Mặc Sắc Liên Y

Chương 74: Bóng đêm vào sáng sớm

Rốt cục, trong phòng chỉ còn lại có ta cùng y. Trong lúc nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn nghe tiếng ta nức nở như có như không.

Ta nằm trên mặt đất, bi ai phát hiện ra, cùng lúc tuyệt vọng ào đến, vẫn có chút may mắn đi. May mắn con người như ma quỷ kia, rốt cuộc là mềm lòng. Hay là nói, mục đích nguyên bản của y chính là như thế? Ta không biết, nhưng, hiển nhiên, ta thỏa hiệp ta yếu đuối ta buông xuôi làm cho y thật cao hứng. Đối mặt bản thân vô dụng như vậy, ta trừ bỏ khóc, thật sự không tìm thấy phương pháp nào tốt hơn. Ta biết, bản thân trước giờ cũng không là người có ý chí kiên định. Nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, ta vẫn cảm thấy cực ghét bản thân mình.

“Lại đây.” Âm điệu không hề phập phồng, giống như đến từ địa ngục.

Ta theo bản năng run lên, nhắm mắt lại, hít sâu.

Cái gì tới cũng tới.

Có chút run rẩy đứng lên, ta mới phát hiện vết thương bị roi đánh trên người không biết khi nào đã nứt ra rồi. Màu đỏ tươi thấm ra lý y trắng mỏng, giống như hồng mai nở rộ trên tuyết, đóa hoa diễm lệ. Hai chân bị đông lạnh có chút cứng ngắc, ta dậm chân một cái, chậm rãi đi về phía người kia.

Y ngồi ở chỗ kia, cao cao tại thượng. Khóe miệng ôm lấy một nụ cười tà mị, biểu hiện y hiện tại tâm tình thật là tốt. Ánh mắt nhìn ta nóng rực giống như sắp thiêu cháy. Nhíu mày, cúi đầu, cắn môi, khắc chế thân thể không tự chủ được run rẩy. Muốn chạy trốn, nhưng trước sự thật tàn khốc cường ngạnh, ta không có lựa chọn nào khác. Kiên trì, đứng trước mặt y, buộc chặt thân thể, không biết y kế tiếp có động tác gì. Trong lòng nghĩ, cho dù y lập tức quăng ta lên giường ta cũng chuẩn bị tốt.


“Ngươi có biết nên làm như thế nào?”

Ta ngốc lăng.

Có ý tứ gì? Ta sao biết phải làm như thế nào? Chẳng lẽ...... Còn muốn ta chủ động sao? Ngẩng đầu, đón nhận đôi mắt tím thâm trầm của y, lòng ta cười khổ. Còn do dự cái gì mà? Ta đã thế này, ngay cả tôn nghiêm cũng từ bỏ rồi......

Run rẩy vươn hai tay, đặt lên cổ y, ta nghiêng người, hôn lên đôi môi hoàn mỹ của y. Máy móc, từng bước từng bước, ấn môi mình lên. Y có chút không kiên nhẫn nhíu mi, hai tay đặt vào bên hông của ta, dễ dàng nâng một cái, cả người ta đã ngồi trên đùi y. Hình thành một tư thế thật giống như đang cưỡi trên người y, thân thể tựa hồ dán vào người y. Ta cả kinh, theo bản năng lùi lại, khoảng cách quá gần như vậy, gần gũi làm cho ta khủng hoảng.

Không được, không được, ta quả nhiên làm không được. Loại chuyện này......

“Tiếp tục.” Thanh âm bên tai giống như một thùng nước lạnh băng, ào lên đầu ta một cái.

Ta cả người giật mình, không được thở dốc. Dưới sợ hãi chi phối hạ, ta lại rướn lên, hôn môi y.

Vạt áo lý y bị vén lên, một đôi tay chui vào, chạm lên làn da lạnh lạnh của ta, thong thả lại cực đủ ý tứ khiêu khích vuốt ve, xúc cảm ấm áp làm cho ta cả người chấn động. Trong thân thể dục vọng vẫn bị xem nhẹ theo các góc thoát ra, đột nhiên bốc cháy lên. Trên người da thịt nhất thời mẫn cảm đến không chịu được, nơi bị y đụng vào thoải mái làm cho người ta nghĩ muốn thét chói tai. Y giống như phát hiện dược hiệu xuân dược lại bắt đầu tác dụng, càng ra sức khiêu khích ta. Thân thể không thể khống chế yếu đi, cả người ta ghé vào trên người y, thở hổn hển. Đầu óc có chút mơ hồ, cả người từng đợt nóng lên, thật là khó chịu. Ta không tự chủ được vặn vẹo thắt lưng, phối hợp y âu yếm, nhỏ giọng rên rỉ.

“Ngoan, tự mình đến.” Y vỗ vỗ mông ta, vừa lòng hôn ánh mắt ta mê ly.

Ta lăng lăng nhìn đôi mắt tím gần trong gang tấc, ý thức dần dần thanh minh. Nước mắt lại cuộn lên...... Cắn môi, ta vô ý thức lắc đầu. Ta đang làm cái gì? Ta đang làm cái gì! Không! Này không phải ta! Này không phải ta!

“Nghe lời.”

Thế nhưng, ta không có lựa chọn nào khác.


Xúc cảm cứng rắn dưới bụng làm cho ta run rẩy, không biết là xuất phát từ sợ hãi hay là...... hưng phấn. Hơi hơi nâng thân mình lên, ta run rẩy vươn tay đỡ lấy cái vật cứng nóng rực kia, chậm rãi hạ thân thể. Trái tim giống như phải nhảy ra khỏi yết hầu, đông, đông, đông, một tiếng lại một tiếng nổ vang bên tai ta.

Vào không được...... Trên đầu toát ra mồ hôi tinh mịn, sắc mặt đau đến trắng bệch. Cắn chặt răng, ta nhắm mắt lại, dùng hết sức ngồi xuống ——

“A a a a!!”

Ta rốt cục biết, cảm giác thân thể bị xé rách là thế nào.

Ngẩng đầu lên, trước mắt một trận biến thành màu đen. Bóng đêm ta chờ mong đã lâu, rốt cục tiến đến.

——————

Một khoảng thời gian rất dài kế tiếp, ta đều bị vây trong trạng thái bán mộng bán tỉnh. Cảm giác duy nhất, chính là đau. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Nhất là đầu, giống như sắp vỡ ra đến nơi. Sau ta lại biết, ta sốt cao rồi, thiếu chút nữa đã không cứu được. Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta chết vào lúc đó, có phải sẽ tốt hơn không? Hiện tại, tuy rằng bị đối đãi như vậy, ta vẫn không muốn chết, là chứng minh ta ý chí muốn sống kiên cường à? Hay là chứng minh ta yếu đuối?

“Ta muốn gặp phụ thân.”

“Chờ ngươi hết bệnh đã.”


“Hết bệnh rồi là có thể nhìn thấy hắn sao?”

“Xem ngươi biểu hiện thế nào.”

“Hắn...... Có khỏe không?”

“Tốt lắm.”

“Thật không?”

“......”

Hoàn toàn tỉnh lại. Mỗi ngày, sáng sớm tỉnh lại, có người hầu hạ rửa mặt chải đầu đơn giản, trừ bỏ bữa sáng, còn phải uống một chén lớn thuốc Đông y nồng đậm đen đen. Tiếp theo sẽ có thị nữ tới đổi dược cho ta vết thương của ta. Sau đó chính là ngẩn người, mãi cho đến cơm trưa. Sau giờ ngọ có thể ngủ một giấc, hoặc là tiếp tục ngẩn người. Buổi tối tắm rửa xong lại đổi một lần dược, lên giường ngủ. Trên cơ bản cả ngày đều là ngồi hoặc là nằm...... Ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngẩn người, cái gì cũng không nghĩ, cứ như vậy im lặng, chờ đợi thời gian trôi qua. Không cần mỉm cười, không cần rơi lệ, không cần đau thương, không cần thống khổ...... Thực nhẹ nhàng