Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 59: Phiên ngoại 1: Nhật ký nuôi mèo (Thượng)

Thích Ngân bị phái đi thủ biên cương, không có lòng khó chịu với Ngu Gia Tường là không thể nào, Nhạc Thần cũng vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với hắn, sau cũng chỉ có thế, cũng may Ngu Gia Tường cho phép Nhạc Thần viết thư lui tới với Thích Ngân.

Nhạc Thần xem Thích Ngân như thân nhân, Thích Ngân thủ biên cương chinh chiến bên ngoài cũng không khỏi lo lắng cho hắn, mỗi lần viết thư đơn giản hỏi thân thể, viết chút chuyện nhỏ mình gặp, hỏi tình trạng sức khỏe, còn có hỏi hắn dùng gì, thường xuyên uống thuốc gì ăn gì, mang giày lông cừu linh tinh.

Thích Ngân viết thư cho Nhạc Thần ngắn gọn hơn nhiều, thường xuyên chỉ có hai câu nói, thứ nhất nói thân mình rất tốt, thứ hai hỏi thân thể Nhạc Thần như thế nào, thật sự không hoa hòe, bất quá, hắn sẽ mang vài thứ cho Nhạc Thần, đều là mấy thứ ngoạn ý ở biên cương từ các quốc gia khác truyền đến.

Nhạc Thần chỉ giữ vài thứ, cậu cũng là người lớn, giữ vài món làm kỷ niệm còn lại cấp cho Thừa Trừng, Thừa Trừng cũng không muốn, nhưng công chúa Thừa Xu của Ngu Gia Tường lại rất thích, thường xuyên lấy ra chơi.

Nhạc Thần và Thích Ngân đối đãi tương giao làm Ngu Gia Tường bắt đầu bất mãn, sau đó cảnh giác, nhưng lại thấy hình thức hai người ở chung chẳng khác nào thân nhân, cũng không xuất hiện chuyện hắn lo lắng, vả lại, quan hệ của hắn và Nhạc Thần cũng xem như vững chắc, mà hắn cũng không tin sẽ xảy ra vấn đều, vì vậy sau đó cũng liền để mặc, không để người âm thầm tra xét, thậm chí cũng không hỏi đến.

Có một ngày, Thích Ngân lại gửi thư tín cho Nhạc Thần, trong thư vẫn là báo bình an và hai câu thăm hỏi sức khỏe, chỉ là lần này lễ vật mang về không phải vật chết, mà là hai con mèo toàn thân trắng tuyết.

Ở thời này, nuôi mèo cũng không có gì hiếm lạ, rất nhiều nhà đều nuôi, trong cung cũng nuôi không ít. Chính là, giống mèo tốt vẫn cực kì quý báu hiếm lạ, hơn nữa, mọi người chỉ thừa nhận giống mèo từ quốc gia Tây Vực truyền tốt mới là giống tốt.

Khi còn bé, trong nhà Nhạc Thần từng nuôi hai con mèo và còn nuôi chó, bởi vì cậu rất thích, nhưng thời gian chơi với vật nhỏ quá nhiều nên không đặt tâm tư luyện cầm và vẽ, nên mèo nhỏ liền bị mẹ ôm đi tặng người khác, sau nhà cậu cũng không nuôi vật gì nữa.


Khi nội thị vội ôm hai con mèo mang tới cho Nhạc Thần, phỏng chừng mèo nhỏ trên đường từ biên quan đến kinh thành chịu khổ không ít, mặc dù được xử lý tốt rồi mới mang cho cậu, nhưng vẫn là vừa gầy vừa ốm, nhìn không được xinh đẹp bao nhiêu, bất quá, bởi vì Thích Ngân đưa đến, Nhạc Thần liền cực kì yêu quý sủng ái như trân bảo.

Hai con mèo một đức một cái, Nhạc Thần chải lông cho chúng, đút ăn ngon, nhẹ nhàng ve vuốt, buổi sáng mèo được đưa vào cùng, đến giữa trưa Nhạc Thần đã chọc đến thành thục.

Lông trên người hai bé mèo trắng đến không có tạp chất, mắt là màu xanh biếc, Nhạc Thần rất ác tục* gọi mèo cái là ‘Công chúa bạch tuyết’, mèo đực là ‘Bạch mã hoàng tử’, nghe cậu gọi công chúa hoàng tử là vô lễ bất kính cỡ nào với hoàng gia, nhưng lại không ai dám phản đối, chỉ cần cậu cao hứng, phỏng chừng Hoàng đế cũng không để ý. Chính là mọi người cũng không dám xưng hô hai bé mèo là ‘công chúa’ ‘hoàng tử’, chỉ biết lấy ‘tiểu tuyết’ ‘tiểu bạch’ mà gọi. Không thể không nói nội thị hầu hạ trong cung đều là trí tuệ vô hạn.

(*) Ác tục: ác bá, dung tục.

Giữa xuân, dương liễu xuân phong, muôn hoa trong vườn đua nhau bung nở, Nhạc Thần ngồi trong lương đình vẽ hoa mẫu đơn.

Mẫu đơn là vua trong ngàn hoa, quốc sắc thiên hương, đẹp đẽ diễm lệ, diêu hoàng ngụy tử đan hồng nhị kiều*, tiện sát hương thơm, hai bé mèo trắng tựa sát vào làn mẫu đơn ngủ gật, tư thái tùy tiện, phi thường ngây thơ, dương quang giờ ngọ như lấp lánh bóng râm tạo trên người mèo trắng nhiều vết quang ảnh loang lổ, Nhạc Thần vẽ tranh đến chuyên chú, Ngu Gia Tường đến gần cậu cũng không chú ý.

(*) Phẩm chủng nổi danh của mẫu đơn.

Trên mặt Nhạc Thần khi thì ngưng trọng nghiêm túc, khi thì nhu hòa mỉm cười, nhưng đầu bút trong tay lại vẫn chưa ngừng.

Nội thị mang đến ghế tựa, Nhạc Thần chuyên chú nhìn mèo và bàn vẽ, Ngu Gia Tường ngồi bên vừa phẩm trà vừa nhìn cậu, khóe môi gợi lên biên cười thưởng thức sung sướng, bán híp mắt, không cần nghĩ chính vụ, chỉ cần nhìn cậu là tốt rồi, dạng yên tĩnh nhàn nhã này luôn làm người ta say mê trầm đắm.

Sau khi Nhạc Thần vẽ xong, quay đầu nhìn mới thấy Ngu Gia Tường nửa nằm trên ghế trong lương đình, mặc thường phục minh hoàng, người cũng đã ngủ, thụy nhan an tường yên tĩnh còn mang theo nụ cười thỏa mãn.


Nội thị đứng khá xa còn không biết đế vương của họ đã ngủ, hẳn sẽ nhanh lấy thảm đến phủ cho hắn.

Nhạc Thần nhẹ giọng cho nội thị đi lấy, còn để người kéo buông sa mạn trong lương đình, che đi ánh nắng chói chang chiếu vào.

Nhạc Thần cũng cảm thấy mệt mỏi, nhìn Ngu Gia Tường nghiêng người nằm trên ghế còn dư lại một khoảng khá rộng, liền cũng nằm lên đó mà ngủ.

Có lẽ Ngu Gia Tường cảm nhận được Nhạc Thần bên cạnh, nhẹ động thân thể ôm cậu kéo vào lòng, đặt tay lên thắt lưng của cậu.

Giờ ngọ kiệt sức mệt mỏi, nội thị canh giữ chung quanh cũng đều buồn ngủ, không ngừng ngáp.

Trong lương đình hai người tựa vào nhau tạo thành phong cảnh đẹp nhất trong vườn mẫu đơn, hoa trong ánh mặt trời ấm áp nở ra tươi đẹp, gió mát phất qua, từng đóa từng đóa diễm lệ ung ung lay động, nhịp nhàng theo khúc màn sa trong lương đình, đem theo mùi hương ngọt ngào truyền đến trong mộng hai người ngủ say, là tốt đẹp như vậy.

Gió thổi có chút lớn, sa mạn phất phới, đóa hoa loạn đưa, Tiểu Bạch tỉnh, ở ngoài cối xay bằng nước run rẩy thân mình.

Dáng người Tiểu Bạch nhẹ nhàng bước đi trên thềm đá, xoay quang trong lương đình, bị sa mạn màu vàng huơ cho loạn mắt, lại tao nhã thong thả đến cạnh ghế nằm, cọ xát bên chân Nhạc Thần, phát hiện chủ nhân không phản ứng, vì thế nhẹ nhàng nhảy lên ghế, cọ cọ trước ngực Nhạc Thần.

Ngu Gia Tường bị vật gì từ trên đùi bước qua, hắn rất nhanh liền tỉnh, mở mắt, trong mắt thậm chí còn không có cái loại mông lung vừa tỉnh ngủ, mà là bình tĩnh thâm thúy.

Nhạc Thần mặc cẩm bào xanh đậm, ngủ bên cạnh hắn, hô hấp nhẹ nhàng đều đều, trên mặt còn mang theo đỏ ửng, Ngu Gia Tường trước nhìn qua môi qua mặt cậu, ánh mắt mới nhìn xuống cục gì màu trắng đang bước đến bên hông Nhạc Thần, muốn lủi vào lòng cậu.


Ngu Gia Tường không hề động, mắt lạnh nhìn động tác của Tiểu Bạch, mèo nhỏ phỏng chừng bị khí thế Ngu Gia Tường tỉnh lại làm hoảng sợ, dừng bước chân, nhìn kỹ Ngu Gia Tường, có chút không được, không biết là nên nhảy xuống hay vẫn là tiếp tục lộ trình.

Thấy Ngu Gia Tường không nhúc nhích, mèo nhỏ lại lớn mật chân trước đạp hai bước, Nhạc Thần vẫn không tỉnh, mèo kia liền chuẩn bị cọ cọ vào lòng cậu, Ngu Gia Tường đột nhiên hành động, làm mèo nhỏ đề phòng thời điểm muốn nhảy xuống nhưng lại bị Ngu Gia Tường nắm lông gáy.

Ngu Gia Tường xách mèo đến trước mặt nhìn xem, mèo nhỏ quơ móng muốn chạy trốn.

Ngu Gia Tường nhìn nhìn xác định là mèo đực, trong mắt có chút lãnh ý nói, “Là mèo sao cũng háo sắc!” Tùy tay ném mèo nhỏ ra khỏi lương đình, nếu không phải thân mình Tiểu Bạch linh hoạt thì cho dù là mèo có chín cái mạng, phỏng chừng cũng bị ngã chết. Nó bị rơi vào bụi mẫu đơn, mấy đóa hoa phấn hồng kiều diễm đều bị nó rơi ngã đè nát, cánh hoa rơi xuống, mèo nhỏ đứng vững trên mặt đất, lắc lắc thân mình, không phục lắm hướng vào lương đình kêu to vài tiếng, tuy rằng lại muốn vào trong, nhưng cuối cùng vẫn là vòng ra bên ngoài đi tìm ‘Tiểu Tuyết’.

Kỳ thật Nhạc Thần còn muốn ngủ một lát, chính là người bên cạnh loạn hôn trên mặt cậu, làm cho cậu thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng đành phải mở to mắt, ánh mắt nhập nhèm, bên trong mông mông lung lung một tầng hơi nước, trừng to nhìn Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường đối với cậu giận trừng không chút để ý, lại cúi xuống hôn hôn khóe môi của cậu vừa nói, “Ngủ tiếp sẽ càng mơ hồ, đứng lên đi!”

Nhạc Thần bất mãn đánh cái ngáp, hỏi, “Tỉnh khi nào?”

“Vừa một chút!” Ngu Gia Tường nâng Nhạc Thần từ trên giường dậy.

Lúc này Nhạc Thần mới phát hiện không phải đang ngủ trong lương đình, mà là giường lớn trong phòng.

Lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời có chút hôn ám, không phải là buổi trưa ánh nắng dương quang.

“Trời râm, gió có chút lạnh, trẫm ôm ngươi vào.” Ngu Gia Tường cũng không gọi nội thị ngoài cửa vào hầu hạ, chính mình động thủ lấy y phục Nhạc Thần mặc cho cậu.


Nội thị mang vật dụng rửa mặt chải đầu đến hầu hạ Nhạc Thần, ánh mắt Nhạc Thần đảo quanh lại không nhìn thấy hai bé mèo trắng, có chút nghi hoặc, nghĩ đến phỏng chừng là ở bên ngoài, liền đối với Ngu Gia Tường đang ngồi lật sách nói, “Có nhìn thấy hai con mèo trắng không, là Thích Ngân cho người mang đến cho ta. Rất trắng, về sau dưỡng béo, không chừng sẽ rất đẹp.”

“Thấy, khô héo gầy teo, trừ trắng, không có cái gì tốt!” Ngu Gia Tường miễn cưỡng trả lời.

“Từ xa đưa tới, đoán chừng ở trên đường chịu không ít khổ, có chút gầy là đúng, nuôi một khoảng thời gian sẽ tốt!” Nhạc Thần cảm thấy hai bé mèo kia rất linh tính, hơn nữa cực kì nhu thuận, chủ yếu là đối với chủ nhân là cậu thực không muốn rời xa, mới chung nhau không có bao nhiêu thời gian, chỉ biết ỷ lại cậu, nghe theo cậu, mà không phải là nhóm nội thị thường xuyên ôm bọn chúng.

Nghĩ đến hai bé mèo về sau sẽ được dạy dỗ thành sủng vật nhu thuận nghe lời, hơn nữa, bộ dáng bọn chúng trưởng thành tròn vo một cục, Nhạc Thần liền cảm thấy cực kì không sai.

Chính là, Ngu Gia Tường hình như không quá cao hứng.

Nhưng Nhạc Thần nghĩ Ngu Gia Tường đối với những đồ Thích Ngân đưa tới cũng không cao hứng, cho nên cậu vốn không đặc biệt để ý.

Ngu Gia Tường nhìn bộ dáng Nhạc thần vừa nhắc tới mèo đã cực kì vui vẻ, liền đánh mất ý niệm tiễn bước chúng trong đầu, vẫn là cho cậu giữ lại đi, cậu mỗi một mình trong cung buồn chán cũng không có niềm vui lạc thú gì, có mèo nhỏ trong cung chọc cậu cười cũng được, vì thế nói, “Thừa Xu nghe có hai con mèo thì thích vô cùng, trước khi ngủ đã ôm mèo đi chơi, chờ tỉnh, buổi chiều lại mang về.”

Nhạc Thần choáng váng, không biết Thừa Xu đem mèo ôm đi sẽ còn trở về không, hay chỉ là chơi chơi rồi trở lại, có chút lo lắng nói, “Không biết có thể nghĩ trả lại mèo không!”

Thừa Xu chỉ nhỏ hơn Thừa Trừng hai tháng, được sinh ra khi Ngu Gia Tường còn là Vương, mẫu thân là thị tì khi đó của Ngu Gia Tường, thị tì kia trong khoảng thời gian Ngu Gia Tường đi Tây Bắc vì sinh bệnh mà chết, vì thế Thừa Xu liền được Vương phi nuôi nấng, trời sinh tính tình hoạt bát sáng sủa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Thần đã thích, sau Ngu Gia Tường cũng hết mực cưng chiều. Cho nên để bé ngụ trong cung.

“Trẫm lập tức cho người mang mèo về, được không?” Ngu Gia Tường nhìn phản ứng Nhạc Thần nói.


Nhạc Thần ngẫm ngẫm, một đôi vẫn tốt hơn một con, “Thừa Xu nuôi cả hai phỏng chừng sẽ không để tâm, cho nuôi một con vẫn tốt hơn.”

Vì thế mèo cái về với Nhạc Thần, mèo đực bị chà đạp trong tay tiểu công chúa Thừa Xu.

Sau Ngu Gia Tường lại đến, thấy Tiểu Tuyết lăn lộn trong lòng Nhạc Thần, tuy rằng cảm thấy không thoải mái nhưng nghĩ là con cái cũng liền nhẫn xuống.