Mai Hoa chủ nhân chậm rãi quay mình nhìn độc nhãn lão nhân một cái, lạnh lùng hỏi:
− Các hạ là ai?
Độc nhãn lão nhân cười nhạt, đáp:
− Tính danh của lão phu không còn nhớ nữa, khỏi cần hỏi.
Mai Hoa chủ nhân nhìn một tay lão nhân đặt đứng trước ngực, lạnh lùng nói:
− Xuất thủ đi.
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Lão phu đối phó với một người đã mệt, lẽ nào chiếm tiện nghi?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Được!
Tay tả liền phóng ra một chưởng.
Độc nhãn lão nhân lập tức búng một ngón tay về phía ngực bên hữu của Mai Hoa chủ nhân.
Chỉ thấy đôi bên đều thối lui hai bước.
Mai Hoa chủ nhân điềm nhiên nói:
− Không ngờ trong số khách dự hội hôm nay lại gặp một cao thủ như các hạ, khiến tại hạ vừa rồi thất kính!
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Nói hay, nói hay!
Bàn tay hữu đột ngột phóng liền bốn chưởng, trên dưới tả hữu, thế đạo thần tốc, khiến người ngoài không nhìn rõ, quần hào chỉ thấy lão nhân vừa giơ tay ra đã rụt về, không thể biết rằng chỉ một lần giơ tay ra đã phóng bốn đòn vào bốn bộ vị của Mai Hoa chủ nhân. Bốn luồng tiềm lực, ám kình đồng loạt ập tới bốn bộ vị của đối phương.
Chưởng thế phát đi trước, lực đạo đến sau, khi đã phát xuất nội kình về phía Mai Hoa chủ nhân, độc nhãn lão nhân liền rụt tay, thối lui bốn bước, nhìn xem biến hóa.
Chỉ thấy hai bàn tay Mai Hoa chủ nhân khum khum vào nhau giơ lên trước ngực nghênh đòn công kích.
Quần hào tuy cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vì tư thế, động tác của Mai Hoa chủ nhân ưu mỹ dị thường, cực nhanh và không vội vã, trừ độc nhãn lão nhân và Oải Tiên Vương Dật, không ai biết Mai Hoa chủ nhân vừa dùng hai bàn tay bao vào nhau để bảo hộ tâm mạch yếu hại, nghênh tiếp lực đạo của đối phương đánh tới bốn phương vị.
Chỉ nghe độc nhãn lão nhân lẩm bẩm:
− Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhất đại tân nhân thắng cựu nhân, lão phu quả đã hết thời rồi.
Bởi lẽ sau khi Mai Hoa chủ nhân nghênh tiếp một đòn công kích y vẫn điềm nhiên như thường, thong thả buông hai tay bảo hộ trước ngực.
Huyền Hoàng Giáo chủ nhìn độc nhãn lão nhân, rồi cung tay hỏi Mai Hoa chủ nhân:
− Chúng ta đấu mấy trận rồi?
Mai Hoa chủ nhân giơ hai ngón tay, thấy run run, vội thu lại.
Huyền Hoàng Giáo chủ và quần hào đều hiểu y giơ hai ngón tay là biểu thị hai trận, nhưng sinh lòng hồ nghi trước việc tại sao y không mở miệng hồi đáp.
Vương Phi Dương nói nhỏ với Hạ Hầu Cương:
− Mai Hoa chủ nhân đã thụ nội thương nghiêm trọng mới không nói nổi, nếu có người bức y phải lên tiếng, thì cuộc chiến hôm nay coi như chúng ta thắng.
Hạ Hầu Cương hỏi:
− Không rõ Huyền Hoàng Giáo chủ có nhận ra điều đó hay chăng?
Vương Phi Dương đáp:
− Dĩ nhiên là nhận ra, nàng thông minh tài trí gấp mấy lần tại hạ, lẽ nào không biết?
Hạ Hầu Cương nói:
− Ồ! Vương huynh biết hết mọi điều về Huyền Hoàng Giáo chủ đấy nhỉ?
Vương Phi Dương biết mình lỡ lời, mỉm cười im lặng.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói tiếp:
− Các hạ giơ hai ngón tay là có ý gì?
Giọng nói gằn lại mau lẹ, hiển nhiên muốn bức Mai Hoa chủ nhân phải lên tiếng hồi đáp.
Chỉ nghe khôi vĩ lão nhân nói thay:
− Là chủ nhân của lão phu muốn nói rằng hai trận, giản đơn như vậy mà cô nương không hiểu ư?
Huyền Hoàng Giáo chủ cười nhạt, nói:
− Hai trận ấy, bên nào thua?
Khôi vĩ lão nhân ngẩn ra, chưa biết hồi đáp thế nào, ngoảnh nhìn Mai Hoa chủ nhân, chỉ thấy y giơ một ngón tay tả, một ngón tay hữu, bèn đáp:
− Mỗi bên thắng một trận, vậy còn tám trận.
Huyền Hoàng Giáo chủ lắc đầu:
− Bổn Giáo chủ thấy rằng đôi bên đã đấu ba trận, các hạ đã công kích Oải Tiên Vương Dật hàng chục chiêu, người ta chưa thèm hoàn thủ, không tính là các hạ đã bại hay sao?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Ừ thì bên này bại, đã sao? Còn bảy trận nữa kia mà!
Huyền Hoàng Giáo chủ nghĩ một chút, đoạn bước tới gần Mai Hoa chủ nhân, lạnh lùng nói:
− Bổn tòa lãnh giáo...
Khôi vĩ lão nhân tràn qua chắn trước mặt Mai Hoa chủ nhân, lạnh lùng nói:
− Lão phu thử tiếp cô nương vài chiêu.
Hắn bị trúng một cước của Vương Dật, tay hữu thụ trọng thương, nhưng sau một hồi điều tức, thương thế đã thuyên giảm rất nhiều, lại biết chủ nhân thụ nội thương, trong nhất thời khó bề tái chiến, cần phải để chủ nhân có thêm thời gian nghỉ ngơi, phục hồi, nên hắn đành mạo hiểm xuất thủ, chuẩn bị đấu với Huyền Hoàng Giáo chủ.
Huyền Hoàng Giáo chủ nghiêm mặt nói:
− Bổn tòa thân phận Giáo chủ, há lại động thủ với ngươi...
Đoạn phẩy tay một cái, một hắc y nhân thân hình mảnh mai lập tức vọt tới, thánh thót nói:
− Bổn cô nương tiếp lão vài chiêu.
Hắc y nhân lấy tay hữu hộ thân, tay tả chờn vờn, sẵn sàng nghênh chiến.
Khôi vĩ lão nhân cười nhạt, nói:
− Ngươi là ai mà cũng đòi giao đấu với lão phu?
Hắc y thiếu nữ nổi giận:
− Lão nô tài cũng đòi lên mặt!
Lời vừa dứt liền phóng luôn một chưởng.
Khôi vĩ lão nhân vung tay tả phẩy mạnh về phía cổ tay hữu của hắc y thiếu nữ.
Thiếu nữ rụt tay hữu, tay tả tung một chưởng, đôi bên tức thời triển khai một cuộc ác đấu cực kỳ ác liệt.
Khôi vĩ lão nhân tuy thụ thương tay hữu, giao đấu có phần bất tiện, nhưng chưởng thế của hắn biến hóa ngụy kỳ, đủ đối phó ngang ngửa với công thế dồn dập của hắc y thiếu nữ.
Huyền Hoàng Giáo chủ vòng qua phía hai người, tiến đến gần Mai Hoa chủ nhân, nói:
− Bổn tòa tiếp cao chiêu của các hạ.
Tay hữu giơ ra, năm ngón tay chụp tới uyển mạch của Mai Hoa chủ nhân.
Mai Hoa chủ nhân đang nhắm mắt trị thương, tựa hồ không biết gì, khi năm ngón tay của Huyền Hoàng Giáo chủ sắp chụp tới uyển mạch của mình, y đột ngột búng năm ngón tay đang khép bật mạnh lên, một luồng chỉ phong kích thẳng lên đón năm ngón tay của đối phương.
Huyền Hoàng Giáo chủ không ngờ y đã trọng thương lại còn công lực như vậy, muốn tránh cũng không kịp nữa, chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, cánh tay hữu đang chụp tới bỗng mất hết kình lực, thõng ngay xuống, vội nhảy lùi lại.
Mai Hoa chủ nhân không thừa thế phản kích, lại nhắm mắt vào. Hiển nhiên một đòn vừa rồi đã tốn rất nhiều sức lực, không còn khả năng phản kích.
Huyền Hoàng Giáo chủ lập tức đề chân khí phong bế huyệt đạo ở tay hữu, vận kình vào tay tả lại chụp tới uyển mạch của Mai Hoa chủ nhân.
Mai Hoa chủ nhân đột ngột mở mắt, thối lui hai bước cực nhanh.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói nhỏ:
− Các hạ đã kiệt lực, còn chưa chịu thúc thủ đầu hàng...
Lời còn chưa dứt, tay hữu của Mai Hoa chủ nhân bất ngờ phóng mạnh một chưởng về phía trước ngực của Huyền Hoàng Giáo chủ.
Đòn này thế đến không mạnh, hầu như không có lực đạo, Huyền Hoàng Giáo chủ liền trở tay tả đang trảo lên nghênh đón hữu chưởng của của đối phương.
Huyền Hoàng Giáo chủ tuy không rõ Mai Hoa chủ nhân có còn năng lực tái chiến hay không, nhưng trong lòng minh bạch rằng đây là cơ hội duy nhất để thủ thắng, nên mạo hiểm nghênh tiếp một đòn, mặc dù tay hữu đã thụ thương.
Song chưởng đập vào nhau «binh» một tiếng. Mai Hoa chủ nhân chấn thối ba bước, Huyền Hoàng Giáo chủ thì đứng bất động tại chỗ, thong thả thu tay tả về.
Quần hào reo hò:
− Huyền Hoàng Giáo chủ thắng rồi, chúng ta lại thắng một trận nữa!
Chỉ riêng Vương Phi Dương nhận ra tình thế bất ổn, vội sãi bước đến bên cạnh Huyền Hoàng Giáo chủ, hỏi gấp:
− Giáo chủ thụ trọng thương ư?
Và vội giơ tay nắm lấy cánh tay của Huyền Hoàng Giáo chủ.
Bỗng có tiếng quát trầm trọng:
− Không được động đến Giáo chủ.
Độc nhãn lão nhân đã bước lại.
Vương Phi Dương ngẩn người, hỏi:
− Lão tiền bối, thương thế của Giáo chủ thế nào?
Quần hào trừ một vài người, đều không biết Độc nhãn lão nhân là ai, thấy truyền nhân của Hoàng Sơn Thế Gia cung kính đối với lão nhân thì đều có cảm giác bất thường.
Chỉ nghe độc nhãn lão nhân đáp:
− Giáo chủ bị trúng «Thôi Tâm Chưởng» lực.
Vương Phi Dương thất kinh:
− «Thôi Tâm Chưởng» lực?
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Đúng thế, thứ chưởng này đã tuyệt truyền trong giang hồ hàng trăm năm, nay không ngờ lại xuất hiện trong giang hồ.
Quần hào không ít người đã nghe qua truyền thuyết về «Thôi Tâm Chưởng», nên bất giác đều chấn động.
Vương Phi Dương hỏi:
− Lão tiền bối, liệu có cách cứu trị chăng?
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Lão phu còn chưa biết thế gian có loại linh dược nào cứu trị được «Thôi Tâm Chưởng» lực.
Vương Phi Dương thở dài não nề, nói:
− Lão tiền bối đã không biết có linh dược gì cứu chữa thì vãn bối đành chỉ còn cách đưa nàng về Hoàng Sơn thôi.
Độc nhãn lão nhân nói:
− Thời khắc này chưa nên động đến người Giáo chủ.
Vương Phi Dương nói:
− Bất lực chờ chết chi bằng thử tìm cách cứu, công việc của Giáo chủ thỉnh lão tiền bối tạm chủ trì thay nàng.
Đoạn giơ tay về phía Huyền Hoàng Giáo chủ.
Bỗng một thanh âm dịu dàng cất lên:
− Chớ tự tiện động tới nàng. «Thôi Tâm Chưởng» hoàn toàn không phải là tuyệt học đoạt mạng, có gì lấy làm kỳ quái?
Vương Phi Dương rụt tay lại, ngoảnh nhìn, chỉ thấy một thanh y thiếu niên đội chiếc mũ nhỏ chậm rãi bước tới. Người này thân hình mảnh mai, ước chừng mười tám tuổi. Vương Phi Giương cung tay thi lễ, nói:
− «Thôi Tâm Chưởng» là thứ thần công tuyệt truyền, người bị đòn hết phương cứu chữa, người trong võ lâm đều biết vậy, huynh đài là ai mà nói mạnh như thế?
Thanh y thiếu niên điềm nhiên mỉm cười:
− Sao, các hạ không tin thì phải?
Vương Phi Dương nói:
− Đúng thế. Nếu huynh đài không thể nói minh bạch, hợp lý, thì tiểu đệ thật khó tin.
Thanh y thiếu niên lạnh lùng nói:
− Có phải muốn trị thử ngay tại đây?
Vương Phi Dương ngẩn ra, chưa biết hồi đáp thế nào, chàng chưa biết lai lịch người này, đây lại là vấn đề sinh tử, đâu có thể tùy tiện mạo hiểm?
Chỉ nghe thanh y thiếu niên nói tiếp:
− Nếu các hạ nhận định rằng Huyền Hoàng Giáo chủ đã vô phương cứu chữa, tại sao không thử?
Vương Phi Dương trầm tư nan quyết.
Độc nhãn lão nhân bỗng xen vào:
− Hoàng Sơn Thế Gia tuy có lưu trữ rất nhiều loại kỳ dược linh đơn, chỉ e cũng khó có loại nào cứu trị được «Thôi Tâm Chưởng» lực, chi bằng cứ để công tử thử xem.
Lão nhân thở dài nhè nhẹ, nói tiếp:
− Đối với thương thế của Giáo chủ, chỉ còn hy vọng vào kỳ tích mà thôi!
Vương Phi Dương không nhận ra lai lịch của chàng thiếu niên, chưa thể an tâm, ngoảnh nhìn Sâm Tiên Long Thiên Lộc, hỏi:
− Long trang chủ uyên thâm y đạo, vốn được võ lâm kính ngưỡng tôn là Đệ Nhất Thần Y đương đại, thiết tưởng biết cách cứu trị «Thôi Tâm Chưởng» lực?
Long Thiên Lộc đáp:
− Nếu lão phu vì hư danh, hẳn sẽ cố phát ngôn một cách hùng hồn rằng có thể cứu trị «Thôi Tâm Chưởng» lực. Dù lão phu cứu không nổi mạng Giáo chủ, cũng khả dĩ viện cớ không phải do lão phu.
Vương Phi Dương kinh ngạc hỏi:
− Nghe khẩu khí của lão tiền bối thì không thể cứu được chăng?
Long Thiên Lộc đáp:
− Theo như lão phu biết thì đích xác là như vậy.
Nhưng thanh y thiếu niên nói:
− Trên thế gian ngày nay, trừ tại hạ ra, không ai có khả năng cứu trị «Thôi Tâm Chưởng» lực.
Long Thiên Lộc hỏi luôn:
− Thứ cho lão phu đa vấn, muốn hỏi một câu.
Thanh y thiếu niên đáp:
− Tại hạ kính lãnh cao luận.
Long Thiên Lộc hỏi:
− Không biết công tử định dùng dược vật gì để trị thương cho Huyền Hoàng Giáo chủ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Phương pháp châm cứu.
Long Thiên Lộc đăm chiêu một chút nói:
− Đó là phương pháp duy nhất khả dĩ tiến hành.
Thanh y thiếu niên quay qua Vương Phi Dương nói:
− Sự nhẫn nại của tại hạ có hạn, nếu tại hạ đã rũ áo bỏ đi, dù các hạ có cố thỉnh cầu, tại hạ cũng không đáp ứng đâu.
Vương Phi Dương nói:
− Huynh đài có thể cho tiểu đệ biết sư thừa là ai chăng?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Thế gian đã không ai cứu trị nổi thương thế của Huyền Hoàng Giáo chủ, thì còn hỏi đến sư thừa của tại hạ làm gì?
Vương Phi Dương nghiêm trang nói:
− Được rồi. Nhưng tiểu đệ có vài lời cần phải nói ra trước.
Thanh y thiếu niên đáp:
− Các hạ khỏi cần nói, tại hạ đã biết rồi. Nếu tại hạ không cứu trị nổi thương thế của Giáo chủ, tại hạ sẽ đền mạng.
Vương Phi Dương nói:
− Nếu huynh đài quả thực cứu trị được thương thế của Giáo chủ, Hoàng Sơn Thế Gia và Huyền Hoàng Giáo vô cùng cảm kích, sẽ tuân theo lệnh huynh đài.
Thanh y thiếu niên lạnh lùng nói:
− Trong thâm tâm các hạ không tin vào y đạo của tại hạ nên mới dám đại ngôn như vậy, đáng tiếc trong vụ đánh cuộc lớn lao này, các hạ nhất định thua cuộc.
Vương Phi Dương đáp:
− Tiểu đệ dù thua, cũng tình nguyện vui lòng.
Thanh y thiếu niên không đối đáp gì thêm, thong thả bước tới bên Huyền Hoàng Giáo chủ, thò tay vào bao lấy ra một chiếc hộp ngọc dựng đầy kim trâm, chỉ thấy chàng mở hộp, nhặt một cây kim cắm vào Tinh huyệt ở vai hữu của Huyền Hoàng Giáo chủ. Tiếp đó chàng liên tục cắm tiếp tổng cộng mười tám kim trâm vào người Giáo chủ.
Quần hào đăm đăm nhìn thanh y thiếu niên và Huyền Hoàng Giáo chủ, chờ xem biến hóa.
Vương Phi Dương càng nóng lòng sốt ruột ngầm đề tụ chân khí, nếu phát hiện tình thế xấu đi, sẽ xuất thủ công kích thanh y thiếu niên.
Thời gian trầm tịch trôi qua trong sự khẩn trương, mấy trăm người tập trung một chỗ hoang vu mà không ai dự đoán được biến hóa, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Chợt thấy Huyền Hoàng Giáo chủ từ từ cử động hai vai rồi một hơi dài.
Thanh y thiếu niên mỉm cười để lộ hành răng đều đặn, ngoảnh nhìn Vương Phi Dương, nói:
− Các hạ nên tin lời tại hạ mới phải, vụ đánh cuộc vừa rồi, các hạ đã thua.
Chỉ thấy Mai Hoa chủ nhân từ nãy nhắm mắt điều tứ bỗng mở to hai mắt, lạnh lùng nói:
− Tất cả các vị đều thua.
Quần hào nhìn kỹ, chỉ thấy cặp mắt của Mai Hoa chủ nhân vốn mất thần thái, nay chợt phóng ra thần quang dữ tợn tựa hồ y đã hồi phục hoàn toàn công lực.
Độc nhãn lão nhân bỗng cầm cây trúc trượng, sải bước tới gần, nói:
− Võ công của các hạ vừa uyên bác phức tạp vừa thâm hậu, bình sinh lão phu mới được gặp một đệ nhất cao nhân như...
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Phải chăng các hạ còn muốn động thủ với tại hạ?
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Tuy võ công của các hạ cao minh như vậy, nhưng lão phu tự tin còn khả dĩ giao đấu, dù thắng bại khó bề dự liệu.
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Các hạ đã hết cơ hội giết tại hạ rồi.
Độc nhãn lão nhân nói:
− Lão phu xưa nay không khi nào công kích khi đối phương nguy nan, cũng chẳng sợ nguy hiểm do người ta gây ra cho mình.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đáng tiếc hiện tại tại ngay cả cơ hội động thủ với tại hạ, các hạ cũng chẳng có nữa.
Độc nhãn lão nhân nói:
− Lão phu chưa minh bạch ý của các hạ?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Rất đơn giản, tại hạ muốn nói rằng các hạ đã mất năng lực tái chiến.
Độc nhãn lão nhân nói:
− Điều đó thì lão phu không tin.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Thì cứ vận khí thử coi.
Độc nhãn lão nhân y lời thử vận khí, mặt lập tức thất sắc, nổi giận hỏi:
− Ngươi tự mệnh danh là nhân vật anh hùng, không thấy đây là thủ đoạn quá thấp hèn hay sao?
Mai Hoa chủ nhân điềm nhiên cười:
− Năm xưa mười tám cao thủ thiên hạ ai cũng xưng là nhân vật anh hùng mà hợp lại vây công, lấy đa hiếp thiểu, thủ đoạn như vậy không thấp hèn hay sao?
Ngừng một chút, đoạn cao giọng nói:
− Tất cả các vị đều vận khí thử coi.
Quần hào tuy kinh ngạc chưa hiểu thế nào, nhưng đều y lời vận khí, lập tức nhìn nhau thất sắc, đứng trơ cả ra.
Nguyên quần hào thử vận khí đều cảm thấy đan điền đau nhói, tựa hồ bị trúng độc nghiêm trọng, càng đề tụ chân khí càng đau dữ dội. Hiển nhiên là toàn thể quần hào đã mất hết năng lực giao đấu, không còn cơ hội đào thoát, đành thúc thủ chịu trói mà thôi. Tiếng thở than bất lực xen lẫn tiếng rên rỉ tràn ngập cả bãi đất hoang vu.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Chư vị đều đã vận khí, hẳn đều xác nhận lời ta nói là thực chứ?
Ngừng một chút, y gằn giọng tiếp:
− Trước mắt chư vị chỉ còn hai đường để lựa chọn.Một là tự tuyệt mà chết, hai là thúc thủ chịu trói, chờ nghe phát lạc, không còn cơ hội đào thoát.
Vương Phi Dương nhìn độc nhãn lão nhân hỏi:
− Lão tiền bối, chúng ta quả thực không còn năng lực phản kháng nữa ư?
Chàng đã nghe Giới Tham đại sư kể lại vụ việc năm xưa, chính Thần Phán Trần Hải và phụ thân chàng tựa hồ chủ trì việc vây công phu phụ Công Tôn Phụng, nếu Mai Hoa chủ nhân biết thân phận của chàng, y sẽ quyết không bỏ qua.
Độc nhãn lão nhân phẫn nộ đáp:
− Không sai, chúng ta đã mất năng lực phản kháng, chỉ còn cách thúc thủ chịu trói.
Vương Phi Dương thở dài, nhìn Mai Hoa chủ nhân nói:
− Các hạ có biết tại hạ là ai chứ?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Khách dự hội hôm nay phần lớn đều là các nhân vật hữu danh trong võ lâm, có điều là ta nhớ không nhiều.
Vương Phi Dương nói:
− Các hạ không biết tại hạ, nhưng hẳn nhớ chủ nhân đời thứ hai của Hoàng Sơn Thế Gia chứ?
Ánh mắt của Mai Hoa chủ nhân chợt loáng lên:
− Công tử muốn nói đến Vương Đông Dương?
Vương Phi Dương đáp:
− Đó là tiên phụ.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Vậy công tử là chủ nhân đời thứ ba của Hoàng Sơn Thế Gia Vương Phi Dương?
Vương Phi Dương đáp:
− Chính là kẻ hèn này.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Hay lắm, lệnh tôn chết trước mười mấy năm, khiến ta không thể moi tim hắn đặt trước linh tiền của tiên phụ tiên mẫu. Nay đã có công tử thay thế, thật là hay!
Vương Phi Dương nói:
− Quần hào đều đã trở thành cá chậu chim lồng, đều bị các hạ sát hại, tại hạ há lo cho sự sinh tử của riêng mình? Chỉ là trong tâm có điều chết không thể nhắm mắt!
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Công tử có điều gì chưa minh bạch?
Vương Phi Dương đáp:
− Các hạ bỏ độc vào trà rượu, khách dự hội không hề đụng môi, làm sao có thể đầu độc mấy trăm người cùng một lúc? Vậy mà các hạ làm được, thật khiến tại hạ thán phục vô cùng.
Mai Hoa chủ nhân cười:
− Ngươi có biết tại sao ta chọn nơi này để thỉnh quần hào tới dự hội không?
Vương Phi Dương đáp:
− Đó chính là điều tại hạ hồ nghi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Ta muốn lợi dụng cổ bách hoang thảo để quần hào bị trúng độc mà không hề hay biết.
Vương Phi Dương nói:
− Cổ bách hoang thảo làm sao lại có chất tối độc? Hơn nữa, tất cả mọi người lại đều bị trúng độc vô thanh vô tức?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Việc này mới nghe có vẻ thần bí, quái dị, thực ra rất đơn giản...
Y ngưng lời, đưa mắt nhìn quần hào, nói tiếp:
− Trước hết ta cho rải thứ bột cực độc lên lá cây, ngọn cỏ, đêm qua sương xuống, giữ lại bột độc trên cây cỏ. Nhưng sau nửa ngày dưới nắng sương đã khô, chất độc vẫn còn, gió nhẹ thổi tới lay động cây cỏ, bụi độc sẽ tự bay đi, chất độc này không màu không vị, tràn ngập khu vực này, chỉ cần há miệng ra nói và hô hấp thì đã thụ chất độc vào trong người.
Vương Phi Dương nói:
− Thì ra vậy, thật không thể nghĩ ra.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nhưng việc đó không phải ai cũng làm được, phải có điều kiện, còn tùy trời mưa hay nắng, gió thổi mạnh hay yếu, theo hướng nào, phải tính toán tỉ mỉ địa thế mới có thể đầu độc toàn bộ quần hào cùng một lúc.
Vương Phi Dương ngạc nhiên:
− Chẳng lẽ các hạ không sợ bị trúng độc?
Mai Hoa chủ nhân mỉm cười:
− Ta muốn đầu độc các ngươi, nếu tự mình cũng trúng độc há chẳng nực cười lắm sao?
Vương Phi Dương nhún vai:
− Các hạ nghĩ ra được cách đầu độc vừa rồi đủ thấy trí tuệ siêu nhân. Khi tại hạ vào đây, đã lưu tâm xem xét cảnh vật mà không phát hiện có gì khả nghi.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu việc làm bị các ngươi dự liệu trước, thì làm sao ta đầu độc nổi các ngươi?
Vương Phi Dương nói:
− Phương pháp ấy tuy ảo diệu, nhưng là thủ đoạn thấp hèn, không phải của bậc quân tử.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Dụng binh phải hiểm trá, càng hiểm trá càng hay. Đã đối địch nhau, còn nói gì đến nhân từ với quân tử!
Vương Phi Dương nói:
− Nếu các hạ dùng võ công sát hại quần hào thì mới có thể khiến cho anh hùng thiên hạ bái phục!
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Ngươi chết mà không phục ư?
Vương Phi Dương nói:
− Dùng lối ám toán hạ độc hèn hạ khiến người ta mất khả năng đề kháng, thì người ta bị thua mà không phục, chịu chết nhưng đầy oán hận!
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Tiên phụ tiên mẫu của ta thảm tử, bị loạn đao phanh thây, ngươi tưởng họ có thể nhắm mắt mà chết hay sao!
Giới Tham đại sư bỗng nói xen vào:
− Lệnh tôn, lệnh đường tuy bị thảm tử vì quần hào vây công, nhưng là đôi bên động thủ giao đấu với nhau bằng võ công, khác hẳn việc ngấm ngầm hạ độc hôm nay.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Ý của đại sư thế nào?
Giới Tham đại sư đáp:
− Ý của lão nạp là Công Tôn thí chủ cũng nên dành cho họ cơ hội thi triển võ công.
Mai Hoa chủ nhân trầm ngâm một hồi, đoạn bước tới gần Huyền Hoàng Giáo chủ, giơ tay giật tấm mạng che mặt nàng, nói:
− Ta muốn xem dung mạo của Huyền Hoàng Giáo chủ cơ trí tuyệt luân như thế nào?
Huyền Hoàng Giáo chủ đột ngột tràn ngang hai bước né tránh bàn tay của Mai Hoa chủ nhân chụp tới, lạnh lùng nói:
− Nếu coi việc các hạ đầu độc là một trận, thì các hạ lại thua một trận nữa, vì trong số quần hào ở đây, vẫn còn một người không bị trúng độc!
Mai Hoa chủ nhân rụt nhanh tay về, nói:
− Ta không tin rằng Giáo chủ không bị trúng độc.
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Các hạ muốn thế nào mới chịu tin?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Hãy tiếp ta ba chưởng, xem Giáo chủ có bị trúng độc hay không?
Vương Phi Dương nói:
− Không được, Huyền Hoàng Giáo chủ vừa mới trúng «Thôi Tâm Chưởng» của các hạ, may nhờ vị huynh đài đây cứu mạng, còn đang cắm kim đầy mình, làm sao có thể động thủ với các hạ?
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Người này dụng tâm độc ác, hy vọng bổn tòa bị y đả thương trong ba chưởng của y, bổn tòa dù không bị độc cũng hết cách đối chứng với y.
Mai Hoa chủ nhân cười hiểm, nói:
− Giáo chủ cũng biết là không tiếp nổi ba chưởng của ta chứ gì?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Bổn tòa bị trúng «Thôi Tâm Chưởng» của các hạ, thể năng chưa phục hồi, trong vòng một giờ chưa thể tái chiến.
Mai Hoa chủ nhân cười khẩy, nói:
− Giáo chủ nói nghe thảm thiết quá, có phải muốn thỉnh cầu ta tha chết cho chăng?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Toàn thể quần hào đã bị các hạ ngấm ngầm đầu độc để ngươi tùy nghi xử trí, bổn tòa có chết cũng chẳng hận. Các hạ dùng võ công, tài trí đều cao minh đến mấy rồi cũng có ngày bị anh hùng thiên hạ xét xử. Bổn tòa với các hạ chỉ khác nhau ở chỗ ai chết trước ai mà thôi!
Mai Hoa chủ nhân cười lạnh, nói:
− Nghe miệng lưỡi sắc sảo của Giáo chủ, nhưng cũng khó bề thoát chết.
Giáo chủ đã không bị trúng độc, thì ta sẽ giết Giáo chủ trước vậy.
Vừa nói xong, hai vai nhấp nhô, người đã sấn tới sát Huyền Hoàng Giáo chủ, vung tay chém tới một chưởng.
Vương Phi Dương quát:
− Dừng tay!
Chàng xông tới, hai chân vừa đứng vững lại thì đã ngã khuỵu xuống.
Nguyên chàng trong lúc phẫn nộ và gấp gáp đã quên rằng mình bị trúng độc, vừa đề chân khí, độc tính liền phát tác. Tuy chàng nghiến răng nhịn đau, nhưng vã đầy mồ hôi lạnh, ai trông thấy cũng biết chàng đang đau thắt ruột gan.
Huyền Hoàng Giáo chủ vội né tránh một đòn, tay hữu thò vào túi một cái, rồi rút ra đã nắm thành quyền, nói:
− Nếu ta và ngươi có thể cùng chết, thì âu cũng là ta đã làm được một việc công đức cho võ lâm.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Ta há để ngươi hù dọa?
Y tuy miệng nói cứng, nhưng không dám sấn tới, mà đưa mắt ra hiệu cho khôi vĩ lão nhân.
Khôi vĩ lão nhân sớm đã dừng tay thi đấu cùng hắc y thiếu nữ, thấy chủ nhân đưa mắt ra hiệu, lập tức xông tới.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Ngươi thử xem trong tay hắn cầm cái gì?
Khôi vĩ lão nhân ứng thanh, chộp tới tay hữu của Huyền Hoàng Giáo chủ.
Chỉ nghe độc nhãn lão nhân nói:
− Thỉnh Giáo chủ lánh sang một bên.
Huyền Hoàng Giáo chủ chính đang định né tránh, thì khôi vĩ lão nhân đã chắn đường sớm một bước.
Thanh y thiếu niên lúc này mới lên tiếng, tiến lại:
− Dừng tay!
Khôi vĩ lão nhân nổi giận:
− Sao, ngươi muốn đấu với ta ư?
Thanh y thiếu niên mỉm cười:
− Tại hạ có khả năng cùng thông lành dữ, khởi tử hoàn sinh nhưng chẳng có võ công, làm sao động thủ với ai được?
Khôi vĩ lão nhân nói:
− Ngươi đã tự biết không có võ công, hãy mau tránh ra!
Thanh y thiếu niên đáp:
− Trên người Giáo chủ đầy kim trâm, chưa thể động thủ, chờ tại hạ thu hồi kim trâm rồi các vị xuất thủ cũng chưa muộn.
Khôi vĩ lão nhân định gạt chàng thiếu niên ra, Mai Hoa chủ nhân bỗng nói:
− Để cho hắn thu hồi kim trâm!
Thanh y thiếu niên nói:
− Lệnh của chủ đã phát, lão nô tài còn chưa chịu lui ra ư?
Lão nhân giận tím mặt, nhưng không thể trái lệnh chủ nhân, đành lui lại.
Thanh y thiếu niên chậm rãi tới bên Huyền Hoàng Giáo chủ, vừa rút kim vừa nói nhỏ:
− Phương pháp của cô nương chỉ có thể cấp cứu nhất thời, một lát thôi chúng sẽ phát giác. Trước mắt chỉ có một cách duy nhất khả dĩ thoát hiểm.
Huyền Hoàng Giáo chủ thấy chàng có thể trị được «Thôi Tâm Chưởng», trong lòng đã sớm kính phục, nghĩ:
“Xem chừng muốn thoát hiểm nghèo, còn phải nhờ đến người này.” Bèn hỏi nhỏ:
− Diệu kế của các hạ?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Lấy đạo của người trả lại người. (Dùng gậy ông đập lưng ông) Huyền Hoàng Giáo chủ hỏi:
− Dĩ độc công độc?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Không sai, dĩ độc công độc...
Chỉ nghe Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Hừ! Các ngươi thì thầm gì vậy? Dù các ngươi có giở trăm phương ngàn kế, ta cũng không ngại.
Thanh y thiếu niên nói nhỏ với Huyền Hoàng Giáo chủ:
− Cô nương giơ bàn tay hữu ra, tại hạ giao cho một thứ tối độc, khi cô nương giao đấu với hắn, lúc đối chưởng chất độc sẽ truyền sang người hắn.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Được! Cứ theo kế của các hạ.
Thanh y thiếu niên lúc nói tựa hồ rất tốn lực, nói xong thì mặt đã đầm đìa mồ hôi. Chỉ thấy mặt chàng tái nhợt, mồ hôi nhỏ giọt, răng cắn chặt, trong lúc rút kim đã thừa cơ nhét một vật nhỏ xíu vào tay Huyền Hoàng Giáo chủ, rồi mới thong thả thối lui.
Mai Hoa chủ nhân chằm chằm nhìn thanh y thiếu niên, hỏi:
− Ngươi là ai?
Thanh y thiếu niên giơ tay lau mồ hôi trên mặt, đáp:
− Tại hạ là Lan Hoa chủ nhân.
Mai Hoa chủ nhân nổi giận:
− Ngươi dám cả gan hý lộng ta...
Đoạn giơ tay hữu định xuất thủ.
Thanh y thiếu niên xua xua tay:
− Hãy khoan, nếu tỉ thí võ công, tại hạ dĩ nhiên không sao địch nổi các hạ, nhưng trừ võ công ra, tại hạ để cho các hạ được chọn trước môn thi đấu.
Huyền Hoàng Giáo chủ gắng đề tụ chân khí, nói:
− Mai Hoa chủ nhân, nếu bổn tòa tiếp nổi ba chưởng của các hạ, thì sẽ thế nào?
Mai Hoa chủ nhân không ngờ đối phương đã biết chắc là thua lại còn đề xuất việc đó, thì hơi sững sờ, nói:
− Nếu Giáo chủ tiếp nổi ba chưởng của ta, thì coi như mạng Giáo chủ quá lớn.
Y thầm biết Huyền Hoàng Giáo chủ quỷ kế đa đoan, nhưng chưa biết đối phó thế nào, nên không dám khinh suất mà đánh cuộc.
Huyền Hoàng Giáo chủ cười khẩy, nói:
− Tại sao các hạ không dám nói rằng nếu bổn tòa tiếp nổi ba chưởng của các hạ, thì các hạ sẽ phóng thích anh hùng thiên hạ?
Mai Hoa chủ nhân cười thản nhiên:
− Ta biết Giáo chủ không dám liều mạng tiếp ba chưởng của ta, mà sẽ dùng quỷ kế để đối phó.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Đáng tiếc là các hạ đoán sai rồi, lần này bổn tòa dùng võ công liều chết tiếp các hạ ba chưởng.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Nếu vậy thì một chưởng Giáo chủ cũng không tiếp nổi.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Khỏi cần đấu khẩu, lập tức giao đấu đi!
Huyền Hoàng Giáo chủ chỉ biết đang nắm trong tay một vật nhỏ, hình thù như hạt đậu xanh, chứ cũng chưa biết nó là gì, làm sao lại có thể đem chất tối độc truyền sang người Mai Hoa chủ nhân, nhưng nghĩ đến cục diện một mất một còn lúc này tại sao lại không thử? Liền bước về phía Mai Hoa chủ nhân.
Mai Hoa chủ nhân tựa hồ biết trong tay nàng có độc vật, nên cứ soi mói nhìn vào hai tay nàng. Thấy tay tả của Huyền Hoàng Giáo chủ buông lỏng còn tay hữu thì cứ nắm lại, Mai Hoa chủ nhân bèn hỏi:
− Giáo chủ cầm cái gì trong tay hữu vậy?
Huyền Hoàng Giáo chủ liền giơ bàn tay ra, nói:
− Thì nhìn xem đi.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay chẳng có vật gì.
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Ta sớm biết là Giáo chủ giả trá mà.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Nếu đã sớm biết thì sao không dám thân chinh lâm địch, mà lại sai lão nô tài kia xuất thủ thay mình?
Khôi vĩ lão nhân bị nghe người ta mạ lị mấy lần là lão nô tài, thì cả giận:
− Ngươi mạ lị ai vậy? Lão phu liều một phen với ngươi!
Đoạn búng mình vọt tới phía Huyền Hoàng Giáo chủ.
Bỗng loang loáng loang loáng ba vệt hàn quang bay chéo đến.
Khôi vĩ lão nhân đột nhiên rùn hẳn người thụp xuống, tránh ba mũi ám khí cực độc là thấu cốt đinh.
Một hắc y đại hán đồng thời ngã huỵch xuống đất.
Nguyên đại hán này muốn hiệp trợ Giáo chủ, đã ngầm đề tụ chân khí phóng liền ba mũi thấu cốt đinh về phía khôi vĩ lão nhân, khiến độc tính phát tác, không chi trì nổi bèn ngã khuỵu xuống.
Mai Hoa chủ nhân cười nhạt nói:
− Truyền nhân của Hoàng Sơn Thế Gia và Hắc y nhân kia đã không sợ chết, còn ai muốn bắt chước hai kẻ đó thì cứ việc vận khí mà xuất thủ.
Lời chưa dứt, tay hữu đã gạt khôi vĩ lão nhân ra, sải bước về phía Huyền Hoàng Giáo chủ, nói tiếp:
− Chỉ cần Giáo chủ dám tiếp một chưởng, quần hào sẽ thấy cảnh máu chảy thịt rơi.
Tay hữu liền phóng ra một chưởng.
Huyền Hoàng Giáo chủ nghiến răng đáp:
− Vị tất đã thế!
Đoạn tận dụng dư lực toàn thân vung tay hữu nghênh tiếp chưởng thế của đối phương.
Song chưởng đập vào nhau nghe «sầm» một tiếng, thân hình Huyền Hoàng Giáo chủ đột nhiên bay lên văng ra xa bảy tám thước.
Mai Hoa chủ nhân thì đứng tại chỗ bất động, thần thái ung dung nhàn hạ.
Độc nhãn lão nhân tới bên Huyền Hoàng Giáo chủ, cúi xuống nắm lấy uyển mạch của nàng.
Thanh y thiếu niên hít một hơi dài, hỏi:
− Thương thế của Giáo chủ thế nào?
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Rất nghiêm trọng.
Thanh y thiếu niên nói:
− Chỉ cần tâm mạch chưa bị đứt đoạn thì không sao cả.
Đoạn thò tay vào lấy ra một viên đơn dược, nói:
− Lão tiền bối, hãy cho Giáo chủ nuốt viên này, tình cảnh hiện nay nàng không thể chết được.
Độc nhãn lão nhân soi mói nhìn thanh y thiếu niên, chậm rãi nói:
− Là dược vật gì vậy?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Vãn bối không hại nàng đâu, lão tiền bối hãy mau cho nàng nuốt đi.
Độc nhãn lão nhân nhận viên đơn dược, nhẹ nhàng lách tay vào phía trong mạng che mặt của Huyền Hoàng Giáo chủ, nhét viên đơn dược vào miệng nàng.
Thanh y thiếu niên vội vã lấy hai chiếc kim trâm cắm vào hai huyệt đạo của Huyền Hoàng Giáo chủ.
Được châm cứu, Huyền Hoàng Giáo chủ đột nhiên đứng dậy.
Thanh y thiếu niên nói nhỏ:
− Cô nương phải giữ vững tinh thần, bình tĩnh ứng phó, vận mạng của quần hào đều trông vào một mình cô nương đó.
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Đa tạ chỉ giáo.
Đoạn sải bước về phía Mai Hoa chủ nhân, nói:
− Chúng ta còn hai chưởng nữa mới xong.
Mai Hoa chủ nhân sắc mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tựa hồ không hiểu Huyền Hoàng Giáo chủ nói gì.
Thanh y thiếu niên bỗng cười, nói:
− Hắn đã tự biết bị trúng độc, Giáo chủ hiện tại có thể đàm phán với hắn.
Huyền Hoàng Giáo chủ bán tín bán nghi, nói:
− Quả có chuyện như vậy sao?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Hoàn toàn đích xác, cứ an tâm mà đàm phán với hắn, trừ phi hắn muốn chết tức thời.
Huyền Hoàng Giáo chủ nghe giọng nói kiên quyết của thanh y thiếu niên thì tự tin hẳn, bèn giơ tay chộp nhanh lấy cổ tay hữu của Mai Hoa chủ nhân.
Nào ngờ Mai Hoa chủ nhân không hề né tránh. Điều này khiến Huyền Hoàng Giáo chủ hoàn toàn bất ngờ, ngẩn người ra.
Khôi vĩ lão nhân thấy chủ nhân bị đối phương nắm lấy mạch huyệt thì thất kinh, thét lên một tiếng, bổ nhào tới.
Độc nhãn lão nhân quát:
− Đứng lại!
Đoạn tràn người qua chắn đường khôi vĩ lão nhân, nói:
− Dù lão phu có phải thống khổ vì độc tính phát tác, cũng sẽ giáng một chưởng khiến ngươi chết tươi tại chỗ!
Khôi vĩ lão nhân đã thấy độc nhãn lão nhân động thủ với chủ nhân của hắn, võ công ngang ngửa với chủ nhân, khiến chủ nhân bị đả thương, vậy lời vừa rồi chẳng phải hù dọa, bèn đáp:
− Nếu các hạ vận khí, ắt sẽ ngã gục như truyền nhân Hoàng Sơn Thế Gia kia.
Độc nhãn lão nhân đáp:
− Lão phu dù bị độc tính phát tác vị tất đã chết, nhưng ngươi thì nhất thiết sẽ bỏ mạng. Ngươi có chết cũng chẳng ích gì cho cục diện hôm nay. Chủ nhân của ngươi đã biết nên không phản kháng, ngươi còn chết uổng làm gì?
Khôi vĩ lão nhân nhìn Mai Hoa chủ nhân im lặng, hiển nhiên đã bị độc nhãn lão nhân thuyết phục.
Huyền Hoàng Giáo chủ khẽ kéo nhẹ, Mai Hoa chủ nhân đã ngoan ngoãn bước lên như không còn sức lực gì để chống cự. Huyền Hoàng Giáo chủ sững sờ, liền buông tay y ra, nói:
− Các hạ đã mất hết khả năng đề kháng, bổn tòa không nỡ sát hại một kẻ như vậy.
Lời chưa dứt, bỗng chợt nhớ đến đại sự, liền quay nhìn thanh y thiếu niên, nói:
− Một viên đơn dược nhỏ xíu, mà lại có uy lực khiến một cao thủ võ công tuyệt luân bị mất hết võ công ư?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Nếu không thế, thì hôm nay chẳng ai có thể sống sót.
Huyền Hoàng Giáo chủ thở dài:
− Bổn tòa còn có điểm chưa minh bạch. Viên độc đơn kia đã lợi hại như thế, tại sao làm cho Mai Hoa chủ nhân mất hết võ công, mà bổn tòa nắm trong tay lại không bị trúng độc?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Viên độc đơn kia được bọc một lớp vỏ cứng, nên cầm trong tay không sao.
Khi cô nương tiếp chưởng của Mai Hoa chủ nhân, độc đơn bị vỡ nát, khiến hắn trúng độc. Cô nương không bị trúng độc vì đã nuốt trước viên giải dược.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Thì ra vậy...
Đoạn quay sang Mai Hoa chủ nhân, hỏi:
− Các hạ đã minh bạch chưa?
Mai Hoa chủ nhân đáp:
− Minh bạch rồi!
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Thế thì tốt, các hạ đầu độc hết thảy quần hào, nhưng không ngờ chính mình cũng bị trúng độc của người, như thế gọi là báo ứng cực kỳ thần tốc.
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:
− Ta chỉ mất một mạng đổi lấy mấy trăm mạng, chết thì có gì đáng hận?
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Miệng rắn nọc ong không hiểm độc bằng tâm địa nữ nhân, câu nói ấy quả không sai.
Quần hào nghe vậy đều ngạc nhiên nghĩ thầm:
“Ở đây chỉ có Huyền Hoàng Giáo chủ và một nữ nhân là khách dự hội, chẳng lẽ Giáo chủ tự mạ lị chính mình?”.
Chỉ nghe Huyền Hoàng Giáo chủ tiếp:
− Ngươi dùng giọng nói và trang phục như thế vẫn không che nổi mắt bổn tòa.
Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng hừ một tiếng, định nói lại thôi.
Huyền Hoàng Giáo chủ tiếp:
− Lúc này bổn tòa giết ngươi như trở bàn tay, nhưng trước hết bổn tòa muốn biết bản lai diện mục của ngươi, cũng là để võ lâm thiên hạ bị trúng độc trước khi chết nhìn thấy bộ mặt thật độc ác của tên hung thủ sát hại họ!
Đoạn bước tới giật phăng bộ râu của Mai Hoa chủ nhân.
Quần hào không ai có thể ngờ Mai Hoa chủ nhân cuối cùng lại là nữ cải nam trang, lòng hiếu kỳ nổi lên mạnh mẽ, cơ hồ quên rằng mình đang bị trúng độc. Không khí im phăng phắc, mấy trăm đạo mục quang chằm chằm nhìn Huyền Hoàng Giáo chủ và Mai Hoa chủ nhân, đợi xem chân tướng.
Huyền Hoàng Giáo chủ cười khẩy một tiếng, nói:
− Thuật cải trang của ngươi kể ra rất cao minh, ngay cả giọng nói cũng bắt chước rất hợp, nếu không lộ chút sơ hở thì ngay bổn tòa cũng chẳng nhận ra.
Mai Hoa chủ nhân tựa hồ thầm biết kháng cự chỉ tự chuốc thêm nhục nhã, đành đứng bất động.
Chỉ thấy Huyền Hoàng Giáo chủ giơ tay giật bộ râu dài của Mai Hoa chủ nhân, quả nhiên đó là bộ râu giả.
Mai Hoa chủ nhân thở dài:
− Làm sao Giáo chủ nhận biết ta là nữ cải nam trang?
Huyền Hoàng Giáo chủ đáp:
− Bộ râu giả của ngươi nếu dày hơn một chút, có lẽ bổn tòa cũng khó phát giác được.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Giáo chủ có tài quan sát, nếu ta biết Giáo chủ quỷ kế đa đoan, ắt sớm đề phòng.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Ngươi bại không phải bởi tay bổn tòa...
Nàng quay sang phía thanh y thiếu niên, nói tiếp:
− Là ngươi lạc bại bởi vị huynh đài kia. Chính chàng đã cứu bổn tòa, viên độc đơn cũng là do chàng đưa cho bổn tòa. Võ công của bổn tòa thua xa ngươi, mưu trí cũng không bằng ngươi, ngươi đã cam chịu lạc bại hay chưa?
Mai Hoa chủ nhân nhìn khôi vĩ lão nhân, nói:
− Hạ lệnh cho phục binh từ bốn phía tiến vào giết hết quần hào cho ta! Bọn chúng đều đã trúng độc, dù liều mạng cũng chỉ công nổi một chiêu. Ta muốn được nhìn thấy máu của chúng nhuộm hồng bãi đất này.
Khôi vĩ lão nhân nói:
− Nhưng chủ nhân...
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Đừng quan tâm đến ta. Ta đã bị trúng loại độc vật còn nghiêm trọng hơn thứ độc vật mà ta sử dụng, võ công của ta đã mất hoàn toàn, có sống cũng vô dụng!
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Ngươi không thể được như sở nguyện, chỉ cần thuộc hạ của ngươi phát động, ngươi lập tức sẽ bị đau đớn khủng khiếp ngay.
Chỉ nghe thanh y thiếu niên tiếp lời:
− Ngươi tuy bị trúng thứ độc vật tối lợi hại trên thế gian, nhưng vẫn có giải dược.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Nếu ta mất hết võ công, không thể báo cừu cho tiên phụ tiên mẫu, chẳng phải thà chết đi còn hơn hay sao?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Chỉ cần trị độc cho ngươi, võ công cũng có thể phục hồi.
Huyền Hoàng Giáo chủ tiếp:
− Bổn tòa có một biện pháp lưỡng toàn.
Mai Hoa chủ nhân hỏi:
− Ta giải độc cho quần hào để đổi lấy tính mạng một mình ta, há chẳng quá thiệt hay sao?
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Vị tất đã như vậy. Bọn ta tuy bị trúng độc, nhưng không cam tâm thúc thủ chịu chết, dù chỉ công được một chiêu, cũng sẽ dốc toàn bộ sinh lực vào chiêu đó, bài sơn đảo hải, kinh thiên động địa, mấy trăm quần hào há lại không giết chết quá nửa thuộc hạ của ngươi?
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Sau khi ta chết, Mai Hoa Môn sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại trong giang hồ.
Huyền Hoàng Giáo chủ nói:
− Cho nên ngươi không thể chết.
Mai Hoa chủ nhân nói:
− Giáo chủ để ta suy nghĩ một chút rồi quyết định được chăng?
Thanh y thiếu niên đáp:
− Nếu ngươi định vận khí trị độc, độc tố thấm vào nội tạng thì vô dược khả cứu.
Bỗng nghe có tiếng hú dài truyền vọng tới.
Tiếp đó là mấy tiếng rú thảm khốc, rồi tiếng hoan hô rầm trời:
− Thần Phán Trần Hải Trần đại hiệp đã tới, chúng ta được cứu rồi!
Quần hào rộn rã vui mừng dạt ra hai bên nhường đường.
Chỉ thấy một người khôi vĩ, mặt đen, đầy vết sẹo đao kiếm, sải bước tiến vào.
Theo sau lão nhân là một người râu tóc bạc phơ, mặc trường bào đi hia.
Hạ Hầu Cương vội bước ra vái dài, nói:
− Cương nhi kính nghênh phụ thân đại nhân.
Nguyên người mặc trường bào đi hia chính là Lục Tinh Đường Trang chủ Nam Cương Nhất Kiếm Hạ Hầu Trường Phong.
Hạ Hầu Trường Phong chỉ hắc diện lão nhân, nói:
− Mau chào Trần bá phụ của ngươi.
Hạ Hầu Cương cúi mình vái dài, nói:
− Kính nghênh Trần bá phụ...
Chàng đang định quỳ xuống vái tiếp, thì Trần Hải giơ tay ngăn lại, ngoảnh sang nói với Hạ Hầu Trường Phong:
− Lệnh lang lớn bằng này rồi ư, trông khí phách hiên ngang rất giống thân phụ.
Hạ Hầu Trường Phong nói:
− Khuyển tử vô năng, từ nay còn phải nhờ Trần huynh chỉ Giáo cho rất nhiều.
Trần Hải cười ha hả nói:
− Chỉ cần trong khả năng của mình, ngu huynh nhất định sẽ chiếu cố lệnh lang.
Hạ Hầu Cương nói:
− Đa tạ bá phụ thành toàn.
Trần Hải hỏi:
− Tình thế ở đây thế nào rồi?
Hạ Hầu Cương nói:
− Quần hào dự hội đều bị trúng độc do Mai Hoa chủ nhân sắp đặt trước, không thể vận khí phản kháng.
Trần Hải cau mày hỏi:
− Có chuyện vậy sao? Hắn dùng loại độc dược gì mà lại có uy lực đến thế?
Hạ Hầu Cương đáp:
− Hắn dùng độc dược gì vãn bối không biết, nhưng cách đầu độc của hắn thật hoàn toàn bất ngờ!
Trần Hải nói:
− Là cách gì?
Hạ Hầu Cương liền đem sự việc kể lại một lượt.
Trần Hải gật đầu, thở dài:
− Quả là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhất đại tân nhân thắng cựu nhân.
Hạ Hầu Cương nói:
− Mai Hoa chủ nhân tuy đầu độc hết thảy quần hào, nhưng lúc này hắn cũng đã bị trúng độc nghiêm trọng.
Trần Hải hỏi:
− Do ai trị hắn?
Hạ Hầu Cương chỉ thanh y thiếu niên, đáp:
− Do vị huynh đài kia, không biết là ai, từ đâu tới.