Mãng Hoang Kỷ

Chương 368: Hạ giới


Kỷ Ninh đứng ở ngoài cửa Tiên Phủ.

"Bạch thúc, Tiểu Thanh." Kỷ Ninh trực tiếp dùng tâm linh truyền âm, một lát sau Bạch thúc cùng Tiểu Thanh đều chạy tới, hai người bọn họ trước giờ đều ở ngoài Thần Tiên cung cùng các đệ tử trên núi Phương Thốn luận đạo. " Luận đạo " là việc các đệ tử trên núi Phương Thốn thường xuyên tiến hành, việc này đều có trợ giúp đối với việc tăng cảnh giới của mỗi người.

"Chủ nhân, người gọi chúng ta có chuyện gì? Vừa rồi chúng ta luận đạo rất hưng phấn." Tiểu Thanh bất mãn nói.

Bạch Thủy Trạch nhìn Kỷ Ninh, chờ Kỷ Ninh mở miệng.

"Ta muốn hạ giới, đi tới một phương của thế giới Động Phủ." Kỷ Ninh nói.

"Ngắn thì một năm, lâu là mười năm."

"A, hạ giới?" Tiểu Thanh hưng phấn kích động.

"Được được, núi Phương Thốn mặc dù tốt, vừa có thể nghe Tổ Sư diễn giải, vừa có thể có rất nhiều thần thông bí thuật, nhưng lại quá nhàn rỗi."

Kỷ Ninh lắc đầu: "Lần này ta hạ giới là muốn làm việc hệ trọng, tốt nhất là ngươi cùng Bạch thúc nên nắm lấy kỳ ngộ tại núi Phương Thốn này mà tu luyện cho tốt. Dù sao trong tương lai chúng ta cũng sẽ quay về Đại Hạ... cũng không biết lúc nào mới trở lại, cơ hội như vậy đúng là trăm năm có một."

Quay về thế giới Đại Hạ, lúc sau muốn lại trở lại thật không dễ dàng, việc này không phải để hắn quyết định mà phải được sư phụ cho phép.

Nếu như sư phụ không cho phép, bất kỳ ai cũng không thể tìm thấy thế giới Động Phủ này.

"Vâng." Tiểu Thanh cũng hiểu chuyện, gật đầu.

"Ninh nhi, lần hạ giới này phải cẩn thận, thế giới Động Phủ này không thua kém thế giới Đại Hạ chút nào, phía dưới cũng là cường giả như mây, sợ rằng đều có không ít Thiên Tiên." Bạch Thủy Trạch nhắc nhở.

"Yên tâm." Kỷ Ninh gật đầu.

"Chủ nhân người hạ giới làm gì vậy, xử lý chính sự gì vậy? A, nếu như việc này rất trọng yếu thì cũng không thể nói xong là xong như vậy." Tiểu Thanh ngoài miệng nói như vậy, con mắt sáng lên, hiển nhiên đang rất mong đợi.

Kỷ Ninh cười cười: "Đây là khảo nghiệm mà sư phụ giao cho ta, hạ giới thu đồ đệ và giết người."

"Thu đồ đệ? Giết người?" Trong lòng Tiểu Thanh, Bạch thúc đều nổi sóng.

"Trong hai bình ngọc này đều có một trăm năm mươi vạn cân Nguyên dịch."

Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trong tay xuất hiện hai bình ngọc xanh thẫm : "Trong những năm qua Bạch thúc và Tiểu Thanh hai người cũng tu luyện đến Nguyên Thần Viên Mãn rồi. Tuy nhiên từ Nguyên Thần Viên Mãn đến Phản Hư, cần thời gian tích lũy rất lâu. Hơn nữa pháp môn hai người tu luyện, chỉ sợ ít nhất mấy chục năm mới nữa mới có thể có chút thành tựu. Có Nguyên dịch này, Bạch thúc, Tiểu Thanh, hai người vừa có thể đột phá đến Phản Hư tiền kỳ, vừa có thể củng cố cảnh giới."

Bạch Thủy Trạch chần chờ.

Tiểu Thanh tiếp nhận ngay, hưng phấn nói: "Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân, ngươi thật tốt quá, ta đã sớm muốn bước vào Phản Hư thành Địa Tiên rồi."

"Bạch thúc, người cầm đi." Kỷ Ninh nói.

Thì ra tại núi Phương Thốn không có cách nào kiếm được Nguyên dịch. Nếu không với thực lực của mình hiện nay, dùng một ít bảo vật đổi lấy nhiều Nguyên dịch hơn một chút hoàn toàn không có vấn đề, để bản thể của mình, cùng với Bạch Thúc và Tiểu Thanh đều tăng lên tới Phản Hư Hậu Kỳ!

Về phần Phản Hư Viên Mãn?

Kỷ Ninh cũng không vội, bởi vì thường xuyên nghe Bồ Đề lão tổ diễn giải, cũng hiểu biết rằng " Thiên kiếp " do người mà sinh ra, càng là kẻ yêu nghiệt thì Thiên kiếp sẽ càng thêm cường đại không hợp thói thường. Như bây giờ, mình tu luyện Trích Tinh Thủ và nhiều môn thần thông, uy năng của Thiên kiếp khẳng định sẽ rất kinh người!

Phải chuẩn bị đầy đủ!

Cảnh giới của mình phải tăng lên rất cao, Bát Cửu Huyền Công, Hậu Nghệ tiễn thuật, Trích Tinh Thủ đều đạt tới cảnh giới viên mãn dưới Thiên Tiên, hơn nữa cũng phải chuẩn bị pháp bảo kỳ vật cho tốt. Đạo tâm của mình còn phải mạnh hơn ... Tóm lại đối mặt với " Thiên kiếp ", chuẩn bị thật tốt cũng không thừa, dù sao ai cũng không muốn thất bại.

Một khi thất bại, cái chết tất nhiên không cần nói nhiều, mặc dù thành Tán tiên, thì cũng phải nghênh đón tử vong trong Tam Tai Cửu Kiếp.


Thiên kiếp...

Chính là đại kiếp nạn sống hay chết ! Đây chính là một kiếp lớn nhất trên con đường Tu Tiên! Thành công thì một bước lên trời, chính thức đi ra ngoài Tam giới, tiêu dao trường sinh mà không còn Tam Tai Cửu Kiếp. Thất bại, vậy là xong!

Sơn đạo trên núi Phương Thốn.

Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh một mực đưa tiễn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh cũng không cáo biệt các sư huynh, dù sao lần này cũng chỉ là khảo nghiệm, sẽ không quá lâu, đối với các sư huynh sống trăm triệu năm mà nói thì hoàn toàn chính xác là rất ngắn.

"Không cần tiễn ta nữa." Kỷ Ninh cười cười.

Lúc này Kỷ Ninh hóa thành lưu quang, trực tiếp bay từ trên núi Phương Thốn đang lơ lửng xuống vùng đất vô tận phía dưới.

"Ninh nhi, bảo trọng."

"Chủ nhân, bảo trọng."

Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh cùng dõi theo Kỷ Ninh bay đi, cho đến khi khuất tầm mắt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Kỷ Ninh quan sát thành thị vô tận phía dưới. Lúc ở trên núi Phương Thốn, Tiểu Thanh thường đi cùng với một gã hảo hữu, cũng là đệ tử bình thường ở núi Phương Thốn, một gã Đại Yêu có cảnh giới Phản Hư. Tiểu Thanh từ tên bằng hữu Đại Yêu kia có được một bản địa đồ tương đối kĩ càng của Tà Nguyệt Đại Thế Giới!

"Tà Nguyệt Đại Thế Giới, rộng lớn không thua gì Đại Hạ thế giới. Ngoài hải dương vô tận, cũng có ba lục địa cực lớn. Ba lục địa này, nếu so với lục địa ở Đại Hạ thì nhỏ hơn một chút. Có lẽ ba lục địa gộp lại cũng tương đương với đại địa vô tận ở Đại Hạ."

Nét mặt Kỷ Ninh suy tư : "Được, đi Tinh Châu!"

Tà Nguyệt Đại Thế Giới chia làm ba châu, theo thứ tự là Vân Châu, Viêm Châu, Tinh Châu.

Phía dưới núi Phương Thốn lơ lửng là Vân Châu, trật tự của Vân Châu cũng là tốt nhất, mà Viêm Châu, Tinh Châu thì lại hỗn loạn vô cùng. Hai châu này có một số lượng lớn các tiểu quốc, còn có một ít Đại Yêu, bộ tộc, tông phái, tình hình cực kỳ hỗn loạn.

"Trong hỗn loạn, người có tội nghiệt lớn cũng rất nhiều. Có lẽ cũng có thể tìm được người mang đại công đức." Kỷ Ninh thầm suy nghĩ.

Xoẹt!

Chung quanh bất chợt rung động, Kỷ Ninh trực tiếp biến mất ở giữa không trung.

******

Tinh Châu, Tà Nguyệt Đại Thế Giới.

Giữa không trung đang có một chiếc trường toa phi hành rất nhanh, trong trường toa có một đám Tu Tiên giả, cầm đầu là một nam hai nữ, sáu người còn lại đều là tôi tớ hộ vệ.

"Kỳ quốc của chúng ta đều dâng cho lũ yêu ma này rồi, tại sao chúng vẫn không buông tha cho chúng ta." Một thiếu nữ áo tím mở miệng, sắc mặt rất giận dữ.

"Chúng ta đã trốn ở nơi sơn dã mà vẫn lũ yêu ma tìm được, một đường đuổi giết. Hoàng tộc Kỳ quốc chúng ta từ trước tới bây giờ vẫn nhỏ yếu vô cùng, căn bản không thể uy hiếp bọn chúng, chúng vì cớ gì không buông tha cho chúng ta?"

"Tiểu muội."

Hắc y thiếu nữ bên cạnh lắc đầu : "Tên Yêu Vương chiếm Kỳ quốc đã trực tiếp hạ lệnh, nói rằng muốn chém giết toàn bộ Hoàng tộc Kỳ quốc, một người cũng không buông tha. Vô số yêu ma dưới trướng gã Yêu Vương kia lập tức liều mạng đuổi theo, nhất định phải giết chúng ta, bọn chúng mới có thể lập công, mới có thể được gã Yêu Vương kia trọng dụng."

"Chúng ta vẫn phải trốn, một mực trốn?" Thiếu nữ áo tím nghiến răng nghiến lợi.

"Cảm giác lẩn trốn này ta đã chịu đủ rồi, từ lúc ta còn chưa trưởng thành đã phải chạy trốn, đã chạy vài thập niên rồi, một mực lẩn trốn, ta đã chịu đủ rồi, thật sự đã chịu đủ rồi. Phải liều mạng với lũ yêu ma này thôi. Đại ca Nhị tỷ, chúng ta liều mạng cùng bọn chúng!"

"Câm miệng."


Nam tử cao lớn đứng ở đó trầm giọng nói : "Hoàng tộc chúng ta truyền thừa đã vài vạn năm, bây giờ Hoàng tộc chính thống chỉ còn lại ba chúng ta. Thúc thúc lúc trước vì bảo vệ chúng ta mà ngăn cản lũ yêu ma kia cũng đã chết. Mạng của chúng ta, là được vô số thủ hạ tộc nhân đổi lấy. Chúng ta tuyệt đối không thể chết một cách dễ dàng."

"Vậy thì phải làm sao? Thế lực tên Yêu Vương kia lớn như vậy, chúng ta trốn như thế nào? Có thể trốn ở đâu?" Thiếu nữ áo tím phẫn nộ nói.

Nam tử cao lớn trầm giọng nói: "Chuyện đã tới nước này, không có nơi khác để đi, chỉ có thể tới... Ác Long giang!"

Toàn bộ lập tức yên tĩnh.

Hai muội muội bên cạnh hắn, còn cả những hộ vệ tôi tớ, tất cả đều yên tĩnh lại, trong mắt mỗi người đều lộ rõ vẻ kinh hãi.

Ác Long giang?

Tinh Châu, đất đai vô tận, ít nhất đối với ba người này và đám tôi tớ hộ vệ Hoàng tộc mà nói thì chưa bao giờ đi quá xa. Mà ở Tinh Châu này, danh khí của Ác Long giang bài danh đệ nhất!

Ác Long giang, gần như chảy qua phân nửa Tinh Châu.

Nó rộng lớn vô cùng, chỗ hẹp cũng rộng tới tám trăm dặm, chỗ lớn cũng hơn ngàn dặm. Về phần chiều dài của nó ... có thể chảy qua hơn một nửa Tinh Châu, mà lại uốn lượn gấp khúc, chiều dài của nó căn bản khó có thể tính toán.

Trong truyền thuyết thì con sông lớn này, chính là một con Ác Long cổ xưa bị giết cuối cùng hóa thành một con sông. Dù sao truyền thuyết này cũng quá khoa trương, thật giả cũng khó phân biệt. Thế nhưng Ác Long giang hoàn toàn rất thần dị, trong phạm vi ngàn dặm gần Ác Long giang, căn bản không có cách nào phi hành, cũng không có cách nào thi triển Ngũ Hành độn thuật. Nghe nói dù là Thiên Tiên lão tổ, một khi tới gần Ác Long giang, cũng đồng dạng không có cách nào phi hành, không có cách nào trốn chạy.

Có thể thấy được sự thần dị của Ác Long giang!

Mà bên trong Ác Long giang cũng có một ít nơi nguy hiểm, Tu Tiên giả cũng không dám tự tiện xông vào.

"Trong Ác Long giang, không có cách nào phi hành, không có cách nào thi triển độn thuật. Lũ yêu ma kia sẽ rất khó đuổi kịp chúng ta." Nam tử cao lớn trầm giọng nói.

"Ta tin rằng bọn chúng cũng có lòng kiêng kị, không dám truy giết chúng ta trong Ác Long giang."

"Phải đi Ác Long giang ?" Hắc y thiếu nữ liền nói.

"Chúng ta tìm sống trong chỗ chết, hơn nữa Ác Long giang rất lớn, chảy qua hơn phân nửa Tinh Châu. Kỳ thật tuyệt đại đa số địa phương đều rất an toàn, chỉ có một vài địa phương nguy hiểm. Chỉ cần chúng ta có vận khí tốt, hoàn toàn có thể tìm được một đảo nhỏ an toàn, đến lúc đó sẽ sinh hoạt ở trên đảo, tích súc thực lực, đợi sau này chém giết tên Yêu Vương kia đoạt lại Kỳ quốc." Nam tử cao lớn nói. "Nhị muội, tiểu muội, bây giờ chúng ta đã không còn con đường khác để đi."

Hai thiếu nữ cũng cắn răng gật đầu.

"Sống hay chết, liều một lần này." Hắc y thiếu nữ nói.

"Ừ, liều mạng." Thiếu nữ áo tím cũng cắn răng.

"Ầm ầm"

Ác Long giang, nước sông lao nhanh, hiểm ác dị thường.

"Ác Long giang."

"Đại ca, phía trước hẳn là Ác Long giang."

"Đã đến."

Một nam hai nữ suất lĩnh sáu gã tôi tớ hộ vệ rất nhanh đi tới bờ sông Ác Long giang, ba người nhìn nước sông chảy xiết, vô hình đã có chấn động, Ác Long giang phát ra một loại chấn động. Nội tâm ba người không nhịn được có chút hoảng hốt, dù sao thì thanh danh của Ác Long giang cũng quá lớn.

"Ồ, Đại ca Nhị tỷ, các ngươi mau nhìn kìa."

Thiếu nữ áo tím chỉ về một chỗ trên Ác Long giang, chỉ thấy trên mặt sông Ác Long giang đang có một chiếc thuyền gỗ, trên thuyền gỗ có một thiếu niên mặc da thú đang nằm, thiếu niên mặc áo da thú cầm một cây sáo Trúc Diệp, kề bên miệng thổi.

Những người này đều là Tu Tiên giả, thị lực kinh người, đều nhìn rõ mồn một.

"Thiếu niên này dám ngồi thuyền trên Ác Long giang, còn nhàn nhã thổi sáo ư?" Hắc y thiếu nữ cũng kinh ngạc vạn phần.

"Nếu như là Tu Tiên giả, càng là Tu Tiên giả lợi hại, lại càng cực kỳ cẩn thận."

Nam tử cao lớn nhíu mày : "Chẳng lẽ là phàm nhân?"

Ác Long giang tuy nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có một bộ phận nguy hiểm mà thôi.

Thường xuyên có một vài gã phàm nhân ngu ngốc muốn hiển lộ dũng khí, hoặc là một kẻ điên cuồng, đi thuyền trên Ác Long giang. Đã từng có tên phàm nhân vận khí cực tốt, đi thuyền trên Ác Long giang mấy tháng mà vẫn còn sống trở lại.

"Đại ca, thiếu niên kia đã tới!" Thiếu nữ áo tím kinh hô.

Chỉ thấy thiếu niên mặc da thú trên thuyền đang xuôi dòng nước chảy, bông nhiên khuơ động mái chiều ngược dòng, nhích lại gần bờ sông bên này.

Hai tay Kỷ Ninh lay động mái chèo, cười tủm tỉm nhìn về phía đoàn người đang đứng trên bờ sông phía xa. Thần thức của hắn đã sớm phóng thích bao phủ toàn bộ khu vực, chỉ thấy trong nhóm người kia có một nữ bộc tản ra kim quang, công đức kim quang bao phủ trọn vẹn phạm vi ba trăm trượng, khiến cho người ta kinh hãi vô cùng.

"Vận khí của ta lại tốt như vậy, nhanh như thế đã phát hiện ra một người mang đại công đức." Kỷ Ninh vui sướng vô cùng.