Mại Thái Lang

Chương 59

Thương Đông Nghêu không nói gì, chỉ mặt lạnh nghe Mạnh Lãng lên án.

Tránh phía sau đại thụ, tiểu Yên khiếp sợ lắng nghe, hắn sao cũng không thể tưởng tượng được, kẻ mỗi lần uống thuốc cùng ăn cơm đều uy bức hắn, kẻ mặt lạnh như băng lúc nào cũng cùng hắn đối nghịch lại yêu hắn, thử hỏi hắn sao có thể không khiếp sợ?

“Không cần nhiều lời, ta hôm nay muốn giết ngươi, báo thù cho mẫu thân ta.” Âm Sơn đem Mạnh Lãng bảo hộ phía sau, bởi hắn cảm giác được sát ý của Thương Đông Nghêu.

“Cho mẫu thân ngươi?” Cái này khiến Thương Đông Nghêu có chút hồ đồ.

Đối với tên như Âm Sơn, Thương Đông Nghêu vốn cho rằng hắn là một kẻ không biết lượng sức, vì thanh danh mà đâm đầu vào chỗ chết, chính là hắn hiện tại nhắc đến mẫu thân, đây là thế nào?

“Không sai, bởi vì tên phụ thân vô sỉ hạ lưu của ngươi hại chết mẫu thân ta, tên cầm thú ấy cường bạo mẫu thân ta, khiến mẫu thân không cam lòng chịu mà tự sát trước mặt ta. Ta đã lập trọng thệ, nhất định phải giết hắn, đáng tiếc hắn chết quá sớm, ngươi là con hắn, nên phụ trái tử thường.” [1]


Âm Sơn nhớ đến cái chết thảm của mẫu thân, liền hận không thể đem phụ thân Thương Đông Nghêu từ mộ phần đào ra lăng nhục một phen.

Không nghĩ đến có một đoạn cố sự như vậy, khó trách Âm Sơn vẫn truy sát hắn, di, tử lão nhân kia bên ngoài có phong lưu thế nào, lại đi cường bạo người ta, cái này khiến Thương Đông Nghêu dù là con cũng muốn đem lão cha từ mộ phần mà đào lên.

“Lão nhân kia đích thật đáng chết, nhưng không liên quan đến ta. Từ khi ta trong bụng mẹ sinh ra, gặp hắn còn chưa đến vài lần, bằng cái gì mà món nợ thối nát của hắn ta phải trả.” Thương Đông Nghêu lạnh lùng mở miệng.

Tiểu Yên một bên nghe lén không hiểu ra sao, chính là có một đạo bóng người hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Người kia không phải Hi đại ca sao?

“Chủ tử.” Hi ở bên tai nói vài câu, sắc mặt Thương Đông Nghêu ngưng trọng.

Hi đại ca sao lại gọi Thương Đông Nghêu là chủ tử a, chủ tử của hắn không phải Thương sao?

Đột nhiên tiểu Yên nhớ đến điều gì.

… Kỳ thật chủ tử một mực bên cạnh ngươi …

Tiểu Yên nháy mắt như bị ngũ lôi oanh đình, trạng thái kinh sợ bỗng hiện ra, trong đầu trống rỗng.


Sao có thể như vậy?

Sao có thể như vậy?

Tiểu Yên như thế nào cũng không thể tin tưởng, Thương Đông Nghêu từng cường bạo hắn, thế nhưng lại là Thương, là Thương hắn đã dùng mệnh để yêu thương.

Chính là… vì cái gì Thương không nhớ đến hắn?

“Các ngươi đối tiểu Yên làm gì?” Thương Đông Nghêu lạnh băng hỏi.

“Ta cái gì cũng không có làm, chính là sau khi ngươi rời đi đã đem ánh nến cho tắt.” Mạnh Lãng cười không quan tâm.


“Nói bậy, tiểu Yên không thấy, chẳng lẽ các ngươi bắt hắn.”

“Nực cười, hắn có chân, tự chạy loạn sao ngươi có thể tìm, dính líu gì đến ta, bất quá nhìn ngươi có vẻ khẩn trương như thế, thực tiếc vừa rồi không chộp hắn đến uy hiếp ngươi.” Mạnh Lãng tiếc nuối lắc đầu.

“Không cần cùng hắn nhiều lời.” Âm Sơn đã muốn nhắm đến Thương Đông Nghêu.

“A, thuận tiện nói với ngươi một câu, hắn tư vị cũng không tệ lắm.” Mạnh Lãng cố ý muốn chọc giận Thương Đông Nghêu, *** đãng liếc môi một cái.



[1] Phụ trái tử thường: nợ cha con trả