Mại Nhục

Chương 35

Trời hửng sáng, Lý Duy tỉnh giấc. Trong nhà có thêm hai miệng ăn, hôm qua y quên không tính, giờ phải dậy đi mua thêm đồ.

Bảo Cầm còn đang gối đầu lên bờ vai y say ngủ, Lý Duy mỉm cười cẩn thận rút tay ra, nhẹ nhàng đánh thức Bảo Cầm. Đêm qua mệt muốn chết, Bảo Cầm nửa tỉnh nửa mê, khó khăn lắm mới hiểu Lý Duy đang nói cái gì, càu nhàu không chịu dậy, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn mở ra. Lý Duy hôn lên gương mặt hắn, để hắn tiếp tục ngủ. Từ lúc Bảo Cầm bị thái tử gạt đi hiệu thuốc, Lý Duy không muốn để Bảo Cầm ở nhà một mình nữa. Nhưng hôm nay Triệu phò mã đã về kinh, thái tử trọng thương nằm một chỗ, lại có thêm Giang gia tới ở cùng, rốt cuộc Lý Duy cũng cảm thấy yên tâm.

Y xuất môn không lâu thì Bảo Cầm tỉnh giấc. Hắn co mình ngồi ở đầu giường, nhớ lại màn phóng túng hôm qua, cả mặt nóng ran, cong cong khóe miệng ngây ngô cười. Lát sau hắn mới xuống giường, xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, vệ sinh sạch sẽ hạ thân, định bụng tới trù phòng chuẩn bị bữa sáng. Tới cửa trù phòng lại nghe thấy tiếng động ở bên trong, chắc là Tiểu Cổ. Bảo Cầm định bước vào, đột nhiên trông thấy một bóng người mặc đồ trắng lướt qua, đi về phía cổng nhà.


Ngọc Trúc? Bảo Cầm nghi hoặc theo sát phía sau. Mới sớm tinh mơ mà Ngọc Trúc đã muốn ra ngoài sao? Đang định thò tay ra đóng cánh cửa khép hờ, hắn bất chợt nghe thấy một thanh âm xa lạ vang lên: “Ta phóng ám hiệu ba lần, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện.” Ngọc Trúc thản nhiên đáp: “Hai lần trước bất tiện không thể ra.” Người nọ nở nụ cười, “Uống hết dược rồi hả? Đây là phần cho tháng sau.”

Tim Bảo Cầm đập bình bịch, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, sống lưng rét run. Ngọc Trúc đang nói chuyện với người nào? Vì sao phải lén lút như vậy, Giang thiếu gia không biết sao? Thuốc y uống – lẽ nào giống như phỏng đoán của Lý Duy, thực sự liên quan đến dáng vẻ ngày càng trở nên nữ tính của y? Bảo Cầm thở mạnh cũng không dám, trộm bước lên nhìn, chỉ thấy một hắc y nhân đang cầm bình dược trên tay, Ngọc Trúc lắc đầu nói: “Ta không cần thứ thuốc này nữa.” Người kia không tỏ thái độ gì, thu bình dược về, “Tùy ngươi, không muốn cũng được, có điều thứ này ngươi nhất định phải nhận lấy.” Hắc y nhân móc một bao thuốc bột trong ngực áo ra, đưa tới trước mặt Ngọc Trúc. Ngọc Trúc đứng đưa lưng về phía Bảo Cầm, thối lui một bước, giọng hơi mất bình tĩnh, “Đây là cái gì? Ta không cần!” Hắc y nhân cười trào phúng, “Đừng bảo ngươi không biết, không phải cha chồng ngươi uống nó nên mới đi đời nhà ma sao!”

Mồ hôi rịn ra trên trán Bảo Cầm chảy xuống, hắn thấy Ngọc Trúc lắc đầu lia lịa, “Ta không biết! Là các ngươi hại chết lão gia, không liên quan gì đến ta hết!” Hắc y nhân nhét gói thuốc vào tay Ngọc Trúc, mất kiên nhẫn kêu: “Cái đám trong nhà nhất định phải chết hết! Thừa dịp ngươi trà trộn vào trong đó, chỉ cần rắc dược xuống giếng, cũng chẳng mất tí sức nào! Ngươi đừng lắc đầu, chẳng lẽ ngươi đã quên ơn vương gia và thế tử ban thuốc cho ngươi? Nuôi quân nghìn ngày, giờ chính là lúc để ngươi báo ân đó!” Bất chợt Ngọc Trúc nhào đến kéo lấy tay áo hắc y nhân, thống thiết cầu xin: “Các ngươi tha cho Hiền Văn a! Cái gì hắn cũng không biết! Trước đó là ta vô dụng không thể ngăn hắn mang sổ sách giao cho thái tử, ta đã quy tội hại chết Giang lão gia lên người mình rồi, Hiền Văn sẽ không nghi ngờ Tam vương gia nữa! Hắn vốn không liên quan gì đến chuyện này!” Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, “Thôi được, chỉ cần ngươi lấy mạng thái tử và Lý Duy, ta sẽ thả Giang Hiền Văn một con đường sống. Bằng không, hừ, tự ngươi hiểu rõ!”


Tay Ngọc Trúc cứng ngắc cầm gói thuốc không rút về nổi, Bảo Cầm vội bịt miệng lại, chỉ sợ bản thân sẽ hét toáng lên. Không xong, nhất định phải nói cho Lý Duy – Nguy rồi! Giờ Lý Duy không có ở nhà, báo với thái tử cũng tốt! Bảo Cầm vội vã rụt lui, lại nghe hai tiếng loảng xoảng, gót chân đá phải chậu hoa góc vườn. “Kẻ nào!” Hắc y nhân ngoài cửa quát khẽ, xông vào Lý gia. Mặt mũi Bảo Cầm trắng bệch, theo bản năng quay đầu chạy một mạch, sau ót bỗng nhói đau, hắn mất đi tri giác.

Hắc y nhân khiêng Bảo Cầm lên vai, “Bị tiểu tử này thấy rồi, mẹ nó, thật phiền phức! Đây là tiểu quan Lý Duy mua về?” Ngọc Trúc nhào tới trước, “Ngươi đừng đả thương hắn! Hắn vô tội!” Hắc y nhân cười nhạo nói: “Ngươi còn lòng dạ quan tâm đến kẻ khác sao? Nhớ kĩ, mạng của tiểu tử này và Giang Hiền Văn đều nằm trong tay ngươi!” Nói rồi nhún mình phóng đi, biến mất giữa ngõ nhỏ.

Thái tử vừa mới tỉnh dậy không lâu, vai phải vẫn chưa thể vận động quá sức, cầm sách đọc được một lát liền chuyển sang tay trái. Bất thình lình cửa phòng bật mở, Tiểu Cổ té lộn nhào, hớt ha hớt hải chạy vào, quay lại cài cửa thật chặt, giống như bị quỷ đuổi đằng sau. Thái tử nhíu mày, “Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?” Tiểu Cổ gấp đến nỗi đầu vã đầy mồ hôi, ngay cả nói cũng không trôi chảy, “Không, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn! Thì ra, thì ra cái tên Ngọc Trúc chính là gian tế của Tam vương gia! Nô, nô tài vừa mới thấy!” Thái tử cả kinh, buông sách xuống, “Ngươi thở chậm chậm, bình tĩnh nói.”


Tiểu Cổ xoa xoa ngực, hít một hơi thật sâu, “Nô tài vốn đang ngồi trong trù phòng, vừa lúc quay về phía cửa sổ, ngẩng đầu lên liền trông thấy Bảo Cầm lén lút ở cổng sau. Nô tài hiếu kì không biết hắn đang làm cái gì, ló đầu ra theo dõi hắn. Ai dè đột nhiên hắn đá chậu hoa lăn lông lốc, sau đó một hắc y nhân vọt vào đánh ngất hắn, đồng bọn đứng bên cạnh gã chính là Ngọc Trúc!” Thái tử tra hỏi đến cùng: “Sao ngươi biết Ngọc Trúc là ngươi của Tam vương gia? Ngươi đã gặp hắc y nhân kia ở kinh thành rồi ư?” Tiểu Cổ lắc đầu, “Chưa thấy bao giờ, nhưng ngoài Tam vương gia ra, còn ai có thể làm việc này nữa?” Thái tử tỏ ý không vừa lòng, “Nói như vậy, Ngọc Trúc và gã hắc y nhân kia có quan hệ gì ngươi cũng không biết?” Mặt Tiểu Cổ buồn rười rượi, “Nô tài đứng xa, nghe không được rõ lắm.” hắn tự nhủ ai mà có lá gan lớn như tên Bảo Cầm kia, đứng ngay sau cổng mà nhòm! Lúc hắc y nhân hét lớn một tiếng, Tiểu Cổ còn tưởng rằng mình bị phát hiện, sợ suýt nữa thì tiểu ra quần.

Thái tử trầm ngâm giây lát, “Mà thôi, ngươi kể tiếp đi, Bảo Cầm bị đánh ngất xong rồi sao?” Tiểu Cổ đáp: “Kẻ nọ khiêng Bảo Cầm đi luôn.” Thái tử hơi ngẩng đầu, bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan: “Thượng Tâm ra ngoài bao lâu rồi?” Tiểu Cổ trả lời: “Khoảng nửa canh giờ.” Khóe môi thái tử khẽ nhếch, dần dần vẽ thành một nụ cười, khiến Tiểu Cổ sợ hãi vội vã kêu hai tiếng điện hạ. Thái tử mỉm cười nói: “Ngươi lập tức vào phòng Thượng Tâm, làm theo lời ta bảo, không được để ai nhìn thấy, hiểu chưa?” Hắn dặn dò cẩn thận vài câu, Tiểu Cổ không rõ thái tử đang suy tính cái gì, chỉ biết nơm nớp chạy đến tây sương, hoàn thành chỉ thị của thái tử.

Lý Duy về đến nhà, vào trù phòng xếp đồ ăn đâu ra đấy rồi mới ra sân, thế nhưng một bóng người cũng không thấy. Chẳng lẽ Bảo Cầm vẫn chưa dậy? Lý Duy cười thầm đẩy cửa phòng, xốc mành giường lên, “Tiểu trư lười biếng, giờ vẫn còn ngủ?” Nụ cười tắt ngóm, chăn trên giường đã được gấp gọn, Bảo Cầm dậy rồi sao. Lý Duy sờ sờ đầu suy nghĩ, lẩm bẩm: “Chạy đi đâu được ni?” Nhưng quanh quẩn đi ra đi vào mà vẫn không thấy Bảo Cầm đâu. Lý Duy tới cả gian nhà chính, thấy Giang thiếu gia đang ngơ ngẩn ngồi trên ghế, Ngọc Trúc im lặng ngồi cách đó thật xa, cũng không biết đang có tâm sự gì. Lý Duy lúng túng xin lỗi vì đã làm phiền, đứng giữa sân nhìn đông sương phía đối diện, thầm nghĩ Bảo Cầm chắc chắn sẽ không ở trong đó.


Y chuẩn bị xuất môn đi tìm, có lẽ Bảo Cầm chạy tới chỗ Chu Đại Tráng hay học quán chăng. Đúng lúc này cửa đông sương bật mở, Tiểu Cổ bước ra, “Lý công tử, ngài đang tìm cái gì sao?” Lý Duy áy náy hỏi: “Làm phiền đến điện hạ rồi? Cổ công công, sáng nay ngươi có thấy Bảo Cầm đâu không?” Tiểu Cổ nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “Ăn sáng xong thì không thấy đâu nữa. Sao, hắn không ở nhà?” Lý Duy gật đầu, “Ta ra ngoài một lát.”

Tiểu Cổ lẽo đẽo theo y ra cổng, đột nhiên chỉ về phía chậu hoa nơi góc vườn, “Ây da, sao đổ hết cả đất ra thế kia?” Lý Duy vừa cúi đầu nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, vội vã ngồi xuống xem xét. Tiểu Cổ cố tình nói: “Có phải có trộm vào nhà? Lý công tử, ngài mau về phòng kiểm tra xem có mất thứ gì không! Các phòng khác đều có người, không biết Bảo Cầm chạy đi đâu nữa.” Lý Duy bị Tiểu Cổ kéo về tây sương, y không hiểu gì hết, giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ trộm? Nhưng vừa quay đầu nhìn, liền thấy một góc áo bị kẹp thòi ra khỏi ngăn cửa tủ, nhất định là đã có người động vào!

Lý Duy đi tới cạnh tủ, mở ra xem. Tiểu Cổ vừa khẩn trương vừa áy náy, nhịn hồi lâu rốt cuộc mở miệng hỏi: “Có mất thứ gì không?” Lý Duy cúi thấp đầu ừ một tiếng, “Thiếu bạc.” Tiểu Cổ nhắm mắt cắn răng, bằng bất cứ giá nào cũng phải hỏi tiếp: “Mất nhiều hay ít?” Lý Duy quay đi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Một trăm lẻ tám lượng.”