cách một tấm mành, có chuyện gì mẹ sẽ hô lên cho con biết.”

Quý Hòa lại hôn trán Trương Tiểu Dư một cái, nói với cậu: “Anh ở ngay bên ngoài, yên tâm, không có việc gì.”

Quý Hòa đi lấy nhân sâm, giao cho thím Điền, để bà cho Trương Tiểu Dư ngậm, sau đó mới đi ra ngoài, đứng ngay ngoài cửa, kỳ thật cũng chỉ cách một tấm mành.

Cổ phu lang nhìn nhân sâm trong tay thím Điền, cúi đầu.

Điền Đại Cường cùng Điền Tiến Đa an ủi Quý Hòa, kỳ thật hai người bọn họ cũng rất sốt ruột, nhưng sốt ruột cũng vô dụng thôi, bọn họ là đàn ông đàn ang, chỉ có thể đứng ngoài cửa nghe, sau đó vội đến xoay quanh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Tiểu Dư từ đầu không kêu gì về sau càng kêu rên càng lớn, làm những người bên ngoài sắp vội chết.

Thím Điền đi ra, mặt đầy mồ hôi, lo lắng mà nói: “Có thể là khó sanh”

Quý Hòa lập tức trắng bệch cả mặt, hắn đã biết song nhi sinh sản không dễ, tỷ lệ khó sinh thậm chí có thể chiếm hơn phân nửa, cho nên hắn rất để ý tới cơ thể của Tiểu Dư, hầu như ngày nào cũng cho Tiểu Dư uống linh tuyền, cho cậu ăn đồ ăn ngâm linh tuyền, ngay cả tắm rửa cũng pha thêm linh tuyền, mỗi ngày cùng cậu tản bộ, vừa không khiến cậu quá gầy yếu vừa không khiến bụng cậu quá lớn, thân thể thoạt nhìn rất khỏe mạnh, ngay cả thầy thuốc xem cũng bảo là không có khả năng khó sinh, sao giờ lại thành khó sinh?


Điền Đại Cường lập tức nói: “Hòa Tử, con đừng hoảng hốt Nơi này có thầy thuốc mà, nhất định sẽ không có việc gì Chết tiệt, sao còn chưa mời thầy thuốc về không biết”

Trong một thôn cách thôn Đào Hoa không xa có một thầy thuốc khá giỏi, khi Trương Cốc đi mời phu lang đỡ đẻ, Trương Sơn cũng đi đón thầy thuốc về, nhưng đến giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu, Trương Sơn cũng không trở về, Điền Đại Cường tức đến độ nhịn không được mắng chửi người.

Trong phòng lại truyền ra tiếng kêu của Trương Tiểu Dư.

Quý Hòa tỉnh táo lại, vén mành lên lại đi vào nhà, hắn nhìn Trương Tiểu Dư nằm nơi đó đầu đầy mồ hôi, miệng cắn một cái khăn vải, nhưng trên môi cũng có vết cắn, đau lòng không chịu được. Mộc Mộc ở bên cạnh nắm tay Trương Tiểu Dư, vừa thấy Quý Hòa tiến vào, cứ như tìm được người tâm phúc, lả cả người.

Thím Điền giật mình một tiếng vội vàng đi đỡ Mộc Mộc, nghĩ đứa nhỏ này thật sự là quá khẩn trương, cư nhiên lại ngất đi.

Quý Hòa cũng mặc kệ bọn họ chẳng nói chẳng rằng, đến bên người Trương Tiểu Dư, gắt gao mà nắm tay cậu nói: “Tiểu Dư, anh đây, không có việc gì, em không có việc gì”

Trương Tiểu Dư mở to mắt, một đôi mắt ngập nước tràn đầy sợ hãi, không phải sợ mình sẽ chết, mà là sợ đứa trẻ trong bụng không sinh ra được. Đây chính là đứa con mà cậu và Quý Hòa một lòng ngóng trông, bọn họ mỗi ngày đều nói chuyện với con, cậu còn làm thật nhiều quần áo cho con, bọn họ suy nghĩ đặt tên cho con, nghĩ về sau con sẽ lớn lên thành bộ dạng gì, làm sao mà khi con còn chưa ra đời đã xảy ra chuyện cho được?

“A Hòa, con không thể có việc” Trương Tiểu Dư phun khăn vải trong miện ra, nói với Quý Hòa.

“Không có việc gì” Quý Hòa vuốt mặt Trương Tiểu Dư, dịu dàng mà nói: “Hết thảy đều giao cho anh, em với con đều không có việc gì”


Trương Tiểu Dư miễn cưỡng cười cười, đột nhiên lại một cơn đau đớn, cậu đau đến độ muốn cắn chặt răng.

Quý Hòa liền thừa dịp thời cơ này bỏ ngón tay mà trong miệng Trương Tiểu Dư.

Quý Hòa nhét ngón tay vào miệng Trương Tiểu Dư, cố gắng mà ép linh tuyền chảy ra, Quý Hòa biết, linh tuyền trực tiếp từ ngón tay chảy ra như vậy mới ra là tốt nhất. Kỳ thật hắn đã sớm chuẩn bị linh tuyền, đây là vì chuẩn bị cho Trương Tiểu Dư thuận lợi sinh con, mỗi ngày hắn sẽ đổi linh tuyền mới, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn cho Trương Tiểu Dư uống linh tuyền tốt nhất, hắn không thể để cho Tiểu Dư cùng con hắn xảy ra chuyện gì được. Trước hắn nghĩ sinh con thuận theo tự nhiên là tốt nhất, không dám cho cậu dùng linh tuyền, nhưng hiện tại không dùng linh tuyền không được

“Quý gia, cậu vẫn đi ra ngoài đi Cậu ở trong này cũng giúp không được gì”

Cổ phu lang vẻ mặt sốt ruột mà nói, ông nghĩ Quý Hòa là một người chồng tốt, nhưng dù có là chồng tốt cũng đâu quản được song nhi khó sanh

Quý Hòa nói: “Ông mau nhìn phu lang tôi xem có thay đổi gì không”

Cổ phu lang bị Quý Hòa nhìn mà hoảng sợ, ánh mắt kia của Quý Hòa thật sự rất hung tợn, không tự chủ được ông làm theo lời hắn nói, vừa nhìn thì tròng mắt suýt rớt ra.

“Mở…”

Quý Hòa vừa nghe thì thấy vui sướng, đây là sắp sinh sao? Hắn vội vàng khuyến khích Trương Tiểu Dư, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ mà nhìn chằm chằm Cổ phu lang.