Miêu: beta-ed
Quý Thanh cùng Quý Tuấn đều đỗ tú tài, tin tức truyền đến, thôn Thanh Sơn sôi trào, thôn bọn họ lập tức có hai vị tú tài, việc vui thành đôi mà
Nhà Quý Thanh cùng Quý Tuấn lập tức liền thành chỗ náo nhiệt nhất trong thôn, ai cũng tới nhà bọn họ chúc mừng, vốn nhà hai người khá giả, từ giờ sẽ càng khá hơn nhà khác, phải đi lại cho tốt, tú tài tuy không phải quan, cũng là có công danh trong người, có thể miễn thuế ruộng miễn lao dịch, đến công đường không cần quỳ xuống. Về sau bọn họ có chuyện gì, có một tú tài ra mặt nói không chừng cũng dễ giải quyết hơn, ôm ý nghĩ như vậy, rất nhiều người tới cửa đều không đi tay không, mang theo quà mừng.
Trấn trên cũng có không ít người đưa quà tới, ngay cả trong huyện thành cũng có người, quà mừng còn khá quý trọng.
Quý Đại Phát chọn quà có thể thu thì thu, nhận toàn thứ không quá quý trọng. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Đại Sinh thì khác, cái gì cũng nhận hết.
Thím Quách xem náo nhiệt xong đi về, sang hàng xóm buôn chuyện, thím ta sợ nhất là không đủ to chuyện, nói rất sống động, vẻ mặt hâm mộ muốn chết. Thím ta thấy Phùng thị dài mặt, chỉ biết Phùng thị không vui, trong lòng nghĩ khó trách Phùng thị không vui, vốn Quý Đại Tài cùng Quý Đại Phát là anh em ruột, kết quả lại thành như bây giờ, cháu trai cả thi đỗ tú tài, lại chẳng dính được tí vinh quang nào, sao mà vui cho nổi?
“Chị à, em biết trong lòng chị không thoải mái, chị khẳng định còn thấy ức thay cho Quý Thuận, nhưng mà, đây là số mệnh rồi, hiện tại Quý Thuận sống cũng tốt, đã thành trướng phòng, về sau có Tú nhi giúp đỡ, nói không chừng qua vài năm sẽ mở được quán ấy chứ Chút tiền ấy chị lại chả thiếu, mỗi ngày ngồi trên kháng đếm bạc thôi cũng rút gân tay rồi Về phần tú tài cử nhân, chị ấy, cứ trông cậy vào Đại Sơn, để Đại Sơn thi đỗ tú tài, đến lúc đó chẳng phải sẽ như nhau?”
Thím Quách cười nói, muốn dỗ Phùng thị vui vẻ, Phùng thị này cái khác không tính, chỉ sinh được một đứa con gái tốt, còn giúp đỡ anh em trong nhà, khiến cả nhà sống khá giả. Thím Quách đã nghĩ nhờ Quý Tú Nhi kiếm việc làm cho hai đứa con trai nhà mình, cho nên không lấy lòng Phùng thị là không được. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Phùng thị nghe xong quả nhiên trên mặt có nét cười, nghĩ đúng vậy, nhà mình hiện tại sống cũng khá, con gái gả tốt, con trai có việc làm, còn có một đứa cháu trai đang đọc sách, qua vài năm nữa, để thằng cháu đi thi đỗ tú tài cử nhân, cũng cho nhà Quý Đị Phát chống mắt lên mà nhìn, nhà bọn họ cũng không kém.
“Lại nói tiếp đều là họ Quý, ai đỗ tú tài tôi chả vui. Chảng qua hôm nay trong người không khỏe, nên mới không qua xem, chờ chút nữa khỏe lên thì tôi đi.” Phùng thị ngoài miệng nói thế, trong lòng lại chỉ muốn bảo Quý Đại Sinh đến chúc mừng mồm là được, mụ thật sự không muốn tới nhà Quý Đại Phát. Nhưng mụ không đi cũng không có việc gì, có ai muốn thấy mụ đâu.
Quý Đại Tài quả thật đi chúc mừng, không dám chọn lúc có nhiều người mà tìm lúc thưa người, kết quả ngay cả cửa cũng không được vào, Quý Đại Phát không cho lão vào cửa. Từ khi biết lúc trước Trương Lan đến Thủy tửu lâu giả bộ ngã cầu thang rồi Quý Thuận ra mặt bênh, Quý Đại Phát liền thấy tức trong bụng, cho nên đối với Quý Đại Tài không bày sắc mặt tốt, nghĩ nếu hướng về phía Quý Thuận như thế, mối quan hệ này cắt đứt cho sạch sẽ đi, không thể mềm lòng.
Quý Đại Tài rất uể oải.
Phùng thị từ nhà Quý Đại Sinh trở về, nhìn thấy Quý Đại Tài uể oải, hừ một tiếng, liền đoán là lão không vào được nhà Quý Đại Phát.
“Về sau ông đừng đi nữa, bọn họ vì thằng nhãi Quý Hòa mà không qua lại với chúng ta, nói bậy là thằng Thuận nhà mình hại thằng Thanh nhà bọn họ, chúng ta còn đi đến nhà họ hâm nóng quan hệ làm cái gì cho phí sức? Quý Thanh có đỗ tú tài thì làm sao? Trước kia nó bị bệnh những vài năm, thể trạng đã sớm hỏng bét, hiện tại thì khá khẩm đấy, về sau không chừng lúc nào đó lại phát bệnh Đến lúc đó không chừng liền mất mạng Còn có Giang Bình, lần này không đỗ tú tài, một vị thiếu gia có mời thầy giáo về dạy học, lại chẳng so bằng một đứa nông thôn, xem ra chẳng phải đứa giỏi sách vở cho lắm”
Giang Bình không thi đỗ tú tài, lại khiến cho Phùng thị sung sướng, ai bảo Giang Bình cùng Quý Hòa sống khá khẩm, lại còn lấy Quý Lam về? Nghĩ đến việc về sau nó được chia nhiều tài sản hơn cả con rể mình, mụ liền hận không thể khiến Giang Bình bị trâu húc chết luôn ngày trước.
Quý Đại Tài trừng mụ nói: “Đừng nói vớ vẩn Chẳng biết gì cũng nói Thi đỗ tú tài mà dễ vậy sao? Lần này lại thi đỗ thì sao Bà cứ cẩn thận cái miệng đấy, lại vào tai người Giang gia thì chỉ khổ cái thân bà thôi”
Phùng thị bĩu môi nói: “Có thể làm gì được tôi? Hiện giờ tôi có dựa vào ông ta đâu, tôi nhờ con rể tôi ấy chứ”
Quý Đại Tài không để ý tới mụ, chẳng thèm nói chuyện với mụ đàn bà không nói lý này.
Giang Bình lần này không đỗ tú tài, y cũng không uể oải, tú tài quả thật không dễ trúng, nếu dễ dàng thì tú tài đã đi đầy ngoài đường.
Giang Bình thấy vui thay cho Quý Thanh đã đỗ tú tài, dù sao Quý Thanh vừa là bạn, vừa là anh rể của y.
Giang Vạn Quán cũng không có vì con trai thi trượt mà thất vọng, con ông ta lần này cũng là đồng sinh, tú tài lần sau lại đi thi cũng được, dù sao con ông còn trẻ, trong nhà cũng không trông cậy y thi đỗ tú tài mà đổi đời. Hiện tại ông ta càng sốt ruột về chuyện cưới hỏi của con trai, lúc trước đã nói chỉ cần thi xong, dù đỗ hay không cũng sẽ thành thân, hiện tại cũng vừa lúc
Giang Vạn Quán lập tức liền tới nhà Quý Đại Phát thương lượng chuyện này.
“A Lam, chúc mừng em nhé, chỉ còn nửa tháng là sẽ thành phu lang của Giang Bình rồi, đến lúc đó em sẽ có bé cưng của riêng mình, không cần nhìn chằm chằm bụng anh nữa.” Trương Tiểu Dư nghe nói Quý Lam sắp có chuyện tốt, cười đùa cậu, nhìn Quý Lam đỏ mặt, cười càng vui vẻ.
Quý Lam nói: “Anh cho là có con dễ thế sao? Cũng chỉ có anh may mắn lắm nên mới nhanh có con, em thì chẳng biết mất bao lâu đây.”
Quý Lam nói xong lời này, không tự chủ được thở dài, y đương nhiên rất vui khi mình có thể gả cho Giang Bình, cậu thích Giang Bình, nhưng chỉ vì thích, nên mới sợ mình không nhanh chóng sinh con cho Giang Bình, thậm chí sợ mình căn bản không sinh được. Song nhi mang thai rất khó, có người cả đời cũng không có con, cậu sợ mình là một trong số đó.
Quý Lam vừa nói lời này, ngay cả Mộc Mộc ngồi bên cũng kém sắc mặt.
Mộc Mộc cũng là một song nhi, hơn nữa còn là một song nhi lớn lên không giống song nhi, trước kia trong lúc vô ý y nghe được người khác bàn tán về mình, nói y lớn lên rất giống đàn ông, nói không chừng ngay cả năng lực sinh con cũng không có. Tuy rằng Điền Tiến Đa lúc ấy ở chung với y, cũng nghe thấy những lời này, răn dạy những người đó, nói với y là do mọi người ghen tị nên mới nói thế, bảo y không cần lo lắng, nói cho dù không có con cũng chẳng hề gì, nhưng càng như vậy, y lại càng sốt ruột.
Mộc Mộc cùng Điền Tiến Đa thành thân đã nửa năm, y cũng không trông cậy mình giống Trương Tiểu Dư mới có nửa năm đã có con, chỉ hy vọng mình nhanh có tin mừng. Mỗi ngày y đều ngóng trông, nhưng ngoài miệng lại không nói ra. Hiện tại thấy Quý Lam nói ra lời này, lại không giấu nổi lo lắng.
Trương Tiểu Dư nói: “Hai đứa đừng lo lắng, sẽ có con thôi mà, nhất định sẽ có.”
Quý Lam giữ vững *** thần, cười nói: “Vâng, nhất định sẽ có, nào, cho em sờ bụng anh dính tí không khí vui mừng đi”
Trương Tiểu Dư thấy Quý Lam thò hai tay ra sờ tới sờ lui trên bụng mình, nhịn không được cười, chờ nhìn thấy Mộc Mộc cũng chầm chậm đưa tay qua, cậu liền có chút dở khóc dở cười.
Buổi tối, Trương Tiểu Dư đem chuyện này nói cho Quý Hòa, thấy may mắn vì mình có thể nhanh có con.
“Nếu A Lam cùng Mộc Mộc cũng có thể mau có con thì tốt rồi.”
Trương Tiểu Dư nhẹ nhàng nói, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
“Sẽ.” Quý Hòa cười hôn một cái lên trán Trương Tiểu Dư, sau đó nhẹ nhàng mà bồi thêm một câu: “Nhưng con chúng mình khẳng định là đáng yêu nhất.”
Quý Hòa ôm Trương Tiểu Dư, trong lòng nghĩ mình luôn cho Quý Lam dùng linh tuyền bổ dưỡng thân thể, cho dù song nhi có khó mang thai thì khẳng định cũng sẽ không có vấn đề, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Mà Mộc Mộc thì sau khi thành thân với Điền Tiến Đa, hắn cũng cho hai người dùng qua linh tuyền, khẳng định cũng sẽ có con, nói không chừng còn sớm hơn bọn họ nghĩ ấy chứ. Hắn ngược lại hy vọng Điền Tiến Đa cùng Giang Bình sớm có con, đến lúc đó cũng có thể cùng con hắn làm bạn mà chơi.