Mai Ảnh Mai Hương

Chương 7: Tuyệt địa mai hương

Tuyết hoa vô thanh vô tức rơi trên mái tóc vàng của Lôi Chấn Thiên, bị nhiệt khí cuồn cuộn trên đầu gã nung chảy, tạo thành lớp sương lấp lánh. Gã chống trường kích xuống đất, tay phải chộp lấy Trần Ý kiếm cắm trên vai trái nhổ ra, máu tươi phun trào, thân thể gã hơi run, nắm chặt cây kích, miễn cường đỡ lấy thân thể lắc lư sắp gục xuống.

Thương Lỗi nhìn địch nhân mạnh mẽ hiếm thấy, trong lòng hoang mang: “Bản thân bị giết, ngay Cố sư tỷ cũng không cứu được, Thương Lỗi ơi Thương Lỗi, ngươi quả thật vô năng, cả người tâm ái cũng không bảo vệ nổi”.

Lôi Chấn Thiên quăng kiếm xuống đất, chầm chậm đưa tay vào ngực áo, lấy ra một hộp ngọc lấp lánh chừng một xích, mùi thơm như lan xạ từ đó phá ra. “Đó là hộp thủy tinh?” Trong lòng Thương Lỗi, Cố Thanh Dao, Đổng Liêm đều chấn động.

Hôm nay, cửu đại cao thủ tử thương lớp lớp, thậm chí sắp bị diệt hết, hóa ra chỉ vì một hộp ngọc bé xíu trong tay Lôi Chấn Thiên, hiện tại được nhìn thấy mà đành trơ mắt không làm được gì. Lôi Chấn Thiên sau cùng không đứng vững nổi, chậm rãi ngồi xuống lớp tuyết, cúi đầu ôm chặt hộp ngọc vào lòng, gió bấc thổi tung mớ tóc, tô thêm nét cô tịch cho gã. Dù trong tình cảnh này, ba người vẫn nảy sinh lòng hiếu kỳ, không hiểu sao thần tình Lôi Chấn Thiên lại trở nên bi ai như vậy.

Lôi Chấn Thiên ngẩng đầu, đưa hộp ngọc lên mắt nhìn trân trối, ánh mắt đượm thâm tình, hồi ức. Cố Thanh Dao rúng động, bản năng cho nàng biết: “Không, trong hộp không phải là Băng Bồ thảo, vật gì mà khiến một nam nhân hào dũng cái thế đau lòng đến thế?”

Đột nhiên chúng nhân đều hoa mắt, bóng trắng lóe lên, thân ảnh Lôi Chấn Thiên bay xa mấy trượng, hộp ngọc lộn vòng trên không rồi chầm chậm đáp xuống, bàn tay đón lấy nó trắng muốt, mảnh khảnh, hoàn mỹ. Chủ nhân bàn tay bạch y phất phới, đứng trong khung cảnh mai đỏ tuyết trắng, hiển hiện vẻ ôn nhã, văn thái phong lưu khôn tả.

Cả ba cùng hô lên kinh hãi.

“Bạch lão đệ!”

“Bạch tiên sinh!”

“Bạch đại hiệp!”


Bạch Đông Thạch ngửa mặt cười vang giữa hoa tuyết ngập trời.

“Bạch lão đệ, không... không phải đệ trúng một kích rồi ư? Sao lại...” Đổng Liêm kinh ngạc hỏi.

“Để Đổng lão cười chê, đó chẳng qua là một túi máu cộng thêm chí bảo phòng thân Bạch tê giáp, Đông Thạch lấy làm hổ thẹn”. Bạch Đông Thạch ôn hòa mỉm cười, đoạn nhẹ nhàng vuốt ve hộp ngọc, nhìn si dại: “Mùi hương, Minh Quân... nàng... vẫn là mùi hương này... chúng ta sau cùng cũng ở cạnh nhau... sau cùng cũng ở cạnh nhau...”

Cố Thanh Dao nghe thấy hai tiếng “Minh Quân” chợt buột miệng: “Trong hộp không phải Băng Bồ thảo, là... cốt hôi thê tử của hắn”.

Thương Lỗi rúng động, lớn tiếng: “Sư tỷ nói gì?”

Đổng Liêm kinh hãi hỏi: “Bạch lão đệ, chuyện... chuyện này là sao?”

Bạch Đông Thạch không đáp, chầm chậm đến cạnh Lôi Chấn Thiên đang cố gắng bò dậy, vừa nãy gã chịu thêm một đòn của Bạch Đông Thạch, thương thế càng nặng, mấy lần cố gượng đều không được. Bạch Đông Thạch đến trước mặt gã, nhìn cảnh tuyết trắng mai đỏ chung quang, mỉm cười:

“Từ xưa vẫn thế,

Duyên ngắn tình dài,

Vầng trăng năm cũ,

Hương mai sắc mai.

Hắc hắc, đó không phải di ngôn lúc lâm chung của Minh Quân sao? Nơi này không phải nơi các người quen nhau sao? Hôm nay không phải lúc các người gặp nhau sao? Đáng tiếc, ngươi không thể thực hiện di nguyện của nàng”.

Thương Lỗi gầm lên: “Hóa ra y đến đây không phải lấy Tịch Diệt tam bảo mà để mai táng thê tử! Bạch Đông Thạch, ngươi... quả vô sỉ”.

Đổng Liêm mặt xám như tro tàn, thở hồng hộc: “Hóa ra y đến đây để mai táng thê tử, chúng ta chết mất bao người để ngăn y mai táng thê tử...”

Cố Thanh Dao im lặng, hàm răng ngọc cắn môi.

Bạch Đông Thạch ngoẹo đầu nhìn Lôi Chấn Thiên thật kỹ, cười lạnh: “Ngay cả nguyện vọng sau cùng của Minh Quân mà ngươi không thực hiện được, còn tư cách gì yêu nàng? Đúng, có tư cách gì!” Hắn tung mạnh một cước, đá Lôi Chấn Thiên văng xa hơn trượng.

Lôi Chấn Thiên há miệng phun máu, chật vật bò dậy, miễn cưỡng ngẩng đầu, khóe miệng rỉ máu, con mắt độc nhất lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn giận dữ, dảng vẻ hung tợn cực độ.

“Đúng, đúng”. Bạch Đông Thạch dùng Loạn Vân tiêu gõ nhẹ lên trán: “Nhất định lão huynh kỳ quái vì sao tiểu đệ lại biết di ngôn của Minh Quân”. Vẻ mặt hắn cười cợt: “Cho huynh biết, là người cạnh huynh nói cho tiểu đệ biết”.

Thân hình Lôi Chấn Thiên run lên, nộ hỏa trong mắt như muốn phun ra. Bạch Đông Thạch ngửa mặt cười vang: “Không sai, tì nữ Tiểu Lan của ngươi chính thị ta giết, cả sủng thiếp Dư Tri Thu của giáo chủ các ngươi cũng chết trong tay ta, còn cả Lục Vân Nương này nữa. Chúng ngu xuẩn thật, tưởng ta yêu loại nhan sắc dung tục đó sao, không, cả đời này Bạch Đông Thạch ta chỉ yêu một mình Hoắc Minh Quân, chỉ mình nàng”. Trong mắt hắn dần lộ vẻ cuồng nhiệt.

Đổng Liêm đột nhiên gầm lên: “Bạch Đông Thạch, hóa ra ngươi giả chết, định lợi dụng Vân Nương!”

“Tất nhiên là thế”. Bạch Đông Thạch phủi hoa tuyết trên áo: “Tiểu đệ không chết sao Vân Nương chịu thi triển Xả Thân châm. Thế nào, Lôi huynh, mùi vị một châm đó thế nào?”

Hai mắt Đổng Liêm trợn tưởng rách mí: “Bạch Đông Thạch, tên tiểu nhân khốn kiếp, coi như Đổng Liêm ta mù mắt, xưng huynh gọi đệ với loại không bằng chó lợn như ngươi, hôm nay ta phải...” Vừa nói lão vừa cố bò dậy.

Bạch Đông Thạch phất tay, Loạn Vân tiêu hóa thành một luồn sáng cắm vào ngực lão. Đổng Liêm trào máu ra miệng ngã xuống, mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt. Thương Lỗi gầm lên: “Bạch Đông Thạch, tên tiểu nhân vô sỉ ác độc, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi bị trời cao báo ứng”.

Bạch Đông Thạch cười ôn hòa, nhẹ giọng: “Nếu ngươi muốn Cố cô nương chết thanh thanh bạch bạch, lập tức câm mồm cho ta”. Nói đến hai chữ “câm mồm”, mắt hắn lộ vẻ hung ác cùng cực. Thương Lỗi kinh hãi, quả nhiên không dám mắng nữa, nhưng nộ hỏa trong mắt cơ hồ muốn nung chảy Bạch Đông Thạch.

Ánh mắt hung hãn của Bạch Đông Thạch hướng sang mình Lôi Chấn Thiên, chậm rãi nói: “Không ngờ nữ tử Bạch Đông Thạch ta yêu nhất đời lại gả cho tên xấu xí ngươi. Nếu nàng không gả cho ngươi sao lại mất mạng? Sao lại mất mạng?” Hắn phi thân tung cước, lại đá văng Lôi Chấn Thiên.

Hắn tiến lên, lớn tiếng: “Ngay cả nữ tử tâm ái ngươi cũng không bảo vệ được, sao xứng với nàng”. Đoạn tung tiếp một cước. Cố Thanh Dao không đành lòng hét lên: “Người dừng tay”. Bạch Đông Thạch cười ha hả, lại tung cước, Lôi Chấn Thiên bị đá văng hơn trượng, đập vào một gốc mai xù xì, cánh hoa rơi xuống như mưa. Cố Thanh Dao mắt đẫm lệ, chầm chậm nhắm lại, không nỡ nhìn Lôi Chấn Thiên bị hành hạ.

Bạch Đông Thạch xông tới, chộp lấy cổ áo Lôi Chấn Thiên: “Tên khốn ngươi không đấu lại ta, có tư cách gì cưới nàng? Có tư cách...”

Cùng lúc, miệng Lôi Chấn Thiên há ra, một sợi ngân quang mỏng tang bay ra cắm vào mắt phải Bạch Đông Thạch. Là Xả Thân châm của Lục Vân Nương. Nguyên lai lúc trước gã nuốt con ngươi đã giữ Xả Thân châm lại trong miệng, lúc vạn nhất sẽ dùng, giờ vận dụng chút chân lực sau cùng phát ra, nhất kích thành công!

Bạch Đông Thạch gầm lên, hộp ngọc rời tay, đưa tay ôm mắt, hắn tâm tư nhanh nhẹn, biết mình trúng Xả Thân châm, phải móc mắt ngay nhưng hiểu là một chuyện, hạ thủ thế nào là việc khác, hơi do dự chợt não đau buốt, gầm lên tuyệt vọng, hai tay vẽ lên mấy vòng trên không, thân thể gục xuống, co quắp lại bất động.

Thương Lỗi và Cố Thanh Dao hô lên kinh ngạc, tiếng hô đượm niềm vui. Lôi Chấn Thiên nằm soài dưới đất, thở hồng hộc, cánh hoa mịn màng thơm ngát nhẹ nhàng đáp xuống đầu vai, tạo thành vẻ đẹp thê lương cho thân thể đầy vết thương của gã, máu tươi chảy ra nhuộm lên mặt tuyết. Gã mềm oặt lần từng tấc đến chỗ hộp ngọc, ôm chặt vào lòng không rời.

Thân thể gã không thể di động được nữa, bàn tay cắm từng nhát xuống mặt đất, từng thốn, từng phân móc bùn đất và tuyết trắng lên. Sinh mệnh gã còn lại chỉ với mục đích chôn hộp ngọc trong Mai cốc.


Thương Lỗi và Cố Thanh Dao thấy gã cật lực đào lớp đất bị hơi lạnh đông cứng, nước mắt trào ra, nhưng làm cách nào trợ giúp đôi phần? Móng tay Lôi Chấn Thiên nứt toác, đầu ngón tay đầm đìa máu, gã hình như không nhận ra, con mắt duy nhất nhìn chằm chằm xuống đất, đào, đào mãi...

Sau cùng gã cũng đào được một hố sâu hơn thước trên mặt tuyết, nghiêng đầu nhìn hộp ngọc, thần sắc cực độ ôn nhu, nhích lại hôn nhẹ lên, đoạn nhìn đến si dại, từ con mắt độc nhất chảy xuống giọt lệ lóng lánh. Gã đặt hộp ngọc xuống hố, dùng tay gạt đất lấp đầy, rồi áp mặt xuống, chầm chậm nhắm mắt lại.

Bạch Đông Thạch vì ý riêng, sách động vô số cao thủ võ lâm hắc bạch lưỡng đạo trong thiên hạ ngăn trở Lôi Chấn Thiên, lại liên hoàn dụng kế, ép gã phải đến Mai cốc tuyệt địa. Nhưng trong lúc gã trọng thương, tuyệt mệnh vẫn hoàn thành lời hứa với ái thê, chôn cốt hôi nàng trong nơi hai người gặp nhau, nơi hai người định tình.

Tuyết hoa vẫn rơi, ấp ủ buồn thương dìu dịu, che lấp mọi thi thể trong cốc cùng những xấu xa của cõi đời. Chỉ còn lại tuyết trắng thuần khiết cùng hoa mai rừng rực đỏ. Thân thể Lôi Chấn Thiên cũng dần bị tuyết trắng khỏa lấp, gốc mai đỏ trên đầu gã cũng phủ một lớp màn trắng.

Đột nhiên, Thương Lỗi hú vang, tung mình lên, y nội lực hồn hậu, sau cùng cũng giải huyệt được, thò tay vo một viên tuyết búng sang chỗ Cố Thanh Dao, giải huyệt cho nàng.

Y không quay lại nhìn mà tung mình đến cạnh Lôi Chấn Thiên, song thủ đặt lên Mệnh Môn huyệt, đẩy nội lực cuồn cuộn vào, đồng thời gọi: “Lôi đại hiệp, Lôi đại hiệp!” Cố Thanh Dao cũng đến, ngọc thủ đặt lên mình Lôi Chấn Thiên, tức thì trong lòng lạnh ngắt, kỳ kinh bát mạch của gã đã đứt hết, nội phủ tan nát, máu chảy cạn, dù là Đại la kim tiên cũng không cứu mạng được. Nàng không sao tưởng tượng được, một người như thế này làm cách nào đào hố được tại mặt đất lạnh ngắt vì tuyết phủ. Phải chăng thâm tình tiếp sức cho gã? Hay là một niềm tin.

Lôi Chấn Thiên được nội lực hai người hỗ trợ, thân thể run lên, con mắt duy nhất chầm chậm mở ra. Thương Lỗi vui mừng: “Lôi đại hiệp, Lôi đại hiệp, tại hạ là Thương Lỗi, đại hiệp có nghe rõ không?”

Con mắt Lôi Chấn Thiên sáng lên, đưa tay phải lên, chầm chậm viết dưới đất: “Phu... thê... hợp... táng, mai... ảnh... mai... hương”. Mắt Thương Lỗi đẫm lệ, khẽ gật đầu: “Đại hiệp yên tâm, chúng tôi nhất định thực hiện”.

Ánh mắt Lôi Chấn Thiên tỏ ra vui mừng vô hạn, đoạn nhìn lên tuyết trắng phấp phới cùng gốc mai đỏ trên đầu, mắt lộ ra thâm tình xa xăm, hồi lâu khóe môi gã hiện lên nụ cười ôn nhu, lại đưa tay viết: “Đời... đời... kiếp... kiếp... vĩnh viễn... không...” Viết đến chữ “không”, ngón tay cứng lại, không động đạy nữa.

Thương Lỗi không nén được nữa, bật khóc nức nở, Cố Thanh Dao cũng lệ nhuốm đầy mặt, cầm bàn tay thô tháp của Lôi Chấn Thiên viết tiếp cạnh chữ “không” hai chữ: “... phân... ly...”

Trên đầu, gốc hồng mai không gánh được tuyết rơi dày đặc, rải hoa xuống thành quỳnh dao rợp trời.