Mạch – Thanh

Chương 70: Thần y

“Tiểu nha đầu ngươi nói nhỏ cái gì đó, sẽ không là lâu lắm không thấy lão nhân nên kích động đi?!”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Chuẩn đồ đệ a, sư phó ta đến xem ngươi!”

Sau giờ ngọ, Tiếu Mạch đang ngồi dưới đại thụ trong đình viện Hân Tuyết viên, đột nhiên nghe được tiếng gầm rú kinh thiên địa quỷ, Tiếu Mạch dại ra trong nháy mắt, sau lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ trên ghế đứng lên vọt đến một bên, mà nguyên bản Diệp Minh Hoa đứng phía sau Tiếu Mạch, từ lúc thanh âm kia vừa khởi đã né tránh rất xa, sau đó…….

“Bùm bùm bụp bụp…..”

Từ trên trời giáng xuống một đầu tóc bạc, râu bạc trắng, mặc bạch y rất có dáng của một cổ lão giả, nhưng lại lấy hai tay hai chân chấm đất dừng trên bàn gỗ, vốn tính bàn gỗ chắc chắn nhưng ai ngờ thừa nhận không được sức nặng của người nên đổ xuống, từng trận rên rỉ bi thảm phát ra.

“Khụ khụ! Lão nhân ngươi không thể sử dụng cách bình thường để lên sân khấu sao?”


Tiếu Mạch đau đầu xoa huyệt thái dương thêm bất đắc dĩ, hướng trước mắt vị cổ khí này, là lão giả được so sánh với phố phường vô lại chi lưu, thần y Quý Nhàn Hoài.

“Chuẩn đồ đệ nha, ai kêu cái kia cái gì vương gia đi đường phiền toái như vậy, tả quải hữu nhiễu, đông đi tây xuyến làm cho đầu lão nhân ta đều hôn mê, chẳng bằng trực tiếp cho lão nhân ta đi theo dược hương trên người chuẩn đồ đệ ngươi mà đến, ngươi xem, lão nhân ta đều đã tới rồi vậy mà cái kia cái gì vương gia ngay cả thân ảnh cũng chưa thấy. Ha ha!”

Thần y Quý Nhàn Hoài cười lớn, vẻ mặt đắc ý.

“Mùi dược trên người ngũ hoàng tử cũng không đậm lắm, đường xa như vậy căn bản là ngửi không đến, thế nhưng có thể theo hương vị tìm đến, ngươi cho ngươi là cẩu a!”

Tử Y vạn phần bất mãn nói thầm, từ khi thanh âm Quý Nhàn Hoài vang lên vào thời khắc đó, mặt Tử Y liền đen lại. Diệp Minh Hoa một bên tuy biểu tình không thay đổi, nhưng có thể thấy hai tay hắn gắt gao nắm chặt lại, có thể thấy được tâm tình của hắn cũng không hảo hơn Tử Y bao nhiêu.

“Tiểu nha đầu ngươi nói nhỏ cái gì đó, sẽ không là lâu lắm không thấy lão nhân nên kích động đi?!”

Tay đặt ở tai làm ra vẻ động tác nghe lén, Quý Nhàn Hoài nói.

“Ta không nghe được, ta không nghe được, ta cái gì đều không nghe được!”

Tử Y mặt càng đen, miệng không ngừng thôi miên chính mình.

“Thần y……… Cáp…… Hô……..hô……”

Lam vương gia vọt vào Hân Tuyết viên, vẻ mặt khẩn trương, thậm chí có thể xem là chật vật, hoàn toàn không có phong độ.

“Thần y a! Ngươi thật là rất xằng bậy, đây là hoàng cung đó, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?!”

“Gặp chuyện không may! Xảy ra chuyện gì? Ngươi xem không phải lão nhân ta đang hảo hảo đứng ở nơi này à, các ngươi ỷ niên kỉ hiện tại khinh lão nhân ta a, thật sự là không có dũng khí!”

Quý Nhàn Hoài một bộ ngữ khí tức giận.

“Ngươi, ai………..”

Lam vương gia thở dài, rất tự mình hiểu lấy không hề mở miệng, tục ngữ nói tú tài gặp nhà binh có lý nói cũng không rõ, đụng phải thần y Quý Nhàn Hoài vô lý, có lý nói cũng không rõ a! Nếu hắn mất hứng một cái liền cho ngươi dùng dược, cho dù ngươi khỏe mạnh cũng không đứng dậy nổi, tự mình chuốc lấy cực khổ a!

“Cái kia………. Chuẩn đồ đệ a! Ngươi suy nghĩ như thế nào, muốn hay không bái lão nhân ta làm sư phụ a!”


Quý Nhàn Hoài tiến đến bên người Tiếu Mạch, sửa lại kiêu ngạo lúc trước a dua nói, trong mắt lóe a lóe a đều là quang mang thúc giục Tiếu Mạch mau trả lời.

“Lão nhân không cần gấp như vậy đi! Ngươi khó có được đến được hoàng cung, không hảo ngoạn ngoạn sao?”

Tiếu Mạch chuyển hướng đề tài.

“Hảo hảo, lão nhân ta cũng không phải gấp gáp gì, sẽ không bức ngươi, dù sao ta cũng muốn tại hoàng cung nghỉ ngơi một thời gian, không vội, không vội, ha hả!”

Nhìn ra Tiếu Mạch có điểm do dự, Quý Nhàn hoài cũng thực buông tha vấn đề này, tóm lại sẽ dùng lời nói của mình mà khuyên y, còn nhiều thời gian nên nhất thời không vội, nóng nảy bức y không chừng lại phản hiệu quả.

“Đến đến đến, lão nhân ta bắt mạch cho ngươi, nhìn xem lang băm trong cung có hay không làm cho thân mình ngươi tốt hơn một ít!”

Quý Nhàn Hoài nói xong liền nắm lấy tay Tiếu Mạch bắt mạch.

“Như thế nào, có gì không tốt sao?”

Thấy Quý Nhàn Hoài khẽ nhíu mày, Tiếu Mạch hỏi.

“Chuẩn đồ đề a, dưỡng bệnh không chỉ là dưỡng thân mà còn phải dưỡng tâm, gần nhất ngươi có phiền não quấn thân, tâm thần không yên làm cho bệnh tích tụ, như vậy cho dù có dùng linh đan diệu dược cũng không có công hiệu. Người ta nói ‘tâm khoan thể béo’, dưỡng bệnh cần phải có tâm tình vui sướng mới mau tốt a! Thật nghĩ không ra, ngươi tuổi còn nhỏ sao có nhiều chuyện phiền não thế.”

Quý Nhàn Hoài thở dài, lắc đầu khó hiểu.


“Lão nhân, hoàng cung chính là nơi nhiều thị phi nhất trên đời, ở trong này ai có thể chân chính phóng khoáng tâm?”

Tiếu Mạch trả lời, nửa thật nửa giả.

“Cho nên nói, chuẩn đồ đệ ngươi nên bái ta làm sư phụ, cùng lão nhân ta quay về Trì Nhạc Phong, rời khỏi cái nơi loạn thất bát tao này, sống so với thần tiên còn muốn thanh nhàn.”

Quý Nhàn Hoài giựt dây hấp dẫn Tiếu Mạch nói.

“Lão nhân không phải nói không đề cập tới việc này sao?”

Tiếu Mạch giận dữ.

“Hảo Hảo! Không đề cập tới, không đề cập tới! Dù sao đến lúc đó ngươi chắc chắn bái lão nhân ta làm sư phụ, ha ha ha….”

Quý Nhàn Hoài cười thật sảng khoái.

Thấy thế, Tiếu Mạch như trước chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ không ra Quý Nhàn Hoài có tự tin lớn như vậy. Bất quá có lẽ y đã bị nói trúng rồi cũng không chừng, cuối cùng ta sẽ lựa chọn rời đi?

Phụ thân! Tiếu Mạch tựa tiếu phi tiếu nhìn trời xanh.