Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

Chương 21

E&B: Yến Phi Ly

“Bùi Kiếm Văn!” Phùng Sanh nắm chính xác thời cơ, một chưởng đánh ngất Lục Diêu, ôm vào trong lòng dò xét thương thế, rồi mới chuyển hướng Bùi Kiếm Văn nói, “Ngươi nếu chịu buông kiếm theo ta hồi kinh, Phùng mỗ khẳng lấy tính mệnh bảo đảm với ngươi, đại ca cùng ta chắc chắn toàn lực nghĩ cách bảo hộ ngươi bình an.”

“…...”

“Ta biết ngươi không tin ta…” Phùng Sanh thấy Bùi Kiếm Văn vẫn đứng yên không nói, vội vàng bồi thêm một câu, “Nhưng ngươi cũng nhìn thấy, huynh ấy vì ngươi làm đến mức nào, ngươi chẳng lẽ còn không tin huynh ấy?”

“Cũng không phải không tin hắn, chính là...” Bùi Kiếm Văn dừng một chút, “Phùng đại nhân, hảo ý của ngươi, Bùi mỗ tâm lĩnh.”

“Ngươi...” Phùng Sanh thở mạnh, nổi giận nói, “Ngươi đây là cô phụ tâm sức của cha ngươi!”

Cô phụ... Bùi Kiếm Văn chậm rãi rũ mắt xuống, tinh tế lặp lại hai chữ này. Kỳ thật y sao không biết, cha giấu giếm bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại lừa mình cùng tiểu nương tới tận Tuyền Châu, đều là vì bảo toàn cho mình một mạng. Chính là cha đã mất. Y tới mà không kịp nói cho cha biết, mấy năm nay con chưa bao giờ trách cha hoặc là nói cho ông biết, con của người cuối cùng cũng rõ tính tình bướng bỉnh tùy ý của con là giống ai rồi.

Hổ phụ vô khuyển tử, Bùi Thế Hiến thân là nhân phụ, nổi khổ tâm chỉ cầu vợ con bình an, lại đã quên ông không thể nói ra một chữ “Không” với Cố Khiêm, lại như thế nào có thể yêu cầu Bùi Kiếm Văn tham sống sợ chết. Bùi lão gia tử toàn tâm toàn ý muốn dạy đứa con nên người, đường đường quân tử, đỉnh thiên lập địa.

Bùi Kiếm Văn cũng không cô phụ kỳ vọng của ông, văn hay võ giỏi, thiếu niên anh hùng, nghĩa khí kiên quyết, không chịu khuất phục, chỉ cần xưng danh thì tất cả người bên ngoài đều vươn ngón tay cái tán thưởng một tiếng “Tuyệt!”


“Bùi thiếu hiệp, núi xanh còn đó...” Phùng Sanh thấy Bùi Kiếm Văn rũ mắt không nói, cho ràng lời mình nói y có nghe vào tai, vội rèn sắt khi còn nóng, “Món nợ của Bùi lão gia tử, ta, đại ca và ngươi cùng nhau nhớ kỹ, nhất định có một ngày, phải cho nghịch tặc Đông Lâm nợ máu trả bằng máu!” Phùng Sanh lời này mục đích là thúc giục tâm tư báo thù cho cha của Bùi Kiếm Văn, lại không nghĩ tới Bùi Kiếm Văn nghe được lời ấy lạnh lùng cười, “Hay cho một câu nghịch tặc Đông Lâm! Hay cho một câu báo thù rửa hận! Phùng đại nhân, ngươi nguyện ý nhận giặc làm cha, làm yêm cẩu dưới tay Phùng Phượng, chớ kéo ta theo vào!”

Bùi Kiếm Văn mắng cay độc, chọc Phùng Sanh giận đến mức trên mặt phát lạnh, oán hận thầm nghĩ, nếu không phải sợ ngươi chết ta không ăn nói được với đại ca, phá hủy đại kế của ta, ta quản ngươi sống hay chết làm gì!

Những dẫu giận thì giận, rốt cuộc hắn vẫn đè xuống tức giận, tiếp tục mềm giọng, “Bùi thiếu hiệp, lập trường tuy là bất đồng, nhưng ngươi chẳng lẽ thật không muốn chính tay đâm kẻ thù?”

“Kẻ thù?” Bùi Kiếm Văn lần này lại không đối chọi gay gắt, chỉ bình tĩnh nhìn Phùng Sanh, vẻ lạnh lùng trên mặt y cũng chẳng thể giấu nổi bi thương thảm đạm, “Phùng đại nhân, ngươi nói thật cho ta biết đi, ai là kẻ thù của ta?”

Đương nhiên là đảng Đông Lâm cướp tù không thành, giết người diệt khẩu! — Phùng Sanh tất nhiên là hiểu được nên nói như vậy, chính là lời đến bên miệng lại nói không được.

Đảng Đông Lâm vì sao giết người? Bởi vì Bùi Thế Hiến đã thành nhược điểm của bọn họ rơi vào trong tay Phùng Phượng. Bùi lão gia tử vì phản yêm đảng họa quốc mà chết, chết ở chính con đường mà ông chọn. Như vậy tại sao lại có cuộc chiến đảng phái này? Tại sao lại có loạn thế? Tại sao lại có thiên hạ Đại Minh quân không ra quân thần không ra thần này? Như vậy đáng chết là Dương Tôn Nho? Là Phùng Phượng? Hay là “Chân mệnh thiên tử” ngồi ở chỗ cao nhất trong triều kia?

“Phùng đại nhân...” Bùi Kiếm Văn nắm thật chặt kiếm trong tay, cười ảm đạm, “Ngươi xem, ngay cả ngươi cũng nói không nên lời.” Chuôi kiếm dính ướt, tất cả đều là máu tươi khi mới vừa rồi phẫn nộ tàn sát, khi đó trong đầu y cái gì cũng chẳng quản nữa, chỉ có một chữ ‘giết’, một pho tượng chiến thần Tu La... Chính là rốt cuộc cũng tỉnh. Tỉnh táo lại thì tràn ngập tức giận bị nhân thế hoang đường này mài mòn càng lúc càng mỏng, cuối cùng chỉ dư lại chút ít hoang vắng.

“Bùi Kiếm Văn...” Cơn giận của Phùng Sanh mới vừa rồi bị lời y nói kích khởi cũng rút đi, nhưng lại sinh ra chút tình tự khó hiểu, sần sùi bi ai, làm cho hắn khó được thành tâm thực lòng mở miệng khuyên nhủ, “Ta không giữ. Ta chỉ khuyên ngươi ngẫm lại. Trên đời này chung quy vẫn còn có người...” Dừng một chút, giữa hai hàm răng khẽ thoát ra một câu, “... Cứ cho là ta thay huynh ấy cầu ngươi.”

Khoảnh khắc đó Bùi Kiếm Văn thật sự rung động, chỉ cảm thấy hoang vắng dưới đáy lòng không ngờ phiếm ra chút ấm áp. Y không biết Lục Diêu từng vì y lặng ngồi nhìn tuyết khô, từng vì y mà quỳ gối, nhưng y còn nhớ rõ tam bàn mộ vũ, nhớ rõ đêm cùng say, nhớ rõ ngàn dặm đưa kiếm, nhớ rõ đêm ở đại mạc hoang vắng, nhớ rõ khi dừng ngựa quay đầu, Lục Diêu đứng ở cửa quân doanh, yên lặng tiễn đưa y. Tựa như mới lúc nãy đây thôi, hắn toàn thân nhiễm máu bảo hộ y chu toàn, rồi sau đó yên lặng, thật sâu nhìn vào mắt y, trong mắt có ngàn vạn lời muốn nói, lại chỉ gọi tên y.

Đàn cổ giống như đàn tranh, mười hai dây đàn tượng trưng cho mười hai tháng. Ngày ấy trước khi khởi hành đi Tuyền Châu, Bùi Kiếm Văn lặng ngắm cây đàn cổ, có một khắc nhớ tới Lục Diêu. Tiện tay gảy vài tiếng, tiếng đàn réo rắt, cũng rất có âm điệu.

“Cẩm sắt vì sao ngũ thập huyền


Mỗi dây mỗi trụ, nhớ hoa niên

Trang Chu tỉnh mộng, mơ hồ điệp

Vọng đế lòng xuân, gởi Đỗ quyên

Trăng sáng biển xanh, châu đổ lệ

Khói vương nắng ấm, ngọc Lam điền

Tình này đã đọng thành hồi ức….”

(Bài thơ cầm sắt – Lý Thương Ẩn, bản dịch: Huỳnh Minh Đức)

Trong đầu lướt qua danh ngôn của Lý Nghĩa Sơn, càng tốt đẹp càng làm cho lòng người phiền muộn. Nếu như ngày sau thực sự làm rõ mọi chuyện cùng Lục Diêu, nếu như bọn họ thật sự mỗi người một nơi, quên hết chuyện trước kia, có thể hay không có một ngày, y nhớ tới hắn liệu có cảm thấy… ngẩn ngơ?

Nhưng muộn rồi. Hiểu được thì quá muộn rồi... Tâm động cũng quá muộn. Bùi Kiếm Văn tiêu sái phóng khoáng cả đời, cũng chưa từng vì ai mà mất đi cốt khí của mình, vì ai mà buông binh khí, sống tạm bợ cầu an. “Phùng đại nhân, phiền ngươi thay ta chuyển lời tới hắn…..”

Không có ngẩn ngơ. Bởi vì không kịp.

Nháy mắt đó Phùng Sanh không phải không nghĩ tới cứ như vậy thả Bùi Kiếm Văn đi.

Tuy rằng dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động là chuyện vô dụng, nhưng nếu bọn hắn lui binh, Bùi Kiếm Văn còn có thể đuổi đánh bọn họ sao? Chỉ là ý niệm này vừa chợt lóe liền bị Phùng Sanh hung hăng bóp chết ở trong lòng.


Lần này mặc dù hắn đã dặn dò Thạch Nhiễm chọn thân binh để áp giải tù nhân, nhưng không bảo đảm bên trong vẫn có tai mắt của Phùng Phượng, nếu cứ như vậy để cho Bùi Kiếm Văn chạy mất, chẳng phải là rõ ràng nói cho Phùng Phượng, hắn cùng với Thạch Nhiễm sớm có cấu kết.

Tính kế quá lâu, dục niệm quá sâu, không chấp nhận được dù chỉ chút ít sơ xuất. Người này, hắn thả không nổi.

“Bùi Kiếm Văn...” Phùng Sanh quyết định rồi lại phát giác tim đập như trống, tay chân lạnh lẽo, “Ngươi nếu đã quyết, ta liền công bằng…” Trong tay Bùi Kiếm Văn là binh khí tầm thường, mới vừa rồi một phen chém giết kiếm sớm đã thiếu đi sắc bén.

Phùng Sanh rút thanh Can Tương trong tay Lục Diêu, đảo ngược chuôi kiếm hướng về phía Bùi Kiếm Văn, “Thanh kiếm này, huynh ấy chắc hẳn sẽ rất vui... nếu ngươi dùng qua nó.”

“Được!” Bùi Kiếm Văn đưa tay đón nhận Can Tương, trong lòng âm thầm nói lời tạ ơn. “Lục Diêu, Bùi mỗ đa tạ thanh kiếm này của ngươi tiễn đưa ta đoạn đường cuối cùng.”

Một hồi huyết chiến, dưới vòng vây siết chặt, lực tẫn mà chết. Phùng Sanh cõng Lục Diêu đã vô tri vô giác rời đi, không nhìn Bùi Kiếm Văn một thân bạch y đã không còn thấy rõ sắc áo.

Lưỡi dao sắc bén đâm vào, khi rút ra mang theo cơn mưa huyết tinh ảm đạm. Thạch Nhiễm thực hiện nốt chiêu cuối cùng, chém đao đoạn thủy, danh bất hư truyền. Ánh đao sáng như tuyết qua đi, Thạch Nhiễm thu đao vào vỏ, thân thể phía sau đầu lìa khỏi cổ, về với bụi đất.

Sau đó Phùng Sanh cùng Thạch Nhiễm bàn bạc với nhau đối pháp, nghiêm lệnh người ngày đó có mặt không được tiết lộ một chữ, rồi lại phái người ra roi thúc ngựa mật báo cho Phùng Phượng, “Bùi gia phụ tử đã bỏ mình, tuy nhiên đại sự của Đốc chủ trước mắt, cần dùng người không để người sinh dị tâm. Vì thế bây giờ..” Phùng Phượng tất nhiên là sớm xem rõ tâm tư Phùng Sanh, nhưng tiết mục này Phùng Sanh đã xếp đặt tốt, Phùng Phượng cũng vui vẻ chờ bọ ngựa bắt ve để làm chim sẻ được lợi sau cùng, thuận nước đẩy thuyền, sống chết mặc bay.



“Y nhờ đệ chuyển lời tới huynh, ân nghĩa kiếp này, kiếp sau báo đáp.” Mặt Phùng Sanh xám như tro tàn, môi run rẩy lợi hại, rồi lại vững vàng hướng Lục Diêu thốt ra tám chữ này.

Một lời kết thúc, Lục Diêu còn chưa phản ứng, bất chợt tay phải Phùng Phượng run rẩy, y rút Xích Tiêu về.


“Phùng Sanh!”

“Sanh nhi!”

Hai tiếng gọi lớn, trong điện quay về tĩnh mịch. Chỉ dư lại sắc đỏ đọng trên mặt đất, ngay khi Phùng Phượng thu kiếm là lúc Phùng Sanh nâng lên cái tay còn lại, gắt gao nắm chặt mũi kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén đâm sâu vào, máu tươi đầm đìa đầy tay.

Sanh nhi. Phùng Phượng chưa bao giờ dự đoán được, chính mình sẽ ở quang cảnh này mà gọi lại nhũ danh khi còn bé kia. Y vốn là muốn hắn chết. Nhưng nghe được hai chữ “Kiếp sau”, khoảnh khắc đó run rẩy mà lui kiếm, tại sao? Tại sao!

“…...” Phùng Sanh nhìn Phùng Phượng, đáy mắt lại dần dần lộ ra mỉm cười, hắn nhẹ giọng hỏi y, “Phượng ca ca, trừ bỏ thiên hạ này, trong lòng ca có chút ít thứ khác hay không?”

“Ngươi nghe hiểu ta nói gì không?” Đông đi xuân đến, Phùng Phượng nắm tay đứa trẻ thương thế đã dần hồi phục nhưng lại không chịu nói chuyện, chậm rãi bước thong thả tới thư phòng. “Nếu nghe hiểu thì gật gật đầu, ” Phùng Phượng đi tới sau án thư ngồi xuống, thấy đứa bé kia sợ hãi gật gật đầu, mới cười kéo nó qua, bế nó ngồi lên chân mình, “Cũng không phải đồ ngốc nhỉ.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi liền theo họ của ta, tên một chữ ‘Sanh’.” Phùng Phượng một tay trải giấy tuyên chấp bút, viết hai chữ “Phùng Sanh” cho nó xem.

Lô sanh nhất danh phượng sanh. Mười ba dây như phượng hoàng. Vạn vật… sinh trưởng gọi là sanh.

“Đây là chữ ‘Phượng’.” Phùng Phượng thấy đứa nhỏ trong ngực thần sắc tươi tỉnh, ý cười càng sâu hai phần, ở bên cạnh chữ “Phùng Sanh” viết xuống thêm hai chữ “Phùng Phượng”, “Hiện tại không biết cũng không sao, ngày còn dài, sau này chậm rãi học.”

Giấy tuyên trắng tinh, mực đen nồng đượm, tên hai người vui vẻ nằm cạnh nhau, liền giống như cứ mãi như vậy thân thiết qua cả đời.

“... Ta hiểu được.” Phùng Sanh mắt thấy Phùng Phượng cầm kiếm không nói, dừng một chút, trên mặt chậm rãi hiện lên tươi cười ảm đạm, đột ngột buông nhẹ tay trái, một chưởng đẩy kiếm, hắn tiến lên trước từng bước, lưỡi kiếm sắc bén thoáng chốc xuyên tim, chỉ còn dư lại thanh âm lượn lờ: “Chúc mừng Đốc chủ, cầu thiên hạ, được thiên hạ.”


Phily:

“《Ngô Việt Xuân Thu – Hạp lư nội truyện》có ghi: “Can tương người nước Ngô thê tử là Mạc Tà. Can Tương chế tạo kiếm, cần kim thiết tinh luyện, Mạc Tà hiến thân hỏa lô, kim thiết tưới lên, tức thì thành kiếm, dương là Can Tương, âm là Mạc Tà.”

Can Tương vốn là bị Ngô vương bức bách chế tạo kiếm, không thành nên mới có Mạc Tà tuẫn tình đúc nên.”