Mandarin Của Tôi

Chương 11

Type: Alex Pooh

Sơ Kiến gửi xong tin nhắn mà thấy thật hoang mang và dao động. Cô dứt khoát cầm điện thoại lên chơi game liên tục để khiến bản thân phân tâm.

Cả buổi tối hôm đó, cô ngồi trên chiếu tatami nghịch điện thoại, dì chủ quán ở phòng kế bên vừa chuẩn bị thức ăn cho ngày mai vừa xem ti vi. Thời gian cứ dần trôi qua như thế.

Đến khi ngón cái mỏi nhừ, Sơ Kiến mới tắt trò chơi đi. Nhìn giờ, thấy không còn sớm nữa, cô gọi với dì chủ quán: “Dì ơi, thùng rác nhà mình đặt ở đâu ạ?”.

Một chiếc đĩa nhựa màu xanh nhanh chóng được đặt lên bàn.

Toàn bộ thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Ti vi ở bên ngoài vẫn còn đang phát bản tin thời sự lúc nửa đêm. Những tin tức cứ rót đầy vào tai nhưng Sơ Kiến lại chẳng nghe thấy gì cả. Cô ngẩng đầu nhìn bóng người đang che lấp ánh sáng màu vàng từ chiếc đền trên tường. Không phải anh ấy… đang tham gia chương trình sao?

Lòng bàn tay vẫn còn một chiếc vỏ ốc rỗng, cô không để ý, bỗng nắm chặt, cạnh sắc đâm vào tay đau nhói khiến cô giật mình vứt ngay xuống bàn. Chàng trai trước mặt cởi chiếc mũ trên đầu xuống, vứt sang một bên, quỳ một gối trên chiếu tatami, nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường trên bàn cho cô.

Sơ Kiến bối rối, dường như giúp hay không giúp cũng không phải phép.

Một chữ “Được” ấy đã khiến cô phải nghĩ ngợi suốt cả một buổi chiều và thêm một buổi tối mà dường như tâm lý vẫn chưa sẵn sàng. Sao Kiểm Biên Lâm lại chạy đến đây vào lúc này kia chứ? Tối nay không phải có chương trình sao? Kiểu đêm hội thời trang thế này không phải là ngay sau đó sẽ đến tiệc rượu nửa đêm trác táng sa đọa ư? Mọi người sẽ ngồi cùng nhau trên dãy sô pha lưng cao than vãn về chuyện thiếu hụt lực lượng diễn viên chất lượng, dẫn đến tình trạng giải thể của đoàn làm phim, sẵn tiện cùng nhau bàn bạc kế hoạch công việc năm sau hay dự đoán doanh thu phòng vé của những bộ phim triển vọng hàng đầu…

Nhưng sao anh lại ở đây thu dọn rác chứ? Vậy là sau chữ “Được” ấy rồi thế nào? Tối nay sẽ bắt đầu hẹn hò ư?

Sơ Kiến lần lượt rút bảy, tám tờ khăn giấy ra lau từ ngón tay đến miệng rồi lại trở về tay, xem như tìm chút việc làm cho bản thân trong lúc anh đang thu dọn tàn cuộc.

Đến cuối cùng, Kiểm Biên Lâm dọn dẹp xong cũng ngồi ghé nửa người lên chiếu tatami. Tay anh chạm phải cái túi quần mình, phát hiện ra cây bút bi bị tháo rời từng bộ phận nhỏ rời rạc vẫn chưa được ghép lại với nhau. Anh lẳng lặng lấy ra lắp lại từng chút một lần nữa. Không gian xung quanh họ trở về im ắng, không có bất cứ tiếng động nào. Anh lắp xong liền đặt lên bàn.

Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, Sơ Kiến liếc mắt nhìn và nhận ra chiếc bút này. Trên môi còn vương mùi mù tạt lúc ăn ốc đỏ khiến cô hơi ngại ngùng, lơ đãng liếm môi dưới. 

Kiểm Biên Lâm nhìn thấy động tác nhỏ này của cô liền nói: “Em ăn những thứ này mà dạ dày không khó chịu à?”.

Cô nói thầm: Đã quen rồi!

“Trong nhà có đồ gì ăn được không?”

Cô lắc đầu.

Kiểm Biên Lâm đi ra ngoài, quen thân nói với dì chủ quán hai câu rồi để lại một lời nhắn, bảo Sơ Kiến tiếp tục xem ti vi chờ mình. Nhạc hiệu kết thuc chương trình thời sự buổi tối vang lên cũng là lúc anh bước ra ngoài.

Một bát sò chưng trứng nóng hôi hổi, bốc hơi nghi ngút được đặt trước mặt cô.

“Ăn hết đi!” Chiếc thìa sứ rơi nhẹ vào trong bát.

“Anh biết làm món này á?” Sơ Kiến kinh ngạc.

“Những món em thích ăn anh đều biết làm cả.”

“…”

Dì chủ quán nghe thấy liền cười khanh khách, khen người anh trai này tốt thật.

Hết tin thời sự, ti vi chuyển sang phát lại chương trình giải trí nào đó, đủ hạng minh tinh bị kéo leo lên núi đến mồ hôi nhễ nhại đẫm lưng trong bầu không khí ồn ào và náo nhiệt… Sơ Kiến cầm chiếc thìa chỉ vào màn hình, định xoa dịu cảm giác lúng túng đang đột ngột tăng vọt này: “Anh có tham gia mấy thể loại chương trình thế này không?”.

Kiểm Biên Lâm còn chưa trả lời thì dì chủ quán đã vỗ đùi, lập tức nói: “Tham gia đi, nhất định phải tham gia đấy, dì thích xem chương trình này nhất”, còn bắt đầu nói rằng: “Nếu anh trai cháu tham gia thì ngày nào dì cũng sẽ nói cho khách biết là ngôi sao nổi tiếng này đã từng làm món sò chưng trứng ở quán dì cho mà xem…”

Trong tiếng nói chuyện hăng hái của dì chủ quán, Kiểm Biên Lâm chăm chú nhìn màn hình ti vi: “Em thường hay xem chương trình này à?”.

“Không, không phải… Em không hay xem lắm đâu.” Chẳng qua là đang tìm đề tài tán gẫu thôi mà.

Sơ Kiến buồn bực cúi đầu ăn sò, thành thạo lấy nhân ra rồi thả sạch vỏ xuống bàn. Từng chiếc vỏ sò được vứt lên bàn lách tách rất có trật tự.

Kiểm Biên Lâm cứ ngắm cô ăn mãi như thế.

Khi nãy chương trình truyền hình trực tiếp vừa kết thúc, anh liền lái xe của Tạ Bân rời khỏi đó với tốc độ khá nhanh, cũng may là đường không bị tắc. Tất cả mọi chuyện dường như đã được định sẵn. Anh lao xuồng lầu bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng lúc nhận được tin nhắn kia, anh lại phát hiện bản thân hoàn toàn không biết cô đã về nhà hay chưa.

Quán hải sản này là nơi anh thường xuyên mua đồ ăn mang về cho Sơ Kiến, vốn định ngồi đây đợi, không ngờ lại gặp được cô.

Sơ Kiến ăn gần hết mới sực nhớ ra hình như anh còn chưa ăn thì phải. Cô “à” một tiếng, vừa định hỏi thì…

“Anh ăn rồi.” Kiểm Biên Lâm im lặng một lúc rồi bổ sung thêm hai chữ “Không đói”.

“Ồ!” Cô cúi đầu, dùng thìa múc phần trứng chứng không còn thừa lại bao nhiêu, trong lòng không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là anh muốn… thử thế nào, lẽ nào định ở lại đây tối nay sao?

“Tối nay, anh bay chuyến đêm về Hồng Kông.”

“Thật à?” Sơ Kiến vô thức nhoẻn miệng cười.

Kiểm Biên Lâm xoay chiếc mũ trong tay, khẽ lắc đầu, nở một nụ cười bất đắc dĩ trước vẻ mặ hân hoan vui mừng khi nghe tin anh phải đi của cô… Thôi vậy, cứ từ từ, từng chút một.

Trước khi hai người rời khỏi quán, lúc tính tiền, Sơ Kiến và anh đồng thời lấy ví ra, nhưng trước ánh mắt của Kiểm Biên Lâm, cô lại lặng lẽ cất ví của mình đi. Dì chủ quán tìm tiền lẻ trả lại, còn tiện thể thần bí nói với Kiểm Biên Lâm rằng mình sẽ kín miệng, không nói ra chuyện ngôi sao nổi tiếng đang ở khu chung cư này đâu…

Rời khỏi cửa hàng của dì chủ quán vô cùng nhiệt tình ấy, hai người họ đi vào chung cư rồi lên tầng.

Ra khỏi thang máy, bên trái là nhà Sơ Kiến, bên phải là nhà Kiểm Biên Lâm.

Sơ Kiến cất lời: “Chúng ta vào nhà nào…”.

Cùng lúc ấy, Kiểm Biên Lâm cũng nói: “Anh cứ cảm thấy nơi này không an toàn…”.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Sơ Kiến: “Cái gì không an toàn?”.

Kiểm Biên Lâm: “Vào nhà em đi!”.

… Lại cùng một lúc.

Lúc này, tâm trạng Kiểm Biên Lâm rất tốt. Anh bất giác mỉm cười rồi khẽ hất cằm: “Em nói trước đi!”.

“Em nói xong rồi… Anh nói đi!”

“Nơi này chỉ có hai căn hộ, bình thường anh lại không ở nhà, nếu như có người ẩn nấp ở đây thì em muốn kêu cứu cũng rất khó.”

Chắc là không đáng sợ như vậy chứ? Sơ Kiến nhìn xung quanh.

“Đợi anh đi Hồng Kông về thì lại đi xem nhà vậy, phải tìm kiểu một tầng một hộ quét thẻ mới vào được ấy.” 

“Ồ!” Cô gật đầu rồi lập tức thốt lên: “Hả?”.

Không đúng, sao lại là một tầng một hộ?

Kiểm Biên Lâm đã sớm quen với vẻ mặt ngốc nghếch của Sơ Kiến, liền đáp ngay: “Chúng ta có thể thuê hai căn hộ tầng trên tầng dưới”.

Sơ Kiến bước vào nhà với vẻ kinh hoàng như thế. Trời rất lạnh nhưng trán cô lại đổ đầy mồ hôi. Tóc mái rũ rượi để lộ một vết sẹo nhỏ mờ nhạt ở đuôi lông mày, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra.

Kiểm Biên Lâm rũ mắt, nhìn chằm chằm vào vết sẹo nhỏ kia.

Đó là vết thương để lại hồi học thể dục năm nhất đại học, cô bị thương khi bạn học không cẩn thận đụng vào nhưng anh không hề hay biết. Suốt nhiều năm như thế trong cuộc đời cô, duy chỉ có năm thứ nhất đến hơn nửa năm thứ hai đại học là khoảng thời gian trống rỗng đối với Kiểm Biên Lâm. Anh chẳng biết gì cả, cô vui vẻ hay đau buồn, học xa như vậy có nhớ nhà không, tiền tiêu vặt có đủ dùng không, có… người theo đuổi hay không… Những điều đó anh hoàn toàn không biết.

Nhất là việc bị thương để lại sẹo này, vừa nhìn đã biết là do xử lý không tốt rồi. Hồi bé, Sơ Kiến rất thích trèo cây và nhảy dây nên việc hay té ngã là chuyện bình thường, đều nhờ anh xử lý nên da cô mới lành lặn như vậy. Nếu lúc ấy anh ở bên cạnh cô, vết sẹo ở đuôi lông mày này sẽ không thể nào xuất hiện được.

Nếu như bản thân anh không kích động đến vậy… có lẽ, họ đã sớm ở bên nhau rồi.

Bị anh nhìn như vậy, Sơ Kiến hơi sờ sợ. Cô đang bò rạp trên cửa, nhìn qua mắt thầm xem trong góc hành lang có bóng người nào không, nhận ra sự bất thường  của anh bèn ngẩng đầu lên.

Kiểm Biên Lâm hơi nghiêng đầu nhìn, đặt tay lên cổ áo len của cô rồi đưa ngón tay cái chạm vào sau cổ cô, mơn trớn như có như không, như thể đang nhẹ nhàng lau đi vết bẩn ở nơi đó.

Sơ Kiến gần như nín thở, tay vịn lên cửa, thân thể nửa tựa vào anh, nửa vắt vẻo, hồi lâu chẳng dám cử động.

“Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?” Giọng anh khàn khàn khó hiểu.

“Mặc nhiều quá…” Cô bị bầu không khí này đàn áp đến mức không dám nói chuyện lớn tiếng: “… Nóng”.

Ngón tay anh khẽ rời khỏi làn da cô: “Đi thay quần áo đi!”.

Sơ Kiến thoáng chốc tỉnh táo trở lại, bối rối mở tủ giày ra rồi chỉ vào đôi dép đi trong nhà: “Anh quen quá rồi, tự mình thay đi!”, nói xong cô chạy ngay vào phòng ngủ. Khi đóng cửa lại, chân cô đã bủn rủn lẳm rồi. Cô hơi ngây dại tựa lưng vào cửa.

Quả thật là gượng gạo vô cùng! Nơi này cứ như chỗ lánh nạn, tạm thời chia tách hai người họ vậy. Nếu có cuộc điện thoại bất thình lình gọi anh đi thì tốt biết mấy! Cô mới vừa quyết định xong, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã phải đối mặt kiểu này, như thể là hai người đang yêu đương gặp nhau vậy…

Chỉ nghĩ đến từ “yêu đương” thôi đã đủ khiến Sơ Kiến trăn trở hơn mười ngày rồi.

Cửa bị gõ từ bên ngoài, âm thanh dội thẳng vào tai.

“Em còn chưa thay xong, đợi…”

“Không cần mở cửa!” Giọng nói của Kiểm Biên Lâm vang lên trước: “Anh chỉ muốn nói với em vài câu thôi”.

Sơ Kiến “Vâng” một tiếng, cũng chẳng biết cách cánh cửa này, bên ngoài có thể nghe thấy hay không nữa.

Sau một khoảng im lặng thật dài của người bên kia, Kiểm Biên Lâm cũng tựa lưng vào cửa: “Vừa rồi lái xe một mạch đến đây, anh không kiềm chế được nên muốn gặp em trước khi đi Hồng Kông”.

Tay cô vô thức trượt trên ván cửa, lại lí nhí cất tiếng “Vâng”.

“Anh có điểm nào khiến em không thích thì cứ nói cho anh biết.” Giọng Kiểm Biên Lâm hơi khàn khàn: “Anh… tính tình không được tốt lắm, chưa từng hẹn hò với ai nên không có kinh nghiệm. Những việc này em biết rõ hơn bất cứ ai.”

Ngón tay Sơ Kiến hơi cong lên, nhẹ ngoắc vào cánh cửa.

Người đã quen biết từ lúc lên bốn…

Bắt đầu từ lúc học nhà trẻ đến tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông, cô nhìn anh mặc qua đủ loại kích cỡ đồng phục học sinh, biết rõ quá trình mắt kính anh tăng độ, còn biết khi nào anh mổ cận thị. Một chàng trai quen thuộc như thế đang nói với cô qua cánh cửa: Anh chưa từng có bạn gái, nếu có chỗ nào không tốt thì em hãy nói cho anh biết…

“Sơ Kiến?” 

Giọng nói của cô hơi khàn, thoáng mơ hồ cũng chỉ biết “Vâng” một tiếng.

“Anh phải đi đây.”