Mạch – Thanh

Chương 80: Nguy hiểm

“Phụ hoàng hiện tại vì cái gì lại như vậy, ngươi không phải không rời đi thần miếu sao? Thành Thỉ!”

Tiếu Mạch truy vấn, lo lắng mà hoảng hốt.

“Đúng vậy, vì cái gì? Nói sao đây, là bởi vì ngũ hoàng tử ngài a!”

Âm Vũ không lưu tình đả kích Tiếu Mạch.

“Tế sư Âm Vũ có khả năng tiêu trừ ma tính chú văn, giúp hoàng đế khống chế chú văn, nếu chú văn đã bắt đầu ăn mòn, tế sư Âm Vũ cũng không có biện pháp, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào ý chí hoàng thượng, đem ma tính ăn mòn khai trừ.

Nhưng ma tính chú văn trên người hoàng thượng cường đại đến nỗi không thể tưởng tượng được, nếu muốn khai trừ…..”

Âm Vũ trầm mặc, chân mày nổi lên thần sắc lo âu.

“Chúng ta đưa chủ thân tới tế thất, là hy vọng thánh khiết có thể bang trợ chủ nhân, chính là ma tính trên người chủ nhân quá mức cường đại, cho dù ở đây cũng không giúp được nhiều.”

Nói đến đây, hai tay Chấp Ảnh nắm chặt, ánh mắt lộ ra không cam lòng cùng với tự trách chính mình vô dụng.


“Ngài muốn làm cái gì? Ngũ hoàng tử!”

Âm Vũ sợ hãi giữ chặt Tiếu Mạch.

“Ta muốn tới bên người phụ hoàng.”

Tiếu Mạch bình tĩnh trả lời, y thực ảo não tự trách, thậm chí có chút thống hận chính mình. Nếu sớm biết rằng y rời đi sẽ làm Ly Nhật Diệu lâm vào hoàn cảnh này, Tiếu Mạch quyết không lựa chọn như thế, cho dù đối mặt với tình cảm lệch lạc của Ly Nhật Diệu đối với y, cũng tốt hơn bây giờ.

Chỉ tiếc, thế giới này không có ‘nếu’, càng thêm không có ‘sớm biết rằng’, nhưng là….. Nếu còn có cơ hội lựa chọn…..

“Không được!”

Âm Vũ nóng nảy, đúng vậy, hắn là muốn cho Tiếu Mạch thống khổ, nhưng không nghĩ sẽ làm cho Tiếu Mạch nguy hiểm, bởi vì nếu Tiếu Mạch bị thương, người thống khổ nhất chính là Ly Nhật Diệu.

“Hoàng thượng hiện tại ai cũng không nhận thức được, nếu không có kết giới tế thất che đậy tầm nhìn hoàng thượng, sợ là hoàng thượng đã hướng chúng ta tấn công.”

Nhớ tới lúc trước hắn nghĩ muốn đến gần Ly Nhật Diệu, lại suýt nữa bị đánh gục, Âm Vũ trong lòng còn sợ hãi.

“Thành Thỉ, ngươi không phải nói là bởi vì ta, phụ hoàng mới biến thành như vậy sao, ta đây có nghĩa vụ trợ giúp phụ hoàng, cho dù ta không giúp được cũng muốn bồi bên người phụ hoàng, cho dù sẽ bị phụ hoàng làm bị thương, nhưng là….. Ta có lý do để không phải làm như vậy sao?!”

Tiếu Mạch nói xong cười, tươi cười nhu hòa mà tự tin.

“Hơn nữa, ta tin tưởng phụ hoàng sẽ không thương tổn ta.”

“Thực xin lỗi ngũ hoàng tử, Chấp Ảnh không thể cho ngài đi vào.”

Chấp Ảnh chắn trước người Tiếu Mạch, hắn biết, nếu Ly Nhật Diệu biết mình làm bị thương Tiếu Mạch, sẽ có bao nhiêu tự trách cùng bi thương.

“Thực xin lỗi, ta không thể nghe lời các ngươi.”


Tiếu Mạch cúi đầu che khuất hai mắt y.

“Cứng ngắc!”

Đột nhiên phát động ngôn linh, Tiếu Mạch mới khôi phục không ít sắc mặt lại tái nhợt.

“Ngũ hoàng tử…..”

Thân thể biến cứng ngắc, Chấp Ảnh gian nan kêu.

Không có đáp lại Chấp Ảnh, Tiếu Mạch biết năng lực hiện tại chính mình, chỉ có thể làm cho hai người đứng tại chỗ trong một chút, nhưng cũng đủ để y đi đến bên cạnh Ly Nhật Diệu.

“Phụ hoàng!”

Nhẹ gọi, Tiếu Mạch hướng Ly Nhật Diệu chậm rãi đi đến, hoàn toàn không để ý tới biểu tình khẩn trương của hai người không thể động đậy ở phía sau.

Theo thanh âm, Ly Nhật Diệu ngẩng đầu nhìn hướng Tiếu Mạch, mâu ám tử cùng mắt trạch lam đối mặt.

“Phụ hoàng!”

Tiếu Mạch hoảng hốt kinh hô, cảm giác khủng hoảng nảy lên trong thân thể y, nhìn song tử mâu, Tiếu Mạch không còn tự tin nói Ly Nhật Diệu sẽ không tổn thương y.


Bởi vì Tiếu Mạch nhìn Ly Nhật Diệu hiện tại, ánh mắt nhìn y không còn ôn nhu như xưa, cũng không có ẩn nhẫn tình cảm, có chính là lạnh băng vô tình, phảng phất như nhìn vật chết bình thường.

Dừng lại cước bộ, Tiếu Mạch không thể cũng không có khả năng tiếp tục đi tới, không biết là bởi vì Ly Nhật Diệu như vậy sinh ra sợ hãi, hay là vì ánh mắt kia của Ly Nhật Diệu như nhìn thấy người xa lạ. Đứng ở kia, Tiếu Mạch chỉ cảm thấy thân thể y hảo lãnh, tâm….. Đau quá.

“Ba, ba, ba…..”

Tiếu Mạch dừng cước bộ, Ly Nhật Diệu ngược lại đứng dậy hướng y đi tới, Từng bước một, tiếng bước chân nặng nề trong tế thất trống trải phát ra tiếng giòn vang, một chút, một chút đập vào trong lòng Tiếu Mạch.

“A….. Hô…..”

Đột nhiên Tiếu Mạch cảm thấy hô hấp giống như có chút khó khăn, Ly Nhật Diệu càng tới gần, y càng cảm nhận được áp bách cường đại vô cùng, làm y toàn thân xụi lơ, chân cơ hồ không đứng vững.

Đứng trước người Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu khóe miệng thượng kiều họa xuất cái độ cung, cùng bình thường đối người khác lạnh nhạt, hoặc đối Tiếu Mạch ôn nhu mà sủng nịnh mỉm cười bất đồng, tươi cười hoàn toàn ma mị mà yêu tà.

“Ngô!”

Một tiếng kêu rên, Tiếu Mạch còn chưa kịp thưởng thức Ly Nhật Diệu tươi cười khó gặp, cái cổ non mềm trắng nõn liền bị Ly Nhật Diệu nắm lấy giơ giữa không trung, chỉ cần Ly Nhật Diệu tay phải hơi dùng một chút lực, Tiếu Mạch có thể ngày mai không thấy thái dương.