Mandarin Của Tôi

Chương 24

Type: Chuot tery

Phía xa, đoàn ca múa đường phố đã chuyển sang bài hát Quả táo nhỏ, đạo diễn ngồi kế bên Kiểm Biên Lâm vừa gặm táo vừa vui đùa ca hát trêu tổng đạo diễn: Anh là quả táo già, quả táo già của tôi.

Phải thừa nhận người trong đoàn phim này thật sự rất may mắn. Cuối cùng họ cũng lựa chọn được một bộ phim truyền hình làm bước đệm, ra mắt công chúng màn ảnh nhỏ vào lúc Kiểm Biên Lâm nổi tiếng nhất. Tạ Bân lại càng tận dụng triệt để tất cả các mối quan hệ để xây dựng ê-kip, từ tổ tạo hình đến đạo diễn rồi kịch bản, thậm chí công tác hậu kỳ cũng phải tìm kiếm và lôi kéo từ những dự án nổi trội nhất, mà toàn là những tác phẩm hàng đầu.

Ảnh đế năm sau chắc chắn nằm trong tầm tay rồi.

Còn chưa khởi quay đã có hai khung giờ vàng của mấy đài truyền hình đặt mua bản quyền phát sóng, còn là bộ phim lớn mở màn đầu năm nữa chứ…

Đạo diễn còn đang bày tỏ nỗi lòng về việc mình rất may mắn mới gặp được ê-kip hàng đầu như thế, bỗng thấy Kiểm Biên Lâm đã quay xong cảnh tối nay rời khỏi ghế tựa rồi vào xe bảo mẫu, không bao lâu đã tẩy trang và rời khỏi xe.

Anh kéo thấp chiếc mũ len màu xám bên trên xuống, gần như che kín khuôn mặt, cổ áo khoác được dựng thẳng, che đi nửa khuôn mặt bên dưới, cúi đầu chui vào một chiếc xe con.

Đạo diễn quay phim vẫy tay, hỏi trợ lý Hiểu Vũ vừa chạy đến: “Kiểm Biên Lâm đi đâu thế?”, trông không giống trở về khách sạn.

Hiểu Vũ cười hì hì: “Đạo diễn, sao anh nhiều chuyện quá vậy”.

Đạo diễn vỗ vào sau gáy Hiểu Vũ một cú: “Dám nói với tôi thế à? Thật không biết lớn nhỏ gì cả”.

Còn đang lo lắng anh sẽ quay đêm quá muộn, kết quả là nỗi lo lắng trở thành sự thật khi hơn ba giờ sáng, Kiểm Biên Lâm mới gọi đến. Sơ Kiến sợ ba mẹ nghe thấy, chui vào chăn nhung, gọi video call với anh qua Wechat.

Không đến nửa phút, trên màn hình đã có hơi nước, cô lau đi sạch sẽ. Hình ảnh trong camera điện thoại di động hơi nghiêng, ánh sáng trong xe lại tối khiến đôi mắt kia càng sâu thẳm hơn khiến cô bỗng thấy ngượng ngùng: “Sáng mai, em phải ra tiệm nữa, em ngủ trước nhé!”.

Cúp máy xong, Sơ Kiến vén chăn nhung lên, còn đang điên đảo tâm hồn nghĩ ngợi mãi: Sao trước giờ không phát hiện ra anh đẹp trai thế chứ…

Hôm sau là ngày mở hàng đầu năm của tiệm làm móng. Cửa hàng của Sơ Kiến thường bắt đầu mở cửa kinh doanh từ xế chiều đến tận nửa đêm, đều là do hai người thợ làm móng giúp cô trông coi. Buổi sáng không mở, trừ phi có giáo viên Hàn - Nhật đến giảng dạy một tuần, nơi này mới nhận đặt lịch hẹn, thường sẽ do chính Sơ Kiến đích thân trông coi vào thời gian đó.

Sáng sớm hôm nay, giáo viên Hàn Quốc vừa bay đến, thời gian đã bị Tạ Lâm Lâm - bạn của Đồng Phi - hẹn trước. Cô ấy không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo hai người lạ.

Tạ Lâm Lâm giới thiệu họ là người quản lý và một nữ diễn viên, Sơ Kiến trông rất lạ mặt. Cô phiên dịch giúp giáo viên Hàn Quốc và họ vài câu rồi trốn vào sô pha trong góc, mệt mỏi lật tạp chí, vừa xem vừa ghi chép.

Trong ba người khách, chỉ có Tạ Lâm Lâm là lần đầu xăm viền mắt.

“Rốt cuộc có đau lắm không?” Tạ Lâm Lâm thấp thỏm hỏi cô.

“Không đau lắm đâu.” Bản thân Sơ Kiến chưa từng làm bao giờ nhưng vẫn an ủi khách: “Rất nhiều khách đã làm qua, tôi thấy họ bảo không đau lắm”.

“Không đau, chỉ tê tê thôi, nhanh khỏi lắm!” Nữ diễn viên cười.

Giáo viên Hàn Quốc đúng lúc thử máy, vang lên âm thanh khoan điện nhỏ kêu ro ro khiến người ta sởn gai ốc.

Tạ Lâm Lâm giật cả mình: “Không đau thật hả?”.

Người quản lý kia cũng bật cười: “Thật, thật mà, cô tin chúng tôi đi. Buổi chiều tôi còn hẹn đến Cửu Viện cắt mắt hai mí đấy! Chỉ là cơn đau cỏn con thế mà cô không chịu được à?”.

Thế là, lúc giáo viên Hàn Quốc chuẩn bị, người quản lý dự định cắt mắt hai mí kia lật xem hình trong điện thoại, bên trong chứa không ít hình ảnh, vừa lướt hình vừa trò chuyện với Sơ Kiến. Đến cuối cùng, đột nhiên cô ấy nói: “Lần trước, tôi cho bác sĩ xem mắt hai mí của Kiểm Biên Lâm, bác sĩ nói không làm được như vậy, có cắt cũng không tự nhiên.” Chắc hẳn do Kiểm Biên Lâm quá nổi nên người quản lý cho rằng chỉ cần nhắc đến cái tên này là ai cũng biết.

Tạ Lâm Lâm lúng túng nháy mắt ra hiệu với Sơ Kiến, cô ấy thề không hề tiết lộ dẫu chỉ nửa câu.

Sơ Kiến ngượng ngùng giơ tay phải cào cào tóc mình, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Bản thân cô làm nghề móng và thẩm mỹ, dùng từ chuyên môn hơn để nói thì mắt hai mí của Kiểm Biên Lâm cũng chính là kiểu “hai mí trời cho”, hẹp từ trong mí mắt rồi rộng dần ra ngoài, kiểu rộng đuôi. Bình thường loại hai mí này rất đẹp, may là khoảng cách hai mí của anh lớn nên vẻ quyến rũ cũng giảm đi.

Sơ Kiến ho khan vài tiếng, tiếp tục lật tạp chí. Tại sao cô lại nhớ từng chi tiết trên đôi mắt anh đến thế…

Bên kia, Tạ Lâm Lâm đã chọn xong kiểu viền mắt, máy đã được khởi động. Khả năng chịu đau giữa người với người quả thật chênh lệch rất lớn. Chỉ nửa phút sau, Tạ Lâm Lâm bắt đầu giàn giụa nước mắt trong tiếng máy: “Trời ạ, trời ạ, không được, không được, tôi muốn tạm nghỉ, mắt tôi siêu nhạy cảm đấy!”.

Giáo viên Hàn Quốc bị chọc cười, tắt máy để cô ấy tạm nghỉ ngơi. Nước mắt Tạ Lâm Lâm như chuỗi hạt bị đứt, không ngừng lăn xuống, nhưng không dám lau mà chỉ đành dùng khăn giấy dè dặt thấm khô bên dưới mắt: “Trời ạ, cô ấy cử động ngón tay thôi là tôi đã muốn tránh rồi, nói chi là máy, đáng sợ quá đi mất…”.

Tạ Lâm Lâm đang khóc lóc kể lể hăng say thì bỗng im bặt, bởi vì có người bước vào.

Sơ Kiến nghe chuông cửa kêu ting toong, thấy kỳ lạ vì sao lại có khách đến giờ này liền ngẩng đầu lên xem…

Người đàn ông vốn nên ở Hoành Điếm lại đang bước xuống bậc thềm, vẻ mặt hơi bất ngờ khi thấy có người quen ở đây. Nụ cười hiếm hoi nở rộ trên đôi môi đang nhai kẹo cao su chợt tắt lịm, ánh mắt trở nên trầm tĩnh, gật đầu có lệ với Tạ Lâm Lâm.

Sơ Kiến ôm tạp chí: “Không phải anh ở Hoàng Điếm sao?”.

“Ừ.” Đây chính là câu trả lời của anh.

Ôi trời, vài phút trước, cô còn giả vờ không nhận ra anh. Sơ Kiến cũng không dám nhìn mặt người bên cạnh nữa, bèn bỏ tạp chí xuống, vội vàng căn dặn giáo viên hai câu bằng tiếng Hàn, sau đó cố nháy mắt ra hiệu rằng bản thân chạy vào phòng kho trước.

Kiểm Biên Lâm điềm nhiên, tiện tay rút tờ khăn giấy nhả kẹo cao su ra rồi vứt vào thùng rác, mắt nhìn thẳng không rời, cứ thế cất bước theo vào trong.

Đến khi hai người trước sau đi vào, đóng cửa rồi cài khóa cẩn thận, hai người kia mới không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tạ Lâm Lâm: Cái quái gì thế? Kiểm Biên Lâm à?

Tạ Lâm Lâm chắp tay không thôi: Nhất định phải giữ bí mật đấy…

Cách lớp cánh cửa, Sơ Kiến tựa lưng vào kệ hàng, cố hạ thấp giọng: “Chẳng phải anh đang quay phim sao? Không phải là quay đến bốn tháng cơ à? Không phải anh nói giữa chừng chỉ trở về vài lần thôi sao?”.

Kho không có cửa sổ, khóa kín quanh năm nên khá bí bách và ngột ngạt.

Kiểm Biên Lâm ngồi xe chạy suốt mấy tiếng trở về, tuy trên xe có ngủ một chút nhưng dù sao cũng không bằng ngủ trên giường êm để đánh một giấc dài. Huyệt thái dương vốn đau âm ỉ, nhưng sau khi thỏa nỗi tương tư thì niềm vui sướng cũng giúp tâm trạng anh trở nên tốt hơn: “Hôm nay quay đêm, trưa anh quay về vẫn còn kịp”.

Sơ Kiến kinh ngạc: “… Anh không mệt sao?”.

Kiểm Biên Lâm mỉm cười. Anh chú ý bên ngoài có người, cũng biết Sơ Kiến hay e thẹn nên không làm gì cả. Hai tay chống lên kệ hàng, tận lực khom người để ngang bằng chiều cao với cô, nhẹ nhàng cọ trán mình vào trán cô: “Tối hôm qua, anh nhớ em, đoán là cũng không ngủ được nên trở về đây”.

Yên bình và dịu dàng. Sơ Kiến thấy ấm áp khắp người, hơi nóng từ trong lòng lan tỏa ra toàn cơ thể, đến bàn tay cũng âm ấm. Chỉ mười mấy tiếng không gặp mà như thể đã trải qua nửa đời người.

“Anh như vậy không được đâu.” Sơ Kiến khẽ nói: “Sẽ mệt lắm đấy! Nếu anh muốn gặp em… có thể nói cho em biết, em sẽ đi tìm anh. Dù sao em cũng có người trông cửa hàng, cũng không cần thường xuyên đến công ty”.

Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.

“Vậy… em thu xếp hai ngày rồi đến Hoành Điếm tìm anh nhé?”.

Kiểm Biên Lâm vẫn lặng im.

“Nếu không, hôm nay cũng được… sức khỏe của anh mới hồi phục không lâu, em cũng đã nghĩ đến việc rảnh rỗi sẽ đến chăm sóc cho anh rồi.” Sơ Kiến lại tính toán thời gian, “Đợi mấy người bên ngoài làm xong, em sẽ dặn dò giáo viên Hàn Quốc là được, không có việc gì quan trọng nữa là có thể đi rồi”.

Anh nhẹ nhàng ngắt lời: “Em có cảm thấy lúc nào anh cũng muốn gặp em như thế rất phiền không?”.

Phiền sao? Hoàn toàn không có. Khi nãy hôn nhau, cô còn cảm thấy anh cả đêm ở trong xe toàn thân khó chịu, không biết là toát lên mùi hương kỳ lạ gì, nhưng thật sự là… vô cùng dễ chịu…

“Vậy ít nhất anh để em về nhà thu dọn quần áo đã.” Cô nói lảng sang chuyện khác, mới phát hiện ra Kiểm Biên Lâm lại mặc quần dài màu đỏ, bất giác liếc nhìn anh một cái.

Kiểm Biên Lâm hoàn toàn ra vẻ thản nhiên kiểu “Vì em thích nên anh mới mặc”, trở tay xoay nắm đấm mở cửa ra, đi lùi ra ngoài để ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Sơ Kiến bị anh nhìn đến lòng tan chảy…

Kể từ lúc Kiểm Biên Lâm đi ra ngoài, Tạ Lâm Lâm như bị đâm thẳng vào tim, toàn bộ quá trình xăm viền mắt và chân mày đều không hề ỉ ôi, cũng không khóc lóc và làm trò quái dị gì nữa, trước sau vẫn trong trạng thái hồn bay về cõi tiên. Làm ơn đi, rốt cuộc Kiểm Biên Lâm đang làm gì vậy? Không phải anh ta đang quay phim sao? Anh ta bưng cốc nước quan sát mình xăm viền mắt là sao đây…

Hai người còn lại thì vô cùng hiểu chuyện, cố bày tỏ mình không có yêu cầu đặc biệt nào, bảo Sơ Kiến không cần ở đây mà cứ đi nhanh đi, đi nhanh đi…

Sơ Kiến cũng cảm thấy để Kiểm Biên Lâm ngồi đây nhìn người quản lý và nữ diễn viên xăm viền mắt với vẻ giám sát như thế quả thật là cực hình và vô cùng gượng gạo. Cô nói với giáo viên Hàn Quốc vài câu, lại gọi điện cho mấy thợ làm móng trong cửa hàng dặn đến sớm trông coi rồi kéo Kiểm Biên Lâm đi ngay lập tức.

Họ lái xe trở về chung cư, nhanh chóng lên tầng thu dọn hành lý, nhân tiện nói dối ba mẹ là phải đi công tác rồi kéo va li xuống lầu, ra thang máy, ngồi vào xe. Làm liền một mạch, cuối cùng Kiểm Biên Lâm không dằn lòng được nữa, sau khi đóng cửa lại liền kéo Sơ Kiến vào lòng.

Sơ Kiến nhìn ra ngoài cửa xe, thấy chú Kiểm đang đi mua thức ăn về ló người qua, nhìn họ với vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày. Cô lập tức giãy giụa, trở tay ôm chặt lấy Kiểm Biên Lâm: “Đừng đau lòng, đừng đau lòng mà. Không phải chỉ là thất tình thôi sao, em sẽ đến Hoành Điếm với anh…”