Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 38: U viên tham xuân

Dùng xong bữa tối, Ngu Gia Tường bắt đầu xử lý công vụ, chiều tối Nhạc Thần không thể dùng mắt, lại không thể ở nơi này luyện tập tỳ bà, nên đã sớm rửa mặt lên giường.

Lúc Ngu Gia Tường xử lý xong công việc lên giường, Nhạc Thần sớm đã ngủ thật say, gương mặt yên tĩnh say giấc của cậu làm cho người ta chợt thấy hạnh phúc và an bình. Mấy ngày nay hắn đi đường mệt nhọc, ôm Nhạc Thần, yên tâm mà ngủ.

Ngày thứ hai là ngày xuân săn đầu tiên, Ngu Gia Tường không thể đem theo Nhạc Thần ra ngoài săn bắn.

Nhạc Thần chỉ có thể tiếp tục chờ trong hành cung, chờ Ngu Gia Tường thực hiện lời hứa, Ngu Gia Tường nói, ngày mai sẽ hảo hảo cùng cậu, dẫn cậu đi xem phong cảnh đẹp nhất.

Bởi vì mọi người đều rời đi săn bắn, trong hành cung liền không có người, tựa như mấy ngày hôm trước càng lộ ra vẻ trống vắng không chốn nương thân.

Hiện tại bệnh tình Nhạc Thần đã không cần mỗi ngày đều chẩn trị, chỉ cần dựa theo lời dặn thái y uống thuốc là được, chẳng qua, Ngu Gia Tường sợ hãi xảy ra vấn đề, nên như cũ để Sở thái y đến bên Nhạc Thần.

Buổi sáng, sau khi thái y xem bệnh cho Nhạc Thần rời đi, Nhạc Thần mới nhìn sách một chút thì Lí Lực đã không cho phép cậu lại nhìn, sợ rằng xem nhiều sẽ bị thương đến mắt.

Sở thái y cũng đề nghị nhìn nhiều cảnh vật ở xa một chút, đi ra bên ngoài nhiều một chút, Lý Lực đem mũ sa mang cho Nhạc Thần, dẫn theo hai tiểu thái giám, thì đoàn người cùng nhau tản bộ sau hoa viên hành cung.

Trong hành cung không có bao nhiêu người, một đường đi đến, càng vào trong vườn hoa càng im lặng, một người cũng không thấy. Bên trong được tu sửa tinh xảo tuyệt đẹp, cầu nhỏ nước trong, núi giả đình đá, lầu gác hành lang, nhiều loài hoa rực rỡ tươi đẹp, cây cối cũng vừa đâm chồi không lâu, ở trước mắt, nước róc rách lá xanh um, nơi nơi đều là hơi thở xuân đến, duyên dáng tình điều.


Nhạc Thần nhìn thấy cảnh tình như vậy, hai tay không khỏi ngứa nghề, để cho người đem tỳ bà mang đến.

Ngồi trong đình đá trên hòn non bộ, nhìn hết thảy mỹ cảnh trong vườn, còn hướng xa hơn đến chỗ lầu các, tầng tầng lớp lớp mái ngói như tắm trong ánh mặt trời, Nhạc Thần cách hắc sa mà nhìn, mái ngói kia tựa như đã có mấy trăm năm lịch sử, xuyên thấu thời gian biến thành thước phim trắng đen chiếu ở trước mắt, cảm giác phi thường kỳ diệu, làm cho người ta cảm thấy vấn vương phiền muộn, lại tựa như trong mộng nhưng lại rõ ràng ngọt ngào tốt đẹp, rõ ràng cảm giác được, mà lại không thể chạm đến.

Nhạc Thần ôm tỳ bà điều thử âm tiết, dần dần hạ tay tuôn ra âm điệu lưu loát, tựa như khí núi yên tĩnh, trăm hoa lộng lẫy, lưu thủy khinh ngâm…

Cảnh xuân vừa tươi đẹp vừa ngắn ngủi, vừa sướng vui mừng rỡ vừa lo thương thẫn thờ, mỗi một nốt đều biểu đạt loại mâu thuẫn tự đáy lòng, làm cho người nghe say mê hướng đến, theo tiếng nhạc hoặc hỉ hoặc bi vô phương kiềm chế……

Nhạc Thần đàn xong, chính mình cũng có chút cảm khái, cảm thấy có thể gọi khúc này là [U viên tham xuân], nên để người đến ghi vào giấy để ghi nhớ, bằng không phỏng chừng sẽ quên mất.

Đang ôm tỳ bà cân nhắc một hai âm tiết trong đó, thì nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng trầm trồ khen ngợi. Ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy dưới tàng cây ngọc lan một người tuấn tú dáng người dài thẳng thân mang kỵ trang đen tuyền hướng núi giả đi đến.

Tướng mạo người kia thanh nhã cùng với tư thái ung dung, nhìn vào hắn không giống đang mặc kỵ trang, mà như một thân y phục rộng rãi, mã tiên trong tay cũng biến thành cuốn sách tao nhã, lững thững ngâm thơ trong sân nhà.

Phản ứng đầu tiên của Nhạc Thần là một người hảo phong lưu hảo tuấn nhã, đương nhiên, nếu Ngu Gia Tường cũng một thân phong nhã phỏng chừng so với hắn cũng chẳng kém, bất quá, Ngu Gia Tường trong lòng Nhạc Thần đã là một kẻ hình tượng ngả ngớn không sửa được, nếu hắn phong nhã Nhạc Thần cũng tán thưởng không xong.

Sau mới nhớ đến chính mình ở đây đàn tỳ bà mà có người đến, không chừng sẽ có chút phiền toái, nhìn khoảng cách người nọ đến núi giả còn một khoảng, lập tức đứng lên, nói với Lí Lực, “Chúng ta trở về mau chút!”

Phỏng chừng Lí Lực nghĩ đến sự lo lắng của cậu, đem tỳ bà đưa cho tiểu thái giám phía sau cầm lấy, từ đình đá trên hòn non bộ đi xuống cầu thang, Nhạc Thần mang mũ sa, lại lo lắng ánh mắt đột nhiên không thấy, nên vẫn giữ chặt cánh tay Lí Lực đang đỡ cậu.

Trong kích động vì bị thấy Nhạc Thần để lộ lụa mỏng phía trước vành nón, cùng Lí Lực, và tiểu thái giám rất nhanh đi xuống, từ một bên cỏ cây thấp thoáng nhanh chóng rời đi.


Nghĩ sẽ tránh được, nhưng khi đi qua mấy cây hoa đào, lại trực tiếp đụng trúng người kia.

Trên mặt đối phương mang theo ý cười thanh nhã, miệng tùy ý nói, “Sau hoa viên này không có người nào có thể quen thuộc được so với ta, ngươi trốn tránh ta làm cái gì, ta cũng không thể nào làm gì ngươi.”

Nhạc Thần thấy dù sao cũng đã bị người chặn lại, bối rối như vầy cũng vô ích, nên yên tĩnh trở lại.

Không nghĩ tới đối phương nhìn thấy gương mặt Nhạc Thần sau vành nón, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, đem Lí Lực cũng hảo hảo nhìn một phen, sau đó là mừng rỡ, “Tiểu Thần, ngươi sao lại ở chỗ này?”

Lí Lực thấy rõ người tới, cũng thập phần kinh ngạc, sợ hãi nói, “Tam gia, ngươi thế nào cũng ở trong này?”

Phỏng chừng tiểu thái giám trước kia đã từng gặp qua Ngô Khánh, biết thân phận hắn, ôm tỳ bà khom mình hành lễ, “Thỉnh an Ngô vương điện hạ!”

Nhưng thật ra Nhạc Thần có chút mơ hồ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy diện mạo Ngô Khánh, tuy rằng trước kia là bạn tốt, cùng một chỗ thảo luận nhạc khúc, còn rất nhiều lần cùng hợp tấu nhạc, nhưng khi đó là khoảng thời gian bị vây trong bóng tối, chưa từng thấy qua hình dạng của hắn, nào biết đâu rằng hắn chính là nhân vật phong nhã tuấn tú như vậy.

Nhưng thật ra tiếng ‘Ngô vương điện hạ’ của tiểu thái giám làm cậu phản ứng lại, đoán chừng hắn là Vương gia, nhìn diện mạo hắn và Ngu Gia Tường có chút tương tự, chắc hẳn cũng là huynh đệ của Ngu Gia Tường, mà không phải chỉ là phiên vương khác họ.

Vì thế cũng khom mình hành lễ nói, “Bái kiến Ngô vương điện hạ!”

Ngu Gia Khánh cười đem Nhạc Thần nâng dậy, ngón tay trước mắt Nhạc Thần quơ quơ, mắt Nhạc Thần bị tay hắn đong đưa không tự chủ mà chớp chớp vài cái, một đôi mắt hoa đào đều đem tâm Ngô Khánh trát ngứa, lập tức dời đi tâm thần, nói, “Tiểu Thần, ánh mắt ngươi đã tốt rồi sao? Ta phái người đi Tang Hỗ thành tìm ngươi, đem cho ngươi mấy phong thư và ít đồ này nọ, nhưng mà ngươi cũng không ở đó, biết được ngươi là từ Ngô Trúc nhạc phường, không biết hành tung của ngươi, ta còn lo lắng nhiều ngày, không nghĩ tới có thể gặp được ngươi ở nơi này.”


Ngu Gia Khánh nói đến thân thiết tùy tính, theo thói quen đỡ tay Nhạc Thần, đây là thời điểm ánh mắt Nhạc Thần không thấy, hắn thường làm loạt động tác thế này, Nhạc Thần cũng bị phần quan tâm tùy tính của hắn lây sang, trở nên thật tự nhiên, “Ánh mắt bây giờ có thể thấy được, cách thật tốt phỏng chừng còn một đoạn thời gian. Ta cũng vậy, đột nhiên từ Ngô Trúc nhạc phường rời đi, chưa kịp nói lại, không nghĩ tới ngươi cư nhiên tìm ta, để ngươi nhớ rồi.”

“Đứng ở chỗ này làm cái gì, ta đi vào trong viện đi! Chúng ta hảo hảo ôn chuyện! Khúc vừa rồi ngươi đàn làm ta nghe đến mê mẩn, so với tài nghệ trước kia lại có tiến bộ a!” Ngu Gia Khánh nói xong, muốn dìu Nhạc Thần hướng bên kia mà đi.

Nhạc Thần có chút quẫn bách, cùng Ngô Khánh đi ôn chuyện thế nào cũng hỏi cậu vấn đề vì sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ là nói cậu cùng Hoàng đế, cậu là tình nhân bí mật trong đám lời linh tinh kia.

“Ta còn có chút việc, muốn ôn chuyện có thể để lần sau không?” Nhạc Thần lộ ra chút khó xử mà nói.

Đi theo một bên hoa viên là chỗ ở hoàng thân, đi bên ngược lại là chỗ ở đại thần, Ngu Gia Khánh vừa nghe đến âm tỳ bà, đương nhiên cho là một vị hoàng thân hay đại thần không tuân quy củ lén dẫn theo gia kỹ tiến đến, ở trên đình đá hòn non bộ đàn khúc, hắn nghe thích, mới vừa rồi còn nổi lên tâm trêu cợt, nghĩ nếu là giai nhân không tồi, hướng chủ nhân muốn người phụng bồi cũng là một chủ ý không sai.

Không nghĩ tới người gặp được cư nhiên là Nhạc Thần.

Nghĩ đến thân phận Nhạc Thần, Ngu Gia Khánh đoán chừng Nhạc Thần là người nhà Nhạc sư, phi thường được sủng ái, cho nên mới được mang đến nơi này.

Nghe Nhạc Thần cự tuyệt như vậy, đoán chừng Nhạc Thần là gặp khó xử, lập tức hào phóng nói, “Gặp phải việc gì khó sao? Nếu ta có thể giúp được một tay, ngươi cứ nói.”

Nhạc Thần lắc đầu, “Không có chuyện gì, chỉ nhớ đã đến buổi trưa ta phải trở về uống thuốc.”

Ngu Gia Khánh nhìn Nhạc Thần so với ngày xưa càng thêm thanh lịch tao nhã, gương mặt cũng càng thêm sáng rỡ, phỏng chừng rất nhiều người nhìn cậu đều nghĩ muốn cậu, nghĩ nghĩ, vì thế thực trịnh trọng nhắc nhở nói, “Ngươi đến đây cùng ai? Hắn không nhắc nhở ngươi đừng nên đi loạn ở nơi này sao? Nếu như gặp phải bại hoại hạ lưu, không chừng sẽ xảy ra chuyện.”

Nghe Ngu Gia Khánh nói, mặt Nhạc Thần lúc đỏ lúc trắng, rất quẫn bách mà trả lời, “Ta đây đi trở về!”


“Ngươi nghỉ ngơi ở đâu, ta đưa ngươi trở về.” Ngu Gia Khánh nói xong, thì nhìn về phía Lí Lực để hắn dẫn đường, Lí Lực lại nhìn về phía Nhạc Thần, hỏi ý tứ cậu, Nhạc Thần cười khổ một chút trả lời, “Không cần, ta tự mình trở về là tốt rồi.” Nhìn hắn một thân kỵ trang, lại nói sang chuyện khác hỏi, “Ngươi không đi săn bắn sao, chẳng phải còn mặc kỵ trang?”

Ngu Gia Khánh quét mắt nhìn đồ mình, nhàn nhàn nói, “Mấy thứ cưỡi ngựa săn bắn chỉ có thô nhân làm, ta luôn luôn mặc kệ! Sau khi bắt đầu ta đã trực tiếp trở lại rồi! Ta đưa trở về!”

Nhạc Thần không biết nên cự tuyệt thế nào, vẻ mặt khổ tương chính là bất động.

Tiểu thái giám kia hiểu, tự nhiên cũng không dám nói ở trong hành cung của Hoàng đế, vì thế cứ im lặng.

Ngu Gia Khánh thấy Nhạc Thần thật sự khó xử, cũng đành lui từng bước, cởi một khối ngọc bội thuần trắng ở bên hông áng chừng trong tay một chút, mới thả vào tay Nhạc Thần, nói, “Tiểu Thần, ngươi không muốn để ta biết ngươi là người của ai, quên đi, ngươi đem ngọc bội này cầm lấy, có người muốn khó dễ ngươi, ngươi còn có chỗ dựa. Ở tại Đông Nhị cung Khánh Khởi điện, nếu như muốn tìm ta, thì trực tiếp đến.”

Nhạc Thần không muốn lấy ngọc này của hắn, phải trả lại.

Ngu Gia Khánh không đợi cậu trả lời, đã bước đi, xuyên qua rừng hoa đào, vòng qua núi giả, không còn bóng dáng.

Nhạc Thần cầm ngọc trong tay, lăng lăng ngẩn người.

Lí Lực tiến lên dìu Nhạc Thần, nhắc nhở, “Công tử, bây giờ chúng ta trở về sao?”

Tiểu thái giám đi tìm bút mực cũng tìm đến đây, Nhạc Thần hướng phía Ngu Gia Khánh rời đi nhìn nhìn, thở dài, gật đầu nói, “Trở về đi! Về sau ngay cả hoa viên này cũng không thể đến.”

Hỏi tiểu thái giám vừa nãy xưng hô Ngô Khánh ‘Ngô vương điện hạ’, hắn nói Ngô Khánh là tam ca của Hoàng Thượng, là Tam hoàng tử trước kia được phong Ngô vương, về phần tục danh, tiểu thái giám không biết, nhưng hiển nhiên không thể nào là họ Ngô.


Nhạc Thần nghe có chút buồn bã, vì sao luôn gặp phải người như thế chứ!

Nhạc Thần không biết nên đem ngọc bội tùy tay của Ngô vương cho cậu làm sao bây giờ, nhìn trên mặt long tự chữ ‘Ngô’, thấy thế nào cùng khối ngọc bội trước kia Ngu Gia Tường cho cậu có khắc chữ ‘Ninh’ là cùng một bộ.

Đem ngọc bội đặt trong túi gấm. Một số người có được là chuyện tốt, còn một số có được cũng không phải chuyện hay.