Mặc Sắc Liên Y

Chương 80: Lễ vật chia tay —— miao

[Gin: vốn định để là Meo, mèo kêu í, nhưng lại thấy Miao nghe dễ thương hơn nên… Chấp nhận hen, ta tùy hứng cũng không phải mới đây =3=]

Ngày hạnh phúc luôn qua nhanh, trong chớp mắt đã ở Vọng Thủy cư một tháng có thừa. Mắt thấy hôm nay càng ngày càng lạnh, gió gào thét giống như có vô số dao nhỏ, thổi tới trên mặt như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện vết rách. Cho dù là lúc không gió, không khí rét lạnh cũng giống như muốn đóng băng toàn bộ thế giới mới cam tâm ấy. Đối mặt thời tiết như thế, ta chỉ có thể lắc đầu thở dài, ngoan ngoãn ở trong phòng đại môn không ra nhị môn cũng không bước, không chỉ phải quấn như cái bánh chưng, còn có noãn lô [lò sưởi tay] không rời tay. Trên cơ bản từ sớm tới tối đều nằm một chỗ, nhích tới nhích lui để tiêu hao lượng. Như thế, liền thường xuyên bị hai tiểu quỷ kia nhạo báng.

“Thu Sơ Thu Sơ, ngươi xem ngươi xem!” Mạt Hạ lôi kéo Thu Sơ qua một bên kề tai nói nhỏ, chẳng qua là dùng âm lượng cũng đủ cho mọi người đều nghe được.”Liên ca ca lại biến thành cái bánh chưng rồi.”

“Y vẫn luôn thế a!”

“Hảo vô dụng nga hảo vô dụng nga ”

“Rõ ràng là người tập võ, vậy mà còn kém hơn cả người bình thường mà!”

“Là người đặc biệt đi?”

“Này còn phải hỏi sao? Rõ ràng rồi!”

“Hảo đáng thương ”

“Đúng vậy hảo đáng thương ”

“Chúng ta lòng từ bi để Phương trưởng lão xem y coi sao nha.”

“Có đạo lý nha!”

Khóe miệng run rẩy, gân xanh thái dương nhảy lên. Dù đã muốn không thể nhịn được nữa, nhưng mà ta chỉ có thể nhịn xuống im hơi lặng tiếng. Ta cũng không quên hậu quả một lần trước đó không thể nhịn được, bị sửa chữa cực kỳ bi thảm a! Cái gì mắt hoa nôn mửa chạy như điên vào nhà vệ sinh, phàm là thứ không nguy hiểm cho sinh mệnh đều đem ra đùa ta, nghĩ cái gì chứ hả. Cho đến khi phụ thân cũng nhìn không được nữa, nổi giận, mới dừng lại. Sau ta hỏi phụ thân vì cái gì không ngăn cản sớm một chút, phụ thân lại nói ngay từ đầu chỉ cho là đám bọn ta đùa giỡn thôi. Giỡn? Giỡn nữa chắc ta cũng đi đời luôn!

Hai tiểu quỷ thấy ta mặc dù sắc mặt dữ tợn, nhưng một chữ cũng chưa nói. Than khẽ, nhàm chán, nhún nhún vai, tay cầm tay sôi nổi đi ra.

Ta ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi.

“Liên Nhi?” Rèm cửa bị xốc lên, phụ thân đi vào, “Nghe Mạt Hạ Thu Sơ nói ngươi sắc mặt khác thường, chắc không phải là bị bệnh đi?”


“Hừ!” Ta quay đi….

Phụ thân không thể nề hà cười rộ lên, đưa một tay vò rối tóc của ta.

“Liên Nhi đã trưởng thành a, sẽ không chấp nhặt với tiểu hài tử đi.”

“Làm sao là tiểu hài tử! Căn bản là lão yêu quái!” Ta quay đầu trừng mắt.

“Rồi rồi rồi ” Hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cái miệng đang chu ra của ta, ” ‘Lão yêu quái’ qua vài ngày sẽ đi nha!”

“Thật không?” Mắt ta lập tức lóe sáng tròn lên.

“Thật.” Trong ánh mắt của phụ thân tràn đầy cưng chiều.

“Thật sự là quá tốt!”

Nếu các nàng lập tức đi thì rất tốt.

Hai tiểu quỷ đương nhiên không phải tự nguyện đi. Theo Trữ Viễn nói, yêu tộc đại khái là đã xảy ra chiến loạn gì đó, cho nên Phương trưởng lão mệnh lệnh yêu tộc ở lại nhân giới nhanh chóng trở về. Bởi vậy, Trữ Viễn cũng phải tạm thời rời đi bọn ta. Ha hả, nói như thế nào ấy nhỡ? Chờ mong thế giới hai người ngọt ngào đã lâu a! Ta, ta cũng không phải trông Trữ Viễn đi mà! Thật mà! Người ta chỉ là...... nhịn không được cười một chút thôi!

Rất nhanh, ngày rời đi đã đến. Kẻ khác ngạc nhiên chính là, hai tiểu quỷ kia lại kéo ta qua một bên, nói là muốn đưa ta lễ vật ly biệt! Lập tức làm cho ta nghĩ tới rồi một cụm từ —— lễ vật chia tay, hãn...... Tóm lại, là làm cho ta vừa mừng vừa lo......

Hai tiểu quỷ nghiêng đầu giả bộ đáng yêu, một người chu miệng lôi kéo tay áo trái của ta, một người kéo vạt áo phải của ta cười sáng lạn.

“Liên ca ca, kỳ thật chúng ta thực thích ngươi!”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta hảo luyến tiếc ngươi nga!”

“Ừ ân, ta cũng luyến tiếc các ngươi......” Mới là lạ!

“Liên ca ca, ngươi có nhớ chúng ta không? Là có đi? Nhất định có đi?”


“Đương nhiên đương nhiên.” Ta có lệ kéo khóe miệng cười.

“Cho nên, chúng ta quyết định ——” hai tiểu quỷ hợp tấu, đồng loạt lộ ra hàm răng sáng.

Ta nghĩ biểu tình của ta nhất định là đang dại ra.

Các nàng quyết định gì chứ?

“Chúng ta quyết định tặng ngươi lễ vật!”

A?

“Kia sao ta có thể không biết xấu hổ ——”

“Không mà không mà, lễ này chúng ta nhất định phải tặng. Nó sẽ cho cuộc sống của ngươi liên tục kinh hỉ cùng vô hạn lạc thú! Ngươi nhất định sẽ thích!”

“A, phải không?” Các nàng hảo tâm như vậy?

“Đương nhiên!” Hai tiểu quỷ nhìn ta nhếch môi, cười rất vui vẻ.”Nhắm mắt lại.”

“Nga.”

Ta ngoan ngoãn nhắm mắt, cảm giác cái trán bị gì đó nhẹ nhàng đụng vào, chỉ ngắn ngủn một chút, sau đó hai người đều nói “Được rồi”. Mở to mắt, thực không hiểu nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười trước mặt, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy không có hảo ý.

Được rồi?

Ta còn nghĩ các nàng sẽ đưa cho ta một cái hộp hay gì mà! Quả nhiên yêu chính là yêu, tặng lễ vật cũng không giống người.

“Phải chờ một chút nha!” Hai người một trái một phải hôn “Muah” trên gương mặt ta, sôi nổi đi rồi.


Ta sờ sờ gương mặt còn dính nước miếng, không hiểu.

Tiễn Trữ Viễn cùng các nàng, ta trở lại Vọng Thủy cư, nghĩ gạo trong nhà cũng không còn bao nhiêu, cần đi vào thành hay không. Đang chuẩn bị kêu phụ thân, đột nhiên một trận mắt hoa ập tới, trước mắt tối sầm, ý thức có chút mơ hồ.

Làm sao vậy? Chẳng lẽ thiếu dinh dưỡng sao? Như thế nào đột nhiên chóng mặt mà?

Chờ thanh tỉnh lại, rõ ràng phát hiện chung quanh một mảnh hắc ám! Cưỡng chế trong lòng dâng lên hoảng sợ, nâng tay sờ soạng chung quanh, cảm giác bản thân đang nằm trong một đống vải bông. Hơn nữa, cảm giác như thế nào kỳ quái như vậy?

Phụ thân, phụ thân ở đâu?

“Miao......”

Á! Mèo? Sao lại có mèo?

Phụ thân......

“Miao.”

Sao, sao lại thế này? Vì cái gì ta mở miệng gọi phụ thân lại xuất hiện tiếng mèo kêu? Này, này không phải là ta kêu ra đi?

Ta lập tức ngẩn ngơ, thật cẩn thận dùng tay trái chạm tay phải...... Lông xù kìa.

“Meo meo meo meo!!!”

Ta phát điên loạn đá, quay cuồng, cắn xé chung quanh, nhưng mà loại trạng thái điên cuồng này không biết kéo dài bao lâu, lúc nghe tiếng bước chân, giống như cả thế giới đều yên tĩnh lại.

“Liên Nhi, Mạt Hạ Thu Sơ nói tặng ta một con mèo tên ‘ Liên Nhi ’, ngươi có thấy không?”

“Miao......” Phụ thân.

“Liên Nhi, ngươi ở đâu?”

“Miao.” Ta ở đây.

Bỗng nhiên chung quanh sáng lên, ngẩng đầu, tuấn nhan của phụ thân phóng đại trước mặt ta. Hắn cong môi, bắt lấy lông sau cổ ta nhấc lên. Đột nhiên bay lên không mang đến một trận mắt hoa, ta bất an chấn động. Hắn tìm ghế ngồi xuống, đặt ta ở trên đùi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của ta. Ta thoải mái nheo mắt lại.

“Tiểu Đông Tây, ngươi chính là ‘ Liên Nhi ’?”


“Miao” đúng rồi phụ thân.

“Ngươi như thế nào ở trong y phục của Liên Nhi mà? Ngươi có biết y đi nơi nào không?”

Vậy ra đống vải kia là y phục của ta a!

“Miao miao ” ta chính là Liên Nhi a!

“Thực thông minh.”

“Meo meo meo!” Ta chính là Liên Nhi a phụ thân, ta chính là Liên Nhi!

“Ngoan ngoãn ở nơi này, chờ ta một lát.”

Phụ thân đặt ta trên ghế, đi rồi.

“Liên Nhi, ngươi ở đâu?”

“Miao ô......”

Hai tử tiểu quỷ! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Dám biến ta thành mèo dám biến ta thành mèo!! A a a a a —— ta và các ngươi thề không đội trời chung!

Không quá lâu, phụ thân thần sắc quái dị xuất hiện trước mặt ta.

“Miao?” Làm sao vậy?

Hắn nhìn lá thư trong tay, tiếp theo có chút chần chờ vươn tay sờ sờ đầu của ta.

“Liên Nhi?”

Ta nghiêng đầu. Không xác định hắn nói là “Liên Nhi” nào. [Gin: vì 2 tiểu quỷ kia nói tặng 1 con mèo tên Liên Nhi cho Mặc ca a =.=”]

“Ngươi chính là Liên Nhi?”

“Miao miao!” Phụ thân! Ngươi rốt cục nhận ra ta rồi!