Mandarin Của Tôi

Chương 7

Type: Alex Pooh

Đến khi trời sáng hẳn, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Bác sĩ vừa bước ra đã gặp ngay Kiểm Biên Lâm, hai người họ trao đổi vài câu ngắn gọn. Đối phương báo cho anh biết ba anh đã được chuyển thẳng từ phòng phẫu thuật sang phòng hồi sức cấp cứu. Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là ông đã lớn tuổi mà nay trong người lại có mười mấy cây đinh thép, sớm muộn cũng phải phẫu thuật lớn nữa, xương hông cũng phải thay đổi thành nhân tạo.

Đây được xem như là tin tốt có thể tạm thời trấn an lòng người, Sơ Kiến và ba mẹ cô đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai mươi tư giờ sau, chú Kiểm được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường. Trong quãng thời gian đó, Kiểm Biên Lâm luôn né tránh cơ hội nói chuyện trực tiếp với Sơ Kiến. Chỉ đến khi anh muốn thay cho ba mình một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ mới mở lời với cô: “Em ra ngoài hỏi thử y tá xem khi nào bác sĩ mới đến khám”.

Sơ Kiến ậm ừ, đi ra ngoài được hai bước rồi nghĩ lại thấy hình như có gì đó không đúng lắm. Không phải bác sĩ vừa mới đi hay sao?

Phía sau bỗng vang lên tiếng rèm bị kéo lại như một sự giải thích cho lời “nói dối” vừa nãy của anh.

Đến ngày thứ ba, người giúp cô thoát khỏi tình cảnh ai nấy đều im lặng đến khó xử này lại chính là cô giáo Lý trở lại thăm bệnh với một túi hoa quả trên tay. Cô Lý nói chuyện với chú Kiểm vài câu rồi hiền hậu nắm lấy tay Sơ Kiến, đặt vào lòng bàn tay mình, xoa nắn và hỏi: “Bọn em có định trở về thăm trường không?”.

Trường học sao? Sơ Kiến không tài nào tưởng tượng được cảnh Kiểm Biên Lâm xuất hiện trên sân trường thì sẽ như thế nào, liền đáp lại: “Anh ấy không tiện lắm đâu ạ!”.

“Hôm nay là thứ bảy, chỉ có lớp Chín học phụ đạo thôi. Không sao đâu!” Cô Lý nhiệt tình mời mọc như vậy, có lẽ muốn dùng ký ức thời niên thiếu trước kia để xoa dịu quan hệ giữa cô và Kiểm Biên Lâm đây mà.

Sơ Kiến không ngốc, cô biết quá rõ tâm tư của cô Lý. Tuy không phải cô có ý định “giảng hòa”, nhưng cũng muốn tìm cơ hội để Kiểm Biên Lâm có thể chủ động nói ra chuyện sắp làm phẫu thuật, nên liền vui vẻ nhận lời.

Trường cấp hai chỉ cách bệnh viện khoảng mười phút đi bộ, họ đến đó rất nhanh.

Cô thầm nghĩ, từ nhỏ Kiểm Biên Lâm đã rất kính trọng thầy cô nên sẽ không từ chối đâu nhỉ. Thế nhưng, cô chỉ tính được mở đầu lại không tính đến kết quả.

Chàng trai này một khi đã không muốn để ý đến người khác thì không ai có thể cạy được miệng. Sơ Kiến ngồi vắt vẻo trên lan can khán đài đường thi chạy, dõi mắt quan sát anh. Kiểm Biên Lâm ngồi trên bậc thềm thứ hai, yên lặng nhìn về phía đường chạy xa xa không một bóng người.

“Kiểm Biên Lâm!” Cô gọi tên anh.

Kiểm Biên Lâm. Đây là ba chữ đầu tiên anh có thể đọc bằng tiếng phổ thông. Đó là tên gọi, tên của chính anh.

Năm tuổi đã đến thành phố xa lạ này, hồi ấy, anh còn chưa biết nói tiếng phổ thông. Cô bé bốn tuổi nhà đối diện vô cùng rảnh rỗi, nhận nhiệm vụ ba anh giao cho, ngày ngày dạy anh nói từng câu một. Cô kiên nhẫn từng ngày theo sau lưng anh, gọi Kiểm Biên Lâm này, Kiểm Biên Lâm kia rất thuận miệng bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm pha lẫn tiếng Hàng Châu của chính cô.

Cuối cùng đến một ngày nọ, vào lúc hoàng hôn, người lớn hai nhà còn đang uống rượu tán gẫu, anh dừng bước, thốt ra một câu bằng chất giọng cứng nhắc: “Em ồn ào quá, anh biết tên của mình mà. Kiểm Biên Lâm! Kiểm BIên Lâm!”.

Cả câu đều phát âm đúng chuẩn, khiến tất cả người lớn và cô nhóc mặc chiếc váy liền in hình con vịt con màu vàng cứ lẵng nhẵng theo đuôi anh phải kinh ngạc một phen.

Thật ra thì anh cũng chẳng phải thần đồng gì, chỉ là lòng tự ái quá cao, cứ thế âm thầm ghi nhớ gtrong đầu mỗi câu nói thường ngày của cô và cả lời người dẫn chương trình của tiết mục thời sự trong ti vi nữa, giấu giếm mọi người tự luyện tập đến khi thông thạo và chuẩn xác mới thôi.

“Kiểm Biên Lâm?” Thấm thoát đã hai mươi hai năm trôi qua, gọi tên anh vẫn là cô bé ngày nào.

“Ngồi xa một chút.” Giọng anh rất mơ hồ, giống như đang tự nói với chính mình: “Đừng che mất anh”.

“… Ồ!” Sơ Kiến nhích sang bên cạnh, “Xa rồi đấy!”.

Trong đôi mắt cô ngập tràn bao lời muốn nói nhưng chẳng thể thốt ra lời. Cô muốn anh chủ động nói ra những khó khăn mình đang phải đối mặt.

Kiểm Biên Lâm vẫn nhìn về nơi xa nhất trên đường chạy. Anh đoán hẳn là cô đã biết cả rồi, có điều cô không hiểu rằng so với việc hoàn toàn từ bỏ cô thì những thứ này chẳng là gì cả. Chỉ nghĩ đến việc phải buông tay, cam tâm tình nguyện để cô đến với người đàn ông khác, anh đã cảm thấy cuộc đời này xem như kết thúc, chấm dứt tất cả vào khoảnh khắc ấy.

“Kiểm Biên Lâm?” Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, vẫn mang vẻ thăm dò, “Có phải anh thấy khó chịu chỗ nào trong người không?”.

Kiểm Biên Lâm đột nhiên đứng dậy, nhảy phắt xuống hai bậc, men theo lối cầu thang khán đài nhanh chóng đi xuống, băng qua sân vận động hướng thẳng đến đại sảnh của giảng đường. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đuổi theo mình thì anh bỗng dừng bước.

Sơ Kiến đang mải nghĩ dù anh cứng miệng đến thế nào đi nữa thì hôm nay, cô cũng nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Bỗng cô bị mất thăng bằng, bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại.

“Em cứ đi theo anh làm gì?”

“…”

“Anh buông tay ra trước đi, lỡ như nhóm học sinh tan lớp trông thấy thì phiền lắm!” Sơ Kiến xoay xoay cổ tay muốn rút ra khỏi vòng kìm kẹp của anh. “Em biết tâm trạng anh không tốt. Chú Kiểm vừa mới làm phẫu thuật xong, anh lại…”

“Lại gì hả?” Kiểm Biên Lâm kéo cánh tay cô, đẩy đến tấm bảng đen.

Bất thình lình bị anh lôi lôi kéo kéo như vậy, cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị ấn chặt. Mấy dòng chữ đỏ đỏ trắng trắng trên tấm bảng sau lưng bị tay áo của cô lau nhòe, bụi phấn bay lả tả.

Sơ Kiến đau đến mức mấy ngón tay co quắp lại, cảm giác mình sắp tức đến chết mất: “Em biết anh sắp làm phẫu thuật rồi, là người quản lý của anh nói đấy!”.

“Vậy thì sao?”

“Nhà anh không có ai thân thích ở Bắc Kinh, chỉ có người quản lý của anh thôi. Chú Kiểm lại vừa mới phẫu thuật xong, không thể ở bên cạnh anh được…”

“Rồi sao nữa?” 

“Em muốn chăm sóc anh.” Thôi, đã chịu ấm ức thì chịu đến cùng vậy, còn hơn phải đối diện với anh như thế này.

Lúc này, cô mới lấy lại sức lực, cố gắng trấn an tâm trạng của mình. Nào ngờ, Kiểm Biên Lâm không hề có chút cảm kích, giọng càng lúc càng lạnh lùng: “Chăm sóc anh? Với thân phận gì? Bạn thân hay bạn gái?”.

Sơ Kiến thoáng sửng sốt liền lập tức nhận ra vấn đề. Anh lại đang ép cô nữa rồi.

Cô mím môi vẻ hơi phiền muộn, không muốn nói gì cả. Nếu không phải vì tình trạng hiện giờ của chú Kiểm, lại không biết anh bị bệnh gì mà phải phẫu thuật thì cô đi theo anh làm gì cơ chứ? Cô trước nay đều cố tránh né hết sức có thể, nhưng đối mặt với tình huống vô cùng khó khăn này, nếu bản thân còn tiếp tục làm con rùa rụt cổ thì có phải cô quá thiếu tình người không?

Hôm qua, Đồng Phi còn hỏi cô trong Wechat rằng nếu là bệnh nặng thì phải làm sao? Cô chỉ biết trả lời hai chữ “Không biết”.

Không biết và vô cùng hoang mang. Thậm chí lúc anh quay lưng lại với cô, lúc cô phải đối mặt với phòng phẫu thuật trong sự chờ đợi im lặng dài đằng đẵng, có một khoảnh khắc nào đó… cô đã mềm lòng.

Giấy thông báo của phòng giáo vụ cách đó vài bước bị gió thổi bay phấp phới, vang lên tiếng soàn soạt.

Có thứ gì đang đập liên hồi trong lòng bàn tay Kiểm Biên Lâm, là mạch đập của cô, yếu ớt và dồn dập, những chi tiết về cô dù nhỏ bé đến mấy cũng vẫn khiến anh để tâm.

Yết hầu căng chặt.

Anh muốn hôn cô.

Có tiếng cười của đám con gái, còn có tiếng ồn ào của lũ con trai, thỉnh thoảng ùa đến từ cửa cầu thang sát mặt phía Đông của khu giảng đường. Đã đến giờ tan học của lớp phụ đạo rồi!

Sơ Kiến vội vàng đẩy anh ra, lòng thầm trách: Em mặc xác anh. Anh muốn làm gì thì làm đi!

Cô chạy ra khỏi tòa nhà, băng qua sân bóng rổ rồi nhảy ra khỏi khung cửa sắt nhỏ đang mở, đi loanh quanh ở đấy một lát rồi dứt khoát đi về phía ngược lại với bệnh viện. Cô cảm thấy tức ngực, trách anh chẳng hề cảm kích tấm lòng của mình, cũng tự trách bản thân vào lúc này mà còn giận dỗi… Đủ thứ cảm xúc từ trách móc, phiền muộn cho đến tức giận cứ thế quyện chặt vào nhau khiến cô buồn bã đến phát khóc.

Sau khi cô gái trước mặt tức giận chạy đi, Kiểm Biên Lâm bước lên vài bước, đẩy cửa phòng học ra. Vào giây phút cửa mở, hai nữ sinh đang cầm phấn viết lên tấm bảng đen làm nốt nhiệm vụ đột nhiên bị kinh sợ, vội quay đầu lại, khi nhận ra ai vừa bước vào thì bỗng chốc kêu ầm lên.

Kiểm Biên Lâm mím môi, đưa ngón tay lên ra hiệu hai cô bé đừng lên tiếng.

Phòng học yên tĩnh trở lại.

Trên hành lang cách một bức tường, học sinh cả khối lớp Chín đang huyên náo vui mừng vì buổi học phụ đạo hôm nay cuối cùng cũng kết thúc. Tiếng ồn ào càng lúc càng xa, từ lúc họ mồm năm miệng mười đến khi chỉ còn lại vài tiếng nói chuyện thưa thớt, cuối cùng trả lại sự yên tĩnh vẹn nguyên như ban đầu. Rốt cuộc anh cũng gật đầu xin lỗi, cảm ơn hai cô bé đã phối hợp.

“Anh… Anh thật sự là Kiểm Biên Lâm sao?” Một cô bé lắp bắp hỏi.

Anh không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

“Mình đã sớm nói rồi mà! Kiểm Bảo tốt nghiệp trường chúng ta đấy!” Một cô bé khác cao hơn nhảy xuống khỏi ghế, vội lấy cặp sách của mình từ bàn học cuối dãy ra, “Điện thoại di động đâu rồi? Sổ đâu rồi? Điên mất, điên mất thôi!”.

Cuối cùng cũng tìm thấy sổ, cô bé tay run run đầy kích động, “Đàn… Đàn anh, ký tên cho bọn em với!”.

Anh chưa kịp trả lời đã bị cô bé nắm chặt lấy cánh tay: “Còn nữa, còn nữa, anh ghi lại hàng chữ cho lớp bọn em xem đi!” Ánh mắt hiện lên sự mong chờ, phấn khích xen lẫn cảm giác lo sợ bị từ chối.

Kiểm Biên Lâm vẫn không lên tiếng, đưa tay lấy nửa viên phấn trắng trên kệ.

Cảm giác cầm viên phấn trắng trong tay khiến anh nhớ lại những năm tháng từng viêt  lên tấm bảng đen của lớp A9. Khi đó còn chưa có tin đồn mờ ám giữa hai người, cô cũng chưa tránh né, mọi việc đều nhờ cậy cả vào anh.

Ví dụ như sao chép lại những câu danh ngôn đằng sau tấm bảng đen kia.

Kiểm Biên Lâm nghĩ đến việc Sơ Kiến chạy đi đã lâu bèn vội vàng viết lại một câu bên góc dưới cùng của tấm bảng: Only after climbing to the top of the mountain, can you see the beautiful scenery of the peak.*

*Chỉ khi leo đến đỉnh núi, bạn mới có thể thưởng thức cảnh đẹp từ đây.

Sau đó, anh đặt viên phấn xuống, vội vã rời khỏi phòng học.