Mãng Hoang Kỷ

Chương 160: Lễ mừng nhập môn


Đêm đã khuya

Có hai tên đệ tử trẻ tuổi đang đứng ngồi ở quảng trường có đặt tấm bia Hắc Bạch đồ thuộc Hắc Bạch Học cung. Kỷ Ninh từ từ mở mắt ra. Tuy trời đêm tháng chạp cực kỳ rét nhưng trong lòng Kỷ Ninh lại cực kỳ nồng nhiệt. Đứng trước tấm bia chi chít chữ, mắt hắn vẫn đang dán vào dòng chữ Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự! với tâm tư phập phồng không yên.

"Thanh kiếm của ta chính là thanh kiếm vui sướng, thanh kiếm ngay thẳng, thanh kiếm dẹp hết mọi chuyện ưu phiền.!"

"Sống vui một ngày còn hơn chịu nhục trăm năm."

Kỷ Ninh khắc sâu vào đầu hình ảnh lão già tóc trắng như đang hòa cùng với trời đất rộng lớn kia.

Nhớ kỹ kiếm ý tận trời kia

Nhớ kỹ một bộ kiếm pháp

Tất cả những thứ đó đều được khắc sâu vào trong linh hồn!

"Kiếm pháp này có uy lực tầm cỡ nào đây? Nếu đem kiếm pháp của ta ra so sánh với nó thì đúng như ánh sáng đom đóm so với ánh mặt trời, mặt trăng." Lòng Kỷ Ninh dâng trào đầy cảm xúc, ánh mắt đầy khâm phục.

Bỗng nhiên...

Kỷ Ninh nghe thấy tiếng động bên tai, lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy ở phía xa xa có một bóng người áo trắng đang đi tới.

"Hả?" Kỷ Ninh kinh ngạc. Ngoài trừ hai đệ tử mới vào là mình và Mộc Tử Sóc ra thì còn có ai lại tới đây vào lúc đêm khuya?

Thanh niên áo trắng tới gần.

Kỷ Ninh lập tức cảm nhận được một thứ gì đó như cơn sóng vô tận đang chậm rãi đổ xuống. Toàn bộ trời đất như trở thành biển sóng. Tiếp theo Kỷ Ninh liền hiểu ra, làm sao mà lại có cảm giác đó. Cơ bản chính là do tên thanh niên áo trắng kia đang tới đây.

"Thật đáng sợ." Kỷ Ninh thầm cảnh giác.

Cho dù luồng áp lực này không tới mức bá đạo, nhưng thanh niên áo trắng ở trước mặt này vẫn tạo cho mình một cảm giác nào đó đầy uy hiếp, không thua gì Bắc Sơn Hắc Hổ. Hơn nữa vẻ mặt của người này còn đẹp tới mức mê hồn.

"Vãn bối Kỷ Ninh." Kỷ Ninh chắp tay nói. "Gặp qua tiền bối."

Trước khi tới đây, Kỷ Ninh đã từng xem qua các bản tin tức do Bắc Sơn Bách Vi thu thập. Dựa theo những gì được miêu tả trong đó thì Kỷ Ninh cũng đã ngầm đoán được người đang tới là ai.

"Ta có đạo hiệu là Bích Hải." Thanh niên áo trắng mở miệng nói. "May mắn đang ở chức chưởng giáo."

Bích Hải đạo nhân là chưởng giáo trong Hắc Bạch Học cung thì dĩ nhiên cũng là một nhân vật quan trọng trong quận An Thiền.

"Chưởng giáo. Sóc sư đệ. Hắn..." Kỷ Ninh nhìn về phía Mộc Tử Sóc ở bên cạnh. Mộc Tử Sóc vẫn đang đắm chìm tham ngộ Hắc Bạch Ma Bàn đồ như mê như say.

"Không cần phải quấy rầy hắn." Chưởng giáo Bích Hải đạo nhân lắc đầu nói. "Ta tới đây để gặp ngươi."

Nói xong thì trên tay của Bích Hải liền xuất hiện một quyển trục, rồi hắn vươn bàn tay trắng nõn như của con gái ra đưa cho tới trước mặt Kỷ Ninh. Kỷ Ninh cung kính tiếp nhận.

"Xem xong thì ngươi sẽ biết." Chưởng giáo Bích Hải đạo nhân nhìn Kỷ Ninh. "Ngươi là truyền nhân cách đời của tiền bối Bắc Hành nên ngươi không được lười biếng. Nhớ kỹ, sau khi xem xong thì hủy nó đi." Nói xong thì chưởng giáo Bích Hải đạo nhân xoay người rời đi. Rất nhanh hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó.

Truyền nhân cách đời?


Không được lười biếng?

Lúc này, Kỷ Ninh mở quyển trục bằng da thú ra. Tuy quyển trục là loại da thú bình thường nhưng nội dung trong đó lại ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của Kỷ Ninh.

"Bắc Hành tiên nhân?" Kỷ Ninh lộ ra vẻ mặt vui mừng. Chính mình còn đang muốn tìm hiểu về vị Bắc Hành tiền bối kia đó.

Nửa phần trên của quyển trục da thú kể về quá trình trưởng thành và một vài sự tích của Bắc Hành tiên nhân. Những điều này làm cho Kỷ Ninh váng đầu hoa mắt.

Đây thật sự là một truyền thuyết.

Đây chính là truyền thuyết lớn nhất của Hắc Bạch Học cung.

"Nguyên tắc của Bắc Hành tiền bối." Kỷ Ninh khẽ đọc.

Nguyên tắc của Bắc Hành tiền bối chính là hai chữ: thống khoái! Cầu cũng chính là thống khoái. Thậm chí chỉ vì ngứa mắt với một tên đệ tử thuộc bộ tộc cực lớn có hành vi đầy tội ác mà chém giết hắn tới mức hồn phi phách tán. Rồi sau đó bị bộ tộc kia đuổi giết trong gần trăm năm. Trong thời gian đó, Bắc Hành tiên nhân đã trốn tới một thế giới lớn khác. Trong quá trình bị đuổi giết, thực lực của Bắc Hành tiên nhân càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Thậm chí về sau, do bộ tộc cực kỳ lớn kia bị chết quá nhiều cường giả, không thể không cúi đầu nhận thua. Sau khi dâng lễ vật tạ tội thì hai bên giảng hòa.

"Không biết là bộ tộc nào đây." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Quyển trục này không ghi lại tên thì chắc chắn là không muốn công bố chuyện này ra ngoài. Có lẽ đó cũng là một trong các điều kiện để hai bên giảng hòa khi xưa."

Có thể đánh tới mức đấy.

Thì ấn tượng để lại trong các bộ tộc siêu lớn cũng cực kỳ sâu sắc. Qua đó lại càng cảm nhận được sự thống khoái trong cách hành sự của Bắc Hành tiên nhân. Quả đúng là giết hết mọi chuyện bất bình!

Trong quyển trục này còn ghi lại một cuộc hội thoại.

Có một đệ tử đời sau từng hỏi Bắc Hành tiên nhân. Ở vùng đất vô tận này có vô số kể tội ác. Nếu cứ đi chém giết những kẻ gây ra tội ác đó thì liệu có hết được không?

Bắc Hành tiên nhân đáp: "Tội ác ở vùng đất vô tận này nhiều vô số kể. Ta cũng chẳng thèm quản chuyện của thiên hạ. Nhưng nếu mà ta gặp được thì dĩ nhiên là sẽ giết để cảm thấy thống khoái."

Ý tứ đơn giản.

Không bị ta gặp thì ta cũng chẳng quản.

Nhưng gặp phải, làm cho tâm tình của ta xấu đi thì ta nhất định sẽ giết.

"Quả nhiên là tiêu sái cả đời." Kỷ Ninh bội phục.

...

Hết phần quá trình trưởng thành và sự tích là tới phần giới thiệu về Tam Xích Kiếm.

Tam Xích Kiếm có chín chiêu, là tuyệt học nổi tiếng khắp vương triều Đại Hạ của Bắc Hành tiên nhân. Đó cũng là kết tinh tâm huyết trong trăm vạn năm của hắn. Uy lực to lớn không kể xiết. Cho dù là bản thân Bắc Hành tiên nhân cũng không thể ghi chép qua sách vở để truyền thụ được. Trong Đạo Tàng Điện ỏ Hắc Bạch Học cung có cất giữ sáu chiêu đầu Tam Xích Kiếm.

Còn ba chiêu sau thì tới nay vẫn chưa có ai có thể viết ra được thành sách.

Chỉ có tấm bia lưu chữ tiên nhân là lưu lại được hàng chữ do Bắc Hành tiên nhân tự mình viết lên. Sau khi kiếm ý được cộng hưởng thì mới có thể truyền thừa, truyền thụ cách đời.

"Hóa ra là như vậy."

"Thỉnh thoảng mới có một đệ tử tiếp thụ được kiếm ý truyền thừa này. Cho dù có nhận được truyền thừa thì cũng khó có được đầy đủ cả bộ kiếm pháp. Lần gần đây nhất có người nhận được đầy đủ cả bộ đã cách đây ba trăm ngàn năm trước rồi." Kỷ Ninh đọc xong những điều này thì cũng thầm hiểu được thu hoạch lần này của mình kinh người tới mức nào.


Kỷ Ninh cũng hiểu được vì sao chưởng giáo Bính Hải đạo nhân lại đưa cho mình quyển trục này. Đó chính là vì Tam Xích Kiếm có tầm ảnh hưởng quan trọng tới mức nào. Nếu một vài thế lực đối địch với Hắc Bạch Học cung phát hiện ra trong cung xuất hiện một thiên tài được truyền thừa đầy đủ toàn bộ Tam Xích Kiếm thì sợ rằng sẽ tìm mọi cách để phá hỏng, làm cho đệ tử thiên tài đó sớm ngã xuống.

Cho nên tin tức này không thể công khai ra được.

Đương nhiên vẫn có thể thi triển ra Tam Xích Kiếm được. Vì dù sao thì trong Đạo Tàng Điện vẫn còn sách lưu trữ sáu chiêu đầu của Tam Xích Kiếm. Còn về sau này đạt tới mức có thể thi triển ra chiêu thứ bảy của Tam Xích Kiếm thì...đã không cần phải giữ bí mật nữa rồi. Kẻ có thực lực thi triển ra Tam Xích Kiếm thì cũng đủ để đứng ở đỉnh cao rồi. Dù sao thì chiêu kiếm thứ bảy này cũng là chiêu thức mà Bắc Hành tiên nhân không thể ghi chép lại được. Qua đó cũng có thể đoán ra uy lực của nó tới tầm cỡ nào.

...

Lại một canh giờ trôi qua.

Lúc này Mộc Tử Sóc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Thật thống khoái, cực kỳ thống khoái." Mộc Tử Sóc mang ánh mắt cháy bỏng nhìn về phía Kỷ Ninh, hưng phấn nói. "Kỷ Ninh sư huynh. Hắc Bạch Đồ này trợ giúp ta tu luyện quá lớn. Ta cảm thấy được sự tiến bộ rất dài trên phương diện khôi lỗi."

Nhưng rồi Mộc Tử Sóc liền nghĩ ra. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Kỷ Ninh tỉnh lại sớm như vậy thì chỉ sợ không có thu hoạch nhiều lắm. Điều này làm cho hắn có chút ngại ngùng.

"Đúng là có ích không nhỏ." Kỷ Ninh cười nói. "Bây giờ đã không còn sớm nữa. Sợ rằng sắp tới sáng rồi ấy chứ. Sóc sư đệ nên đi nghỉ ngơi thật tốt đi. Hai ngày sau là chúng ta phải tới đại điện chưởng giáo rồi."

"Ừ" Mộc Tử Sóc gật đầu.

"À, còn hai tấm bia lưu chữ của những người có tên tuổi này nữa. Ngươi cũng phải xem thật kỹ." Kỷ Ninh nhắc nhở. Mộc Tử Sóc này chính là kẻ theo đạo khôi lỗi, nhất định sẽ không có tâm kiếm tiên nên dĩ nhiên sẽ không thể nhận được truyền thừa của Bắc Hành tiên nhân. Có điều mình có thể có được truyền thừa cách đời của Bắc Hành tiên nhân thì có lẽ cũng sẽ vẫn còn những truyền thừa của những tiền bối khác.

"Đúng là trời sáng nhanh thật. Sau này ta sẽ từ từ xem xét sau vậy." Mộc Tử Sóc cười nói.

Vù vù! Vù vù!

Hai người leo lên con thuyền nhỏ và khôi lỗi thanh long rồi bay ra theo hai hướng khác nhau.

*****

Đảo mắt đã qua hai ngày.

Đúng như dự đoán lúc trước. Ngày thứ hai và ngày thứ ba đều không có bất kỳ người nào có thể trở thành đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung! Cho nên đệ tử chính thức gia nhập Hắc Bạch Học cung năm nay chỉ có hai người là Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc.

Phù! Phù!

Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc hóa thành đường sáng bay trên bầu trời Hắc Bạch Học cung, hướng tới đại điện chưởng giáo.

"Kỷ Ninh sư huynh." Trong mắt Mộc Tử Sóc tràn đầy mong chờ. "Hôm nay là chúng ta sẽ được lĩnh Hắc Bạch Đan. Chúng ta có thể tới Đạo Tàng Điện đổi nó lấy pháp môn tu luyện, bí thuật tiên ma. Hơn nữa hôm nay chúng ta còn phải tìm lấy một vị sư phụ nữa. Không biết ai sẽ là sư phụ của ta."

"Đúng vậy. Không biết ai sẽ là sư phụ của ta." Kỷ Ninh nói khẽ.

Sư phụ.

Nếu nói về việc nhận sư phụ trong quá trình tu luyện thì mình từ nhỏ đã có sư phụ chỉ dạy cho bắn cung. Nhưng học bắn cung cũng chỉ là kỹ năng của người thường. Còn sư phụ trên con đường tu tiên...chính là người sẽ giảng dạy cho mình hiểu được những pháp môn đi tới cấp độ tiên nhân. Ơn huệ này còn lớn hơn rất nhiều so với trước. Hơn nữa tình thầy trò có lẽ sẽ kéo dàu tới mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm.

Vèo! Vèo!

Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng đáp xuống trước đại điện chưởng giáo. Cả hai vừa nhìn qua một cái thì liền phát hiện trong đại điện đã có không ít đệ tử chính thức đến. Ước chừng tầm một trăm người đang nói chuyện với nhau đầy thoải mái. Những đệ tử này đều có khí độ bất phàm.

Khi Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng tiến vào đại điện thì có không ít người nhìn về phía họ. Không ít ánh mắt mang theo ý tốt, khẽ gật đầu ra hiệu.

"Xem ra cũng có một phần đệ tử chính thức trong Hắc Bạch Học cung tới đây." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Dù sao thì đều là người tu tiên cả. Nên sẽ không thể ở mãi trong môn phái được. Chỉ sợ rằng đa phần vẫn còn đang ở bên ngoài."

Hàng năm đều có lễ mừng nhập môn.

Mà thỉnh thoảng người tu tiên lại bế quan tới mấy chục năm. Mà loại lễ mừng đệ tử mới vào này cũng không quan trọng lắm nên dù họ không tới thì cũng không có vấn đề gì. Có điều phần lớn...những đệ tử đồng môn không có việc gì quan trọng thì đều phải tới đại điện chưởng giáo để chào hỏi.

"Chưởng giáo sư bá đã tới." Bỗng nhiên có một người hô lên.

Nhóm người Kỷ Ninh liền quay đầu lại. Chỉ thấy ở giữa không trung trên đại điện có một thanh niên áo trắng đang từ từ hạ xuống. Bên cạnh còn có vài bóng người đi theo khác. Tất cả đều là Nguyên Thần đạo nhân trong Hắc Bạch Học cung. Nhóm người này cùng bước vào.

"Dựa theo quy định của Hắc Bạch Học cung thì đa phần đệ tử mới vào môn phái đều bái Nguyên Thần đạo nhân làm sư phụ." Kỷ Ninh thầm nghĩ. Nguyên Thần đạo nhân ở Hắc Bạch Học cung không giống với bất kỳ Nguyên Thần đạo nhân ở môn phái thông thường nào khác. Thực lực của họ cực kỳ khủng khiếp, có thể so sánh với tiên nhân thông thường. Cho nên việc bái được một vị sư phụ là Nguyên Thần đạo nhân của Hắc Bạch Học cung cũng tính là may mắn lắm rồi.

"Không biết sư phụ của ta sẽ là người nào trong bọn họ." Ánh mắt của Kỷ Ninh chuyển qua những Nguyên Thần đạo nhân đi bên cạnh chưởng giáo Bích Hải đạo nhân.