Mai Ảnh Mai Hương

Chương 4: Quỷ Thủ dị biến

Khuôn mặt Bạch Đông Thạch từ đầu vẫn ung dung hiện lên nét giận dữ, tung mình lên, Loạn Vân tiêu đâm tới Lôi Chấn Thiên, gã vung trường kích quét xéo ra, bức lui Mộc Tu Tử, không nhìn đến cây tiêu đâm vào ngực, tay phải bổ ra một chưởng chấn lùi Bạch Đông Thạch. Không biết từ lúc nào, Thương Lỗi phi thân lao tới, hai chân liên tục tung đòn, Lôi Chấn Thiên không kịp quay người, lách tránh thật nhanh nhưng vai phải vẫn bị trúng một cước, lực đạo khá mạnh khiến thân thể cao lớn mất trọng tâm, lùi liền ba bước. Mộc Tu Tử tiến lên một bước, trường kiếm điểm ra, sườn phải Lôi Chấn Thiên tuôn máu, nhất thời, gã liên tục thụ thương.

Đột nhiên, Đàm Kiên nhảy bật lên, thân hình lơ lửng trên không, song chưởng đẩy mạnh vào gáy Lôi Chấn Thiên, cách chừng một trượng liền toát ra tử khí mờ mờ, chính thị Quỷ Thủ tuyệt kỹ! Thân hình Lôi Chấn Thiên lắc lư, Đàm Kiên nhảy qua đầu gã, Phương Không cùng Mộc Tu Tử nhận ra thời cơ, song song tiến lên, Lôi Chấn Thiên dùng một tay hoành kích chặn lại, Đàm Kiên đáp xuống sau lưng Phương Không cùng Mộc Tu Tử.


Thân thể y chưa đáp xuống, hai tay lại cùng đẩy ra thật nhanh. Hai đạo chưởng lực hùng hồn bổ mạnh lên lưng Phương Không cùng Mộc Tu Tử. Hai người vạn lần không ngờ Đàm Kiên lại đánh lén sau lưng mình, máu phun ra như suối, trường kiếm trong tay Mộc Tu Tử rời tay xuyên qua ngực Đàm Kiên. Hai chưởng vừa rồi tụ hết công lực cả đời của Đàm Kiên, Quỷ Thủ chưởng lực uy lực vô cùng, Phương Không cùng Mộc Tu Tử tuy nội công thâm hậu cũng không chịu nổi, thân hình chưa ngã xuống đã khí tuyệt thân vong!

Những người khác đều kinh tâm động phách, nhất thời đều sửng sốt, trơ mắt nhìn ba người gục xuống. Sắc mặt Bạch Đông Thạch xanh lè, Đàm Kiên do hắn mời tới, không ngờ trong lúc đường tơ kẽ tóc này lại trợ giúp Lôi Chấn Thiên.

Lôi Chấn Thiên tiến lên, quỳ một chân xuống, đỡ Đàm Kiên dậy, y nội công thâm hậu, cố tụ một ngụm nội tức: “Họ... họ... vây công... mình người, quá... không công bằng...” Ánh mắt Lôi Chấn Thiên thoáng lộ vẻ buồn bã, chân khí liên miên bất tuyệt dồn vào thân thể Đàm Kiên.

Đàm Kiên thở hắt ra: “Trên... đời này... chỉ có ta... mới... đánh ngã được ngươi....” Lôi Chấn Thiên miễn cưỡng mỉm cười, chậm rãi gật đầu. Vẻ mặt lạnh lùng của Đàm Kiên thoáng lộ nụ cười, hai mắt nhắm lại, giọng mỏng đi: “Ta... chết trước đây... bằng hữu...” Đoạn tắt tiếng. Lôi Chấn Thiên đột nhiên hú vang, phảng phất như con sói cô độc tru lên tiếng kêu tuyệt vọng dưới ánh trăng lạnh ở hoang nguyên. Gã chậm rãi buông thi thể Đàm Kiên ra, cắm Sâm Thương kích trên mặt tuyết, lấy một cây Khương địch ngắn kề lên môi thôi, tiếng địch chứa đầy bi phẫn. Bạch Đông Thạch tiến lên, thấy bốn người còn lại bất động, do dự một hồ, hắn dừng bước. Giữa tuyết trắng mênh mông, tiếng địch khúc chiết của Lôi Chấn Thiên vang xa, lúc cao vút như tiếng ca trên chín tầng trời, khảng khái vô cùng, lúc lại trầm trầm nỉ non như chim quyên nhỏ máu, tửu nhập sầu trường.

Chợt tiếng địch biến đổi, đất trời ngập trong thê lương vô tận, Cố Thanh Dao nghe ra ý nghĩa, lẩm nhẩm: “Hồng nhan giã từ trần thế, tri kỷ ly biệt, hỏi nhân sinh còn gì thê lương hơn?” Lòng nàng chua xót, hai hàng lệ rơi xuống, liền cúi đầu, không dám cho người khác nhận ra.

Thương Lỗi ngây người thầm nghĩ: Đàm Kiên bốn lần khiêu chiến Lôi Chấn Thiên, không biết phát sinh chuyện gì? Vì sao họ lại nảy sinh tình cảm tương giao? E rằng trên đời không có người thứ ba biết được. Y càng bội phục Lôi Chấn Thiên, chẳng qua vâng lệnh thầy, lại phải lo cho võ lâm đại nghĩa nên buộc phải phân sinh tử thắng phụ với gã.

Tiếng địch tan biến, dư âm còn quẩn quanh trong làn hương động lòng người tại Mai cốc. Đại tuyết lặng lẽ rơi, chúng nhân vẫn chưa tỉnh khỏi tình cảm do tiếng địch dấy lên, Lôi Chấn Thiên dùng cả hai tay cầm Khương địch, dùng lực bẻ mạnh, “cắc”, cây địch gãy làm đôi, gã quẳng xuống đất, chầm chậm rút Sâm Thương kích từ dưới mặt tuyết lên.

Gã rút thốn nào, lòng mỗi người lại nặng thêm thốn ấy, lúc này họ chỉ còn lại năm người, mất đi Mộc Tu Tử công lực tối cao, liệu thắng được địch nhân chăng?