Mại Thái Lang

Chương 47

Tiểu Yên tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Hắn mở hai mắt, không biết ngủ bao lâu, chỉ biết mình không cách nào nhìn rõ mọi vật, một mảnh mơ hồ, tiểu Yên ngọ nguậy nghĩ muốn đứng lên uống nước, lại phát hiện mình toàn thân vô lực, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường.

Tiểu Yên cười nhạo “sự vô dụng” của mình, từ khi Thương rời đi hắn liền bệnh nặng không ngừng, thường xuyên phiền toái đại phu và nhi nữ, thật có điểm muốn xin lỗi họ.

“Tỉnh?”

Tiểu Yên nheo mắt, cố gắng bắt được hình ảnh, đợi đến khi thấy rõ người trước mặt, hắn thiếu chút nữa thét lên.

“Thương, Thương ngươi đã trở lại.”


Tiểu Yên cao hứng bật dậy, quên đi chính mình hiện không còn sức, không cẩn thận, ngã về phía trước, cùng mặt đất dự định thân mật tiếp xúc.

Thương Đông Nghêu chạy nhanh đến ôm tiểu Yên, tránh cho tiểu Yên nhận hậu quả.

“Ta không gọi Thương.” Thương Đông Nghêu lạnh lùng mở miệng, phủ nhận tên này.

“Không có khả năng, ngươi rõ ràng là…”

Tiểu Yên vội vàng mở miệng, chính là hai mắt khi cùng con ngươi lạnh băng của Thương Đông Nghêu chạm nhau, mọi lời nói đều đình chỉ.

Người này không phải Thương, hắn không phải Thương!

Hắn lớn lên cùng Thương giống nhau như đúc, chính là… ánh mắt hắn vừa lạnh lùng lại xa cách, trên người tràn ngập sát khí, người này không phải Thương hắn biết, càng không phải Thương hắn yêu.

Thương là một người rất ôn nhu, ánh mắt hắn tràn đầy luyến ái, mà người trước mặt này lại sở hữu sát ý cùng băng lãnh, tuyệt không thể là Thương.

“Thực xin lỗi, ta nhận sai người.”


Tiểu Yên buồn rầu nói, hơi hơi né tránh cái ôm của Thương Đông Nghêu, có thể ôm hắn, chỉ có Thương.

Thương Đông Nghêu nhìn ra sự cự tuyệt của tiểu Yên, không nói gì cũng buông tay.

“Ta rất giống Thương ngươi thường nhắc đến sao?”

Tiểu Yên kinh ngạc nhìn Thương Đông, không rõ hắn vì cái gì nói như thế.

“Ngày ở chợ chúng ta gặp nhau, người nhìn thấy ta liền gọi ta Thương, còn nắm ống tay áo ta không buông. Ở bờ sông nhìn thấy ngươi, ngươi cùng đồng dạng gọi ta Thương, chiếu cố ngươi mấy ngày nay, ta vẫn nghe ngươi nhắc đến cái tên đó.”

Thương Đông Nghêu hiếm khi nói nhiều như vậy, cả khi ở trước mặt Mạnh Lãng cũng chưa từng.


“Ân, ngươi cùng Thương quả thực giống nhau như đúc, cho nên ta mới lầm ngươi là Thương.” Tiểu Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu kín nói.

Thương Đông Nghêu ở lại nhà tiểu Yên, tiểu Yên hỏi hắn tại sao, Thương Đông Nghêu lạnh nhạt trả lời là đại phu yêu cầu, tiểu Yên cũng không còn nói thêm gì, để mặc Thương Đông Nghêu tùy ý.

Tiểu Yên không lúc nào là không chú ý nhất cử nhất động của Thương Đông Nghêu, nhìn đến gương mặt Thương Đông Nghêu, sẽ khiến hắn nhớ đến người hắn đã từng yêu đến nguyện ý dùng sinh mệnh để đổi.

Thương Đông Nghêu cũng đồng dạng đánh giá tiểu Yên, hắn phát hiện nam tử ốm gầy này, trên mi luôn hiện một tia ưu sầu, mỗi khi có cơ hội nhìn mình, liền rơi vào cõi thần tiên không biết đâu, quan trọng là… hắn một chút cũng không ghét bỏ.