vừa tuyên bố kết thúc, Hạ Hành nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Có hai nguyên nhân: Một là tránh khỏi các cuộc phỏng vấn tự do. Bởi vì trong năm nay, các tác phẩm của Hạ Hành được đón nhận khá tốt, rất nhiều phóng viên ưu ái cậu, còn có người muốn cậu hoạt động trong vòng giải trí.
Hai là muốn mau mau về nhà, thay bộ quần áo này ra. Hiện tại cậu đã mang thai tháng thứ bảy. Trước khi tới buổi họp báo, chỉ vì mặc bộ quần áo này mà cậu phiền não chịu không được. May là có Vạn Thiên ở đây gợi ý cho cậu, nhìn chung khá là ưa nhìn, cũng có thương hiệu. Mặc dù rất đẹp nhưng lại cảm thấy có chút gò bó.
Hai vai nam chính đều bị chặn ở bên trong tiếp nhận phỏng vấn, Hạ Hành bước ra đến đại sảnh, lại nghe có người đang gọi tên cậu.
Vừa quay đầu lại, quả nhiên là Tống Dũng. Hạ Hành đến lúc họp báo mới biết Tống Dũng cũng là diễn viên trong bộ phim lần này.
là bộ phim hồi hộp suy luận, song nam chủ diễn.
Thời điểm Phó Nhất Bác chuẩn bị từng trưng cầu qua ý kiến của cậu. Hạ Hành thấy ông đề cử một nam diễn viên không chút nào do dự, không thắc mắc. Còn lại cũng không hỏi đến.
Nhìn thấy Tống Dũng, Hạ Hành còn rất giật mình. Nhưng cậu nghĩ lại lúc Phó Nhất Bác nhắc đến Tống Dũng, cũng có thể lý giải.
"Hạ Hành." Tống Dũng một mặt dương quang, mày rậm mắt to, xác thực phác họa nhân vật trong phim.
Phần diễn của anh là vai nam thứ. Anh cùng với nam diễn viên đóng vai cảnh sát, nghi ngờ nam chính, dùng thân phận tiến hành theo dõi điều tra.
Đối với việc Tống Dũng diễn xuất trong bộ phim của cậu, Hạ Hành cũng không có quá nhiều ý nghĩ. Đoạn thời gian qua lại của hai người quá ngắn ngủi, Hạ Hành cũng không có nhiều ấn tượng.
Lần trước, trong lúc vô tình gặp nhau ở buổi phỏng vấn, Tống Dũng có gọi điện thoại tới cho cậu, hỏi cậu cuộc sống gần đây. Hạ Hành cũng không che giấu, trực tiếp nói cho anh biết mình đã có bạn trai. Dường như Tống Dũng rất khiếp sợ, thật lâu sau mới nói ra một câu chúc mừng.
Sau đó cậu cũng không cho anh gọi thêm lần nào nữa.
Tống Dũng xoa xoa tay, "Thật là đúng dịp, lại gặp mặt."
Hạ Hành gật đầu. "Là trùng hợp thôi."
"Chắc em không nghĩ tới anh cũng sẽ là một thành viên trong đoàn phim." Tống Dũng nói.
"Phó đạo đánh giá cao anh." Hạ Hành cũng chỉ có sao nói vậy.
"Là anh chủ động gọi điện thoại cho Phó đạo, hy vọng có thể có một vai trong phim." Tống Dũng nói. Khi anh biết đã được duyệt, dù như thế nào đều muốn có một vai diễn. Kể cả diễn không có lời thoại hay người qua đường đều được.
Anh cũng không biết tại sao. Chủ yếu là vì muốn nhớ lại tuổi thanh xuân.
"Em không ngại chứ?" Tống Dũng nói.
Tống Dũng quả thật chính là bạn trai cũ, mà hai người hảo hợp hảo tán, anh cũng là bằng thực lực của mình mà được đến vai diễn.
Hạ Hành lắc đầu.
"Bây giờ em thế nào?" Tống Dũng hỏi.
"Rất tốt." Hạ Hành nói.
Làn da của Hạ Hành bóng loáng trắng nõn, đôi môi hồng hào no đủ. Một chiếc áo khoác dài màu đen khiến cậu trông vô cùng sắc sảo. Anh chưa bao giờ thấy Hạ Hành tốt như vậy.
"Vẫn là người kia?" Tống Dũng hỏi.
Hạ Hành ngẩn ra vài giây mới hiểu được Tống Dũng hỏi chính là bạn trai cậu.
"Ừm." Hạ Hành trả lời.
Cái gì gọi là vẫn là?
Trước giờ vẫn luôn là người đó.
Hạ Hành không khỏi cười cười, trong đôi mắt lóe sáng hào quang.
Tâm tình Tống Dũng liền chìm xuống. Anh cho là đối với tình huống của Hạ Hành, cùng ai cũng sẽ không lâu dài.
Anh muốn hỏi tình trạng thân thể của Hạ Hành một chút, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì phát hiện cái vấn đề này cũng không thích hợp.
Anh và Hạ Hành đã không có bất cứ quan hệ gì.
"Anh còn đang nhận phỏng vấn mà, em đi trước." Hạ Hành nói. Tài xế còn đang chờ cậu ở bên ngoài, cậu vội vã cởi áo khoác ra.
Mới bước ra khỏi khách sạn, một luồng khí nóng phả vào mặt, cậu nhanh chân đi đến bãi đậu xe, mở cửa xe ra, ngồi ở ghế sau tài xế.
Nếu như không phải Phong Dự Thần lái xe, căn bản cậu đều sẽ ngồi ở vị trí an toàn này.
Xe chậm rãi rời khỏi.
Nhiệt độ trong xe thích hợp, làm cho cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không quá lạnh.
Hạ Hành gửi tin nhắn cho Phó Nhất Bác, nói mình đi trước một bước, không tham gia tiệc rượu.
Lúc này Trần Cửu gọi đến, báo cáo một số công việc ở văn phòng.
Hạ Hành giải thích ngắn gọn. Để điện thoại di động xuống, chợt phát hiện hướng đi không đúng.
"Kẹt xe sao?" Hạ Hành hỏi.
Tài xế lại im lặng không nói, không hề trả lời.
Hạ Hành nhìn mấy lần, cho dù kẹt xe cũng sẽ không đi đường này, đây con đường ngược lại nhà cậu.
"Muốn đi đâu vậy?" Hạ Hành hỏi.
Tài xế vẫn không đáp.
Hạ Hành thấy có gì đó không ổn, khi thường lúc cậu lên xe, tài xế sẽ xuống dưới mở cửa xe chờ cậu. Lần này là tự cậu mở cửa xe ra.
Mình bị bắt cóc? Phong Dự Thần đã năm lần bảy lượt nói với cậu, thương trường như chiến trường, hiện tại cậu là người quan trọng nhất đối với Phong Dự Thần, còn mang theo con trai hắn, ngàn vạn lần không thể xem thường.
Cái ý niệm này lóe lên, cậu lại cảm thấy không giống. Mình là người quan trọng của Phong Dự Thần, nếu như bị bắt cóc, không thể chỉ có một người lái xe.
Mặc dù bụng cậu to lên, nhưng mà mỗi ngày đều tập luyện hai tiếng đồng hồ, sức chống trả vẫn không mất đi.
Hạ Hành nhìn tài xế. Chỉ có thể thấy sau gáy, tóc sẫm màu, tản ra hương dầu gội nhàn nhạt.
Hạ Hành tát một cái.
Người trước mặt hừ cười một tiếng: "Thật bất cẩn, bị trêu cũng không biết."
"Sao anh cũng tới đây?" Hạ Hành vừa mừng vừa sợ. Ngày hôm nay có buổi họp báo, cậu cũng không nói cho Phong Dự Thần.
"Phu nhân của tôi hôm nay có hoạt động trọng yếu, tôi tới đón cậu ấy thì làm sao?" Phong Dự Thần nói.
Hạ Hành nhếch miệng nở nụ cười: "Đây là đâu đi vậy?"
"Trước tiên tìm chỗ ăn cơm, sau đó dẫn em đi xem kịch."
Bởi vì tính chất công việc của Hạ Hành, chính cậu thỉnh thoảng cũng dẫn nhân viên trong văn phòng của mình tham gia một số hoạt động văn hoá, hoặc là trải nghiệm thực tế. Đi với Phong Dự Thần lại rất ít. Phong Dự Thần lúc thường bận, lại sợ Hạ Hành va chạm sẽ ảnh hưởng, hằng ngày hoạt động nhiều nhất chính là dẫn cậu đi ăn cơm bên ngoài, sau đó cùng tản bộ trong tiểu khu.
"Hôm nay làm sao lại muốn theo em đến đây?"
"Phu nhân của tôi hôm nay mặc đẹp mắt như vậy, cứ thế mà về thì quá đáng tiếc."
Hạ Hành vốn cảm thấy chiếc áo khoác dài này quá gò bó, Phong Dự Thần vừa nói như vậy làm cậu đột nhiên cảm giác cũng không còn khó chịu như vậy. Cúi đầu liếc mắt nhìn, thiết kế rất đẹp, vừa trang trọng vừa đơn giản.
Tâm lý đắc ý chừng mười giây, Hạ Hành tỉnh táo lại: "Ý anh nói em lúc thường rất xấu?"
"Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp." Phong Dự Thần vẫn còn muốn sống.
"Đi xem kịch gì đó?" Hạ Hành hỏi.
"." Phong Dự Thần đoán Hạ Hành khẳng định đã từng xem qua, "Nghe đâu nội dung đã được cải biên."
"Lúc em còn học đại học, club kịch nói có diễn tác phẩm này." Hạ Hành nói.
"Em diễn?" Phong Dự Thần hỏi.
"Em không diễn, em là đạo diễn. Diễn viên chính là Tống Dũng." Hạ Hành nói. Cậu không có hứng thú xuất đầu lộ diện, luôn luôn một lòng với phía sau hậu trường.
Khoảng chừng 20 giây qua đi. Hạ Hành phát hiện Phong Dự Thần không nói gì nữa.
Nhưng bây giờ chính là cao điểm buổi tối, lực chú ý của Phong Dự Thần có lẽ đã hoàn toàn tập trung vào giao thông bên ngoài.
Hạ Hành cũng ngoan ngoãn im lặng. Lên mạng tra tin tức tối nay của đoàn phim.
"Tối nay em muốn ăn gì?" Phong Dự Thần hỏi.
Còn có thể ăn gì? Cậu muốn ăn thì Phong Dự Thần một mực sẽ không để cho cậu ăn.
"Anh tìm quán vỉa hè, chúng ta đi ăn mì." Hạ Hành oán than dậy đất.
Phong Dự Thần nở nụ cười. Theo dự tính ngày sinh đã đến gần, vì tránh trường hợp huyết áp cao, tăng đường huyết, chế độ ăn uống của Hạ Hành càng ngày càng nghiêm.
May là mỗi ngày Hạ Hành đều dành ra hai tiếng tập luyện, thân thể trên mọi phương diện đều biểu hiện khá tốt.
"Chúng ta ăn món Ý đi."
"Vâng." Hạ Hành bắt đầu nhớ đến vài món điểm tâm ngọt.
Ăn xong, hai người cùng đến nhà hát. Cái tên này Hạ Hành nghe nhiều nên thuộc. Nhưng bởi vì được cải biên một lần nữa nên âm hiệu, ánh đèn, phông trên sân khấu đều được vô cùng chú trọng, cho cậu một loại cảm thụ mới.
Mặc dù Phong Dự Thần đã biết nội dung nhưng cũng là lần đầu tiên ngồi trong rạp để xem kịch.
Hơn hai giờ thoáng một cái đã qua. Lúc ra khỏi nhà hát toàn bộ thành phố vẫn còn đèn đuốc huy hoàng, giống như một toà lâu dài thủy tinh trong suốt. Phong Dự Thần cùng Hạ Hành mười ngón đan xen, chậm rãi đi.
Áo khoác Hạ Hành cởi vài nút, chiếc bụng nhô lên đã thấy rõ mồn một.
Còn có hơn một tháng nữa, hai người sẽ nghênh đón một sinh mệnh nhỏ ra đời.
Trong lòng Phong Dự Thần luôn tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Về đến nhà, Hạ Hành đi tắm trước, Phong Dự Thần ném điện thoại di động rồi đi vào buồng tắm.
Hạ Hành nhìn lướt qua, trong điện thoại hiện lên tin ngày hôm nay . Phong Dự Thần mặc dù không tham gia, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến cậu, có lẽ đang xem tin tức liên quan.
Hạ Hành cầm điện thoại lên nhìn một chút, có bài phỏng vấn, còn có cả ảnh của đoàn phim. Để điện thoại xuống, cậu cũng không buồn ngủ chút nào, ngày hôm nay cùng Phong Dự Thần đi ăn ngon, lại cùng nhau đi xem kịch, có cảm giác giống như hẹn hò khiến tim cậu thao thức.
Hạ Hành vẫn còn trong trạng thái hơi hưng phấn, đứng trên sân thượng nhìn đám hoa hồng đang nở rộ dưới sân.
Đây là nhà mới của cậu và Phong Dự Thần, hai người ở đây khoảng chừng đã được một tháng.
Một lát sau, hơi thở của Phong Dự Thần tới gần, dừng lại phía sau lưng cậu. Lúc này, trên người bị khoác lên một cái áo.
"Hôm nay buổi họp báo như thế nào?" Phong Dự Thần hỏi.
"Rất tốt, tất cả đều thuận lợi." Hạ Hành nói.
"...Mấy diễn viên, em có hài lòng không?" Phong Dự Thần hỏi.
"Cũng không tệ." Hạ Hành đáp một tiếng.
Tuy trước đó Phó Nhất Bác đã trưng cầu qua ý kiến của cậu nhưng đứng trên phương diện diễn xuất, Hạ Hành chỉ là dân thường. Kỳ thực cậu rất tôn trọng lựa chọn của Phó Nhất Bác.
Lực chú ý của Hạ Hành hoàn toàn bị vườn hoa dưới lầu hấp dẫn, có vài chỗ cực kỳ tốt. Nhưng cậu cũng không có kỹ năng của mẹ mình, vườn hoa này đều được chuyên gia tới chăm sóc.
"Hạ Hành..."
"Hả?" Hạ Hành quay người ôm Phong Dự Thần, "Chuyện gì?"
Phong Dự Thần ôm lấy cậu, "Không có chuyện gì. Bên ngoài quá lạnh, đi vào thôi."
"Ừm." Hạ Hành cọ cọ vào người hắn.
Hiện tại hai người nằm trên giường, cái gì cũng không thể làm, nhưng Phong Dự Thần vẫn ôm Hạ Hành vào trong lòng.
Hạ Hành gối đầu lên bả vai Phong Dự Thần, một tay vòng qua eo hắn. Phong Dự Thần dùng hai cánh tay ôm chặt cậu. Hạ Hành kỳ thực rất thích tư thế ngủ này, nhưng thời gian dài, nhất định sẽ làm vai Phong Dự Thần bị đau.
Cho nên cậu chỉ hưởng thụ vài phút, rồi nghiêng người sang. Phong Dự Thần liền ôm cậu từ phía sau.