Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 42: Thích khách và bị thương

Tên bắn tới tựa như chuyện xảy ra trong tích tắc, ngựa chặn lại phần lớn tiễn bay đến, thị vệ  bảo hộ hai người ở giữa vừa đánh vừa lui tiến vào rừng rậm, có cây cối ngăn trở, như vậy, tên của đối phương chỉ mất đi ưu thế, thế này thích khách chỉ có thể đến gần để tấn công.

Khi hắc y thích khách hiện thân, Nhạc Thần còn có chút phản ứng không kịp, dù sao cảnh này cách cuộc sống hiện thực của cậu cũng là quá xa, chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Bất quá, khi thị vệ chiến đấu với thích khách, rất nhanh, cậu đã biết nên làm thế nào để không vướng tay vướng chân người khác gây phiền toái, chỉ thế thôi cũng đã tốt lắm rồi, Ngu Gia Tường để cậu lùi về phía nào thì cậu liền lùi về phía đó.

Trưởng thị vệ Lâm Hồng rất nhanh đã đoán được số người của đối phương và phương thức công chiến, “Hoàng Thượng, đối phương bên kia có hai mươi người, võ công cũng không xuất chúng, không tính là cao thủ, chỉ cần chia rẽ công trận đối phương thì có thể phá địch.”

Ngu Gia Tường gật đầu đồng ý.

Bên này Ngu Gia Tường chỉ có sáu người thị vệ, thêm hắn nữa là bảy người, Nhạc Thần xem như trói buộc.

Để Hoàng đế vào giữa vòng chiến cũng không phải thượng sách, rất nhanh nhóm thị vệ mở ra một góc vòng vây, để cho một người thị vệ bảo hộ Hoàng đế và Nhạc Thần đi trước, những người còn lại cầm chân thích khách.

Ngu Gia Tường mang theo Nhạc Thần từ chỗ hổng lao ra, Nhạc Thần khẩn trương bối rối quay đầu, mắt thấy thị vệ vì ngăn chặn thích khách mà khổ chiến, trong rừng rậm ánh trời chiếu không đến, nhưng đao quang kiếm ảnh lại hoảng mắt người, máu tươi bắn ra, vây trên mặt đất, trên thân cây, nơi nơi đều là hồng sắc, là mùi máu, tình cảnh chiến đấu kịch liệt làm cho người ta thấy không chân thật.

“Đi mau!” Ngu Gia Tường lôi kéo Nhạc Thần quay đầu, mang cậu vội vàng đi.

Trong nháy mắt quay đầu, Nhạc Thần nhìn thấy một bên đại thụ có cái gì phản xạ anh sáng, ánh sáng chiếu vào mắt cậu, đó là một cung tên.


“Ngu Gia Tường, còn có tiễn thủ!” Nhạc Thần chỉ nói kịp một câu, mũi tên kia đã lấy tốc độ ánh sáng mà bay lại đây, tiễn càng ngày càng gần làm cho Nhạc Thần mở to mắt kinh hoảng, mà Ngu Gia Tường còn đang chú ý phía trước, hai thị vệ bảo hộ hắn lại  đang đối phó một gã thích khách đuổi theo.

Thanh âm hoảng sợ của Nhạc Thần làm cho Ngu Gia Tường lấy lại tinh thần, tên phá không âm đã truyền đến bên tai, Ngu Gia Tường lôi kéo Nhạc Thần lăn mình trên đất tránh một phát nguy hiểm, sau đó nhanh chóng phóng thương trở lại…

Ngu Gia Tường bảo hộ Nhạc Thần, dùng kiếm cản tên, mượn cây cối rậm rạp không ngừng tránh né, cuối cùng tránh được phạm vi tiễn thủ đối phương đang bắn.

Đối phương không chỉ một đội người, trên cây sau lá còn có tiễn thủ làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Khi Nhạc Thần làm quân y, người đứt tay gãy chân gặp qua không ít, máu tươi và người chết cũng không gây cảm giác sợ hãi cho cậu, khi Ngu Gia Tường một kiếm lại một kiếm chém chết thích khách đuổi theo, chẳng qua là Nhạc Thần nghiêng mình né máu văng tới, tình huống khẩn cấp và khát vọng đối nhau làm cho thần kinh cậu càng khẩn trương hơn, chẳng qua đều là theo sau Ngu Gia Tường tránh né.

Nhạc Thần cảm giác được Ngu Gia Tường và thị vệ không hoảng hốt chút nào, hành động vừa đánh vừa lui là có ỷ vào, phỏng chừng Ngu Gia Tường đã có an bài viện binh lại đây, bằng không, phỏng chừng mọi người sẽ càng thêm liều mạng bảo hộ Hoàng đế chạy thoát. Vì thế, cậu cũng không đặc biệt bối rối.

Hai hắc y thích khách hướng về phía này đâm Hoàng đế, Ngu Gia Tường đẩy Nhạc Thần tránh qua một bên né thế công của hai người, đối phương cũng không để ý Nhạc Thần, vội vàng công kích trực tiếp hướng Hoàng đế.

Thời điểm quay vòng trong vòng chiến, Nhạc Thần chú ý tới một mũi tiễn bắn về phía Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường đang đâm thủng yết hầu một tên thích khách, còn bị một tên khác cuốn lấy.

Tiễn kia nhanh như vậy, tựa như chỉ trong thời gian chớp mắt sẽ bắn xuyên qua giữa lưng Ngu Gia Tường, Nhạc Thần nhìn rõ ràng mũi tên phản xạ hàn quang đen bóng, mang theo hàn khí bức người mà đến, Nhạc Thần run rẩy, trước mắt tựa như thoáng qua hình ảnh thân mình Ngu Gia Tường ngã xuống.

Thần kinh của cậu đã hoảng sợ đến mức không thể phát ra chút thanh âm.

Thân thể thay thế đầu óc làm ra phán đoán suy nghĩ, Nhạc Thần không nhớ rõ chính mình nhào đến phía trước thế nào, đẩy Ngu Gia Tường về sau ngăn chặn mũi tiễn, làm Ngu Gia Tường loạng choạng một bước.

Vai Nhạc Thần bỗng nhiên đau nhức làm trước mắt biến thành màu đen, tiếng tiễn bay rõ ràng như vậy truyền vào lỗ tai, bị thương làm ý thức cậu trở nên căng chặt.

Trên bả vai đau nhức là như vậy, nhìn thấy Ngu Gia Tường không gặp chuyện gì, cậu nhẹ nhàng thở ra, trước mắt tồi sầm, hướng mặt đất mà ngã quỵ xuống.


Ngu Gia Tường một kiếm xuyên tim tên thích khách, máu trên thân kiếm tích thành từng dòng chảy xuống, tên thích khách còn lại đón trụ mũi kiếm, nhưng cũng rất nhanh, tên thích khách đã bị tiễn thủ phe ta từ trên cây bắn xuống.

Ngu Gia Tường vội vàng xoay người, tình cảnh Nhạc Thần trúng tên ngã xuống đất hằn trong mắt hắn, cũng từ khi đó hình ảnh này trở thành ác mộng hắn không bao giờ muốn nghĩ đến.

Viện binh tới.

Tất cả thích khách đều sa lưới.

Khi Hoàng Thượng còn chưa bị thương điểm gì thì viện binh chạy tới, mà còn bắt sống được sáu tên thích khách, nhiệm vụ chấp hành tính ra cũng thật không tồi.

Chỉ là, lại tới chậm như vậy, Ngu Gia Tường ôm Nhạc Thần vào lòng, Nhạc Thần đã đau đến hôn mê, chẳng qua trúng tên không quá chính yếu, chết người ở chỗ miệng vết thương đã muốn thâm đen, hắc khí dần dần nhiễm trên khuôn mặt Nhạc Thần.

Trên tên có kịch độc.

Điều này làm Ngu Gia Tường đau lòng không thôi, trong đầu nháy mắt trở nên mờ mịt, không biết phải làm thế nào.

Ngu Gia Tường quỳ trên mặt đất ôm Nhạc Thần, giống như trời đất đều muốn tối xuống, làm cho hắn như không phân rõ thế gian, thậm chí không dám đưa tay lên mũi thăm dò hơi thở Nhạc Thần, chỉ biết ôm lấy cậu, tư thế cứng ngắc giống như một tượng đá, cứ như vậy vĩnh viễn cùng thiên địa.

Thời điểm Thích Ngân đuổi đến bên cạnh Hoàng đế, Ngu Gia Tường ôm Nhạc Thần quỳ gối giữa vũng máu, bên cạnh còn hai thi thể.

Máu đỏ tươi càng làm người ở trong lòng Ngu Gia Tường thêm trắng bệch, khiến lòng Thích Ngân như có cảm giác thân trong đầm nước, trời đất nháy mắt đều tối đen, chỉ còn lại gương mặt trắng bệch kia, làm hô hấp của hắn trở nên bất ổn.

Hắn sửng sốt một chút, sau phản ứng thì lập tức quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thuộc hạ đã đến chậm!”


Ngu Gia Tường căn bản không đáp lời, Thích Ngân không biết hắn nghe được không, hay là đã nghe mà không nói.

Thời điểm Thích Ngân ngẩng đầu cẩn thận nhìn Nhạc Thần, có giọt nước dần dần tích trên khuôn mặt Nhạc Thần, nhìn tựa như nước mắt, đặc biệt dễ thấy.

Thích Ngân nhìn đến tâm thần hoảng hốt, chẳng lẽ Nhạc Thần đã chết sao? Sao Hoàng Thượng lại bi thương như vậy.

Tay Ngu Gia Tường đầy máu, vươn tay vuốt ve gương mặt Nhạc Thần, trên tay dính máu vuốt lên mặt lấm lem nước mắt tạo thành từng vệt dấu vết, hắn sửng sốt một chút, mới phát hiện có nước, ngẩng đầu nhìn trời, chẳng lẽ đang mưa.

Thấy Ngu Gia Tường không bình thường như vậy, Thích Ngân không dám tiến lên quấy rầy hắn, nhưng lại lo lắng Nhạc Thần thật ra vẫn còn thở, nếu bị Hoàng đế chậm trễ chữa trị như vậy, vậy chẳng phải là xong.

Thích Ngân quỳ đi tới trước mặt Ngu Gia Tường, hô một tiếng “Hoàng Thượng!” Thoáng nhìn thấy hốc mắt Ngu Gia Tường ửng đỏ, lập tức vươn tay thăm dò hơi thở Nhạc Thần, tuy rằng mong manh, nhưng xác thực còn thở.

“Hoàng Thượng, còn cứu được!” Thích Ngân phải đoạt lấy Nhạc Thần từ trong lòng Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường nắm lấy Nhạc Thần không tha, nhìn Thích Ngân chằm chằm, trong thanh âm chỉ nghe ra lãnh khốc, nghe không thấy bi thương, cũng không nghe thống khổ, giống như hắn đã không còn cảm xúc bi thương thống khổ, hắn quát, “Không nên đụng y!”

“Hoàng Thượng, Nhạc Thần còn hô hấp!” Thích Ngân bị hành động như vậy của Hoàng đế làm gấp đến giơ chân.

“Khoảng cách từ đây trở về còn một đoạn rất dài, y không chờ được lúc quay lại, y không chờ được. Đừng để y chịu khổ, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi!” Ngu Gia Tường lại ôm Nhạc Thần kéo vào trong lòng, mặt Nhạc Thần vừa rồi bị tay hắn làm lấm vết máu, lại còn giọt nước đem vết máu kia loang ra, lưu lại trên gương mặt Nhạc Thần, chảy qua khóe môi, chảy xuống cằm, tựa như huyết lệ chảy ra từ mắt dọa đến ghê người.

Ngu Gia Tường cúi đầu hôn trên môi Nhạc Thần một chút, đem mặt chôn vào gáy cậu, thì thào nói, “Trẫm sẽ vì ngươi xây một tòa trang viên, ngươi có thể sống trong nơi u tĩnh ấy, không cho người khác quấy rầy, nhưng ngươi phải cho trẫm ở cùng với ngươi…”

Thích Ngân nhìn Hoàng đế vì Nhạc Thần bị thương trúng độc mất tâm trí, bọn thị vệ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể chờ Hoàng đế phát mệnh.

Cánh tay và sau lưng Lâm Hồng bị thương, còn không kịp băng bó đơn giản, nghĩ đến Nhạc Thần ban đầu còn nói cười vui vẻ giờ đây ngã vào lòng Hoàng đế, hắc khí xâm nhập mi tâm, Hoàng đế lại mất thần chí như vậy, trong lòng một trận lạnh người, nhìn về phía Thích Ngân, hắn phải quyết định.

Thích Ngân bất chấp, cúi đầu, “Hoàng Thượng thứ tội!”


Tiến lên ra tay với Hoàng đế, các thị vệ khác còn chưa kịp phản ứng, hắn đã một tay cầm chuôi đao đập vào sau gáy, làm Ngu Gia Tường ngã xuống đất.

Thích Ngân căn bản không thèm để ý đến Ngu Gia Tường, đem Nhạc Thần từ trong lòng của hắn ôm đi.

Hô hấp Nhạc Thần càng thêm mỏng manh, sắc mặt đã biến thành xanh đen, thân thể cũng bắt đầu lạnh cứng.

Thích Ngân cảm thấy phán đoán của Hoàng đế là chính xác, Nhạc Thần căn bản không kiên trì được chờ thái y cứu trị.

Bọn thị vệ nhìn Thích Ngân tập kích Hoàng đế, vẻ mặt kinh ngạc rất nhanh cũng kịp phản ứng, thân vệ Hoàng đế gần như đều cầm kiếm hướng hắn công kích.

Thích Ngân hướng thuộc hạ phía sau nói, “Bảo hộ Hoàng Thượng cho tốt!”

Bọn thị vệ kết thành trận thế, bảo vệ Hoàng đế lại, thân vệ Hoàng đế Chu Thành không có bị thương, nâng Hoàng đế dậy tựa vào bên người.

Tuy rằng Thích Ngân cũng hiểu Nhạc Thần gần như không cứu được, nhưng hắn vẫn không muốn buông tha, Nhạc Thần đơn thuần cười đùa trước kia không thể cứ như vậy mà chết.

Máu trên người Nhạc Thần tuy nhiều, nhưng bị thương chỉ có trúng tên ở vai.

Thích Ngân cũng chỉ có thể đem ngựa chết thành ngựa sống, rút chủy thủ chém đứt đoạn tiễn trên vai Nhạc Thần, trực tiếp hướng vai cậu, đem mũi tên bên trong lấy ra.

Máu thịt chỗ thương đều đã thành màu đen.

Thích Ngân căn bản không suy nghĩ, cúi người một hơi một hơi mà hút, hút một ngụm phun một ngụm, nhưng là, Nhạc Thần vẫn không có bất luận phản ứng gì.

Thích Ngân vỗ vỗ mặt Nhạc Thần, Nhạc Thần chính là lẳng lặng nằm trong lòng hắn không chút đáp lại, Nhạc Thần im lặng không chút động tĩnh như vậy làm cho hắn có loại hi vọng khiến trời xanh xúc động, ai tới cứu người trong lòng này.


Tuy rằng Nhạc Thần trúng độc nặng, nhưng vẫn hô hấp đều đều, tuy rằng mong manh, nhưng chưa từng dừt.

Thích Ngân không thể không ôm hi vọng với cậu.

Ôm Nhạc Thần ra khỏi rừng rậm, lên ngựa, trực tiếp phân phó thị vệ phía sau, “Các ngươi bảo vệ tốt Hoàng Thượng, nhanh chóng về hành cung!” Tự mình đã cưỡi ngựa lao đi nhanh.